Chương 1315 : Vu Sư Tới
<br><br>Chương 1315 : Vu Sư Tới<br><br><br><br> <br> Chương 1315: Vu Sư Tới <br> <br>"Thiếu soái trở về sao?" <br> <br>"Thiếu soái trở về!" <br> <br>Mọi người chấn động. <br> <br>"Không đúng!" <br> <br>Vương Uẩn nhìn đoàn tàu hơi nước từ xa chạy tới: <br> <br>"Đoàn tàu chỉ có sáu đoạn, hơn nữa thân xe là màu xám, không phải là màu đen. Khói phụt lên là xám không phải đen, đây là Vương Tùng Dương!" <br> <br>Mọi người nghi ngờ: Vương Tùng Dương? <br> <br>Là cái tên bị Thiếu soái truy sát, sao hắn đột nhiên xuất hiện trên chiến trường, không phải hắn đang ở vương quốc Vu Sư ẩn cư à? <br> <br>Trong lúc mọi người nghi hoặc, đoàn tàu từ phương bắc trực tiếp lao tới chỗ quân đoàn AI. <br> <br>Họng pháo xe tăng chĩa thẳng đoàn tàu, không ngừng bắn phá. <br> <br>Vào lúc mọi người cho rằng Vương Tùng Dương phải chết thì phía trước đoàn tàu xuất hiện một cái nồi, cắn rắn cản đạn pháo lại. <br> <br>Trong tiếng nổ vang, cái nồi lông tóc vô thương. <br> <br>Đoàn tàu hơi nước không chết không lui, khi nó chỉ cách quân địch chừng một km. Quân Tây Bắc thấy được trong đoàn tàu lóe lên ánh sáng. <br> <br>Đại địa cuồn cuộn, gợn sóng cuốn về phía quân đoàn AI. <br> <br>Khi thế kia nhìn vào mà sự hãi, chẳng khác nào thủy triều dâng cao. <br> <br>Trong chớp mắt, thiên thạch khổng lồ từ trên trời giáng xuống, hỏa diễm xuất hiện ở đường chân trời lan tới chỗ đội cơ giới, một hố sâu xuất hiện ngay dưới chân họ. <br> <br>Mặt đất rung động. <br> <br>"Đây là... Vu Thuật?" <br> <br>Đại lừa dối ngạc nhiên: <br> <br>"Vu Sư theo Vương Tùng Dương cùng tới Trung Nguyên?" <br> <br>Chẳng ai ngờ, người họ nghĩ tới hoặc không nghĩ tới đều xuất hiện vào ngày cuối trong trận chiến tranh này. <br> <br>Có lẽ mọi người đều có lập trường riêng, nhưng một khi tới đây, nguyên nhân chỉ có một, bảo vệ tia hy vọng cuối cùng của nhân loại. <br> <br>Đám Kỵ Sĩ Lý Ứng Duẫn, Tần Sanh đứng nhìn Vu Sư, Nhâm Tiểu Túc từng nói với họ, ở vương quốc Vu Sư có một nhánh truyền thừa của Kỵ Sĩ. Tới hẳn chính là những người đó a. <br> <br>Trong chớp mắt, đám Trần Tửu và Lý Ứng Duẫn nhìn nhau. <br> <br>Hai bên cảm nhận được sự đồng cảm về tín ngưỡng, dù mới gặp như quen biết đã lâu. <br> <br>Bất quá đoàn tàu hơi nước không cùng quân địch chết dập đầu, chỉ cản bước chân đối phương rồi lập tức chạy về phía quân Tây Bắc. <br> <br>Bấy giờ khí thế không chết không lui chẳng còn nữa. <br> <br>Đợi đoàn tàu hơi nước tới nơi, Vương Tùng Dương hét lớn: <br> <br>"Quân bạn, không cần nổ súng, là quân bạn!" <br> <br>Cỗ xe dừng hẳn, Vương Tùng Dương nói: <br> <br>"Mau đưa thương binh lên xe, ta dẫn họ đi trước một bước. Địch nhân quá nhiều, chúng ta đánh không lại, chỉ có thể giúp đỡ các ngươi kéo dài một ít thời gian!" <br> <br>Đại lừa dối nhìn lên xe, người trên xe hắn đều biết, Tiểu Hạ, Tiểu Mai, Trần Tửu, Trần An An, đương nhiên cũng có rất nhiều hắn quen. <br> <br>Hắn buồn bực: <br> <br>"Sao các ngươi lại tới đây?" <br> <br>Tiểu Mai đáp: <br> <br>"Các ngươi rời đi quá vội, chúng ta cảm thấy hẳn phải có vấn đề gì đó. Tiểu Túc từng giúp chúng ta, chúng ta tự nhiên cũng phải giúp hắn. Lần này chúng ta tới cũng là vì...đại hưng Tây Bắc? Tiểu Túc thường xuyên nói bốn chữ này." <br> <br>Đại lừa dối cảm khái, sự nghiệp đại hưng Tây Bắc triệt để được phát dương quang đại trong tay Nhâm Tiểu Túc rồi. <br> <br>Hắn không ngờ mị lực của Nhâm Tiểu Túc lớn đến mức chỉ bằng một suy đoán, đối phương đã ngàn dặm xa xôi gấp rút chạy tới đây cứu viện. <br> <br>Trong lọi người nội tâm bỗng có loại rung cảm khó hiểu, có lẽ đây chính là niềm kiêu ngạo của nhân loại a. <br> <br>Đại lừa dối nhìn về phía Vương Tùng Dương: <br> <br>"Còn ngươi thì sao?" <br> <br>Vương Tùng Dương tức giận nói: <br> <br>"Các ngươi gặp Nhâm Tiểu Túc thì giúp ta chuyển lời. Nợ nần gì thanh toán xong rồi, đừng có truy sát ta nữa, cũng bỏ lệnh truy nã đi!” <br> <br>Trương Cảnh Lâm cười: <br> <br>"Không sao, ta sẽ nói giúp ngươi." <br> <br>"Được rồi…" <br> <br>Vương Tùng Dương thấy tất cả thương binh đều lên tàu thì lập tức khởi hành tới cứ điểm 178, để lại đám Trần Tửu kề vai chiến đấu cùng quân Tây Bắc. <br> <br>Vương Tùng Dương không tính tồn vong cùng với Tây Bắc nên chạy trước. <br> <br>Trương Tiểu Mãn nhìn đoàn tàu rời đi thì có thầm nghĩ, con hàng này hẳn là tên siêu phàm giả sợ chết nhất hắn từng gặp. Nhưng nếu ngược lại, có lẽ con hàng này đã sớm rời khỏi nhân thế. Không thể không nói, nhờ có tính sợ chết mà Vương Tòng Dương mới sống được tới giờ. <br> <br>"Tiếp tục rút lui…. " <br> <br>P5092 hít sâu một hơi: <br> <br>"Trương Tiểu Mãn, ngươi nhanh chóng quay về đơn vị, đừng lãng phí thời gian người khác tranh thủ vì chúng ta." <br> <br>Bây giờ mỗi phút mỗi giây đều nhờ người khác phục vụ quên mình đổi lấy. <br> <br>Lúc này, tuy kẻ địch đã bị kéo dân nhưng cánh quân hai bên của AI vẫn đang tiến tới gần. <br> <br>Gọng kìm như miệng của quái thú muốn nuốt trọn Tây Bắc. <br> <br>Còn hai tiếng. <br> <br>Nhóm Vu Sư được Trần Tửu dẫn đầu, nghĩ hết cách làm tổn hại địa hình để ngăn cản kẻ địch. <br> <br>Quân Tây Bắc nghẹn trong lòng, họ bị kẻ địch đuổi giết lâu như vậy, sự hy sinh của vô số người nhen nhóm một ngọn lửa trong lòng họ, khiến huyết dịch họ như sôi trào. <br> <br>Thế nhưng lý trí lại báo cho họ biết, việc họ cần làm là rút lui, sau đó kiên nhẫn chờ đợi. <br> <br>Vương Uẩn vẫn luôn quan sát quân đoàn AI, hắn nói khẽ với P5092: <br> <br>"Đối phương đã 4 lần thử vây kín chúng ta, ta thấy Vu Sư không còn nhiều sức, e rằng chúng ta sắp bị vây công rồi.” <br> <br>P5092 chậm rãi dừng bước, dường như đây là tử cục, dù họ cố gắng thế nào cũng không thoát được. <br> <br>Phải chết ở chỗ này ư? <br> <br>Chật vật chết đi như vậy hay chết với chút tôn nghiêm cuối cùng? <br> <br>Mọi người nhìn P5092, họ không biết vì sao đối phương dừng bước. <br> <br>Giờ này khắc này, dừng bước có nghĩa từ bỏ hy vọng sống. <br> <br>Thế nhưng mọi người lại nghĩ, họ đã mất đi nhiều chiến hữu như vậy, họ còn gì không thể mất? <br> <br>P5092 đột nhiên cười: <br> <br>"Không bằng chết tôn nghiêm?" <br> <br>Trong lúc nói chuyện, hai cánh quân đoàn AI đã tiến hành vây kín lần thứ năm. <br> <br>Các binh sĩ thoát chốt súng, lần nữa kiểm tra đạn dược của mình. <br> <br>Trương Tiểu Mãn đột nhiên hỏi: <br> <br>"Ôi chao, các ngươi nói xem, đánh kịch liệt quá có khi nào khiến ta gãy răng cấm, không thể quay lại chuông đồng không?” <br> <br>P5092 điềm nhiên như không có gì mà nói: <br> <br>"Ngươi có thể nhổ răng cấm xuống rồi cất trong túi." <br> <br>Trương Tiểu Mãn tức giận: <br> <br>"Cái chủ ý cùi bắp gì vậy, ngươi đang đùa ta à?" <br> <br>P5092 bình tĩnh nhìn hắn: <br> <br>"Là ngươi đùa ta trước." <br> <br>Tuân Dạ Vũ trong đội ngũ bỗng hô lớn: <br> <br>"Không đúng không đúng, ta vừa dùng năng lực, phát hiện từ cứ điểm 178 có rất nhiều hỏa diễm sinh mệnh của siêu phàm giả đang tới đâu!” <br> <br>"Thiệt nhiều là bao nhiêu?" <br> <br>Đại lừa dối sửng sốt: <br> <br>"Theo ta biết, cứ điểm 178 cũng có một ít siêu phàm giả ẩn cư nhưng cùng lắm chỉ có năm sáu người a." <br> <br>"Không phải năm sáu người…" <br> <br>Tuân Dạ Vũ kích động tột đỉnh: <br> <br>"Là hơn mười vạn siêu phàm giả a!" <br> <br>Mọi người nghe xong mà bối rối, hơn mười vạn siêu phàm giả? Chẳng lẽ có kỳ tích gì sao? <br> <br>Sau một khắc, quân Tây Bắc nhìn phía trước mà ngây ngẩn cả người. Họ ngạc nhiên thấy được Nhâm Tiểu Túc xuất hiện từ đường chân trời, phía sau đối phương là vô số Anh Linh màu vàng. <br> <br>Đoàn người ngày càng gần, nhanh chóng chạm mặt nhau. <br> <br>Quân Tây Bắc sững sờ. Trương Cảnh Lâm nhìn một người trong đám Anh Linh, đột nhiên lẩm bẩm nói: <br> <br>"Lão tư lệnh, Vương tướng quân... Các người sống lại rồi!" <br> <br>Nhâm Tiểu Túc cầm Hắc đao không nói lời nào dẫn theo đoàn quân Anh Linh ngược dòng mà tới. Mãi tới lúc này mọi người mới biết vì sao hắn rời đi. <br> <br>Thì ra là vì một tia hy vọng cuối cùng này. <br> <br>Bây giờ đã là chạng vạng tối, Anh Linh kim sắc dưới ánh chiều tà trông tráng lệ vô cùng. <br> <br>P5092 yên lặng nhìn một màn này, rốt cục hắn đã biết Nhâm Tiểu Túc không lừa hắn, thì ra đối phương có thể triệu hoán nhiều Anh Linh như vậy. <br> <br>Thì ra vị Thiếu soái này thật sự có năng lực thần kỳ, có thể cho hắn một kỳ tích. <br> <br>