Chương 652
Người kia dường như đang đợi cô cất lời
Chỉ có điều Lâu Thất nhìn lượt quá hắn rồi quay sang tự bắt mạch cho mình, lấy một viên dược hoàn nhét vào miệng mình rồi nuốt. Sau đó cô vắt khô quần áo, chẳng nói câu gì
Cô không hề tỏ ra sợ hãi hay kinh ngạc, cũng chẳng có chút lo lắng nào, giống như gặp lại người bạn cũ của mình.
Người đó thấy sốt ruột cuối cùng đành phải mở lời trước
"Ngươi giống hệt như hắn ta kể"
Giọng nói này Lâu Thất hoàn toàn không thấy quen thuộc. Cô có thể khẳng định chưa từng gặp người này. Chỉ không hiểu là cảm giác quen thuộc đó từ đâu ra. Thế nhưng nghe câu nói này, cô đột nhiên hiểu ra
Cô ngẩng đầu nhìn, "Ngươi quen biết Minh Liệt sao?"
Người kia sững người, "Cô quả nhiên rất thông minh! Không sai, ta chính là sư phụ của Minh Liệt"
Minh Liệt, Minh Liệt còn có sư phụ ư? Thế nhưng hắn ta trông ra mới chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, sao có thể là sư phụ của Minh Liệt được cơ chứ. Nói thế, có nghĩa là Minh Liệt quả nhiên có ở trong thế giới này, hoặc chính là người ở Long Ngâm kia.
Lâu Thất cũng không ngờ sau bao nhiêu năm lại nghe được cái tên Minh Liệt, gặp được người có quan hệ với Minh Liệt. Đôi mắt cô hơi đỏ.
Người đó dường như biết cô đang nghĩ gì nên giải thích; "Ta năm nay đã hai mươi bảy tuổi. Ta họ Minh, cô có thể gọi là Minh tiên sinh."
Hai mươi bảy ư. Đôi mắt của Lâu Thất đang đỏ hoe, cũng nhoẻn miệng cười. Dường như người của Long Ngâm đều có thuật giữ gìn dung nhan. Mặc dù những thứ mà họ có đều rất cổ quái.
"Ngươi thực sự là sư phụ của Minh Liệt hay sao?"
"Đúng, ta cùng họ với Minh Liệt. Phụ thân của hắn đã qua đời khi hắn còn nhỏ" Minh tiên sinh cũng ngồi xuống một tảng đá, "Ta cũng là phản đồ của giáo phát. Nói thật cho cô biết, ta nhất định sẽ mang cô đi, tuyệt đối không để cô rơi vào tay bọn họ"
Lâu Thất nghe mà không hiểu rõ. Thế nhưng cô có thể doán ra, những điều hắn nói liên quan tới làn hắc khí nuốt người kia. Hơn nữa, cô cũng muốn tìm đáp án cho những nghi hoặc đó.
Cô có chút lo lắng nhưng sắc mặt vẫn điềm tĩnh, "Chúng là ai? Ngươi nói đó là giáo phái gì?"
Minh Tiên Sinh thở dài một tiếng, "Bây giờ nó cho cô biết cũng chẳng sao. Trước đây Minh Liệt luôn muốn nói cho biết mọi thứ, chỉ có điều không biết cô có thể chấp nhận hay không, biết rồi thì sẽ ra sao?"
"Minh Liệt có phải đã chết rồi không?"
"Đúng "
Lâu Thất lấy ra chiếc gương hóa trang tìm thấy trong sơn động, đưa cho Minh Tiên Sinh xem, "Người có biết tại sao hắn lại để lại cho ta chiếc gương lại không?"
Minh Tiên Sinh cầm chiếc gương, ánh mắt có nét buồn, "Cô thực sự không nhớ chiếc gương này hay sao?"
Lâu Thất sững người
Không lẽ cô phải nhớ tới chiếc gương hay sao?
"Thôi, nói cho cô biết vậy" Minh Tiên Sinh nhìn về phía xa, chậm rãi nói, "Giáo phái của ta chính là Tranh Thiên giáo, là giáo phái duy nhất ở Long Ngâm. Đại trưởng lão, ông ta..." Hắn ngập ngừng trong giây lát rồi hỏi, "Cô có nhớ đại trưởng lão không?"
Lâu Thất gật đầu.
Minh Tiên Sinh ừ một tiếng, "Năm đó, cô luôn gọi ông ta là trưởng lão công công"
Lâu Thất nghe thấy liền giật mình, chẳng lẽ Minh Tiên Sinh này năm xưa từng gặp hồn phách của cô hay sao? Vậy thì liệu Minh Liệt có từng nhìn thấy hay không?
"Minh Liệt chính là con trai của đại trưởng lão"
Minh Tiên Sinh khiến Lâu Thất hoàn toàn sửng sốt. Năm đó đại trưởng lão đã cao tuổi như vậy, Minh Liệt sao có thể là con trai ông ta được. Thế nhưng Minh Tiên Sinh cũng không quan tâm tới biểu cảm của cô mà nói tiếp
"Nếu cô còn nhờ đại trưởng lão, hẳn là còn nhớ khi đó tình hình ở Long Ngâm là như thế nào. Tranh Thiên Giáo đã biết tới sự tồn tại của lỗ hổng thời gian và thế giới khác, nên những kẻ muốn chiếm lĩnh thế giới của các người đã tập hợp với nhau. Trong giáo phái gần như chẳng có ai có đủ khả năng. Năm đó đại trưởng lão là người mà Tranh Thiên Giáo muốn lôi kéo. Giáo chủ nhận thấy đại trưởng lão có khả năng giúp xuyên không, giúp chúng có những tin tức và lấy được những thứ có lợi cho chúng. Thế nhưng đại trưởng lão từ chối. Người trong giáo phải có ý định dùng sắc để mê hoặc ông ta. Chúng phải cử một cô gái xinh đẹp đi quyến rũ ông ấy."
Không cần nói cũng biết, người con gái đó đã thành công.
Một cô gái xinh đẹp, kiều diễm, điều đã khiến ông ta say đắm. Lời nói của cô ta như mật rót bên Tai.
Đó chính là người mà giáo chủ yêu thương nhất. Ông ta từng thề, sau khi Tranh Thiên Giáo hoàn thành đại nghiệp, sẽ cho cô ấy trở thành người tôn quý nhất trong thiên hạ.
Thế nhưng vì cái đại nghiệp đó mà ông ta đã tự Tay mình dâng cô ấy cho người đàn ông dù có tài và có võ công nhưng lại đáng tuổi cha cô ấy
Bởi vì chán nản, vì muốn báo thù nên cô gái đó tìm mọi cách quyến rũ đại trưởng lão.
Đại trưởng lão không thoát khỏi kế mỹ nhân
Sau đó người này mang thai Minh Liệt. Đại trưởng lão dù không công khai, không thể cho cô ấy một thân phận nhưng đối xử với cô ấy rất tốt. Cô gái này cũng dựa dẫm, tin tưởng vào ông ta
Thế nhưng địa trưởng lão quả thật đã già. Cô ta sợ ông ta sẽ chết sớm trước cô nhiều nên tìm mọi cách để giúp ông ta cải lão hoàn đồng.
"Cô ta tìm thấy thật sao?"
Nói tới đây, Minh Tiên Sinh quay sang nhìn Lâu Thất
Lâu Thất giật mình, rồi bình tĩnh hỏi lại: "Có liên quan tới ta ư?"
"Đúng, liên quan tới cô. Có thể cô không biết, cô xuất hiện ở đó đã khiến mọi người chấn động. Chúng ta đã thử mọi cách để có thể trở lại an toàn. Đến ngay cả ngoại công của cô quay lại một lần cũng đã bị tổn thương. Thế nhưng cô lại hoàn toàn không hề hần gì. Hơn nữa. Cô từng xuyên không, quay lại đó một lần. Sau đó lại tiếp tục quay lại mà hoàn toàn vô sự. Đại trưởng lão nghiên cứu rất lâu, rồi đưa ra kết luận, cô chính là người có bản mệnh đặc biệt nhất, xương cốt khác thường, hồn phách cũng rất vững chắc, không thể bị phá bỏ."
Minh Tiên Sinh tiếp tục nói: "Cô gái đó, đúng rồi, chúng ta gọi cô ấy bà Bách Hoa"
Bách Hoa luôn muốn kéo dài cuộc sống cho đại trưởng lão, nên hỏi đại trưởng lão có mật pháp gì. Cho tới khi Lâu Thất đến đó, một ngày đại trưởng lão vô tình lộ ra khi Bách Hoa hỏi chuyện đó, nói rằng chỉ cần dùng hồn phách của Lâu Thất và Tử Vân hồ phát sáng luyện thành đan dược là có thể biến tóc bạc thành tóc xanh, dung nhan trẻ lại, sống tới bách niên.
Bách Hoa vui mừng vô cùng, bởi vì đúng lúc đó ông ngoại của Lâu Thất bắt được một con Tử Vân Hồ phát sáng.
Thế nhưng đại trưởng lão không biết luyện đan dược, còn giáo chủ thì biết cách.
Vì đại trưởng lão, Bách Hoa âm thầm đem Minh Liệt quay lại tìm giáo chủ, cầu xin ông ta giúp đỡ. Giáo chủ nhìn gân cốt Minh Liệt khác lại nên đồng ý giúp Bách Hoa. Thế nhưng hắn muốn giữ Minh Liệt ở lại trong giáo phái
Lâu Thất nghe thế cảm thấy sững sờ, không biết trong đầu cô đang có cảm giác gì.
Cô nghĩ rằng mình đã nhớ lại những chuyện năm đó. Thế nhưng hoàn toàn không phải.
"Bách Hoa đã đồng ý với điều kiện của giáo chủ. Lúc đó cô ta đã không còn yêu giáo chủ, thế nhưng vẫn ở lại hầu hạ ông ta trong 3 ngày. Ba ngày sau, Bách Hoa để lại Minh Liệt rồi bỏ đi. Giáo chủ đưa Minh Liệt cho ta chỉ dạy. Thế nhưng địa trưởng lão phát hiện cô ấy muốn dùng hồn phách của cô cùng Tử Vân Hồ để luyện đan dược, lại còn bỏ lại con trai ở bên giáo phái thì vô cùng tức giận. Trong lúc giằng co, Bách Hoa bị ngã vào lò lửa, dung nhan bị hủy hoại. Vì bị kích động quá lớn nên tình thần của cô ta không còn bình thường."
Sau đó cô ấy tìm Minh Liệt. Nhưng Minh Liệt không tha thứ cho cô ta
Minh Tiên Sinh nhìn lau, "Lúc đó, Minh Liệt thông quá lỗ hổng không gian nhìn thấy cô ở một thế giới khác. Cô đã mua một chiếc gương trang điểm, học cách tự vẽ lông mày cho mình, biến mình thành một chú mèo, ngồi bên bờ hồ cười đua. Không hiểu sao cô đột nhiên không thích chiếc gương đó nữa nên vứt nó đi"
Cô đã mua gương, tự học cách trang điểm?
Lúc còn là đứa trẻ ư?
Ở bên hồ ư? Đó là thời gian cô luyện võ công bên hồ, đó là khoảng thời gian mà Trầm Sát luôn mơ thấy sao?
"Những năm đó, lỗ hổng không gian không ổn định, vài thế giới như bị gắn chặt vào nhau. Vì thế Minh Liệt luôn nhìn thấy cô."
Lâu Thất chấn động, vì thế Lâu Thất mới luôn mơ thấy cô.
"Minh Liệt cũng đã vẽ rất nhiều tranh về cô, sau đó Bách Hoa nhìn thấy đã rất tức giận, cảm thấy đại trưởng lão vì cô mà không còn cần cô ta, làm tổn thương cô ta. Minh Liệt cũng vì cô mà cảm thấy ghét bỏ khuôn mặt đã bị hủy hoại của Bách Hoa. Thêm một lần nữa cô ấy bị kích động. Cô ấy nói nhất định phải tìm cô để giết, phá hủy khuôn mặt của cô. hoặc nói muốn lột da của cô."
Minh Liệt nói, "Bách Hoa luôn tìm mọi loại thuốc đề hồi sinh dung nhan thế nhưng không có kết quả. Khuôn mặt cô ta càng trở lên cổ quái, xuất hiện những sợi lông trắng trên mặt. Sau đó cũng chẳng còn ai nhìn thấy bà ta nữa."
Yêu quái lông trắng?
Đó có phải là yêu nữ lông trắng đã bóc mặt mỹ nhân hay không?
Cô ta luôn nói đang đợi một mỹ nhân, tìm một mỹ nhân, cho dù tinh thần có chút bất thường
Nghĩ tới đây, Lâu Thất toát mồ hôi
Người đàn bà đó chính là mẫu thân của Minh Liệt sao?
Vì thế sau này Minh Liệt đã tới hiện đại, mua một chiếc gương hóa trang như thế, đó là cách hắn nhớ tới cô. Hoặc là hắn muốn nói, từ nhỏ hắn đã gặp được cô?
Hay để cho cô nhìn thấy bản thân mình trong gương, nói cho cô ấy biết rằng, cô chính là mấu chốt của mọi sự việc
Minh Liệt đã chết, cụ thể là vì nguyên nhân gì thì có lẽ chính Minh Tiên Sinh cũng không biết
Lâu Thất hít một hơi dài, Minh Liệt ơi là Minh Liệt..
Minh Tiên Sinh có thể cũng vì kể quá nhiều nên dừng lại một lát
"Vậy tại sao lại rời bỏ Tranh Thiên Giáo? Đưa tôi tới đây để làm gì?"
"Tranh Thiên Giáo sau này càng trở lên ngông cuồng, chúng muốn có tất cả mọi thứ, muốn có sơn thủy vạn vật, muốn có thần dân phục tùng. Thế nhưng chúng không muốn có bách tính, mà chúng sẽ lọc ra trong số đó."
Lâu Thất trợn tròn mắt, "Chúng dựa vào điều gì?"
"Dựa vào điều gì ư? Dựa vào phát hiện của chúng, có thể mượn làn khói tử mịch đó qua lỗ hổng không gian, còn có hồn phách của cô.
Nói tới đây Minh Tiên Sinh thấy ánh mắt của cô có chút âm hàn