Chương 636
Bên ngoài thế nào, Lâu Thất và Trầm Sát không hề biết.
Ngay trước mặt họ, một vách đá to như bình phong, cao đến gần bầu trời, đập vào mắt họ.
Càng đến gần, lực hút kia càng mạnh, họ bay với tốc độ càng nhanh.
Lâu Thất trừng to mắt: "Muốn chúng ta bị đâm chết ư!"
"Cẩn thận!"
Vào giây phút cuối cùng, Trầm Sát ôm lấy nàng xoay người, hoán đổi vị trí, hắn ôm nàng vào lòng, đối lưng với bức tường đá.
Rầm một tiếng, lưng Trầm Sát đụng vào bức tường kia.
"Phụt!"
Cú va chạm mãnh liệt khiến khí huyết trong người hắn cuộn trào, sau đó thổ huyết.
Con tim Lâu Thất run lên, nàng vội vàng nhét một viên Thần Thủy Niêm vào miệng hắn. "Ăn đi."
May mà nàng có Thần Thủy Niêm, may mà độc cổ của Trầm Sát đã được giải.
"Bổn Đế Quân không sao." Trầm Sát nuốt xuống, nhưng vẫn cảm thấy vẫn còn lực hút, hắn ôm chặt lấy Lâu Thất, nhìn con tiểu hồ ly trên vai nàng.
"U U."
U U tỏ vẻ nó cũng không biết chuyện này là sao, nhưng nơi này có mùi vị nó thấy quen thuộc, có mùi vị nó hoài niệm.
"Nóng quá."
Lâu Thất bỗng dưng lên tiếng.
Bây giờ họ giống như hai khối sắt, bị hút vào nam châm, lên không được xuống không xong, nếu muốn di chuyển, chỉ có thể nhích từng chút một.
Nhìn lên nhìn xuống, đều là một bức tường đá thẳng đứng trơn láng, hùng vĩ đến mức khiến người ta run rẩy. Thật sự không biết là nhân tạo hay tự nhiên.
Trầm Sát đang nghĩ cách, cả người Lâu Thất bỗng nhiên nóng ran lên, cảm giác hệt như bỗng nhiên sốt cao, đồng thời hình như có thứ gì đó đang điên cuồng hút lấy tinh thần và năng lượng của nàng, làm nàng cảm giác bản thân mình như một cục sạc dự phòng.
"U U!"
Tử Vân Hồ nhảy lên vai Trầm Sát, nó nhìn Lâu Thất với ánh mắt hoảng sợ. Nóng, nóng quá, nóng đến mức khi đứng trên vai nàng, móng vuốt nó sắp chín luôn. Nó lại chớp mắt nhìn Trầm Sát, nóng như thế, hắn vẫn còn ôm chặt như vậy, không thấy phỏng sao?
"Thất Thất, nàng cố gắng chịu đựng, bổn Đế Quân đưa nàng đi xuống."
Trầm Sát cắn răng, hắn xoay tay lại vỗ mạnh vào bước tường đá, hắn cứ tưởng có thể khiến cơ thể văng ngược trở ra, đến lúc đó cho dù hai người có rơi xuống, cũng đỡ hăn bịt mắc kẹt trên vách đá.
Nhưng hắn không thể nào ngờ được, khi hắn vỗ vào vách đá, cảm giác như đánh vào bùn, không những không văng ra mà còn bị lún vào trong.
"U U!" U U phát hiện ra điểm này, nó hưng phấn, bất chấp mọi thứ, đâm đầu vào vách đá.
"Đồ ngốc..."
Trầm Sát còn chưa mắng xong, thì thấy cả người nó đã lùn sâu vào trong vách đá, sau đó biến mất nhanh chóng.
Nó chui vào rồi à?"
Đế Quân đại đại há mồm trợn mắt.
"Thánh Cốc..." Lâu Thất mê man, "Phía sau, chính là Thánh Cốc."
Nói gì mà Bạch Vu Tộc có thể mở Thánh Cốc, bây giờ với tình hình trước mắt, e rằng Thách Cốc đã xảy ra biến hóa từ lâu rồi nhỉ. Họ không mang theo chìa khóa bên người, sao vẫn có thể vào được thế này?
"Vào rồi hẵn nói."
Với tình thế này, họ chỉ có thể đi vào. Mặc kệ bên trong là long đàm hổ huyệt hay gì, phụ hoàng của họ đang ở bên trong ấy.
Trầm Sát ôm Lâu Thất, đâm vào bức vách đá phía sau.
Cả người như rơi vào hồ nước mềm mại.
Cảm giác mát lạnh.
Còn chưa kịp cảm nhận hết, thì phong cảnh đã thay đổi.
Một cánh đồng cỏ mềm mại, xanh mướt, bao la bát ngát.
Trời xanh mây trắng, trong veo như đôi mắt của đứa bé ba tuổi.
Thánh Cốc? Đây chính là Thánh Cốc?
Chỉ có một cánh đồng cỏ, ngoài ra không có bất kỳ thứ gì nữa?
Không thể như thế được.
"U U..."
Đế Quân Đại Đại thấy hơi ngứa mông, bạn Tử Vân Hồ U U nhìn hắn với ánh mắt đáng thương. Này! Nhìn đi chứ! Đại Đại đang ngồi lên đuôi của ta đây này!
"Khụ."
Lần đầu tiên trong đời Trầm Sát cảm thấy lúng túng.
Hắn ôm Lâu Thất đứng dậy, đột nhiên sửng sốt, "Nàng không còn nóng nữa."
Lúc này cả người Lâu Thất nóng muốn bốc khói, nhưng vừa vào đây thì lại không còn nóng nữa, không chỉ không nóng, bây giờ cả người nàng ấy lại hơi lạnh, cho dù cách bởi một lớp áo bông mỏng, hắn cũng cảm thấy cái lạnh trên người nàng, hắn không khỏi ôm nàng chặt hơn.
"Ta thấy rất choáng váng...rất buồn ngủ, để ta ngủ một lát đã."
Lâu Thất không thể mở mắt lên được, nàng cảm thấy cả người mình không còn chút sức lực nào, còn mệt hơn lúc bị vị Đế Quân nào đó "hành hạ" ba ngày ba đêm.
"Thất Thất, đừng ngủ, tình hình bây giờ của nàng rất không bình thường..." Trầm Sát vỗ mặt nàng, nhưng lại phát hiện ra mới đây thôi mà Lâu Thất đã rơi vào trạng thái nửa mê nửa ngủ.
Hắn cảm thấy hoảng hốt, bồng nàng lên, Lâu Thất không hề quên việc tìm vị trí, nàng rút vào trong lòng hắn, cọ cọ, rồi đổi sang một tư thế dễ chịu nhất. Trầm Sát vừa hoảng hốt vừa cảm thấy buồn cười, hắn lắc nàng, hắn đang định đánh thức nàng một lần nữa, thì bỗng dưng có một cơn gió nổi lên, hung tàn điên cuồng, không biết bắt nguồn từ đâu, nó bỗng dưng xuất hiện trong lúc người ta không không ngờ tới nhất.
"U U!"
U U nhảy phốc lên vai Trầm Sát.
Ánh mắt Trầm Sát khẽ lóe lên, lỗ tai cũng khẽ cử động. Rõ ràng hắn có nghe thấy một tiếng ma sát rất nhỏ lẫn trong tiếng gió gào rít, âm thanh lạnh cứng như sắt.
Nhưng nếu nheo mắt nhìn kỹ, mặt cỏ nhấp nhô từng cơn, một mảng xanh biếc, chẳng thể nhìn ra được bất kỳ thứ gì.
"Bản thân nhớ cẩn thận một chút." Hắn nói với U U đang ngồi trên vai hắn, sau đó cõng Lâu Thất trên lưng, rút Roi Thí Hồn của nàng ra, cột chặt nàng và hắn lại. U U giúp chắn một đầu roi, kéo chặt.. "U U."
Cho nó tiếp tục ngồi trên vai hắn đi.
"Xèo."
"Keng."
Hai âm thanh khác nhau vang lên liên tiếp. Đồng cỏ lớn phía trước đột nhiên có hai chỗ nhô lên, giống như có thứ gì đó sắp bay lên, mặt đất nứt ra, cỏ bị xới tung lên.
"U U." Tử Vân Hồ dựng lỗ tai, nhìn chăm chăm đầy cảnh giác.
"Bổn Đế Quân không hề thích bị động, đi."
Trầm Sát cõng Lâu Thất, một tay giữ chặt nàng, một tay cầm Ẩm Huyết Kiếm, cất bước chạy về phía đồng cỏ.
Hắn đi được vài bước, bỗng dưng khựng lại, ánh mắt biến đổi, đồng cỏ vẫn còn, nhưng không còn giống với kiểu bình lặng ngoài cỏ ra không còn bất kỳ thứ gì khác như lúc nãy, bây giờ nhìn kỹ, trên mặt cỏ, mọc đầy những cây leo thô to, chúng quấn chằn chịt vào nhau. Giống hệt như một khu rừng cây leo khổng lồ.
Hắn chỉ khựng lại một chút rồi tiếp tục tiến về phía trước. Xèo xèo, đỉnh đầu bỗng cảm thấy hơi ớn lạnh, U U nhảy lên, cắn vào một con rắn to như cổ tay đang rũ người xuống.
Keng.
Trầm Sát vung kiếm lên, chém đôi con rắn kia, liếc mắt nhìn U U: "Đồ ngốc. Rằn độc mà ngươi cũng cắn à?"
"U U."
Một Tử Vân Hồ thông minh lanh lợi như thế, vì sao Đế Quân cứ thích mắng nó ngốc thế nhỉ?
Có thể kháng nghị lại không?
Nhưng khi nhận được ánh mắt khinh thường của Đế Quân, U U rút cổ lại, tự động hạ thấp độ tồn tại của mình.
Chắc toàn bộ Thánh Cốc này là một huyễn trận khổng lồ.
Đây là kết luận rút ra được sau khi Trầm Sát đi được một đoạn, càng đáng sợ hơn là, huyễn trận rõ ràng vẫn luôn biến hóa.
"Thất Thất."
Hắn vừa đi, vừa thử đánh thức Lâu Thất, nhưng khi hắn phát hiện cơ thể nàng càng ngày càng lạnh, lòng hắn trở nên hoảng loạn.
"Thất Thất! Mau tỉnh dậy."
Vẻ mặt Trầm Sát hoảng loạn, hắn đang định đặt nàng xuống, thì khu rừng cây leo bỗng nhiên "sống dậy".
Những cây leo to như cánh tay lao về phía họ, chúng như hệt những con bạch tuột đang nghoe vòi. Tiếng xì xì xì vang lên bên tai không dứt, không những thế lại có thêm lũ rắn độc luôn dòm ngó thời cơ, chúng thỉnh thoảng bay đến, há miệng để lộ ra hai chiếc răng nanh độc, chuẩn bị cắn họ mọi lúc.
Trầm Sát vung Ẩm Huyết Kiếm, chém đứt mười mấy cây leo, nhưng mớ cây leo ở đây cứ như liên miên bất tận, hắn vừa chém vừa tiến vế phía trước, Tử Vân Hồ chú ý phía sau, chỉ cần có thứ đánh lén Lâu Thất, nó sẽ lập tức nhe vuốt ra.
Nhưng khi họ sắp ra khỏi khu rừng cây leo, mặt đất bỗng dưng rung lên, hai chiếc bóng đen khổng lồ chui lên, chúng lắc người giữa không trung, bắn ra những cục bùn lớn, khi dính vào người rất đau.
Trầm Sát xoay người, chắn trước mặt Lâu Thất.
Hai con quái vật kia chui ngược trở về lòng đất, ầm ầm hai tiếng, mặt đất phía dưới chân hắn lung lay.
Đợi đến khi hắn nhìn thấy rõ hình dáng hai con quái vật kia, thứ cho người đã từng trải qua vô số phong ba, gặp không ít dị thú như Trầm Sát cũng phải hít ngụm khí lạnh.
Hai con thú khổng lồ không biết tên, phần đầu cực to, giống hệt như hai ngọn núi, trên người nó phủ kín đầy vảy, tuy những chiếc vảy đó dính đầy bùn đất, nhưng vẫn có thể nhìn ra được nó rất cứng chắc. Nhưng khi so với phần thân, đầu của chúng lại trong nhỏ và nhọn hơn rất nhiều, trên đỉnh đầu có gai nhọn, mắt chúng rất bé, hai con mắt một con đỏ ngầu, một con xanh lục đậm, không ngờ chúng lại sở hữu đôi mắt hai màu.
Tuy đứng cách một khoảng dài, nhưng Trầm Sát đã ngửi thấy một mùi vô cùng thối, được tỏa ra từ trên người chúng.
Hai con quái vật kia đang di chuyển từ từ đến chỗ hắn, Trầm Sát phát hiện chúng cứ nhìn chằm chằm vào eo hắn. Hắn rũ mắt xuống, phát hiện đó là Long Diên được Lâu Thất nắm chặt trong tay.
Tuy nàng đã ngủ thiếp đi, nhưng vẫn không quên cầm chặt Long Diên.
Trầm Sát cũng cảm nhận được sự uy hiếp tỏa ra từ trên người hai con dã thú này.
E rằng sắp phải chiến đấu một trận ác liệt rồi. Hắn siết chặt Ẩm Huyết Kiếm.
"Keng!"
Không ngờ đó lại là tiếng kêu của con dã thú kia.
Tiếng kêu kia gào về phía Trầm Sát, hắn không thể không lùi lại, hắn cảm thấy đầu đau như búa bổ.
"Chết tiệt." Kiểu tấn công gì đây?
"Keng! Keng! Keng Keng Keng!"
Hai con dã thú kia gào lên về phía hắn.
Cứ như có vố số phi đao lao thẳng về phía đầu Trầm Sát, không thể né tránh được, cảm giác đau đớn này khiến mặt hắn trắng bệch, hắn không khống chế được, cơ thể lùi lại về sau ba bước.
"A! Đau quá!"
Lâu Thất đã ngủ say bỗng thét lên. Trầm Sát vốn vẫn có thể chịu đựng được, nhưng khi thấy nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nàng, hắn bỗng thấy hoảng loạn, hai con dã thú kia thấy thế chúng ta gào lên thêm một lần nữa.
Đau, đau dớn vô tận, đau như thể có người cầm đao đâm lên đầu họ, không chỉ thế còn dùng sức ngoáy bên trong.
Trầm Sát nghiến răng, một tay giữ chặt Lâu Thất, khung cảnh trước mắt đã trở nên rất mơ hồ. Không, không thể ngã xuống, nếu họ ngã xuống, họ sẽ trở thành con mồi của hai con quái vật này.
Chính vào lúc này, một tiếng tiêu lanh lảnh và một tiếng ngâm nga trong vắt xé gió truyền đến.