Chương 14 : Ác Ma Thành bảo
Chương 14 : Ác Ma Thành bảo
Bọn Lâm Lôi không phải là bủn xỉn nhưng cũng không lãng phí tiền bạc. Bon Lâm Lôi rời tửu điểm này đi quanh Đế Dực Thành một chốc, đi quanh mười mấy tửu điếm, cuối cùng quyết định chọn một gian trong một tửu điểm trang nhã và yên tĩnh
Dừng chân một năm với giá 210 mặc thạch
Sau khi trả 210 mặc thạch và nhận một tấm bài mầu đen, bọn Lâm Lôi liền đi nhận phòng, đẩy cánh cửa trước sân, trước mặt Lâm Lôi xuất hiện một khoảng sân rất trang nhã, trong đó vườn hoa chiếm ba phần diện tích
Đằng sau đó là một tiểu lâu hai tầng
Lâm Lôi, Địch Lỵ Á nhìn rất hài lòng
“Lão đại, cái sân này thật là yên tĩnh” Bối Bối cười nói “Lão đại, đệ ở trên lầu nhé” Bối bối nhảy thẳng lên lầu 2, chỉ lát sau, Bối Bối đã nhảy xuống bĩu môi nói “Tửu điểm này thực sự là keo kẹt, ngoại trừ cái giường với bộ bàn ghế còn lại chẳng có cái gì sất”
“Như thế là tốt lắm rồi”
Lâm Lôi gật đầu hài lòng, sau đó chia hai miếng trạm thạch cho Địch Lỵ á và Bối Bối: “Hai người trước hến hãy cầm lấu hai mươi vạn mặc thạch, sau này muốn mua cái gì thì tự mua nhé”
“Hê hê” Bối Bối nhướng mày cái nhận liền
Địch Lỵ Á cũng gật đầu nhận lấy
Lâm Lôi ngửa mặt nhìn bầu trời, bây giờ là buổi chiều, hoàng hôn đã chiếu những tia đỏ rực trên bầu trời xa
“Bây giờ thời gian còn sớm, trời chưa tối, Đế Dực thành cũng chưa cấm, ở đâu ban đêm từ 12 giờ trở đi cấm không được đi ra đường, chúng ta trước hết hãy đi coi chút”
Nơi Lâm Lôi nghĩ đến đầu tiên là Ác Ma thành bảo “Đi tới đó xem sao, xem rốt cuộc Ác ma thành bảo có gì không”
“Ác Ma thành bảo?” Địch Lỵ Á cũng đều muốn đến đó
Không lãng phí thời gian, bọn Lâm Lôi lập tức xuất phát tới Ác Ma thành bảo
Ngày xưa Ác Ma thành bảo toàn bộ bao phủ mầu đen chết chóc. Đặc biệt biểu tượng của tòa thành này là một là một cái điêu khắc lớn… cái đó trên mặt hình như có gắn một viện hồng sắc độc nhãn, chỉ cần xem qua một lần thì không hể quên được
So với Tử Kinh thành bảo và Hắc sa thành bảo, người tới Ác Ma thành bảo rõ ràng không nhiều
Dù người tới Ác Ma thành bảo mặc dù rất thưa thớt đều rất tự tin. Trước ngực bọn họ hiển nhiên phần lớn đều có Ác Ma huân chương
Bọn họ đều là Ác ma
Là tinh anh trong đám người của đại ngục
Lâm Lôi ba người bước vào đại sảnh tầng 1 của Ác ma thành bảo
“Yên tĩnh thật” Bối bối nhẹ giọng nói
Đại sảnh tầng 1 của toàn thành này rất trống trải, người ở đây cũng rất vắng. Chỉ có mất trăm người thôi. Mất trăm người trong một đại sảnh trong trải chỉ làm cho người ta cảm thấy đìu hiu. Bọn Lâm Lôi nhìn qua thấy một quầy
Quầy này một mỹ nữ xinh đẹp tóc xanh ngồi trong, nàng ta sau lưng bày một loạt mỹ tửu
“Này, cho một chén Âu Lôi nào, một bình rượu đỏ nhé” Một đại hán mặc giáp đen đầu trọc đặt một miếng trạm thạch lên bàn
“Này, không thấy ta đang có việc sao? Chờ tý” mỹ nữ nọ không để ý tới tráng hán nói mà cùng với một thanh niên tóc đen đang trò chuyện
“An Cát, ta nói thế nào ngươi mới nghe đây. Lần khảo hạch trước có ngàn người tham gia chỉ có năm mươi ba người thành công, 28 người mặc dù không thành công nhưng còn giữ được mạng, còn lại là chết sạch, người đã tham gia hai lần liên tục đều thất bại, vì vận khí người tố nên mới còn sống được, liệu vận khí lần thứ ba có đến nữa không?” Mỹ nữ nọ lo lắng khuyên giải
Bọn Lâm Lôi luc đó cũng đang đi tới
Thanh niên tóc đen thấp giọng nói: “Vưu Na, mặc dù biết hai lần trước đều nhờ vào vận khí tốt, nhưng ta không muốn từ bỏ. Hai lần trước đều là thiếu một chút thôi, lần này ta nhất định thành công”
“Ngươi sao không thể tu luyện, đợi đến lúc thực lực tăng chút nữa hãy trở lại?”
Vưu Na thở dài. “Ác ma này mời ta phụ trách, ta không biết là nhìn thấy bao nhiều người muốn làm ác ma như ngươi. Nhưng với ác ma khảo hạch thì xác xuất tử vong rất cao. Một ngàn người thường chỉ có hơn mười người thành công, người sống sót cũng không vượt khỏi con số 100”
“An Cát, người trở về tu luyện đi, chờ đến lúc thực lực tăng thêm bậc hãy trở lại. Ta nhất định đáp ứng cho ngươi báo danh” Vưu Na khuyên
“Thực lực tăng lên?” Thanh niên kia lắc đầu nói: “Ta bây giờ đang là trung vị thần, lĩnh ngộ được pháp tắc huyền ảo cũng được ba thứ, ta biết, ta cho dù có tu luyện nữa linh ngộ được bốn không biết là bao nhiêu lâu mới xong, cho dù đạt được thì sao? Thực lực sẽ không tiến bộ lớn trừ khí đạt tới cảnh giới thượng vị thần. Thật là quá xa vời”
“Chẳng lẽ để ta luyện hóa thần cách để thành thần? Ta không có đủ tiền để mua thượng vị thần cách”
Thành niên kia nhìn cô gái nói: “Vưu Na, đừng ngăn cản ta nữa”
“Ha ha ….”
Đại hán trọc đầu bên cạnh đội nhiên cười lớn, tiếng cười trong nháy mắt vang vọng cả đại sảnh vốn trống trải. Gã đại hán quay đầu nhìn lại bằng hữu của hắn nói “Này huynh đệ, ở đây có một tiểu tử liện tục tham gia khảo hạch mà vẫn giữ được cái mạng nhỏ, thực vận khí tốt quá. Bây giờ hắn còn muốn khảo hạch lần thứ ba nữa này, ha ha ….”
“Sao, hai lần mà vẫn sống cơ à?” bên kia không ít người đi tới, những người này trên ngực đều có ác ma huân chương
“Hai lần may mắn sống mà vẫn muốn tiếp, chán sống rồi sao?”
Đám ác ma xôn xao đi tới
Thanh niên nọ cúi đầu, cau mày, toàn thân đột nhiên run rẩy, cảm giác thấy thật là nhục nhã
“Vưu Na, tiểu tử này tự muốn đi tìm chết, nàng khuyên hắn làm gì, hắn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cho hắn đi đi, chết là hết”
“Im miệng đi, Khắc Lãng Phổ Đốn” Vưu Na trừng mắt quát hắn.
Đại hán trọc đầu ngẩn ra, tức giận: “Vưu Na, nàng dám nói với ta kiểu thế sao”
“Sao nào? Không được à?” Vưu Na hất hàm, lạnh nhạt nhìn gã đại hán trọc đầu “Khắc Lãng Phổ Đốn, ta nói với ngươi thế đó, có sao không?”
“Mịa kiếp” gã này phẫn nộ đập bàn, đôi mắt vằn đỏ nhìn Vưu Na
Vưu Na hơi hoảng nhưng cố lấy dũng khí cường ngạnh nói: “Khắc Lãng Phổ Đốn, người muốn làm gì, nơi này là Ác Ma thành bảo đấy” Vưu Na thật ra cũng biết gã này, chính là một Ác ma lợi hại, thực lực đã đạt tới thượng vị thần
“Khắc Lãng Phổ Đốn” Chợt một ác ma đi tới nói “Thôi bỏ đi”
Ác ma vừa tới cũng là một bằng hữu của hắn
“Hừ” Khắc Lãng Phổ Đốn hừ lạnh một tiếng, hắn cũng biết tại Đế Dực thành không được đánh nhau. Hắn cũng chỉ nổi giận thế thôi
“Vưu Na, Khắc Lãng này tính nóng như lửa, không sao rồi, cho ta một bình Âu Lôi đi, nhanh lên chút” Một nam tử tóc dài đỏ lấy một miếng trạm thạch đưa cho Vưu Na. Nàng ta cũng xuống nước, thu trạm thạch rồi lấy một bình rượu ngon cho bọn họ
Lúc đó, thanh niên kia thấp giọng nói: “Vưu Na, xin lỗi”
Vưu Na nhìn hắn chỉ có thể lắc đầu
“Tốc độ tu luyện của ta ta quá rõ” An Cát nói “Tu luyện bậc ba của pháp tắc huyền ảo, ta đã mất mười ngàn năm. Ta biết rõ rằng trong mười ngàn năm đó thực lực của ta không có thể tăng bao nhiêu. Mà tiền của chỉ đủ cho ta ở Đế Dực Thành hơn mười năm thôi. Không có thời gian’
Vưu Na liếc hắn một cái
“Được rồi” Vưu Na cuối cùng cũng chịu khuất phục
“Xin cho hỏi một chút,muốn xin làm các mà có yêu cầu gì không?” Một âm thanh vang lên, bọn Lâm Lôi đã đi tới trước quầy
Vưu Na nhìn mắt một cái, nhất thời ôm đầu: “Trời ạ, một người liên tục thất bại hai lần dù giữ được mạng vẫn đòi tham gia khảo hạnh, đã điền cuồng rồi. Giờ, không ngờ lại có một hạ vị thần lại cũng muốn tham gia khảo hạch”
“Này, lão đại ta hỏi nàng kia” Bối bối nhìn chằm chằm nàng
Vưu Na thấy Bối Bối không khỏi buồn bực, giật mình mở miệng nói “Hắn là lão đại của ngươi à?” Vưu Na nhìn thấy Bối Bối là một trung vị thần mà Lâm Lôi chỉ là một hạ vị thần
“Có sao, không được à?”
Vưu Na ngây ra
Địch Lỵ Á cười nói : ”Vưu Na tiểu thư, đúng đấy, có thể cho chúng ta biết muốn xin làm ác ma cần phải có những điều kiện gì không?”
Vưu Na nói: “Không có điều kiện gì cả, chỉ cần cần nộp một vạn mặc thạch là có thêm tham gia. Một khi vượt qua được, sẽ được là ác ma một sao, tuy nhiên… mặc du tham gia khảo hạch không một chút yêu cầu nhưng .. vị tiên sinh này tốt nhất nên tu luyện đạt mắc trung vị thần hãy trở lại tham gia khao hạch. Hạ vị thần như vậy rất nguy hiểm” Vưu na hơi ngại khi nhìn Lâm Lôi
Lời Vưu Na nói đúng
Điềm đó Lâm Lôi cũng rõ, bởi vì vừa rồi hắn cũng đã nghe thấy về sự nguy hiểm cũng như tính chất quyết liệt của khảo hạch. Số người sống sót rất ít
Khắc Lãng Phổ Đốn cùng các bằng hữu ngồi uống rượu bên đại sảnh, hắn giờ phút này rất tức giận
“Mịa kiếp, xú tiểu tử” Khắc Lãng Phổ Đốn trong lòng trần đầy tức tối,thi thoảng trừng mắt nhìn Vưu Na
“Ủa?” Hắc đột nhiên ngẩn người ta “Anh em xem, cái thằng tóc rễ tre kia mới chỉ là hạ vị thần mà”
Mấy người bạn hắn cũng ngẩn ra nhìn kỹ lại
“Ừ, đúng là hạ vị thần” những người đó cũng giật mình
“Các người không phải sẽ xin tham gia khảo hạch ngay bây giờ đấy chứ?” Vưu na nhìn ba người hỏi
“Không, đợi lát nữa, chúng ta trở lại sau” Lâm Lôi cười nói, hắn biết cái kỳ khảo hạch nguy hiểm như thế, cho dù là lo cho Địch Lỵ Á, Bối Bối, tự hắn cũng không thể mạo hiểm được. Hơn nữa hắn cũng đã lĩnh ngộ hầu hết nguyên tốt huyền ảo
Cho dù từ từ dung hợp đến đại thành, thì hơn mười năm cũng đủ rồi
Không cần vội
Đang lúc bọn Lâm Lôi chuẩn bị rời đi, đột nhiên một âm thanh từ bên cạnh vang lên
“Một thời gian nữa quay trở lại sao, ha ha ha…”Thanh âm cực kỳ chói tai
Lâm Lôi quay lại nhìn thấy kẻ cầm đâu chính là gã Khắc Lãng vừa nãy, hắn cười giễu cợt, ánh mắt nhìn vẻ khinh thường.
“Ha ha, một hạ vị thần như ngươi cũng muốn tham gia khảo hạch hay sao?” câu này Khắc Lãng cố tính nói rất lớn
Mấy trăm người trong đại sạch đều tập trung ánh mắt về đó, không ít người đã lại để xem
“Hạ vị thần tham gia khảo hạch sao? ta không nghe lầm đấy chứ”
“Hạ vị thần muốn tham gia khảo hạch, ta mới chỉ nghe nói qua, không biết bao nhiêu năm trước rồi, tuy nhiên ta tới giờ vẫn chưa có gặp lần nào” Vị nam tử tóc đó cầm chén rượu đi tới
Những người đó sớm đã đảo mắt xăm xoi Lâm Lôi từ đầu tới chân
“Là hắn sao? Muốn tham gia khảo hạch sao?” bọn họ đều nhìn ra Lâm Lôi chỉ là một hạ vị thần
“Đúng, là tiểu tử đó” Khắc Lãng cười nói
Sắc mặt Lâm Lôi trông rất khó coi, Địch Lỵ Á, Bối Bối cũng cực kỳ phẫn nộ
“Không phải duy nhất thằng tóc nâu này, còn có cái thằng tóc đen kia nữa. Nó liên tục tham gia và thất khảo hạch hai lần, may mắn là giữ được mạng số, giờ lại còn muốn tham gia tiếp nữa chứ” Khắc Lang Phổ Đốn cười nói: “Bữa nay mấy bọn ngu ngốc cũng nhiều ghê, chỉ bằng thực lực của chúng mà cũng muốn làm ác ma sao? Bọn chúng nghĩ ác mà là cái gì chứ? Thật là nực cười”
Thanh niên tóc đen kia tức giận nắm chặt hai tay, nhìn về phía Lãng Khắc Phổ Đốn
Lâm Lôi sắc mặt cũng âm trầm
“Mịa kiếp, bố láo” Bối bối rít lên, như Lâm Lôi nắm được: “Bối bối đừng xúc động, loại rác rưởi này không đáng để tức” Lâm Lôi nói, hắn rõ ràng không muốn Bối Bối động thủ vì hư vậy là xong đời luôn
Còn đang cười , Khắc Lãng trong nháy mắt ngưng lại nhìn Lâm Lôi.
“Này Khắc Lãng Phổ Đốn, nghe thấy không, một hạ vị thần nói ngươi là rác rưởi kìa” mấy người bên cạnh lập tức châm chọc
“Ngươi nói cái gì?” Lãng Khắc sắc mặt sầm lại
“Muốn ta lặp lại lần nữa không?” Lâm Lôi làm bộ dở khóc dỡ cười ”Không thể ngờ rằng một kẻ như ngươi lại hỏ câu đó, được rồi, ta lập lại lần nữa, ta nói ngươi là …”
Lâm Lôi vẻ mặt lạnh tanh, nhìn thằng Lãng Khắc Phổ Đống nói “Rác rưởi”
“Chúng ta đi” Lâm Lôi nắm Bối Bối, Địch Lỵ Á đi ra ngoài chẳng thèm nhìn Lãng Khắc một tý