Chương 1317 : Hy Sinh
<br><br>Chương 1317 : Hy Sinh<br><br><br><br> Chương 1317: Hy Sinh <br> <br>Quân đoàn AI bắt đầu nhắm vào Nhâm Tiểu Túc, nó ngưng binh lực khổng lồ tụ, ý đồ dọa cô lập Nhâm Tiểu Túc. <br> <br>Chỉ cần Nhâm Tiểu Túc không thể di động và tấn công đột ngột thì binh đoàn sau lưng hắn cũng khó lòng phát huy ưu điểm. <br> <br>Chỉ cần tốc độ quân đoàn Anh Linh chậm lại, Linh có thể có cách cản họ lại, dùng ưu điểm nhân số của nó đè ép tất cả. <br> <br>Giống như cối xây vậy, xây nát quân đoàn màu vàng. <br> <br>Sau một khắc, Nhâm Tiểu Túc giương mắt nhìn lên, thấy phía trước hắn là xe bọc thép không ngừng tựa vào nhau, nhuwg muốn đúc thành một tường vây cầm tù Nhâm Tiểu Túc. <br> <br>"Kỵ Sĩ ở đâu?!" <br> <br>Nhâm Tiểu Túc gào thét: <br> <br>"Theo ta xông lên!" <br> <br>"Chỉ chờ những lời này của ngươi!" <br> <br>Lý Ứng Duẫnha ha cười lớn. <br> <br>Đột nhiên, người máy nano cấu thành thiết giáp chắc chắn, hắn phải tranh thủ thời gian AI tấn công mình để phá hủy kế hoạch của đối phương. <br> <br>Giờ này khắc này, Lý Ứng Duẫn cùng các Kỵ Sĩ đã giết tới sau lưng Nhâm Tiểu Túc, 12 Kỵ Sĩ chặt chẽ đi theo bên cạnh Nhâm Tiểu Túc, hình thành đội hình đao nhọn 13 người. <br> <br>Kỵ Sĩ tập hợp tấn công, dù là xe bọc thép cũng khó lòng làm đối thủ của họ. Đây chính là thực lực toàn thịnh của Kỵ Sĩ đã mở khóa gen. <br> <br>Tương lai, Tây Bắc nhất định có thể có được càng nhiều Kỵ Sĩ hơn. Tuy nhiên hiện tại không thể lướt sóng trên biển và nhảy dù, cơ mà Nhâm Tiểu Túc cảm thấy chỉ cần Kỵ Sĩ còn truyền thừa, văn minh nhân loại sẽ tới một ngày hưng thịnh trở lại! <br> <br>Phía trước quân đoàn Anh Linh là trận hình 13 người như chẳng có gì ngăn cản được. <br> <br>Thế nhưng quân đoàn màu vàng chưa bao giờ dừng. <br> <br>Quân Tây Bắc bắt đầu có người chết, Trương Tiểu Mãn dẫn theo chiến lữ số 6 đi sau lưng Anh Linh, nhưng quân địch đã hoàn thành vây kín. <br> <br>Một mai viên đạn đánh vào huyệt thái dương Trương Tiểu Mãn, hắn chậm rãi ngã xuống đất. <br> <br>Thế giới lâm vào hắc ám, Trương Tiểu Mãn không kịp cáo biệt chiến hữu, cũng không thể nói lời hùng hồn trước khi chết, chỉ cảm nhận được sự tàn khốc của chiến tranh. <br> <br>Nhưng trong bóng tối, hắn nghe được thanh âm của Nhâm Tiểu Túc: <br> <br>"Có muốn chiến đấu tiếp cùng ta không? Vì hy vọng." <br> <br>Trong bóng tối Trương Tiểu Mãn. nhếch miệng cười nói: <br> <br>"Chỉ chờ những lời này thôi." <br> <br>Anh Linh của Trương Tiểu Mãn dần hiện lên. Đầu tiên hắn tò mò đánh giá hai tay mình, sau đó gào khóc kêu loạn phấn khởi gia nhập chiến trường. <br> <br>Từng binh sĩ Tây Bắc ngã xuống rồi được hồi sinh. <br> <br>Trận chiến này đánh hơn mười phút, quân đoàn Tây Bắc phảng phất như không hề giảm, bách chiến bách thắng! <br> <br>Những binh sĩ Tây Bắc rút lui lần nữa giết tới. <br> <br>Biên giới kim sắc không ngừng mở rộng về hướng đông, giết ra một mảnh đường máu. <br> <br>Chỉ cần Nhâm Tiểu Túc còn tiến lên, họ sẽ không cần lui về sau. <br> <br>Năng lượng người máy nano đã dần hao hết, đây là lớp bảo hộ cuối cùng cảu Nhâm Tiểu Túc. <br> <br>Lúc này, quân đoàn của Linh thừa dịp Nhâm Tiểu Túc không còn bảo hộ mà xông lên giết hắn. <br> <br>Giữa biển người dày đặc, quân đoàn AI khó lòng nổ súng bắn trúng Nhâm Tiểu Túc, bị các binh sĩ thay phiên ngăn cản. <br> <br>Đây là sách lược của Nhâm Tiểu Túc, hắn dẫn theo Anh Linh dùng tốc độ nhanh nhất đột phá trận hình quân địch vì không muốn để đối phương thành công phong tỏa hỏa lực, lúc này hắn có thể cận chiến, không chết không thôi! <br> <br>Bất quá, Nhâm Tiểu Túc đã đánh giá thấp quyết tâm của Linh. <br> <br>Trong chớp mắt, binh sĩ của Linh không để ý sinh tử của chiến hữu, trực tiếp dùng súng máy hạng nặng bắn phá, nó muốn bất kể đại giới để người mình và Nhâm Tiểu Túc cùng chôn chung một chỗ. <br> <br>Linh cảm nhận được khí thế Tây Bắc ngày càng cường thịnh, tất cả đều chỉ vì một mình Nhâm Tiểu Túc. <br> <br>Cho nên, nó bất kể giá lớn giết Nhâm Tiểu Túc, đây là kế hoạch tối ưu nhất của Linh. <br> <br>Quân đoàn của Linh lần lượt ngã xuống, Nhâm Tiểu Túc sắp lộ diện. <br> <br>Đứng trước tử cục, 12 Kỵ Sĩ bên cạnh hắn cũng chẳng thể thoát. <br> <br>Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, đám người Bát Đại Kim Cương của Vương Vũ Trì khoác thiết giáp đột nhiên vọt tới từ phía cánh, hình thành tường người vây quanh. <br> <br>Súng máy hạng nặng liên tục bắn lên thiết giáp của họ, tám người tay cặp tay, nửa bước không lùi! <br> <br>Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nói: <br> <br>"Các ngươi..." <br> <br>Thanh âm ồm ồm của Vương Vũ Trì vang lên từ sau mặt nạ thiết giáp: <br> <br>"Ca, dù sao cũng để chúng ta cứu ngươi một lần chứ?" <br> <br>Đóa hoa ấm trong nhà kính nay đã trở thành đại nam nhân đỉnh thiên lập địa. Họ như tấm chắn của Nhâm Tiểu Túc, che mưa chắn gió vì đối phương! <br> <br>Dần dần, người máy nano cũng hết năng lượng, thiết giáp của đám Vương Vũ Trì bị đánh rớt. Dù đã chết, họ vẫn đứng chắn trước Nhâm Tiểu Túc, thay hắn cản đạn. <br> <br>Súng máy hạng nặng điển cuồng phá nát thi thể của họ. Nhưng chỉ một khắc sau, quang ảnh màu vàng đứng dậy từ thi thể. Họ đã trở thành Anh Linh hung hãn không sợ chết. <br> <br>Trận chiến tranh này, mọi người dùng chính mình để bảo vệ hy vọng cuối cùng. <br> <br>Hôm nay, quân Tây Bắc hào quang vạn trượng. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc giận dữ hét về phía quân địch: <br> <br>"Linh, ta biết ngươi có thể nghe được, nhìn thấy không, đây là kiêu ngạo của nhân loại!" <br> <br>Theo tiếng gào to của Nhâm Tiểu Túc, súng ngắm bắt đầu rền vang, rốt cuộc Dương Tiểu Cận cũng tìm được điểm bắn thích hợp, từng thương bắn chết binh sĩ điều khiển súng máy hạng nặng. <br> <br>Súng ngắm của nàng thậm chí có thể tùy tâm sở dục thay đổi thành đạn xuyên giáp, bắn xuyên thiết giáp! <br> <br>Nhâm Tiểu Túc thở hổn hển. <br> <br>Khoảng thời gian đầu của thời đại này, nhân loại không có siêu phàm giả, thậm chí cũng không có khoa học kỹ thuật. <br> <br>Nhưng văn minh nhân loại vẫn kéo dài đến giờ là dựa vào gì? <br> <br>Dựa vào dũng khí cùng ý chĩ vĩnh viễn không khuất phục của họ! <br> <br>Những người tiên phong trên con đường này, dù đã lùi vào lịch sử những nhất định cũng cảm thấy tự hào! <br> <br>Quân Tây Bắc đánh từ xế chiều đến hoàng hôn, thái dương dần chìm về tây. <br> <br>Thế nhưng quân địch dường như giết mãi không hết. <br> <br>Tuân Dạ Vũ mệt mỏi nói: <br> <br>"Không xong, phía sau lại có một chi quân địch đến chiến trường Là số quân địch bị Nhan Lục Nguyên ngăn lại.” <br> <br>Lời này vừa nói xong, thái dương đúng lúc xuống núi, ánh sáng biến mất tựa như hy vọng bị dập tắt. <br> <br>Không đợi mọi người uể oải, sắc trời bỗng sáng lên, tất cả vô thức quay đầu nhìn về phía nam, thấy được Trần Vô Địch cùng Tư Ly Nhân sóng vai từ phía chân trời mà đến. <br> <br>Còn cái cầu vòng nữa! <br> <br>Chiến trường nhất thời sáng như ban ngày! <br> <br>"Vô Địch…." <br> <br>Nhâm Tiểu Túc tuy đoán được đồ đệ đã trở về nhưng tận mắt gặp lại vẫn nhịn không được mà ướt mi, hắn chờ ngày này thật sự quá lâu rồi! <br> <br>