Chương 1303 : Một Thắng Một Thua
<br><br>Chương 1303 : Một Thắng Một Thua<br><br><br><br> Chương 1303: Một Thắng Một Thua <br> <br>Thế nhưng với P5092 mà nói, lúc trước không dùng không có nghĩa sau này không dùng. <br> <br>Trận địa 291 có lẽ là lần cuối P5092 có thể khiến AI bị trọng thương. Sau lần này, chỉ sợ đối phương sẽ không bao giờ dùng phương án “tối ưu nhất” để chọn cách nữa. <br> <br>Đừng đánh giá thấp AI, đây là nhắc nhở P5092 phải nhớ mỗi thời mỗi khắc. <br> <br>... <br> <br>Trận địa 291 không quá cao so với mặt biển, địa thế không đủ hiểm trở nên không thích hợp để phòng thủ. <br> <br>Nhưng từ trước đến nay, chiến trường không phải không thay đổi, đôi khi chỉ cần một nhân tố rất nhỏ cũng có thể thay đổi thế cục. <br> <br>Kinh hỉ P5092 muốn cho AI chính là Chu Nghênh Tuyết, Nhâm Tiểu Túc, Dương Tiểu Cận. <br> <br>Mũi đao sắc bén nhất phải dùng ở chỗ mấu chốt nhất. <br> <br>Giờ khắc này, bên ngoài trận địa 291 hơn mười km có biển người đang mãnh liệt vọt tới trận địa, cứ một hồi biển động kinh thiên động địa. <br> <br>Biển động từ xa mà đến, binh sĩ cầm vũ khí trong tay cũng nhanh chóng tới gần. <br> <br>Nhưng vào lúc này, một sợi dây màu xanh xuất hiện, xúc tu bén nhọn của nó đâm vào thân thể quân địch, không ngừng hút máu rồi biến máu đó thành năng lượng trả về cho Chu Nghênh Tuyết. <br> <br>Nếu dây leo không bị tổn thất, năng lượng sinh mệnh của Chu Nghênh Tuyết sẽ không ngừng tăng trưởng, tới một ngày sẽ từ lượng hóa thành chất. <br> <br>Thế nhưng, AI dường như đã có kinh nghiệm ứng phó với thường xuân. Lúc trước khi Chu Nghênh Tuyết còn ở trạm gác, chiến thuật biển người không làm gì được nàng, chỉ là nàng không hấp thụ được sinh mệnh năng lượng. <br> <br>Sau một khắc, biển người mãnh liệt như thủy triều đánh về phía thường xuân, mỗi khi có người bị thường xuân bắt được, lập tức sẽ có những người khác xông lên hỗ trợ. <br> <br>Đám người được phân công cực kỳ rõ ràng, thậm chí có một ít thường xuân chưa kịp làm gì đã bị kéo cho đứt. <br> <br>Dù là siêu phàm giả, đụng phải đội quân phối hợp tinh vi thế này chắc cũng thúc thủ vô sách. <br> <br>Thế nhưng P5092 để Chu Nghênh Tuyết thủ ở đây tất nhiên có lý do. <br> <br>Trong rừng cây, không biết từ đâu lại có vô số khoai tây to như đầu lâu bắn tới, khi đánh lên thân người có thể nghe được âm thanh gãy xương. <br> <br>Nhất thời, biển người tinh vi như thủy triều bị khoai tây bắn người ngã ngựa đổ, sau đó lại bị thường xuân cuốn lấy. <br> <br>Từ khi P5092 tiếp nhận phòng tuyến Lê Minh, hắn trực tiếp để Chu Nghênh Tuyết tới đây. <br> <br>Vốn thuyết phục Chu Nghênh Tuyết rất tốn sức nên P5092 để Dương Tiểu Cận xác Chu Nghênh Tuyết tới trận địa 291. <br> <br>Xách chỉ là cách dùng từ hơi khoa trương thôi, nhưng không thể không nói, P5092 phát hiện thông qua Dương Tiểu Cận lệnh cho Chu Nghênh Tuyết, kết quả lại tốt hơn. <br> <br>Chu Nghênh Tuyết thầm mắng P5092 máu chó xối đầu nhưng trên mặt vẫn vô cùng nhu thuận, tiếp tục ở trước trận địa 291 gieo xuống mấy ngàn Khoai Tây Xạ Thủ trước đó vài hôm. <br> <br>Trồng xong, Chu Nghênh Tuyết kỳ thật đã có phần đuối sức. Thường xuân vừa rồi bất quá chỉ phô trương thanh thế thôi. Hiện tại khi Khoai Tây Xạ Thủ không ngừng bắn ngã kẻ địch, nàng vội dùng thường xuân hút máu họ. <br> <br>Chỉ như vậy, vòng tuần hoàn mới bắt đầu. <br> <br>Trước kia, Nhâm Tiểu Túc không cho phép nàng hấp thu năng lượng con người, nhưng hiện giờ tình huống nguy hiểm, tất nhiên không thể nề hà gì thêm. <br> <br>Đối mặt với tràng hạo kiếp vô biên vô hạn này, toàn bộ thế giới như lâm vào bóng tối, binh sĩ phòng tuyến Lê Minh nhìn như kiên nghị nhưng kỳ thật trong lòng mọi người đều có tâm tình tuyệt vọng dần lan tràn. <br> <br>Lúc này, Nhâm Tiểu Túc cho phép Chu Nghênh Tuyết dùng loại thủ đoạn này, không cần cố kỵ mấy cái đạo nghĩa gì nữa, vì hiện tại họ đang chiến đấu vì sự tồn tục của nhân loại. <br> <br>Thời đại này, ngây thơ sẽ không tồn tại được nhưng ánh sáng được được thai nghén trong hắc ám. <br> <br>Chỉ là Chu Nghênh Tuyết cũng có cực hạn, tuy Khoai Tây Xạ Thủ được nàng trồng có phần cường hãn hơn nhưng mỗi ngày Khoai Tây Xạ Thủ cũng chỉ bắn ra chừng 100 viên khoai tây. <br> <br>Hơn nữa, quân địch đã nổ súng bắn bể không ít Khoai Tây Xạ Thủ. <br> <br>Dù vậy, Chu Nghênh Tuyết vẫn có thể mai táng hơn mười vạn quân địch tại đây. <br> <br>Nhưng hơn mười vạn binh sĩ này này chưa phải con số cuối cùng. <br> <br>Dựa theo Vương Uẩn tính toán, hiện giờ bốn đường quân địch chỉ tới một đường mà thôi, mà nhân số AI điều khiển có hơn mấy trăm vạn. <br> <br>Sau mấy tiếng, Khoai Tây Xạ Thủ cũng dần hết đạn. <br> <br>Năng lượng sinh mệnh lần nữa nhập không đủ xuất, không có Khoai Tây Xạ Thủ hỗ trợ, quân địch rất nhanh đã tổ chức lại trận hình chiến đấu, xé rách trường xuân bao vây họ. <br> <br>Chu Nghênh Tuyết không kịp hấp nạp xong năng lượng thì dây leo đã bị xé đứt. <br> <br>Vào lúc này, lão Hứa bỗng giết tới, bắt đầu điên cuồng thu hoạch sinh mệnh. <br> <br>Trong nháy mắt binh sĩ AI thấy lão Hứa, họ lập tức nổ súng dùng hỏa lực phòng thủ. <br> <br>Đợt áp chế hỏa lực này đáng sợ hơn bất kỳ cái nào Nhâm Tiểu Túc từng thấy, hắn thậm chí còn không nhìn thấy được khe hở của trận áp chế này. <br> <br>Trại trận địa 291, Nhâm Tiểu Túc, Dương Tiểu Cận, Chu Nghênh Tuyết đứng song song nhau, mọi người nhất thời cảm thấy có chút vô lực. <br> <br>Nhất là Dương Tiểu Cận, năng lực của nàng ám sát, nhưng trong trận chiến hôm nay lại trở nên vô nghĩa. <br> <br>Khi còn ở Tả Vân sơn, một ngày nàng có thể đánh lén hơn một ngàn người, nhưng hiện tại thì không có ý nghĩa gì. <br> <br>Chu Nghênh Tuyết mong chờ nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc: <br> <br>"Lão gia, năng lượng sinh mệnh của ta sắp hết rồi, chưa kịp hấp thu năng lượng thì dây leo đã bị xé đứt.” <br> <br>Nhâm Tiểu Túc bỗng nói: <br> <br>"Đợi chút, dường như ta nghĩ ra gì đó." <br> <br>Sau một khắc, Nhâm Tiểu Túc đi đến nơi không người, tay cầm Chân Thị Chi Nhãn màu đen thì thầm: <br> <br>"Đại hưng Tây Bắc." <br> <br>Tinh Không Chi Môn mở ra, một lực kéo kéo sinh vật phía sau cánh cửa tới trận địa 291. <br> <br>Sau khi Tinh môn mở ra xong, Nhâm Tiểu Túc lập tức thoái lui về phía sau. Hắn và Dương Tiểu Cận đều cầm Hắc thương trong tay, chuẩn bị đánh gục sinh vật lạ phía sau cửa. <br> <br>Kết quả lần này Tinh Không Chi Môn lại triệu hoán được một con cá voi xanh. <br> <br>Cá voi xanh có hình thể to lớn hiếm thấy, ngay cả Lăng Thần và Hoàng Hôn cũng không bằng. <br> <br>Cá voi xanh bỗng nhiên bị Tinh môn triệu hoán, ra sức giãy dụa trên đất bằng, mặc kệ nó giãy dụa thế nào đi nữa cũng chẳng thể làm được gì, vì đây không phải sân nhà của nó. <br> <br>Đuôi của cá voi xanh không ngừng đập trên mặt đất, thế nhưng nó quá cồng kềnh, sau khi mắc cạn thậm chí còn không thể trở mình. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc thấy cá voi xanh thì thần sắc tối sầm lại. Vì hắn biết Lăng Thần và Hoàng Hôn e rằng đã không còn, vì thế Tinh Không Chi Môn mới có thể triệu hoán những sinh vật khác. <br> <br>Bất quá bây giờ không phải lúc bi thương, hắn quay đầu nói với Chu Nghênh Tuyết: <br> <br>"Xem đầu cá voi xanh này như nguồn năng lượng, hút xong ta triệu hoán một con khác cho ngươi.” <br> <br>Hai mắt Chu Nghênh Tuyết sáng lên, việc này sẽ giúp năng lực của nàng được duy trì tiếp. <br> <br>Không có Lăng Thần và Hoàng Hôn, năng lực triệu hoán của Nhâm Tiểu Túc có hơi gân gà, vì dù sinh vật hắn triệu hồi có mạnh tới đâu hắn cũng không thể điều khiển và ra lệnh. <br> <br>Nhưng hiện tại, Triệu Hồi Thuật dường như đã có công dụng mới, trở thành “pin” năng lượng cho Chu Nghênh Tuyết! <br> <br>Lại nói tiếp, cá voi xanh đúng xui, nhưng Nhâm Tiểu Túc thật sự không còn cách nào khác. Hiện tại hắn không còn cách nào khác để đồng tình với loài vật khác, cần phải bảo vệ nhân loại trước đã. <br> <br>Cho nên, kỳ thật chính nghĩa chỉ tồn tại trong văn minh mà thôi, giá trị của chính nghĩa chỉ có tác dụng giữa nhân loại với nhân loại mà thôi. <br> <br>Có cá voi xanh, Chu Nghênh Tuyết lần nữa lấy lại sức mạnh. <br> <br>Thường xuân nhanh chóng bao vây cá voi xanh, xúc tu đâm sâu vào cơ thể, năng lượng sinh mệnh khổng lồ nhanh chóng truyền vào trong cơ thể Chu Nghênh Tuyết, thường xuân mãnh liệt tiến công khiến quân địch khó lòng mà tiến tới. <br> <br>Quân địch tuy nhiều nhưng không thể một lần cùng lúc có hơn mười vạn người công kích trong địa hình hẹp, một lần có thể thông qua mấy vạn người là tốt lắm rồi. <br> <br>Một một đầu cá voi xanh lại xuất hiện, Chu Nghênh Tuyết một mình giữ vững được trận địa 291. Hết thảy những chuyện này đối với binh sĩ trên trận địa 291 mà nói cứ như đang nằm mơ vậy. <br> <br>Tuy nhiên, nó cũng truyền cảm hứng cho họ. <br> <br>Bầu trời tối đen, quân địch bên ngoài trận địa 291 dần lui lại. <br> <br>Trên thực tế, dù Nhâm Tiểu Túc có liên tục cung cấp năng lực liên tục cho Chu Nghênh Tuyết, nàng cũng không thể đoàn diệt kẻ địch tại đây. Chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi, một khi nàng mệt mỏi cần nghỉ ngơi, trận địa 291 lập tức sẽ nghênh đón nguy cơ chân chính. <br> <br>Nhưng AI cũng dây dưa nhiều, công kích trận địa 291 chỉ là yếu tố bất ngờ, không có lợi hay hại gì ở đây. <br> <br>Trận địa 317 thất bại, trận địa 291 thắng lợi, hai bên như đang đánh ngang tay vậy. <br> <br>Thế nhưng, bên ngoài hai trận địa này, chỉ vẻn vẹn một ngày, AI đã chiếm lĩnh 12 trận địa của phòng tuyến đầu tiên trong Tây Bắc. <br> <br>Ngày mai, trận địa thất thủ của quân Tây Bắc có lẽ sẽ ngày càng nhiều. <br> <br> <br>