Chương 2 : Tử thương thảm trọng
Chương 2 : Tử thương thảm trọng
Kim chúc tánh mạng cực nhanh đi tới, thế nhưng bên trong kim chúc tánh mạng lại không cảm giác được chút nào di động, lúc này cả bọn Lâm Lôi một đám người đều ở trong đại sảnh của kim chúc tánh mạng.
"Bố cục rất đẹp." Lâm Lôi nhìn chung quanh than thở.
Kim chúc tánh mạng có thể tích khá lớn, ở giữa là đại sảnh, phía sau đại sảnh là các căn phòng dựa vào vách.
Ngân phát lão giả cười cất cao giọng nói : ”Các vị, nơi này là đại sảnh, có miễn phí rượu ngon cung ứng, đồng thời chúng ta còn mời một trù sư chuyên nghiệp, nếu mọi người muốn ăn gì, có thể phân phó hai người bọn họ, bọn họ sẽ nhờ trù sư làm ngay." Nói xong ngân phát lão giả chỉ vào hai thanh niên mặc áo bào trắng bên cạnh.
Trên mặt đám ác ma đều lộ ra vẻ tươi cười, người thuê lần này chuẩn bị thật là chu đáo.
"Phía sau đại sảnh là chõ ở của mọi người, tổng cộng có 130 phòng, mọi người có thể tùy ý lựa chọn, mỗi người một gian. Nếu có ai muốn cùng ở một chỗ, để hai phòng hợp một các ngươi cứ trực tiếp nói với kim chúc tánh mạng là được." Ngân phát lão giả mỉm cười tiếp ”Ví dụ, các ngươi có thể nói như vậy - Khang Đăng, đem hai gian phòng này hợp cùng một chỗ. Khang đăng, là tên kim chúc tánh mạng của ta."
Toàn bộ ác ma đều hài lòng gật đầu.
Kim chúc tánh mạng, cũng là trí tuệ tánh mạng, tự nhiên có thể khiến hắn dễ dàng thay đổi bố cục bên trong. Lâm Lôi vừa mở miệng nói, nhất thời hai gian phòng trước mặt hắn đều thay đổi, vốn hai cửa đã biến thành một, vách tường ngăn giữa hai phòng cũng biến mất hợp thành một căn phòng lớn, ngay cả chiếc giường trong phòng cũng biến thành lớn hơn.
"Bối Bối, ngươi sẽ ngụ ở phòng bên cạnh đi." Lâm Lôi quay đầu lại dặn dò.
Lâm Lôi đột nhiên kinh ngạc, Bối Bối cũng nhìn không chớp mắt sang phía xa xa, Lâm Lôi theo ánh mắt Bối Bối nhìn lại : ”Di?" Đó là một gã thanh niên mặc trang phục màu đen cùng một tiểu cô nương rất đáng yêu, Bối Bối đang nhìn chằm chằm cô nương kia.
"Bối Bối làm sao vậy?" Lâm Lôi có chút kinh ngạc.
Địch Lỵ Á trên mặt chợt mang theo nụ cười : ”Lâm Lôi. Bối Bối có lẽ thích Tiểu cô nương nhà người ta a."
Lâm Lôi nghe xong không khỏi nhướng mày một cái, nhìn kỹ cô nương đáng yêu kia, cô gái đó có đôi mắt khá lớn, ẩn núp một tia giảo hoạt, cô nương kia cũng phát hiện Bối Bối đang nhìn nàng, không khỏi trừng mắt rồi còn hừ một tiếng : " Hừ ! " sau đó quay đầu đi : "Ca, tên mang mũ cỏ kia thật là đáng ghét."
Người thanh niên kia cũng quay đầu về phía Bối Bối, Địch Lỵ Á, Lâm Lôi ba người mỉm cười.
Lập tức, bọn họ liền tiến vào phòng.
"Bối Bối." Lâm Lôi gọi "Người ta đã vào nhà rồi còn đứng ỳ ở đấy làm gì."
Bối Bối đang đứng ngây ra lúc này mới quay đầu nhìn Lâm Lôi : "Lão Đại, cô gái kia thật sự quá, quá, quá, quá đáng yêu !!!" Tiếng hú to khiến một vài ác ma không khỏi quay đầu lại nhìn.
Lâm Lôi, Địch Lỵ Á hai người cũng bị tiếng hô của Bối Bối làm giựt mình trong chốc lát.
"Vào nhà trước rồi hãy nói." Lâm Lôi lập tức nắm áo Bối Bối, trực tiếp kéo hắn vào trong phòng.
Bối Bối kích động đến hai mắt đều sáng lên : "Lão Đại, ta phát hiện một việc!"
"Nói, phát hiện cái gì?" Lâm Lôi, Địch Lỵ Á đều cười nhìn Bối Bối.
"Ta bây giờ phi thường chắc chắn!" Bối Bối hai tay nắm chặt "Trên đời này, thật sự có nhất kiến chung tình a!"
Lâm Lôi, Địch Lỵ Á không khỏi trợn tròn mắt.
"Lúc ta vừa nhìn thấy nàng, OA, liền cảm thấy toàn thân ấm áp, phảng phất trúng linh hồn công kích, đầu óc hoàn toàn không nghĩ được gì nữa. Mất một hồi ta tỉnh táo lại …… ta tỉnh táo lại. Ta mới hiểu được!" Bối Bối kích động không thôi " Sứ mạng mà ta đi tới địa ngục chính là - theo đuổi cho được nàng !" Bối Bối nắm chặt nắm tay, trong ánh mắt tràn đầy kiên định.
Lâm Lôi hòa Địch Lỵ Á không khỏi cùng nở nụ cười.
"Cười cái gì mà cười ?" Bối Bối hừ hừ nói " Lão Đại, ngươi ngẫm lại đi, sao có thể trùng hợp như vậy, chúng ta đi tới địa ngục lâu như vậy, vừa mới tiếp hộ tống nhiệm vụ thì đã gặp nàng ? Cái này là duyên phận đó !"
Bối Bối tháo mũ xuống, còn chỉnh lại tóc mình một chút, cất cao giọng nói : "Ta quyết định, trước khi tới Lam phong thành. Ta phải đem này cô nương xinh đẹp đó truy tới tay. Lão Đại, các ngươi hãy chờ xem!" Nói xong, Bối Bối cũng trực tiếp đi ra.
"Bối Bối ……" Lâm Lôi căn bản không biết nên nói cái gì.
Địch Lỵ Á cười nói : "Lâm Lôi, ngươi cũng đừng lo lắng, mặc Bối Bối đi."
"Ta lo lắng cái gì ?" Lâm Lôi cảm thán "Bối Bối từ nhỏ đã lớn lên cùng ta, nhiều năm như vậy, bây giờ có thích ai cũng tốt thôi. Bất quá …… nói thật đi, vừa rồi Bối Bối hắn mới chỉ liếc mắt sao đã xác định thích cô nương đó được."
Lâm Lôi như trước cảm thấy không thể tư nghị.
"Bối Bối, đó là có thể dụng lẽ thường phán đoán sao?" Địch Lỵ Á nói.
Lâm Lôi trong lòng vẫn cảm thấy rất vui vẻ, về phần Bối Bối thích ai, đó là chuyện của Bối Bối, chính hắn cũng không thể can thiệp.
Cuộc sống tại kim chúc tánh mạng rất yên lặng, mặc dù trên đường cũng gặp phải một ít cường đạo kiếp phỉ đui mù, thế nhưng một đoàn ác ma mới đi ra ngoài, đám cường đạo kiếp phỉ đã bị dọa đến lập tức toán loạn khắp chung quanh, đảo mắt, đã sáu năm trôi qua.
Sáu năm rồi, Địch Lỵ Á chủ yếu là luyện hóa thượng vị thần thần cách, còn Lâm Lôi cũng tu luyện.
Về phần Bối Bối đang theo đuổi cô gái kia.
Bối Bối mới chỉ tốn hao ba ngày thời gian đã có thể cùng cô gái kia đùa cùng một chỗ rồi, hai người bọn họ đều tinh quái, cùng chơi đùa ngược lại vui vẻ vạn phần. Ca ca của cô gái kia thấy thế cũng không có phản đối. Sáu năm qua …… Bối Bối cùng cô gái kia tên là Ny Ti, đã xem như một đôi tiểu tình nhân.
Trong cả kim chúc tánh mạng, mọi người đều biết có một đôi nhóc nghịch ngợm như vậy.
Trong phòng, Lâm Lôi vẫn đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, phân biệt có ba người mặc trường bào màu vàng, màu xanh nhạt cùng màu lam.
Đại địa thần phân thân của Lâm Lôi một mực phân tích Trọng lực không gian, Lâm Lôi mặc dù có thể thi triển trọng lực thuật, nhưng đối với trọng lực không gian lại chỉ mới ở bên bờ tìm hiểu.
Lâm Lôi tiến bộ tốc độ nhanh nhất chính là Phong hệ thần phân thân.
Khoái, mạn, thanh ba, thanh nhạc tứ đại huyền ảo, Lâm Lôi lĩnh ngộ chúng đang tăng lên rất ổn định. Đặc biệt là khoái, mạn cảnh giới, dựa theo Lâm Lôi phỏng chừng, với tốc độ như vậy, hơn mười năm sau hai đại huyền ảo đại thành, dung hợp là rất có thể.
Về phần bổn tôn của Lâm Lôi, đang cố gắng hiểu được Hỏa nguyên tố pháp tắc.
Lâm Lôi cảm ứng với Địa, Phong nguyên tố đều cực mạnh, còn hỏa cùng các nguyên tố khác thân hòa lực lại cực kỳ ít.
Hôm nay, Lâm Lôi tu luyện thành hai đại phân thân, hắn tự nhiên sẽ không buông tha cơ hội gia tăng thực lực. Bổn tôn đã bắt đầu tu luyện Hỏa nguyên tố pháp tắc.
"Trọng lực không gian huyền ảo, vẫn không cách nào nhập môn. Ngược lại, Hỏa nguyên tố pháp tắc lại nhập môn rồi." Lâm Lôi tự giễu cười "Đương nhiên, nhập môn chỉ là đơn giản nhất Hỏa chi nguyên tố huyền ảo." Bất kể là Hỏa nguyên tố pháp tắc, hay là Đại địa pháp tắc đơn giản nhất huyền ảo cũng chỉ là Hỏa chi nguyên tố và Thổ chi nguyên tố.
Hơn nữa ……
"Lĩnh ngộ Thổ chi nguyên tố, cùng lĩnh ngộ Hỏa chi nguyên tố, lại có chút cùng loại." Lâm Lôi lĩnh ngộ Hỏa chi nguyên tố huyền ảo ngược lại tương đối dễ dàng nhập môn.
"Lâm Lôi. Ngươi tỉnh rồi." Địch Lỵ Á giờ phút này cũng mở mắt.
"Tu luyện thế nào rồi ?" Lâm Lôi đứng dậy.
"Được rồi, bây giờ lĩnh ngộ pháp tắc huyền ảo đã có năm loại rồi." Địch Lỵ Á nói.
Phong nguyên tố pháp tắc, tổng cộng gồm chín loại huyền ảo. Lúc luyện hóa thượng vị thần cách, Địch Lỵ Á đã thông hiểu bốn loại pháp tắc huyền ảo, tốn hao sáu năm thời gian, Địch Lỵ Á cũng mới chỉ lĩnh ngộ thêm một loại.
"Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài uống một chén." Lâm Lôi cùng Địch Lỵ Á sóng vai đi ra khỏi phòng.
Lữ trình rất yên lặng, đại đa số ác ma đều ở trong phòng tu luyện, lúc này trong đại sảnh cũng chỉ có mấy người mà thôi. Đương nhiên …… trong đó dám chắc có hai người - Bối Bối cùng Ny Ti.
"Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, thật là bất ngờ a, các ngươi cũng đi ra." Từ bên cạnh Lâm Lôi đi tới một người, đó là ca ca của Ny Ti.
"Tát Lạc Mông, quả là bất ngờ." Lâm Lôi cười nói . "Đi, chúng ta đi uống một chén."
Tát Lạc Mông ca ca của Ny Ti cũng là một thượng vị thần cường giả. Bất quá …… Lâm Lôi đoán, Tát Lạc Mông chỉ có thể xem như thượng vị thần bình thường. Còn người cực mạnh bảo vệ chính cho chuyến đi lần này là vị lục tinh ác ma cùng với ba vị năm tinh ác ma kia.
Lâm Lôi bọn họ ba người liền cùng đi về phía Bối Bối, Ny Ti. Lúc đó Bối Bối đang ngồi nói chuyện cùng Ny Ti " Ny ny, ngươi nói, tại sao đàn bà các ngươi lại vừa xinh đẹp vừa ngu xuẩn như vậy ?" Bối Bối đang ngồi ở trên ghế hỏi Ny Ti ở bên cạnh.
Ny Ti chỉ suy nghĩ chốc lát đã trả lời "A, ta biết rồi."
"Thân ái Ny Ny, nói đi." Bối Bối nhìn Ny Ti.
"Đàn bà xinh đẹp như vậy là để cho nam nhân các ngươi yêu chúng ta, về phần đàn bà ngu xuẩn …… đó là để khiến ta yêu ngươi a!"
Bối Bối trừng mắt : "Ngu xuẩn mới yêu ta ?"
"Không ngu xuẩn, sao lại đi yêu ngươi ? " Vẻ mặt Ny Ti đầy nét nghi hoặc.
"Nga ! " Bối Bối buồn rầu vỗ đầu, sao hắn luôn đấu không lại Ny Ti cơ chứ ?
Bên cạnh Lâm Lôi ba người nghe được đoạn đối thoại của hai đứa không khỏi đều nở nụ cười.
Bối Bối vừa quay đầu, kinh ngạc nhìn Lâm Lôi : "Lão Đại."
"A a, các ngươi tiếp tục đi, chúng ta ngồi một bên." Lâm Lôi cười nói, trong đại sảnh có đặt vô số bàn hình tròn, bình thường đều có thể cho ba người, bốn người cùng ngồi.
Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Tát Lạc Mông ba người liền tiến đến ngồi ở một góc của đại sảnh.
"Lâm Lôi, Bối Bối quả là rất khả ái." Tát Lạc Mông cười nói, bất chợt Tát Lạc Mông không biết suy nghĩ gì mà hơi trầm ngâm chốc lát, sau đó chợt triển khai thần chi lĩnh vực, mang Lâm Lôi, Địch Lỵ Á hai người đều vây trong phạm vi của thần chi lĩnh vực.
"Ân?" Lâm Lôi, Địch Lỵ Á hai người nghi hoặc nhìn Tát Lạc Mông.
Tát Lạc Mông cười nói : "Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, ta muốn nói một chuyện, bất quá, không thể để người khác nghe được cho nên …… mới hoàn toàn cách ly mọi thanh âm."
Lâm Lôi, Địch Lỵ Á hai người đều kinh ngạc nhìn Tát Lạc Mông, có chuyện gì cần bí ẩn như thế ?
"Có chuyện này số người biết cực nhỏ, nhưng sáu năm qua, muội muội ta cùng đệ đệ Bối Bối của ngươi quan hệ rất tốt. Nên chuyện này, ta sẽ nói cho ngươi." Tát Lạc Mông vẻ mặt chợt nghiêm túc.
"Có chuyện ?." Lâm Lôi, Địch Lỵ Á đáy lòng nghi hoặc.
Tát Lạc Mông chậm rãi nói : "Các ngươi cũng biết đó, lúc đầu địa điểm của chuyến hộ tống này ở nơi nào không?"
"Lúc đầu ?" Lâm Lôi cau mày hỏi " Không phải Đế dực thành sao?
"Không phải." Tát Lạc Mông lắc đầu "Căn cứ ta nghe nói, địa điểm lúc đầu xuất phát là Phong nham phủ!"
"Phong nham phủ?" Lâm Lôi kinh hãi.
Pphong nham phủ, chính là một phủ thuộc phía tây bộ của Tử kinh đại lục, mà Diệp mộ phủ thuộc về trung bộ, còn Hồng dương phủ ở mãi đông bộ.
"Đúng." Tát Lạc Mông nghiêm túc nói " Có lời đồn, chi hộ tống lần trước trên đường đã lọt vào tay địch nhân, ác ma cơ hồ chết hết. Chỉ còn lại có mấy người, cho nên, khách nhân lại thuê một đám ác ma chúng ta ở Đế dực thành."
Lâm Lôi, Địch Lỵ Á cả kinh.
"Ngươi biết rồi sao còn nhận ?" Lâm Lôi lập tức phát hiện điểm bất thường.
"Thứ nhất, đó chỉ là đồn đãi." Tát Lạc Mông cười khổ giải thích "Tiếp theo, ta biết lời đồn này, cũng mới nửa năm trước thôi."
Lâm Lôi trong nháy mắt đã hiểu, mọi người đều đã xuất phát sáu năm, nếu ở nửa năm trước, vậy Tát Lạc Mông xem ra cũng là tại kim chúc tánh mạng nghe được những người khác nói.
"Đó chỉ là đồn đãi thôi."
Tát Lạc Mông lắc đầu thấp giọng nói : "Đừng không tin, các ngươi ngẫm lại xem, bọn họ tại sao phải để chúng ta tập hợp ở tửu quán mà không dám để chúng ta tụ tập ở cửa thành lại còn phải đợi đến đêm, sau đó len lén nhanh chóng tiến vào kim chúc tánh mạng, chúng ta đều còn chưa đứng vững, kim chúc tánh mạng đã liền lập tức khởi động."
Lâm Lôi vừa nghe, cũng hiểu được có chút đạo lý.
"Cho nên, cẩn thận một chút tốt hơn." Tát Lạc Mông thấp giọng nói "Khi chính thức gặp phải nguy hiểm, địch nhân sẽ không quá độc ác đối với chúng ta, chúng ta trực tiếp tứ tán chạy thoát đi. Bảo trụ tánh mạng mới quan trọng nhất, nhiệm vụ này thất bại, cũng chỉ là không được trả công thôi."
Lâm Lôi, Địch Lỵ Á đều khẽ gật đầu.
Sau đó Tát Lạc Mông giải trừ thần chi lĩnh vực, ba người liền uống rượu tùy ý nói chuyện.
Đột nhiên.
Một đạo thần thức xẹt qua toàn kim chúc tánh mạng ! Lâm Lôi cùng Địch Lỵ Á hai người không phát hiện chút nào nhưng sắc mặt Tát Lạc Mông chợt biến đổi, khẽ hô : "Thần thức điều tra ?"
"Thần thức điều tra?" Lâm Lôi cũng cả kinh.