Chương 20 : Trữ tĩnh đích tâm
Chương 20 : Trữ tĩnh đích tâm
“Xào xạc” Gió lạnh gào thét bên ngoài, từng đám cỏ dại bị gió thổi nằm rạp xuống đất.
Thi thể Lang Tư Lạc cùng Vưu Na Đức đều nằm yên trên mặt đất, không có một chút khí tức. Trước đây, họ đều là những nhân vật đỉnh cường giả, thống lĩnh hô phong hoán vũ tại các vị diện! Tiến vào vị diện chiến trường cũng là hi vọng có thể vươn lên một tầng mới, tích luỹ quân công đổi lấy chủ thần khí, để trở thành thượng tầng nhân vật trong các thống lĩnh.
Thế nhưng….
Có người thành công, thì nhất định cũng có người phải thất bại.
Để một thống lĩnh thành công, phải đổi bằng cái chết của mười thống lĩnh, hoặc mười vạn thượng vị thần binh sĩ biến mất vĩnh viễn. Bất hạnh là Lang Tư Lạc và Vưu Lan Đức lại là những kẻ thất bại.
“Vù, Vù!”
Gió thổi, gió ngừng.
Hai đạo thân ảnh xuất hiện tại chiến trường vừa kết thúc, hai người này đều mặc trường bào xanh và mái tóc dài màu xanh, ngay cả tướng mạo, chiều cao cũng giống nhau như đúc. Điều duy nhất khác nhau ở bề ngoài là: một người có lông mày màu vàng, còn một người là màu trắng. Nếu người ngoài không biết bọn họ mà nhìn vào, còn tưởng đó cùng là phân thân của một người.
Nếu Lâm Lôi ở chỗ này, sẽ nhận ra hai người này chính là cường giả truyền kỳ của Phong hệ thần vị diện, Song bào thai thống lĩnh.
“Đại ca, ngươi có nhìn thấy gì không?”
Gã thanh niên lông mày màu vàng nhìn qua hai thi thể trên mặt đất, gật nhẹ đầu: “Có, mặc dù ta chưa thấy qua vị Bối Lỗ Đặc trong truyền thuyết kia thi triển thiên phú thần thông, nhưng căn cứ vào hư ảnh vừa nhìn thấy mà phán đoán, thì đạo ảo ảnh vừa rồi hẳn phải là Phệ thần thử ảo ảnh”.
Lúc trước Bối Bối thi triển thiên phú thần thông, Phệ thần thử ảo ảnh có chiều cao khoảng trăm thước, dù đứng ở xa cũng dễ dàng thấy được.
Đây cũng là nguyên nhân Lâm Lôi, Bối Bối lập tức rời đi.
Thanh niên lông mày màu trắng gật đầu nói: “Gã Lang Tư Lạc này, cho dù huynh đệ chúng ta liên thủ đối phó cũng khó khăn, phi thường khó khăn. Lang Tư Lạc linh hồn phòng ngự rất mạnh, muốn giết hắn, cũng chỉ Đại viên mãn thượng vị thần là làm được, đương nhiên còn có vị Bối Lỗ Đặc có thiên phú thần thông đáng sợ. Thiên phú thần thông của Bối Lỗ Đặc, linh hồn phòng ngự của thống lĩnh bình thường hoàn toàn vô dụng. Người vừa ra tay, đến tám - chín phần mười là Bối Lỗ Đặc”.
Bối Lỗ đặc thành danh cũng đã hơn vạn năm.
Còn Bối Bối thì quá ít người biết hắn. Bối Bối đạt tới thượng vị thần, cũng không tạo ra danh tiếng gì lớn. Do đó cường giả của các vị diện làm sao mà biết được. Cho nên họ mới tưởng là chính Bối Lỗ Đặc ra tay.
“Bối Lỗ Đặc sao cũng tới vị diện chiến trường sao?” Thanh niên lông mày màu trắng nhíu mày nói: “Với thực lực của hắn, lẽ ra không cần tới những chỗ này, quyền cước của hắn cũng đã đủ để vượt qua chủ thần khí. Vị diện chiến trường vốn đã rối loạn, hắn lại tiến vào….. quả thực là muốn khi dễ người khác mà”.
“Khi dễ ngươi thì thế nào? Chẳng lẽ ngươi dám cùng Bối Lỗ Đặc đại chiến một trận sao?” Thanh niên lông mày vàng cười nhẹ nói.
Bọn họ nhìn thấy hư ảnh Phệ thần thử nhưng cố ý đợi một lúc sau mới tới, chẳng qua là e ngại đụng phải Bối Lỗ Đặc.
“Được rồi, nhị đệ, chúng ta đi thôi, chú ý cảnh giác một chút, nhìn thấy Bối Lỗ Đặc thì tốt nhất là tránh cho xa”. Thanh niên lông mày vàng liếc hai thi thể trên mặt đất, lập tức hoá thành một đạo ảo ảnh rời đi, nhị đệ hắn cũng ngay lập tức đuổi theo. Trên mặt đất lúc này cũng chỉ còn lại hai cái xác vô hồn, yên lặng nằm đó.
Tại một ngọn núi thấp màu đen, dưới đất đã không còn dấu tích của huyệt động.
Lâm Lôi cùng Bối Bối từ dưới đất đào lên, mở ra một toà huyệt động mới.
“Ha ha, lão Đại, thu hoạch lớn, thu hoạch lớn đây”. Bối Bối kích động hô lên, đồng thời từ trong tay ném xuống đất một kiện khôi giáp màu tím nặng nề, một mai không gian giới chỉ liền rơi xuống bên cạnh. Đang lúc hưng phấn nói chuyện, Bối Bối đột nhiên dừng lại.
“Lão Đại!” Bối Bối kinh ngạc nhìn Lâm Lôi.
Lúc này Lâm Lôi đang chằm chằm nhìn vào huy chương màu vàng trong tay, đôi mắt tràn đầy kích động. Trong đôi mắt có thể thấy được lệ quang.
“Rốt cục, rốt cục cũng lấy được một huy chương màu vàng rồi”. Lâm Lôi đem huy chương màu vàng nắm chặt trong tay, đặt lên trước ngực. Lúc này, Lâm Lôi cảm giác huy chương màu vàng tựa hồ biến thành phụ thân mình, biến thành Kiều Trì, Da Lỗ bọn họ, trong đầu không khỏi hiện nên những kí ức thời thiếu niên vui vẻ ấm áp năm nào.
Huy chương màu vàng, với Lâm Lôi mà nói, là đại biểu cho việc tích luỹ để đổi lấy chủ thần khí sao?
Sai rồi!
Đó là để cho phụ thân thời niên thiếu một lần nữa quay về, để cho huynh đệ hắn từng chịu oan khuất và tuyệt vọng mà chết có thể trở lại.
“Phụ thân, Da Lỗ lão đại, Kiều Trì…. “ Lâm Lôi nhắm chặt mắt, lẩm bẩm nói, “Ta, ít nhất cũng có khả năng cứu được một người trong số các người! Phụ thân của ta, huynh đệ của ta, các ngươi hãy đợi ta từ vị diện chiến trường trở ra, các ngươi đã kiên trì gần hai ngàn năm rồi, hãy cố kiên trì thêm một thời gian cuối cùng này nhé!”
“Hãy chờ ta…..”
Một dòng nước mặt trong vô thức từ từ chảy xuống.
Từ khi bắt đầu tiến vào Minh giới, đã hơn mười năm trôi qua, áp lực của Lâm Lôi vẫn rất lớn. Giống như trong lòng luôn đè nặng một tảng đá lớn! Đầu tiên là tới U Minh Sơn gặp Tử vong chúa tể, cuối cùng gian nan giành được một tia hy vọng, rồi sau đó tại Cửu U Vực khiêu chiến Xích Nham lĩnh chủ, rốt cục cũng thành công có được tư cách để có thể tiến vào vị diện chiến trường.
Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu.
Sau khi tiến vào vị diện chiến trường, Lâm Lôi luôn cảm thấy áp lực, chính mình cũng thấy mờ mịt, thậm chí từ tận đáy lòng còn có một tia sợ hãi.
Nhìn vị diện chiến trường tưởng yên tĩnh, thực ra ẩn tàng rất nhiều, rất nhiều cường giả! Lâm Lôi sợ chính mình gặp phải siêu cấp cường giả thực sự, giết chết hắn cùng Bối Bối. Bản thân hắn chết đi cũng không sao, nhưng nếu Bối Bối bị chết, Lâm Lôi sẽ vô cùng áy náy. Hơn nữa,nếu chết đi hắn cũng không còn cơ hội để cứu cha, cứu huynh đệ của mình.
Tiến vào vị diện chiến trường hơn nửa năm, nhưng lại liên tục gặp phải thất bại đã khiến cho Lâm Lôi đáy lòng không khỏi bắt đầu hoài nghi bản thân.
Đừng thấy Lâm Lôi vẫn kiên nhẫn ở dưới đất chờ đợi mà nghĩ hắn bình tĩnh, thực ra trong tâm Lâm Lôi rất hoảng loạn, bởi vì hắn không có khả năng để tìm giết một thống lĩnh nào. Hắn bắt đầu hoài nghi chính mình sẽ không cách nào lấy được thống lĩnh huy chương. Đang trong lúc thắc thỏm bất an, Lâm Lôi tưởng sẽ phải cam chịu ngày tháng tiếp theo như vậy.
Thì đột nhiên…. , một hồi đại chiến vừa rồi lại xảy ra.
Đã mang đến rất nhiều kinh ngạc!
“Rốt cục cũng thành công, một khối huy chương màu vàng”. Lâm Lôi trong lòng thầm nói, “Ta cùng Bối Bối đồng tâm hiệp lực, nhất định sẽ thành công. Mới qua một năm. Ta đã có một khối huy chương màu vàng. Mà cuộc chiến tranh vị diện này còn kéo dài hơn chín trăm năm nữa, ta nhất định sẽ thu thập đủ huy chương màu vàng”.
Một lần thành công, cũng đủ để cho tâm tình Lâm Lôi lắng xuống!
Cho dù tương lai cuộc sống hung hiểm thế nào, dù cho nguy cơ tứ phía, Lâm Lôi cũng có đủ dũng khí đối mặt!
“Đúng, còn có một khối huy chương màu vàng nữa”. Lâm Lôi đột nhiên quay đầu về phía Bối Bối, nói: “Bối Bối, ngươi mau mở mai không gian giới chỉ kia ra để xem một chút. Sau khi Vưu Lan Đức bị giết, thì khối huy chương màu vàng đã bị thu vào bên trong đấy”. Lâm Lôi trong lòng có chút kích động.
Bối Bối một mực chú ý vẻ mặt Lâm Lôi, lập tức nở nụ cười: “Được, cái này để ta mở.”
Bối Bối cũng biết, Lâm Lôi vừa rồi rơi lệ, là do quá vui mừng mà khóc.
Một giọt máu tươi từ tay tay Bối Bối xuất ra, sau đó rơi xuống mai không gian giới chỉ.
“Sao?” Bối Bối trừng mắt.
Lâm Lôi cũng không khỏi chau mày.
Giọt máu tươi cũng chỉ lăn nhẹ trên mặt chiếc không gian giới chỉ, sau đó liền rơi xuống mặt đất, phát ra một âm thanh nho nhỏ.
“Khốn thật! Cái gã Lang Tư Lạc kia còn có phân thân còn sống”. Bối Bối tức giận nói.
“Quả nhiên là như thế này!” Lâm Lôi đáy lòng đã sớm có chuẩn bị.
Bình thường thống lĩnh tiến vào vị diện chiến trường, ngoại trừ một số cực ít người, tuyệt đại đa số đều lưu thần phân thân ở bên ngoài. Dù sao tại vị diện chiến trường xác suất tử vong quả thực rất cao. Như Lang Tư Lạc này, hiển nhiên hắn cũng có thần phân thân ở bên ngoài. Khiến cho Lâm Lôi không cách nào mở mai không gian giới chỉ này.
“A!” Bối Bối đột nhiên phẫn nộ kêu lên, “Vậy kiện phòng ngự chủ thần khí, kiện phòng ngự chủ thần khí này cũng không dùng được!”
Ngay cả không gian giới chỉ cũng không thể lấy máu nhận chủ, kiện phòng ngự chủ thần khí này cũng tự nhiên là như thế.
Lâm Lôi liếc mắt nhìn ám kim sắc khải giáp, cười nhẹ nói: “Bối Bối, cũng đừng quan tâm đến cái này. Ngươi hẳn là cũng biết…., phòng ngự chủ thần khí này là chủ thần đích thân ban cho Lang Tư Lạc. Cho dù chúng ta giết hắn, thì chủ thần cũng sẽ thu hồi chủ thần khí. Nhiều nhất cũng chỉ tạm lưu lại chỗ chúng ta thôi”.
“Ta cũng biết đạo lý này, có điều hiện tại chẳng phải chủ thần khí ở đây sao? Ít nhất đáng lẽ chúng ta có thể sử dụng một thời gian.” Bối Bối bất đắc dĩ nói.
“Một thời gian sao? Ai biết lúc nào chủ thần tới thu hồi chủ thần khí.” Lâm Lôi cười nói.
Lâm Lôi thậm chí còn hoài nghi, vị diện chiến trường này căn bản là có chủ thần giám sát. Chủ thần có thể lập tức thu hồi chủ thần khí, cũng có thể một thời gian sau mới trở lại thu hồi. Nhưng có một điều chắc chắn, sau khi giết người lấy được chủ thần khí, cuối cùng chủ thần cũng sẽ thu hồi.
“Đối với ta mà nói, đáng tiếc nhất chính là chiếc huy chương thống lĩnh kia”. Lâm Lôi lắc đầu thở dài nói.
“Đúng vậy, huy chương kia đã tới tay mà không lấy được”. Bối Bối bất đắc dĩ nói.
Dựa theo quy củ quân công, một khi không gian chi môn mở ra, chiến tranh chấm dứt, lúc đó sẽ dựa vào số lượng huy chương mà tính quân công. Cho dù sau này mình có tìm được phân thân còn lại của Lang Tư Lạc, lấy được huy chương màu vàng thì cũng đã vô dụng.
“Thì ra huy chương còn có thể bị lãng phí như vậy”. Lâm Lôi cười khổ nói.
Giả sử có cường giả giết được bảy, tám thống lĩnh, lấy được bảy tám chiếc huy chương. Nếu hắn bị người khác giết chết, thì người đó cũng chỉ thu được một chiếc huy chương mà thôi, về phần bảy tám chiêc huy chương còn lại ở trong mai không gian giới chỉ thì không có cách nào lấy ra, chỉ có thể để lãng phí.
“Số lượng lãng phí khẳng định có rất nhiều, nhất là ở trận chiến cuối cùng ở khu vực Tinh Hà thông đạo”. Bối Bối cảm thán: “Tại nơi sinh mạng là trò đùa đó, không ít người có thể bị đánh rơi xuống khu vực Tinh Hà hỗn loạn, còn có cả huy chương bị rơi vào trong khe nứt không gian, không gian loạn lưu”. Bối Bối nói.
Lâm Lôi gật gật đầu.
“Xem ra thu thập huy chương cũng không phải chuyện dễ dàng, trừ phi đối phương không có thần phân thân ở bên ngoài. Những người như vậy quá ít”. Lâm Lôi lắc đầu nói.
Để thu được đủ quân công, cũng không phải là chuyện dễ dàng, phải làm từng bước từng bước một.
“Lão đại, không gian giới chỉ này xử lý như thế nào? trực tiếp huỷ diệt hay thu lấy?” Bối Bối hỏi.
“Thu lấy chỉ có phiền toái, không có gì tốt, huỷ diệt đi”. Lâm Lôi cười nhẹ nói.
“Ba!” Bối Bối dụng lực, trực tiếp làm không gian giới chỉ vỡ vụn ra, vật phẩm bên trong không gian giới chỉ cũng hoá thành hư vô.
“Chủ thần khí này mang theo, đợi chủ thần tới thu hồi”. Lâm Lôi cười nói.
“Hắc hắc, cho dù muốn huỷ diệt, chúng ta cũng không huỷ diệt được”. Bối Bối nói, không khỏi đá hai ba cái vào ám kim sắc khải giáp, “Cái thứ này, thật là cứng. Hừ, hiện tại thân thể ta tu luyện còn chưa đến mức tận cùng, sau này dám chắc so với chủ thần khí cũng không yếu hơn”. Bối Bối hừ nhẹ.
Bối Bối thân thể phòng ngự rất mạnh, chính là do hắn thôn phệ thần cách đồng thời lợi dụng tinh hoa của thần cách cải tạo thân thể.
Đây là do qua trình Bối Bối đạt tới thượng vị thần so với Bối Lỗ Đặc chậm hơn trăm vạn năm, chênh lệch là đương nhiên.
Lâm Lôi tại huyệt động bình yên tu luyện, bổn tôn khống chế tử thần khôi lỗi ở bên ngoài dụ địch.
Vị diện chiến trường vẫn giống như trước, bên ngoài yên bình, bên trong ngấm ngầm sát hại lẫn nhau có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Tuy nói vị diện chiến trường rất nguy hiểm, nhưng do đã thành công một lần nên Lâm Lôi, Bối Bối đã có đủ tin tưởng. Không tới một năm đã có một khoả thống lĩnh huy chương. Đừng nói là một năm, cho dù là mười năm đạt được một khoả cũng sẽ dễ dàng hoàn thành mục tiêu.
Hắn bình tĩnh, chậm rãi chờ đợi, đợi câu được con cá lớn.
“Có thể tĩnh tâm, tốc độ tu luyện quả nhiên nhanh”. Lâm Lôi cười nhẹ mở mắt.
“Sao vậy?” Bối Bối cảm ứng được, mở mắt nhìn Lâm Lôi: “Lão Đại, làm sao vậy?”.
“Bối Bối, chuẩn bị một chút, ta vừa phát hiện có người ở xung quanh”. Lâm Lôi trong mắt xẹt ra một đạo quang mang.
“Có mục tiêu sao?” Bối Bối lập tức hưng phấn, vặn người đứng lên, “Ha ha, mới được hơn nửa tháng đã lại có mục tiêu, đã tới lúc ta thể hiện thân thủ rồi, hắc hắc!” Bối Bối rất hưng phấn.
“Đừng nóng vội, còn phải xem có đúng là quân địch không đã. Đi thôi!”.
Lâm Lôi cùng Bối Bối lập tức tiến dọc theo thông đạo dưới đất, rời khỏi núi.