Chương 4
Bà nó chứ! Lại ném nàng ra ngoài rồi!
Lâu Thất đụng vào một góc lều áo choàng, bay thành một đường cong ra ngoài, trên không trung nàng nhìn thấy người đàn ông đang đạp gió bay tới, gã ta có đeo một chiếc mặt nạ màu vàng, tay cầm một thanh đại đao, nhìn thấy nàng liền bật cười ha hả, nói: "Cô nương tới hiến máu cho Ẩm Nguyệt Đao của ta à? Vậy tại hạ không khách sáo nữa nhé!" Nói xong, gã vung đại đao lên, lưỡi đao ánh lên ánh sáng sắc lạnh dưới ánh trăng, mang theo tiếng gió rít, chém mạnh về phía nàng!
Khốn nạn! Không phải đã nói nàng có thể đi đường lớn của nàng sao?
Lúc này Lâu Thất vẫn còn đang bay trên không, lưỡi đao kia đang chém về phía eo nàng, nhìn lực chém, nhìn độ sắc của lưỡi đao, nếu bị chém trúng chắc người nàng sẽ biến thành hai khúc.
Mọi người đều tưởng rằng nàng sẽ kêu cứu nhưng không ngờ nàng lại kêu lên phẫn uất: "Trầm Sát ta với ngươi không đội trời chung! A a a!"
Tên huyết nhân khốn nạn, nếu như nàng chết thì đều là do hắn ta hại!
Trầm Sát vì ném nàng đi nên lại kiệt sức ngã xuống đất, đau đớn vô cùng, không còn sức để lên tiếng nghe thấy lời nàng nói, ánh mắt khẽ lóe sáng.
"Keng!"
Khi đại đao kia chuẩn bị chém trúng nàng, kiếm của Ưng liền đỡ lấy đại đao đó, đồng thời giơ chân đạp nàng bay về hướng cũ, sáu thị về nhanh chóng phân tán, một người trong số họ giơ tay túm lấy cánh tay nàng, lập tức lại kéo nàng vào trong vòng bảo vệ.
Lâu Thất lại ngã sõng soài ra đất, lần này nàng chỉ có thể thở dốc.
Nàng gắng gượng bò dậy, ngồi trên mặt đất, bắt gặp một đôi mắt đỏ thâm trầm. Vẻ mỉa mai, chế giễu trong đó khiến nàng vừa tức giận vừa phẫn nộ, đồng thời cũng thầm kinh hãi.
Rõ ràng hắn ta rất cần nàng nhưng vì một câu nói của nàng khiến hắn không vui hắn liền lập tức ném nàng ra ngoài mặc cho nàng tìm tới cái chết! Tàn nhẫn cực độ!
Một giây trước đó nàng hoàn toàn không ngờ rằng hắn sẽ có hành động như vậy. Người đàn ông này đúng là tính tình thất thường.
Lâu Thất lúc này muốn khóc cũng không có nước mắt, nàng cảm thấy việc xuyên không lần này đúng là bi kịch, nhìn xem nàng vừa tới đã gặp phải những kiểu người gì!
Bên ngoài có tiếng vật nặng rơi xuống, sau đó là tiếng rên khẽ của Ưng. Tiếp tới, bốn thị vệ đồng thời xông ra, trước mặt họ cũng không có gì che chắn nữa, Lâu Thất nhìn gã đeo mặt nạ một mình địch năm mà không rơi vào thế hạ phong.
"Ha ha, Trầm Sát, ba cận vệ khác của ngươi đâu rồi? Chỉ có một mình Ưng vệ đâu đủ để giết!" Gã đeo mặt nạ vừa đáng vừa cười nhạo đối thủ: "Hãy nhìn bộ dạng vô dụng của ngươi kìa! Ngồi cũng không không ngồi dậy nổi, nói cũng không lên lời! Chỉ có thể nằm ườn như một con chó chết để người khác bảo vệ, vậy mà cũng mặt dày nói mình là chủ nhân Phá Vực? Ha ha ha! Ta thấy ngươi sau này hãy đổi tên làm Trầm chó chết đi!"
Phụt một tiếng, một tia máu đậm đặc bắn ra, một thị vệ sắc mặt tái nhợt bay đi, chỉ để lại ở chỗ cũ một cánh tay!
Một thị vệ khác nghiến răng xông lên nhưng đại đao như thể có mắt, lập tức chém ngược trở lại, một tia máu nữa bắn thẳng lên trời, nhưng đó là đầu của thị vệ kia bay đi.
Lâu Thất toàn thân lạnh toát, không phải nàng chưa từng nhìn thấy người chết trước mặt mình, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy kiểu đồ sát này, khác hẳn với việc giết người bằng một viên đạn.
Hai thị vệ bảo vệ bên cạnh Trầm Sát thét lên một tiếng xông lên, Ưng quay đầu lại nhìn, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên mặt Lâu Thất, nhưng không còn kêu nàng ôm Trầm Sát nữa, hắn quay đầu vung kiếm tiếp tục xông vào vòng chiến đấu.
"Trầm chó chết, xe ra tối nay ngươi sẽ phải chết dưới Ẩm Nguyệt Đao của ta rồi, chà chà, thực sự không biết nhược điểm này của ngươi sao lại lộ ra ngoài, ha ha, mười lăm hàng tháng đều biến thành kẻ vô dụng?"
Gã đeo mặt nạ vừa bật cười khoái chí vừa vung đao đoạt mạng, lại một thị vệ bị chém đứt chân ngã xuống đất. Hắn vừa đánh giết vừa tiến lại gần bên này.
Trái tim Lâu Thất run rẩy, bây giờ nàng mới hiểu tại sao mới đầu khi nghe thấy giọng nói của gã đeo mặt nạ, người bên cạnh Trầm Sát lại căng thẳng và dàn trận chống trả như vậy, nguyên nhân là vì họ không phải là đối thủ của gã đeo mặt nạ kia.
Thí nghiệm ban nãy đã nói cho nàng biết, gã mặt nạ này không muốn cho nàng lối thoát, đợi khi hắn giết hết Ưng và những người khác, nàng cũng sẽ khó thoát khỏi cái chết!
Thấy Ưng dần dần không chống đỡ nổi, Lâu Thất nghiến răng, kéo Trầm Sát dậy, muốn cõng hắn lên. Nàng nghĩ kĩ rồi, bây giờ cho dù nàng có bỏ chạy cũng không thể chạy một mình, Ưng còn quan sát nàng, tin rằng chỉ cần nàng dám chạy lập tức sẽ bị hắn ta bắt lại ném cho gã đeo mặt nạ! Còn nếu như nàng cõng theo Trầm Sát chạy, bọn họ nhất định sẽ liều chết giúp nàng tranh thủ một chút ít thời gian.
Trầm Sát vừa ôm được nàng liền lập tức cảm thấy mình lại hồi phục trở lại, hắn cũng thầm kinh ngạc trước công hiệu thần kỳ của nàng. Hừ một tiếng, hắn trở tay lại hất nàng lên lưng, cả người lao đi như một con báo! Lâu Thất kinh hãi chỉ có thể dùng hai chân quặp chặt lấy eo hắn, hai tay cũng ôm chặt lấy người hắn.Ưng nâng hai tay lên, Trầm Sát cũng không nhìn, hắn tung người bay lên, chân đạp lên tay Ưng, thân người lao vút đi, sau đó cúi người nhào xuống, một chưởng đánh trúng đầu gã đeo mặt nạ, khí thế bá đạo ngông cuồng: "Muốn giết bổn đế quân? Kiếp sau lại tới nhé!"
Bùm một tiếng, gã đeo mặt nạ không thể né tránh, bị hắn đập trúng đầu, người rơi xuống mặt đất, hai chân lập tức lún xuống vài tấc, đầu hắn bị đánh biến dạng, mặt nạ cũng rơi xuống đất.
Dưới lớp mặt nạ là một gương mặt dung nhan đã bị hủy hoại, những vết thẹo đỏ sẫm ngoằn ngoèo bò đầy mặt, hắn phun ra một ngụm máu, hai mắt lồi ra, kinh ngạc: "Ngươi..."
Rầm!
Còn chưa nói dứt câu, cả đầu hắn nổ tung, óc phọt ra, máu phun ra tung tóe.
Lâu Thất toàn thân cứng đơ.
Trời ơi! Đây mới chính là cỗ máy giết người...
Bao nhiêu thị vệ không địch được gã đeo mặt nạ, vậy mà Trầm Sát chỉ cần một chưởng đã đánh cho gã ta bét đầu.
Vui buồn thất thường, ra tay tàn độc, võ công cực kỳ lợi hại!
Dường như nàng còn đắc tội với hắn...
Nhất thời, Lâu Thất cảm thấy tương lai mù mịt, có phải nàng sắp sửa lại có thể xuyên không thêm một lần nữa...
Trái tim nàng run lên, nhưng Trầm Sát như thể quên mất nàng đang nằm trên lưng hắn, lặng lẽ liếc nhìn chiến trường, sau đó vung tay bước đi.
Ưng và ba thị vệ còn lại cũng lặng lẽ đi theo sau.
Lâu Thất nằm bò trên lưng hắn không nói lời nào, bây giờ nàng chỉ muốn cỗ máy giết người này hãy quên nàng đi.
Nhưng Thất nọ không nhận ra, nàng nằm trên lưng hắn, mũi sát sau gáy hắn, hơi thở nhẹ nhàng của con gái cứ thể phả thẳng lên cổ hắn, hắn không thể nào lờ đi được.
Trầm Sát sắc mặt lạnh lùng, tốc độ kinh người, lao nhanh vào trong núi sâu.
Lâu Thất vốn tưởng rằng mình bị cỗ máy giết người này cõng trên lưng sẽ vô cùng khiếp đảm không dám lơ là, nhưng cũng không biết kết quả là do lưng hắn quá rộng quá an toàn, hay là do nàng quá mệt, nàng cứ thế ngủ thiếp đi trên lưng hắn.
Cơ thể cứng đơ của nàng thả lỏng ra, hơi thở đều đều, cánh tay vốn đang ôm chặt cổ hắn cũng trượt xuống, Trầm Sát nhíu mày, chuyển nàng ra bế trong lòng.
Ưng thấy vậy liền nói: "Chủ tử, cô gái này xuất hiện thật quái dị, thuộc hạ sẽ truyền lệnh cho điều tra."
"Ừ!" Trầm Sát chỉ trầm giọng đáp một tiếng.
"Chủ tử có cần dừng lại để mặc đồ không?"
Cổ độc của Trầm Sát phát tác, toàn thân rỉ máu, đau tới mức có vải mặc trên người cũng cảm thấy vô cùng đau đớn, vì thế đêm ngày mười lăm hàng tháng hắn đều cởi trần, nếu như ở Phá Vực địa bàn của mình hắn sẽ không mặc gì cả.
"Tranh thủ thời gian vào Mê Hồn Cốc."
"Tuân lệnh!"
Mấy bóng người lướt đi như bay trong rừng núi, không có ai lên tiếng.