Chương 7 : Dạy Thay
<br><br>Chương 7 : Dạy Thay<br><br><br>Chương 7: Dạy Thay <br> <br>Trương Cảnh Lâm đối với đáp án của Nhâm Tiểu Túc không biết nói gì cả, cũng không biết được rằng chính bản thân Nhâm Tiểu Túc bây giờ cũng đang rất nghi hoặc, mình không phải đã dạy tri thức mình biết cho mọi người hay sao, như thế nào nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành? <br> <br>Chẳng lẽ tri thức mình nói có vấn đề gì? <br> <br>- Thưa thầy. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói: <br> <br>- Đại khái là thầy chưa từng thấy qua đàn sói hoang ở bên ngoài có bao nhiêu, thậm chí là ở trong thị trấn cũng có rất nhiều người đều chưa từng thấy qua, không biết về bọn chúng, nhưng con đã thấy, đừng nói là gặp phải một đàn sói, cho dù gặp phải một con sói đơn độc cũng giống như thế, trực tiếp chọn mộ địa đi. <br> <br>Nguyên bản Nhâm Tiểu Túc cho rằng Trương Cảnh Lâm sẽ phản bác mình, dù sao mình nói như vậy cũng có phần ảnh hưởng tới quyền uy cùng uy nghiêm của giáo viên. <br> <br>Nhưng mà sau khi Trương Cảnh Lâm nghĩ hơn nửa ngày lại đột nhiên nói: <br> <br>- Về sau con có thể vào ngồi trong phòng học, môn sinh tồn cũng sẽ do con giảng bài. <br> <br>Học đường trong thị trấn bên ngoài hàng rào tị nạn số 113, lần đầu tiên có người dạy thay giáo viên. <br> <br>Nhưng mà Nhâm Tiểu Túc cũng không giải thích rõ ở trên lớp học, nếu như hắn đã gặp qua một con sói cô độc hoặc thậm chí là cả đàn sói, như vậy hắn làm như thế nào sống sót. <br> <br>"Nhiệm vụ hoàn thành, ban thưởng 1.0 lực lượng." <br> <br>... <br> <br>Cho tới tận khi một ngày trôi qua, Nhâm Tiểu Túc cũng không tìm được cơ hội sử dụng tấm đồ phổ học tập kỹ năng cơ sở kia, đi tới học đường là bởi vì hắn thích thu nạp tri thức, nhưng tri thức trên người Trương Cảnh Lâm đối với chuyện sinh tồn của hắn tạm thời không có trợ giúp gì quá lớn. <br> <br>Suy nghĩ ưu tiên bây giờ của Nhâm Tiểu Túc, vẫn là sinh tồn. <br> <br>Cho nên, đồ phổ không dùng được, cũng không thể nào nghiệm chứng tất cả những thứ ở trong đầu mình, đến cùng phải có phải bắt nguồn từ huyễn tưởng của mình hay không. <br> <br>Nhưng mà Nhâm Tiểu Túc vẫn đang đợi, bởi vì hắn cảm thấy sẽ còn có thêm một nhiệm vụ nữa. <br> <br>Bây giờ đã một lần nữa hoàn thành một nhiệm vụ, đồng thời đạt được lực lượng 1.0, đây là một con số rất trực quan, mà cảm thụ của Nhâm Tiểu Túc đối với thân thể lại càng thêm trực quan. <br> <br>Bởi vì hắn có thể cảm nhận rõ ràng được cơ bắp ở phía dưới quần áo mình hơi hơi nở ra, đây mới thực là hiện tượng siêu nhiên, không có ai có thể ở trong thời gian 0. 1 giây ngắn ngủn đột nhiên đạt được lực lượng cơ bắp vượt qua cực hạn cơ thể. <br> <br>Bây giờ Nhâm Tiểu Túc đã có thể khẳng định, cung điện trong đầu kia, đúng là một loại năng lực khác người. <br> <br>Chuyện này để cho Nhâm Tiểu Túc có một loại cảm giác mừng như điên, trên thực tế hắn đã sớm nên vui sướng, nhưng hắn sợ tất cả đều là giả. <br> <br>Một người thường xuyên đi săn phải vô cùng quen thuộc với thân thể của mình, phải biết được mình có thể nâng được đồ vật nặng cỡ nào lên, cũng phải biết được đến cùng là mình ra quyền hoặc là xuất đao nhanh và hung ác cỡ nào. <br> <br>Cho nên Nhâm Tiểu Túc lập tức tiến hành ước định đối với lực lượng mới của mình, nếu như một người đàn ông trưởng thành bình thường là 3.0, như vậy Nhâm Tiểu Túc trước kia chính là 2.5. <br> <br>Hắn mới 17 tuổi, lực lượng yếu hơn người trưởng thành một chút cũng là chuyện bình thường. Những năm này hắn sinh tồn ở trong thị trấn, cũng không phải là bởi vì khí lực của hắn lớn, mà là hắn đủ hung ác, cũng đủ cảnh giác và tỉnh táo. <br> <br>Bây giờ lực lượng của hắn đã vượt qua người trưởng thành bình thường, chuyện này có nghĩa tỷ lệ sinh tồn của hắn ở trên vùng đất chết này sẽ càng lớn hơn. <br> <br>Lúc tan học về nhà Nhan Lục Nguyên liền hưng phấn nói: <br> <br>- Anh, bây giờ anh đã dạy thay thầy giáo, nói không chừng về sau có thể tiếp nhận vị trí giáo viên dạy học của Trương tiên sinh ở trong thị trấn chúng ta. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc hơi chần chờ một chút: <br> <br>- Hình như đúng là như vậy, trước kia lúc vừa mới bắt đầu Trương tiên sinh cũng là dạy thay, về sau lúc thầy giáo già chết đi ông ấy mới tiếp nhận học đường. <br> <br>- Đúng vậy, trong thị trấn chúng ta đều biết, ai dạy thay cho giáo viên, về sau nói không chừng chính là giáo viên mới của học đường, anh suy nghĩ xem, Trương tiên sinh lại để cho anh đi vào trong học đường học, lại để cho anh trở thành người dạy thay, nhất định là có ý nghĩ muốn để cho anh về sau tiếp nhận vị trí của ông ấy. <br> <br>Nhan Lục Nguyên cười nói: <br> <br>- Nếu người trong thị trấn đều biết việc này, về sau đối với chúng ta cũng sẽ hơi khách khí một chút. <br> <br>- Vậy thì cũng không đến mức. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút rồi nói: <br> <br>- Anh thấy có khả năng là ông ấy thiếu thuốc hút. <br> <br>- ... <br> <br>Nhan Lục Nguyên nhìn Nhâm Tiểu Túc: <br> <br>- Anh nghiêm túc chứ? <br> <br>- Kỳ thật nếu như thật sự làm giáo viên dạy học ở trên học đường cũng không tệ. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc nói: <br> <br>- Nếu anh làm giáo viên dạy học, anh liền đem vị trí mới truyền cho em, như vậy chẳng phải là em sẽ thành thầy giáo sao. <br> <br>Đối với Nhâm Tiểu Túc, hắn thật sự không hề nghĩ tới chuyện sau này mình sẽ đi tới học đường làm giáo viên dạy học, không phải là hắn chướng mắt loại chức nghiệp này, nếu chướng mắt thì cũng sẽ không truyền cho Nhan Lục Nguyên. <br> <br>Mà là hắn cảm thấy căn bản mình không thích hợp với loại công việc này, nếu như về sau thực sự không có cơ hội đi vào bên trong hàng rào tị nạn, như vậy thì hoang dã mới là chỗ thuộc về hắn. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc vừa đi vừa ảo tưởng tới tương lai tặng vị trí thầy giáo cho Nhan Lục Nguyên, lại không chú ý tới Nhan Lục Nguyên đang chậm rãi dừng bước lại, Nhan Lục Nguyên nhìn tới bóng lưng của Nhâm Tiểu Túc, tâm tình có chút nói không rõ được. <br> <br>Thiếu niên ở trên tay vẫn còn vết thương này, ngoài miệng tuy rằng cay nghiệt, nhưng luôn muốn lưu lại thứ tốt nhất cho mình. <br> <br>Lúc Nhâm Tiểu Túc quay đầu lại phát hiện ra Nhan Lục Nguyên đã bị tụt lại rất xa liền tức giận nói: <br> <br>- Làm gì vậy? Đi mau lên! <br> <br>- Tới đây! <br> <br>Những ống khói ở bên ngoài hàng rào kia đang bốc lên khói trắng ngút trời, trời chiều chiếu rọi lên trên lưng hai người, tựa như cuộc sống chưa từng có phiền não. <br> <br>... <br> <br>Trên đường về nhà Nhâm Tiểu Túc cùng Nhan Lục Nguyên chợt thấy một ban nhạc từ bên trong hàng rào tị nạn đi ra, ước chừng có khoảng mười ba, mười bốn người, một nửa số người ăn mặc áo quần sặc sỡ đủ mọi màu sắc, một nửa khác người thì ăn mặc y phục tác chiến của đám lính đánh thuê của những kẻ thống trị trong hàng rào số 113, xem ra lần này là có quân nhân đi theo, khó trách dám chạy tới chỗ như Cảnh Sơn kia. <br> <br>Những người này tìm người dẫn đường, kỳ thật cũng không cần người dẫn đường có giá trị vũ lực gì, chỉ cần biết đường là xong việc. <br> <br>Nhưng mà, Nhâm Tiểu Túc cũng không cảm thấy đám lính đánh thuê của những kẻ thống trị trong hàng rào tị nạn số 113 lợi hại thế nào, trên thực tế hắn rất ít khi nhìn thấy những tên lính đánh thuê này, những người này có thực chiến qua hay không, thậm chí đã từng nhìn thấy máu hay chưa đều là một vấn đề. <br> <br>Lúc này Nhâm Tiểu Túc thấy được mấy tên lính đánh thuê đang hút thuốc lá, là loại có đầu lọc kia, loại thuốc là có đầu lọc này rất ít thấy ở trong thị trấn. <br> <br>Chỉ là mùi thuốc lá nhàn nhạt bay tới, Nhâm Tiểu Túc rõ ràng ngửi thấy được ở bên trong có mùi kỳ quái, điều này khiến cho hắn nhớ tới lời lão Vương từng nói là ở bên trong rất nhiều loại thuốc lá đều được tăng thêm dược vật gây nghiện, có thể làm cho người ta phấn khích. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc cảm thấy khó hiểu, loại chức nghiệp cần bảo trì đầu óc tỉnh táo như lính đánh thuê, lại đi hút loại vật này? <br> <br>Hắn đã từng thấy có những người hút đến phát điên, chỉ là những tên lính đánh thuê này hút loại cao cấp hơn mà thôi. <br> <br>Ở trong thị trấn dần dần đã có một số người tụ tập tới vây xem, bởi vì khuôn mặt những người này rất sạch sẽ, có khác biệt rõ ràng với người ở trong thị trấn. <br> <br>- Anh, có phải là nguồn nước ở bên trong hàng rào tị nạn rất dồi dào hay không, có thể rửa mặt mỗi ngày? <br> <br>Nhan Lục Nguyên chớp đôi mắt sáng long lanh. <br> <br>- Không cần hâm mộ, dầu nhờn ở trên mặt chúng ta có thể để bảo vệ làn da của chúng ta... <br> <br>Nhâm Tiểu Túc không quan tâm an ủi. <br> <br>Chỉ là hắn chợt nhìn thấy ở bên trong đám người kia, có một tồn tại đặc biệt. Nữ tính, mang mũ lưỡi trai, vành nón che rất thấp không có cách nào xác định được tuổi tác, ăn mặc y phục tương đối bình thường, rộng rãi lại vừa người. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc chú ý tới cô ta, là vì lúc hắn nhìn thấy cô ta, giống như là ở trong hoang dã gặp phải dã thú. <br> <br>Đám người kia có vấn đề, Nhâm Tiểu Túc tin tưởng vào trực giác của mình. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc cùng Nhan Lục Nguyên ngừng chân nhìn ra xa xa, mơ hồ đã hiểu rõ là đám người kia đang nghe ngóng chuyện gì đó ở chỗ lão Vương trong tiệm tạp hóa thu chim sẻ. <br> <br>Chỉ nghe lão Vương lớn giọng nói: <br> <br>- Nếu mấy người muốn đi Cảnh Sơn thì khẳng định phải tìm tiểu tử Nhâm Tiểu Túc kia, không có hắn thì mấy người nhất định sẽ vất vả. Hơn nữa ở bên ngoài hoang dã có đàn sói, tôi đề nghị tốt nhất là mấy người chớ đi tới Cảnh Sơn. <br> <br>Một người lính đánh thuê cười lạnh: <br> <br>- Đàn sói nghe được tiếng súng sẽ bị dọa chạy, chúng ta cần phải lo lắng tới đàn sói sao? <br> <br>Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút, thì ra là đàn sói sợ tiếng súng à, đây có lẽ là thiên tính của dã thú đi, hắn chưa từng thấy qua vũ khí nóng cho nên cũng không xác định được lời đối phương nói có đúng hay không, nhưng tóm lại là vẫn có phần hoài nghi. <br> <br>Một gã lính đánh thuê khác hỏi: <br> <br>- Nhâm Tiểu Túc là ai? Chúng tôi không cần hắn có thân thủ tốt, biết đường là được. <br> <br>- Uầy, Nhâm Tiểu Túc là một thợ săn nổi danh ở trong thị trấn chúng tôi, hắn biết đại bộ phận đường, tìm hắn thật sự là không có vấn đề gì. <br> <br>Lão Vương cười tủm tỉm nói: <br> <br>- Mấy người tìm hắn đi thì sẽ không sai, chỉ là đầu óc của tiểu tử này có chút vấn đề... <br> <br>Nhâm Tiểu Túc nghe đến đó liền mang theo Nhan Lục Nguyên xoay người rời đi: <br> <br>- Con trai lão Vương có phải cũng học ở lớp mình hay không, có phải là thằng oắt mập mạp kia? <br> <br>Nhan Lục Nguyên hít vào một luồng khí lạnh: <br> <br>- Anh, họa không liên lụy người nhà a. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc nhíu mày, nguyên bản hắn muốn tránh xa việc này, không nghĩ tới lão Vương lại hết lần này tới lần khác đề cử mình cho đám người thần kinh kia. <br>