Chương 18 : Bối Bối thành thần
Chương 18 : Bối Bối thành thần
Ngọc Lan lịch năm 10045. Cả Ngọc Lan đại lục tương đối bình lặng.
Chân thân của Lâm Lôi một mực ở tại vị diện mật thất thu nhỏ. Dốc lòng tu luyện 'Đại Địa Mạch Động'. Mà thần phân thân của hắn, ở tại Long Huyết thành. Dành phần lớn thời gian để hiểu được 'Tốc Độ Áo Nghĩa'. Thỉnh thoảng cũng để thời gian vào thanh âm huyền ảo.
Về phương diện Tốc độ áo nghĩa. Lâm Lôi còn cách đại thành rất xa.
Ngọc lan lịch năm 10045. Ánh dương cũng đã tắt nắng, tại một hồ nước trong xanh ở Đông viên Long Huyết thành, có một cái đình. Lâm Lôi, Hi Tắc hai người đang ngồi ở trong đó.
"Ta không thể không nói. Vũ thần hắn vận khí thật sự là tốt" Hi Tắc cảm thán một tiếng.
"Ngươi nói, chuyện thần cách?" Lâm Lôi vừa nghe đã hiểu được Hi Tắc cảm thán chuyện gì. Năm ngoái lúc Áo Gia Văn ban đêm đến đánh lén. Bị Tháp La Sa trực tiếp giết chết, cũng được một trung vị thần thần cách, viên trung vị thần thần cách này Vũ thần cuối cùng cũng mở miệng xin Tháp La Sa.
Kết quả, Tháp La Sa dĩ nhiên đáp ứng.
"Một viên trung vị thần thần cách. Nếu có một viên hắc ám thuộc tính trung vị thần thần cách, ai có thể cho ta một viên" Hi Tắc cảm thán không thôi, trong mắt cũng có lóe lên vẻ hâm mộ "Ta vẫn phải tu luyện, không biết phải bao lâu mới có thể đạt tới trung vị thần".
Tu luyện càng về sau, thời gian càng lâu.
"Nghe nói. Vũ thần vì viên trung vị thần thần cách này, hắn cũng trả giá rất lớn" Lâm Lôi nói.
"Trả giá ra sao?" Hi Tắc hướng về Lâm Lôi hỏi.
Lâm Lôi gật đầu nói: “Sao mà không bỏ ra cái giá đắt được? Tháp La Sa nói, sau khi giải quyết vấn đề chúng thần hàng lâm, Vũ thần sẽ đi tới 'Địa Ngục'. Vũ thần sẽ ở lại đó mười vạn năm, chịu sự điều khiển của Tháp La Sa đại nhân, mười vạn năm sau, mới khôi phục tự do".
"Hừ" Hi Tắc cũng cười khinh thường "Lâm Lôi. Vậy Áo Bố Lai Ân nghe được yêu cầu của Tháp La Sa, có hỏi gì hay không?"
"Không có".
Lâm Lôi điểm ấy cũng rõ ràng "Vũ thần cũng rất dứt khoát, lúc ấy đã đáp ứng".
"Loại yêu cầu tốt như vậy, đến ta cũng đáp ứng" Hi Tắc tỏ vẻ khinh thường "Đầu tiên, từ hạ vị thần lên trung vị thần, với tư chất của Áo Bố Lai Ân mười vạn năm có hoàn thành hay không cũng khó nói. Ngươi phải biết rằng, Áo Bố Ân phải luyện hóa thần cách thành thần chứ!"
Lâm Lôi gật đầu đồng ý.
Luyện hóa thần cách thành thần, thần cách vốn là do người khác thành thần thiên địa ngưng tụ |mà thành, thần cách và linh hồn của Áo Bố Lai Ân không phải hoàn toàn khế hợp, tu luyện cũng có chút trở ngại, muốn đạt tới trung vị thần phải hao phí thời gian, cũng không biết so với một kẻ mạnh tu luyện thành thần dài hơn bao nhiêu.
"Đầu tiên, hắn rất khó đạt tới trung vị thần. Hơn nữa, ngoại trừ tại chúng thần mộ địa. nếu là tại chõo của hắn, hắn chỉ là một hạ vị thần, dựa vào cái gì để có trung vị thần thần cách?" Hi Tắc tiếp tục nói "Vì một viên trung vị thần thần cách, chỉ mười vạn năm chịu sự điều khiển của người khác mà thôi".
"Quan trọng nhất là…"
Hi Tắc trong mắt có vẻ khát khao "Đó là xuất phát đến 'Địa Ngục'. Tại 'Địa Ngục' chỉ chịu sự điều khiển của Tháp La Sa mà thôi, vừa mới xuống địa ngục, nhân sinh cũng không quen. Có kẻ mạnh chống lưng. mới có thể sinh tồn được. Có thể nhanh chóng thích ứng tại chí cao vị diện 'Địa Ngục'! [Người khác muốn cũng khó. Áo Bố Ân vừa tiến vào địa ngục đã có Tháp La Sa bảo vệ, hắn cũng quá chiếm tiện nghi rồi".
Lâm Lôi không khỏi kinh ngạc, nghe Hi Tắc nói như vậy cũng thấy rất có lý.
"Đến địa ngục, vậy cũng là rời khỏi quê quán" Lâm Lôi cảm khái nói.
Hiện nay Lâm Lôi đối với Ngọc Lan đại lục vẫn là rất có cảm tình.
"Hừ" Hi Tắc lại nói "Buồn cười. Cuộc sống mà đặc sắc mới có ý nghĩa, đạt tới thần vực, vât chất vi diện bình thường đối với chúng ta mà nói đã không có nhiều ý nghĩa. Thật ra, ta lần này từ chúng thần mộ địa trở về đã muốn rời đi. Đến chí cao vị diện".
"Rời đi?" Lâm Lôi hơi giật mình.
"Lần này ta trở về, lại phát hiện soó lớn kẻ mạnh thần cấp tới" Hi Tắc cười "Xem ra cuộc sống này cũng sẽ rất có ý nghĩa. Ta tự nhiên quyết định ở lại một thời gian. Nếu không phải có một đám kẻ mạnh thần cấp ở đây, ta đã đi chí cao vị diện rồi".
"Dù sao, đứng ở đỉnh cũng rất tịch mịch. Lâm Lôi, cuộc sống này, phong phú đặc sắc mới có ý nghĩa" Hi Tắc cảm thán "Lâm Lôi. Ngươi thời gian sông chưa nhiều, nếu hơn trăm năm nữa, ngươi sẽ có loại cảm giác này, Lâm Lôi ngươi cứ ngẫm lại. Nếu tại Ngọc Lan đại lục ngươi cực mạnh, ngươi là vô địch, cuộc sống cứ bình lặng mà trôi qua như vậy, ngươi có chán nản không?"
Lâm Lôi tưởng tượng một chút tận đáy lòng cũng rung lên.
Đứng ở trên đỉnh của Ngọc Lan đại lục, cuộc sống cứ bình lặng mà trôi qua… Lâm Lôi vừa nghĩ trong đáy lòng đã có chút kháng cự, trong đầu hắn nhanh chóng nhớ lại những chuyện đã xảy ra.
"Cuộc sống đặc sắc, không bị gò bó mới đặc sắc, mới có ý nghĩa" Lâm Lôi không thể không thừa nhận.
Bản thân không cam chịu cuộc sống bình phàm này, có thể biết được tứ đại chí cao vị diện. Thất đại thần vị diện có vô số kẻ mạnh, bản thân nếu cam chịu cuộc sống bình phàm. Trốn ở Ngọc Lan đại lục vị diện, ngồi mà xem ngày tháng trôi quá, cuộc sống như vậy thật không chút ý nghĩa.
"Đợi chuyện lần này chấm dứt. Ta sẽ đi đến địa ngục, Lâm Lôi, ngươi cũng cùng đi với ta chứ" Hi Tắc khuyên "Tại địa ngục, có vô số kẻ mạnh đến từ các vị diện khác, các loại chủng tộc kỳ lạ, hơn nữa, tứ đại chung cực chiến sĩ gia tộc. Đều đi đến địa ngục. Ngươi không muốn thấy những người đi trước sao?"
Tứ đại chung cực chiến sĩ gia tộc? Gia tộc tiền bối?
Long huyết chiến sĩ gia tộc Ba lỗ khắc đời thứ nhất 'Ba Lỗ Khắc'! còn có đời thứ hai, thứ ba… các vị tiền bối đã đến địa ngục.
Lâm Lôi nghe xong đáy lòng cũng không khỏi cảm thấy khát khao. Tuy vậy vẫn cười nói: "Hi Tắc, ngươi đừng ở đó mà dẫn dụ ta. Ta cũng không vội. Trước tiên ở lại đây với Địch Lỵ Á cái đã, đợi lúc nào vợ chồng chúng ta thấy nhàm chán, có lẽ sẽ đi địa ngục du lịch một phen".
"Du lịch?" Hi Tắc dở khóc dở cười "Ngươi tưởng địa ngục là chỗ nào vậy".
Ngọc lan lịch năm 10045 đầu mùa đông, hoa tuyết bay tán loạn.
Vị diện mật thất thu nhỏ.
Vị diện mật thất thu nhỏ có hai tầng. Tầng dưới có Áo Lợi Duy Á, Đức Tư Lê hai người tu luyện. Tầng trên có Ba Khắc, Hắc Lỗ, Kim nghê hai đầu sắu mắt tu luyện. Chân thân của Lâm Lôi cũng khoanh chân ngồi ở tầng trên, tu luyện đại địa mạch động.
Pháp tắc huyền ảo này, từ nông đến sâu, rất có mối quan hệ.
Bởi vì pháp tắc huyền ảo từ nông đến sâu có nguyên lý tương liên lẫn nhau, Lâm Lôi mới có thể sử dụng loại biện pháp thôi diễn này, đương nhiên Lâm Lôi không phải cứ nhắm mắt mà thôi diễn, mà là cảm ngộ 'nguyên tố pháp tắc' của bản thân, trong lòng có xúc động, thì thôi diễn mới có đột phá.
Chân thân của Lâm Lôi đã hoàn toàn hấp thu gần mười vạn linh hồn tinh hoa.
Cứ một lần hấp thu hai ngàn vạn linh hồn tinh hoa, Lâm Lôi linh hồn thôi diễn tốc độ lại tăng lên nhiều. Từ 32 trọng đến 16 trọng tốn gần một năm ba tháng, hôm nay đã gần mười vạn linh hồn tinh hoa đã hoàn toàn hấp thu, tốc độ thôi diễn đã nhanh hơn mấy lần.
Thời gian tu luyện cũng rút ngắn hơn mấy lần.
Đã đột phá từ 16 trọng còn 8 trọng, tại thân thể Ba Mông Đặc này, Lâm Lôi đã tu luyện gần hai năm.
Ngày nay đã tu luyện hơn một năm.
Đã hơn ba năm trôi qua.
Vị diện mật thất thu nhỏ trên giường đá. Lâm Lôi đang khoanh chân tĩnh tọa chợt mở mắt, trên mặt có vẻ tươi cười "Đại địa mạch động này đích xác cực kỳ phức tạp, cuối cùng đã đột phá đến đại địa mạch động 8 trọng cảnh giới" Lâm Lôi giờ phút này trong lòng cực kỳ thư thản.
"Chỉ là, ta sao lại có cảm giác, đại địa mạch động cho dù chưa đại thành, cũng so với ta lĩnh ngộ 'Tốc Độ Áo Nghĩa' còn phức tạp gấp trăm ngàn lần? Ta lĩnh ngộ Tốc Độ áo Nghĩa cũng đã làm ta đạt đến hạ vị thần cảnh giới rồi" Lâm Lôi trong đáy lòng cũng rất là khó hiểu.
Dựa theo Lâm Lôi biết.
Vô luận tu luyện loại nguyên tố pháp tắc huyền ảo gì, chỉ cần đạt tới đại thành, chính là hạ vị thần.
Về phần Tốc Độ Áo Nghĩa, thật ra Tốc Độ Áo Nghĩa cũng không phải là một loại huyền ảo vô cùng đơn giản, mà là kết quả của hai loại huyền ảo “Nhanh” và “Chậm” dung hợp lại, khi Tốc Độ Áo Nghĩa tu luyện đại thành. Đem hai loại huyền ảo “Nhanh” và “Chậm” tu luyện đại thành, tự nhiên so với kết quả tu luyện một loại huyền ảo đại thành cũng không giống nhau.
"Nghĩ nhiều làm gì" Lâm Lôi lúc này nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện.
Chính vào lúc này tu luyện chưa được bao lâu, đại khái chỉ mới mười ngày nửa tháng.
"Lão Đại, lão Đại!" Thanh âm quen thuộc vang lên trong đầu Lâm Lôi, Lâm Lôi nhất thời đình chỉ tu luyện. Lâm Lôi kinh hãi vội vàng dùng linh hồn truyền âm lại: "Bối Bối, ngươi, ngươi thành công rồi sao?"
"Ừm. Ta đã thành công, lão Đại, ta đã thành thần!" Thanh âm kinh hỉ của Bối bối vang lên trong đầu Lâm Lôi.
Lâm Lôi trong đáy lòng hết sức kích động, hưng phấn. Bối Bối và mình cùng nhau lớn lên, hôm nay rốt cục cũng đã thành thần.
"Thật tốt quá" Lâm Lôi giờ phút này cũng không biết nên nói cái gì.
"Lão Đại, ta lập tức từ hắc ám chi sâm đến đấy. Người cần phải chờ ta" Bối bối rốt cục đã đạt tới giai đoạn phệ thần thử trưởng thành. Mà Bối Bối thành thần, kích động lập tức từ kim chúc thành bảo của hắc ám chi sâm bay ra, trực tiếp hướng về Long Huyết thành.
Mặt trời chiều ngã về tây, Long Huyết thành bị ánh mặt trời màu đỏ mông lung bao phủ.
Trong hoa viên Long Huyết thành. Vũ thần, Đại Tế Ti hai người đang ngồi đối diện. Hôm nay Vũ thần, Đại Tế Ti đều muốn luyện hóa thần cách, chỉ là… vô luận là Vũ thần hay Đại Tế Ti, cũng sẽ không đem tất cả thời gian để luyện hóa thần cách.
"Đợi đến chúng thần hàng lâm lần này chấm dứt. Ta và Tháp La Sa đại nhân sẽ đi địa ngục. Ngươi thì sao?" Vũ thần dò hỏi.
Đại Tế Ti trong đáy lòng cũng có chút xúc động.
Nàng và Vũ thần thật ra tranh đấu lẫn nhau nhiều năm, trước đó không lâu tại chúng thần mộ địa nàng thành công được một viên trung vị thần thần cách. Mà Vũ thần ngày nay cũng đã được.
"Ngươi đi đi. Về phần ta…" Đại Tế Ti cười nói "Chúng thần mộ địa này càng ngày càng khó, ta được trung vị thần thần cách cũng hiểu nguy hiểm như thế, nếu muốn được thượng vị thần thần cách, không biết là phải hao phí bao lâu nữa. Mười vạn năm, trăm vạn năm?"
Đại Tế Ti thở dài "Đợi chuyện lần này qua đi, phỏng chừng đại đa số kẻ mạnh thần cấp cũng rời khỏi Ngọc Lan đại lục vị diện. Ta cũng không muốn một mình ở lại đây, đến lúc đó, ta sẽ lựa chọn đến sinh mạng thần giới".
Tứ đại chí cao vị diện, phân biệt là Địa ngục, Thiên giới, Minh giới, Sinh mạng thần giới.
Địa ngục, chính là Hủy diệt chí cao thần sáng tạo. Thiên giới là Vận mệnh chí cao thần sáng tạo. Minh giới là Tử vong chí cao thần sáng tạo, mà Sinh mạng thần giới, tự nhiên là do Sinh mạng chí cao thần sáng tạo.
"Ngươi đi Sinh mạng thần giới?" Vũ thần có chút kinh ngạc, lập tức cười đầy vẻ cảm tình phức tạp "Nếu như vậy. Sau này không biết khi nào mới có thể gặp lại".
"Có cơ hội thì sẽ gặp lại" Đại Tế Ti 'Khải Sắt Lâm' thản nhiên nói, nhìn trên gương mặt của Đại Tế Ti, cũng không biết biểu tình của Đại Tế Ti giờ phút này.
Hai kẻ mạnh thần cấp giằng co đã mấy ngàn năm. Giờ phút này đều trầm mặc.
"Oa, Áo Bố Ân. Khải Sắt Lâm, hai người các ngươi đang làm gì đấy? A, lén ước hẹn hay sao?" Một thanh âm đột nhiên vang lên trong hoa viên. Nhất thời làm cho Vũ thần, Đại Tế Ti hai người đang trầm mặc giật mình.
Một câu nói đặc biệt này, càng làm cho hai người có chút xấu hổ.
Một người thiếu niên tóc ngắn mặc áo tay ngắn có vẻ gầy ốm đột nhiên xuất hiện tại nơi này, thiếu niên này da tay trong suốt, rất là xinh đẹp. Hắn còn có một đôi mắt linh động rất có thần, đôi mắt này phảng phất như biết nói. Lại cố ý nhìn chằm chằm vào Vũ thần, Đại Tế Ti hai người.
Thiếu niên này lập tức chỉ vào Đại Tế Ti, vẻ mặt kinh hỉ: "Hì, Khải Sắt Lâm, người đỏ mặt rồi!"
Đại Tế Ti giờ phút này dở khóc dở cười, nàng mang theo mặt nạ, không ai có thể thấy được vẻ mặt của nàng, nếu không ai thấy vẻ mặt của nàng, tự nhiên nàng bây giờ cũng có thể là đỏ mặt.
"Bối Bối. Lại chọc phá gì đó" Lâm Lôi lúc này lập tức đi vào hậu hoa viên.
"Oa, lão Đại!" Bối Bối hưng phấn lập tức vọt tới.