Chương 1305 : Đòn Sát Thủ
<br><br>Chương 1305 : Đòn Sát Thủ<br><br><br><br> Chương 1305: Đòn Sát Thủ <br> <br>Năng lực của Chu Ứng Long thật ra là triệu hoán một con heo rừng, nhưng dù heo rừng có lợi hại hơn nữa cũng không bằng chim bay trên trời. <br> <br>Khi đàn chim tới cao điểm 187, Chu Ứng Long hạ lệnh nổ súng! <br> <br>Sáng sớm, súng máy hạng nặng dưới quỹ tích mắt thường nhìn thấy được không ngừng bắn phá. Nhưng điều khiến người ta kinh dị là, khi súng máy hạng nặng bắn tới, bầy chim lại tách thành một khe hở tránh né. <br> <br>Mà những khe hở này hoàn toàn là vị trí súng máy hạng nặng bắn trúng đàn chim. <br> <br>Đàn chim tách ra một khe hở vô cùng tinh chuẩn, không thừa chút nào. <br> <br>Bất quá, tốc độ viên đạn bắn vẫn nhanh hơn chim bay nhiều. Dù AI dự đoán được đường đạn nhưng khó lòng tránh hết toàn bộ. <br> <br>Chu Ứng Long thầm nghĩ không tốt, vì hiệu quả của lần công kích này thấp hơn hắn mong đợi. <br> <br>Nếu tỉ lệ chính xác thấp như thế, e rằng khi đạn dược của cao điểm 287 đã dùng hết thì đàn chim vẫn còn tung tăng bay lượn được. <br> <br>Như vậy, kế tiếp cao điểm 287 phải đối mặt với việc bị đàn chim tiêu diệt. <br> <br>Không riêng gì cao điểm 287, còn có đội phòng tuyến phía sau họ nữa! <br> <br>"Dùng súng phòng thủ tầm gần tấn công!” <br> <br>Chu Ứng Long hạ lệnh. <br> <br>Tiếng súng rền vang trên cao điểm, cơ thể người xung quanh như muốn rung chuyển theo. <br> <br>Súng tầm gần mang tới kết quả tốt hơn súng hạng nặng. <br> <br>Sau khi bắn xong một lượt, Chu Ứng Long tiếp tục lệnh cho binh sĩ dùng vân bạo đạn ý đồ muốn khiến đám chim kia bị thiếu dưỡng khí. <br> <br>Tuy nhiên, dù động tác binh sĩ rất cẩn thận nhưng đàn chim vẫn tránh được như cũ. <br> <br>Đầu đạn không đụng vào vật không nổ được, trình độ khoa học kỹ thuật của Tây Bắc vẫn chưa đủ để điều khiển thời gian nổ của đạn. <br> <br>Sau đó, binh sĩ AI lui lại cũng bắt đầu tấn công cao điểm 287. <br> <br>Hơn nữa, binh sĩ dùng súng lựu đạn cũng quay lại, điều này chứng tỏ thông đạo phía bên trận địa 317 đã thông. <br> <br>Trong tiếng hỗn loạn, Chu Ứng Long thầm thở dài, e rằng Tây Sơn sẽ không thủ được. <br> <br>Sĩ quan phụ tá thấp giọng nói: <br> <br>"Sư trưởng, rút lui chứ, chúng ta thủ không được." <br> <br>Chu Ứng Long hít sâu một hơi, cười nói: <br> <br>"Ngươi không biết tiểu tử phụ trách chỉ huy hiện tại lãnh huyết thế nào đâu. Hắn sẽ không để chúng ta rút lui... Hơn nữa, lão tử cũng không muốn rút lui." <br> <br>"Sư trưởng, ngươi không muốn lại quay về cứ điểm 178 nhìn người nhà à?" <br> <br>Chu Ứng Long nói: <br> <br>"Đợi chiến tranh thắng lợi, chiến hữu sẽ cầm răng cấm của ta để dưới chuông đồng của quảng trường. Khi đó ta cũng đã về.” <br> <br>Một giờ sau, đàn chim che mất cao điểm 287, bắt đầu bay về phía sau cao điểm 287. <br> <br>Trương Cảnh Lâm đang bận rộn trong bệnh viện dã chiến bỗng nhận được tin Chu Ứng Long chết, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần, sau khi trầm mặc nửa ngày thì xoa xoa tay tiếp tục cứu chữa cho binh. <br> <br>Chu Ứng Long, ba chữ kia như một hòn đá nhỏ rơi vào trong lòng hắn, tạo thành một gợn sóng rồi thôi. <br> <br>Đợi đám thương binh đều được đưa vào phòng giải phẫu, Trương Cảnh Lâm mới yên lặng đứng trước cửa bệnh viện dã chiến, một mình hút thuốc, nhìn về phía cao điểm 287. <br> <br>Chiến tranh là thế, thời gian gấp rút, có thể dừng lại để suy nghĩ không nhiều. <br> <br>Sau khi Trương Cảnh Lâm giao chức chỉ huy quân sự tối cao cho P5092 xong, hắn cũng không rảnh rỗi mà đi tới đây là công việc của một binh sĩ hỗ trợ. Dường như đây mới là việc mà hắn muốn làm. <br> <br>Sự chuyển biến này khiến rất nhiều người ngoài ý muốn, nhưng Vương Phong Nguyên hiểu Trương Cảnh Lâm rõ nhất, đối phương có hai nguyện vọng lớn nhất, một là làm một binh sĩ hỗ trợ tốt hoặc làm một lão sư tốt. <br> <br>... <br> <br>Trong doanh trướng tổng chỉ huy, tin tức trận địa thất thủ lần lượt được truyền đến. Đàn chim ngày đó thật sự là đòn sát thủ đè sập phòng tuyến Lê Minh. <br> <br>Bầu không khí trong doanh trướng cực độ trầm thấp, tin dữ lần lượt như muốn đánh nát lòng tin của họ. <br> <br>Cứ thế này, e rằng không cần đến ngày mai, Phòng tuyến Lê Minh sẽ triệt để tan vỡ. <br> <br>Vương Uẩn đột nhiên nói với P5092: <br> <br>"Nhịp tim và thân nhiệt của ngươi không thay đổi. Chẳng lẽ ngươi không lo một chút nào cho phòng tuyến sao? Vừa rồi tham mưu tác chiến đã đi hỏi Thiếu soái, Thiếu soái nói tạm thời hắn không có cách nào để đối phó đàn chim này." <br> <br>Ý của Vương Uẩn là, hiện tại họ thúc thủ vô sách. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc không phải vạn năng, cảm tạ tệ của hắn đều dùng để mua thành thục thặng cả rồi. Hiện bài bạo liệt còn lại cũng được dùng vào lúc tiếp ứng Khánh Chẩn. <br> <br>Cho nên, hắn cũng không có cách gì tốt. <br> <br>Năng lực điều khiển không khí của Vương Uẩn vốn hữu dụng. Tuy hắn là siêu phàm giả nhưng năng lực lại không nổi bật, ưu điểm lớn nhất của hắn vẫn là năng lực chỉnh lý và ghi nhớ. <br> <br>P5092 nhìn Vương Uẩn: <br> <br>"Chờ chút." <br> <br>Trong doanh trướng chỉ huy, tựa hồ chỉ có mỗi P5092 là không lo lắng. <br> <br>Vương Uẩn nghi hoặc khó hiểu: <br> <br>"Chuyện gì?" <br> <br>"Trời mưa… " <br> <br>P5092 nói: <br> <br>"Sáng sớm ta đã cảm thấy thời tiết lạnh hơn, nói rõ gió lạnh phương bắc đã tới đây, chứng tỏ mưa thu cũng sắp tới.” <br> <br>Vương Uẩn không hỏi thêm gì nữa. Chỉ là hắn vẫn như cũ không hiểu, mưa tới thì ảnh hưởng gì với đàn chim? <br> <br>Tại trận địa 141, bốn người La Lam cùng Chu Kỳ, Khánh Chẩn, Hứa Man đang vây quanh đống lửa ăn điểm tâm. <br> <br>Các chiến sĩ Tây Bắc xung quanh nhao nhao tiến vào chiến hào. Với tư cách là đội phòng tuyến thứ hai, họ đã sớm nhận được thông báo: Quân địch đã đột phá phòng tuyến thứ nhất, sắp đến đây. <br> <br>Mọi người vốn đang tuyệt vọng, vì họ biết lý do phòng tuyến đầu tiên thất bại. <br> <br>Từ nay về sau, họ sẽ không còn thấy được những chiến hữu kia nữa. <br> <br>Không khí khẩn trương lan tràn trên trận địa nhưng đám người La Lam ngược lại rất nhẹ nhõm. <br> <br>La Lam kêu binh sĩ mang súng máy hạng nặng tới, chia cho mười hai người anh linh của hắn. Lúc này, anh linh kim quang lóng lánh đứng ở biên giới phòng tuyến, kề vai tác chiến cùng quan Tây Bắc. <br> <br>Trời dần tối, gió từ phía đông bắc thổi tới khiến đống lửa chập chờn bất định. <br> <br>Đột nhiên, đàn chim xuất hiện từ khe núi phía trước, bay thẳng về phía trận địa 141. <br> <br>Chu Kỳ yên lặng đánh giá bầu trời, hồi lâu sau mới lên tiếng: <br> <br>“Hiện tại ta có phần phục P5092 rồi." <br> <br>Khánh Chẩn gật đầu. <br> <br>Khánh Chẩn cũng là thiên tài quân sự, hắn cũng đồng ý với lời của Chu Kỳ. <br> <br>Lúc trước, khi P5092 yêu cầu Chu Kỳ tới trận địa 14, họ vẫn chưa hiểu lý do. <br> <br>Chung quy tuy trận địa 141 là phòng tuyến thứ hai, là một tiêu ưu tiên của kẻ địch, nhưng ở đây không có sông, cũng chẳng có suối nhỏ gì, Chu Kỳ tới thì làm được cái chi? <br> <br>Lúc ấy, P5092 chỉ nói, đến lúc đó Chu Kỳ sẽ rõ. <br> <br>Dường như hắn cũng không sợ kế hoạch thất bại, mà thời tiết cũng được hắn tính toán tỉ mỉ. <br> <br>Gió lạnh xuôi nam, hơi nước nhanh chóng kết thành mây mù. <br> <br>Trên trời, giọt mưa đầu tiên rơi xuống đất, tiếp đó là tiếng lạch cạch vang lên, bùn đất dưới chân Chu Kỳ dần bị bắn tung tóe. <br> <br>Mưa đã tới. <br> <br>Chu Kỳ quay người chậm rãi đi đến biên giới phòng tuyến. Trên không trung, mưa rậm rạp rơi xuống ngày càng nhanh. Dần dần, mưa bắt đầu đổ xuống xối xả. <br> <br>Nhưng vào lúc đàn chim sắp tiếp cận trận địa 141, mưa trên trời rơi xuống như hóa thành lợi kiếm. <br> <br>Các binh sĩ đều thủ trong chiến hào. <br> <br>La Lam, Khánh Chẩn, Hứa Man chờ đợi phía sau phòng tuyến. <br> <br>Duy chỉ có một mình Chu Kỳ đối mặt với tất cả. Hắn bỗng mở tay ra, con ngươi hắn nay đổi thành màu xanh thẳm. <br> <br>Giọt mưa đột nhiên bị lực lượng vô hình nào đó kéo thành cây châm cứng rắn. <br> <br>Trăm vạn cây châm trực tiếp xuyên thấu đàn chim. <br> <br>Mưa, máu tươi, lông vũ, thi thể chim hỗn tạp rơi xuống đất. Đàn chim còn lại muốn lùi về sau nhưng đã chậm. <br> <br>Sau khi rời khỏi nhà máy cát hôm nào, Chu Kỳ đã là bán thần. <br> <br>Ánh mắt La Lam xuất hiện một ít bi thương, vì hắn biết, đây là món quà cuối cùng của lão tam. <br> <br>