Chương 9 : Có Gì Không Hiểu Thì Hỏi
<br><br>Chương 9 : Có Gì Không Hiểu Thì Hỏi<br><br><br>Chương 9: Có Gì Không Hiểu Thì Hỏi <br> <br>Nhâm Tiểu Túc đứng ở cửa lều nhìn ban nhạc đi xa, lão Vương vẫn còn đang ở bên cạnh liên tục xin lỗi đối phương: <br> <br>- Tuy đầu óc của Nhâm Tiểu Túc có bệnh, nhưng cũng không phải là loại này a, mọi người nghe tôi giải thích... <br> <br>Nhân viên của ban nhạc chẳng muốn nghe ông ta giải thích: <br> <br>- Vương Phú Quý, tôi hạn cho ông trong vòng sáu giờ phải tìm được người phù hợp cho tôi, cho dù tiểu tử này không có bệnh thì chúng tôi cũng không cần, tới hừng đông chúng tôi sẽ xuất phát, ít gây chuyện cho chúng tôi đi! <br> <br>Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở đứng ở cửa lều giống như là một người không liên quan đứng xem náo nhiệt, nhưng mà lúc này, cô gái mang mũ lưỡi trai lúc trước kia lại quay đầu lại nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái, Nhâm Tiểu Túc lập tức có cảm giác bị nhìn xuyên thấu. <br> <br>Hắn thậm chí không nhìn thấy biểu tình của đối phương ở dưới mũ lưỡi trai, nhưng tim lại không khỏi đập nhanh hơn. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc vô ý thức liền dùng cái đồ phổ học tập kỹ năng kia, trong cung điện liền truyền ra âm thanh. <br> <br>"Học tập kỹ năng ngẫu nhiên của mục tiêu." <br> <br>- Học tập ngẫu nhiên? <br> <br>"Đã ngẫu nhiên rút ra kỹ năng dùng súng của đối phương, có học tập hay không?" <br> <br>- Học! <br> <br>Nhâm Tiểu Túc thấy lúc này đồ phổ học tập cũng đã không còn, không học cũng sẽ hết hiệu lực. <br> <br>"Học tập thành công, đã học được kỹ năng tinh thông được súng ống cao cấp." <br> <br>- Đợi một chút, tôi lấy được không phải chỉ là đồ phổ cấp cơ sở thôi hay sao, vì sao có thể học tinh thông súng ống cao cấp? Không phải chỉ học được sơ cấp thôi à. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói trong đầu. <br> <br>"Đồ phổ học tập kỹ năng chỉ có hai loại, loại đồ phổ thứ nhất, cấp cơ sở, có thể tùy ý trực tiếp học tập kỹ năng phía dưới cao cấp, loại đồ phổ thứ hai, cấp đại sư, có thể để cho một loại kỹ năng cao cấp nào đó mà cậu học tập được từ người khác đạt tới cấp đại sư, cũng có thể có tỷ lệ học tập được năng lực siêu nhiên của mục tiêu." <br> <br>m thanh ở trong cung điện trả lời. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc sửng sốt, năng lực siêu nhiên của người khác cũng có thể học được? ! <br> <br>Lúc này hắn mới nhớ tới cô gái kia, đột nhiên hỏi: <br> <br>- Có thể nói cho tôi biết đẳng cấp tinh thông kỹ năng súng ống của cô gái kia được không? <br> <br>"Mục tiêu đã học xong, có thể báo cho biết." <br> <br>- Đẳng cấp tinh thông súng ống của cô ta là gì, đại sư? <br> <br>"Hoàn mỹ." <br> <br>... <br> <br>Đồ phổ cấp cơ sở có thể học tập ngẫu nhiên kỹ năng phía dưới cao cấp ở trên người mục tiêu, cấp đại sư thì phải ở trên cơ sở bản thân đã có kỹ năng cao cấp, học tập kỹ năng cấp đại sư của đối phương, thậm chí là học tập được năng lực siêu nhiên của đối phương. <br> <br>Cấp bậc này hoàn toàn là do cung điện kia phán định ra, tuy rằng cung điện nói là có một tỷ lệ thành công nhất định, thế nhưng Nhâm Tiểu Túc nghĩ tới chuyện mình có thể học tập được năng lực siêu nhiên của người khác, liền có chút vui mừng. <br> <br>Lúc trước Nhâm Tiểu Túc cùng Nhan Lục Nguyên đã từng thảo luận qua một chuyện: Có phải là năng lực siêu nhiên cũng có phân chia cao thấp hay không, có người trời sinh liền tương đối biết đánh đấm, có người liền trời sinh yếu nhược một chút. <br> <br>Loại người đã từng sinh tồn ở dã ngoại như Nhâm Tiểu Túc đương nhiên là cảm thấy, năng lực siêu nhiên chiến đấu lợi hại hơn, mà Nhan Lục Nguyên có thuộc tính may mắn, cậu chính là loại không thể chiến đấu, cho nên hắn kiên trì cho rằng năng lực siêu nhiên chỉ là có tác dụng khác nhau mà thôi, không có phân chia cao thấp. <br> <br>Nhưng bây giờ thì sao, một loại năng lực có thể phục chế năng lực của người khác, vậy cao thấp như thế nào?! <br> <br>Nhưng mà, điều bây giờ Nhâm Tiểu Túc nghĩ là cô gái mang mũ lưỡi trai vừa rồi kia. <br> <br>Trong lúc tiếp thu lấy kỹ xảo súng ống cao cấp, trong đầu Nhâm Tiểu Túc dũng mãnh tràn vào một lượng lớn tri thức súng ống, nó giống như là trực tiếp truyền tới dung nhập vào trong bản năng. <br> <br>Hắn nắm giữ không chỉ là các loại tri thức về súng ống, tháo dỡ, bảo dưỡng, sử dụng, còn có sử dụng các loại súng ống ngắm chuẩn gần như bản năng. <br> <br>Thậm chí Nhâm Tiểu Túc còn biết mỗi loại súng có sức giật bao nhiêu, nếu như bây giờ cho hắn một cây súng, chỉ cần là loại ở trong phạm vi kỹ xảo súng ống cao cấp của hắn, thì hắn có thể giống như là người lão luyện đã luyện bắn súng mười năm rồi vậy, không hề có gì khác biệt. <br> <br>Xét về độ chuẩn, bên trong khoảng cách trăm mét thì đạt thành tích vòng 95 trở lên, tựa hồ liền là tiêu chuẩn của kỹ năng súng ống cao cấp. <br> <br>Những chuyện này tuy khiến cho Nhâm Tiểu Túc có chút vui mừng, nhưng còn không đến mức mừng như điên, cuối cùng thì trong tay hắn hiện nay không có súng. Mà bây giờ chuyện để cho hắn càng thêm rung động chính là, cung điện trong đầu đánh giá kỹ xảo súng ống của cô gái nọ chính là hoàn mỹ. <br> <br>Bây giờ Nhâm Tiểu Túc cũng không tưởng tượng nổi cấp đại sư đã lợi hại như thế rồi, không biết hoàn mỹ còn đáng sợ đến cỡ nào nữa. <br> <br>Người như vậy, sẽ ở trong một dàn nhạc? <br> <br>Xem ra những tên lính đánh thuê và nhân viên của ban nhạc kia cũng không biết có một tồn tại kinh khủng như vậy ở trong ban nhạc của mình, lúc trước Nhâm Tiểu Túc đã phát hiện ra, mọi người đều cho rằng cô ta là một nhân viên phổ thông mà thôi. <br> <br>Cô gái này hẳn cũng không nghĩ tới, Nhâm Tiểu Túc lại thông qua một loại phương thức thần bí, biết được bí mật của cô ta. <br> <br>Bản thân nghĩ biện pháp không tham dự vào trong đoàn người này quả nhiên là một quyết định sáng suốt, trong lòng Nhâm Tiểu Túc có một loại khoái cảm biết được bí mật của người khác. <br> <br>- Sao anh cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người ta thế. <br> <br>Đầu của Nhan Lục Nguyên từ trong lều chui ra hỏi. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc lập tức liền bị lôi ra khỏi tâm tình vui sướng, hắn quay đầu lại nhìn về phía Nhan Lục Nguyên, vừa mới chuẩn bị phô bày ra uy nghiêm làm anh của mình, màn cửa của túp lều bên cạnh liền bị nhấc lên, một giọng nữ hỏi: <br> <br>- Bóng lưng của ai, ở đâu? <br> <br>Lúc này Nhan Lục Nguyên cùng Nhâm Tiểu Túc đều sửng sốt, người xuất hiện ở túp lều bên cạnh kia lại là Tiểu Ngọc. <br> <br>Nhan Lục Nguyên hiếu kỳ nói: <br> <br>- Chị Tiểu Ngọc, tại sao chị lại ở túp lều bên cạnh thế. <br> <br>Tiểu Ngọc vuốt vuốt tóc cười nói: <br> <br>- Về sau chị sẽ chuyển đến ở chỗ này, làm láng giềng với hai người. <br> <br>- Ba người trước kia ở chỗ này đâu? <br> <br>Nhan Lục Nguyên truy hỏi: <br> <br>- Bọn họ đi đâu rồi? <br> <br>- Chị đổi chỗ ở của chị cho bọn họ rồi. <br> <br>Tiểu Ngọc giải thích nói. <br> <br>Nhan Lục Nguyên lôi kéo Nhâm Tiểu Túc hạ giọng nói: <br> <br>- Anh, chị Tiểu Ngọc đây là chịu lỗ vốn nha, trước kia chị ấy ở phòng xây bằng gạch đá đấy. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc không nói gì, mà trực tiếp cúi đầu đi vào trong lều, Nhan Lục Nguyên cười cười với Tiểu Ngọc xong liền chui vào theo. <br> <br>- Anh vẫn còn là một xử nam đấy chứ? <br> <br>Nhan Lục Nguyên hỏi. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc trừng mắt lườm Nhan Lục Nguyên: <br> <br>- Lục Nguyên em cũng không còn nhỏ, anh muốn trò chuyện với em về phương diện giáo dục này. <br> <br>Nhan Lục Nguyên lập tức ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc nói: <br> <br>- Tới, anh có gì không hiểu cứ việc hỏi... <br> <br>Lời còn chưa nói hết, Nhan Lục Nguyên đã bị Nhâm Tiểu Túc đạp cho một cước gục xuống, nhưng mà Nhan Lục Nguyên cũng không tức giận, hung hăng cười hắc hắc. <br> <br>- Em thật sự cho là mình đã trưởng thành à. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc vuốt lại giường chiếu: <br> <br>- Tận lực chớ trêu chọc chị Tiểu Ngọc của em, đừng nối chỉ đỏ lung tung, tình huống của hai ta còn dàn xếp không nổi, nào có sức lực đi quan tâm tới người khác nữa. <br> <br>- A. <br> <br>Nhan Lục Nguyên vâng lời đồng ý: <br> <br>- Nhưng mà người ta đều đã đưa cho chúng ta khoai tây với thuốc, lại quan tâm tới anh như vậy, anh thực sự không để ý tới cũng không hỏi han người ta à? <br> <br>Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút rồi nói: <br> <br>- Làm người quan quan trọng chính là làm việc không thẹn với lương tâm, nhưng nếu như có chuyện xấu hổ, hãy thuyết phục rằng mình không có. <br> <br>Nhan Lục Nguyên: <br> <br>- ? ? ? <br> <br>Lúc Nhan Lục Nguyên vừa nghe được nửa câu đầu liền tỏ ra vẻ đang lắng nghe dạy dỗ, đến nửa câu sau liền ngơ ngác rồi. <br> <br>Có lẽ, đây mới là Nhâm Tiểu Túc a. <br> <br>Ở thời đại này, có lẽ là loại người như Nhâm Tiểu Túc mới sống được tốt hơn một chút. Thế nhưng mà Nhan Lục Nguyên một chút cũng không ngại Nhâm Tiểu Túc là một người như thế nào, bây giờ mỗi một chút tính toán chi li cùng cẩn thận cảnh giác của Nhâm Tiểu Túc, đều đã từng là vết sẹo dạy cho hắn bài học cùng trưởng thành. <br> <br>Nhưng Nhan Lục Nguyên cũng biết, Nhâm Tiểu Túc còn có lời giấu ở trong lòng. <br>