Chương 32 : Uy lực và khả năng của Chủ thần
Chương 32 : Uy lực và khả năng của Chủ thần
“Lẽ nào lại có những hình nổi thế ư”? Lâm Lôi không đừng được hỏi.
Kể từ sau khi nhìn thấy hình ảnh nổi của những kẻ mạnh giao chiến, là một cái bẫy, Lâm Lôi đã nghi ngờ Hán Đế Tái thành có phải có hình ảnh nổi hay không? Giờ đây nghe được nghe từ miệng Mặc Tư Bảo chủ nói ra thì Lâm Lôi mới công nhận là thật.
“Có hay không? Đi nhìn thì khắc biết thôi mà”! Mặc Tư thần bí nói.
Trong đại điện rộng rãi và bí ẩn của Hán Đế Tái thành bảo, hai bên bày biện rất nhiều sách được để trên giá. Chỉ có điều là trên những giá sách này lại không phải là sách mà là những quả cầu thuỷ tinh như nắm đấm lớn bé khác nhau.
Hai người Lâm Lôi và Mặc Tư đến trong đại điện.
“Nơi đây có tổng cộng 1628 của cầu thuỷ tinh. Trong mỗi một quả cầu thuỷ tinh đều lưu giữ một hình nổi”. Măc tư hãnh diện kể: “Trong những hình ảnh nổi trong mỗi quả cầu thuỷ tinh cũng có giới thiệu, giới thiệu quá trình chiến đấu, các chiêu thức…”
Lâm Lôi nhìn nhưũng vật trưng bày trên giá sách, những quả cầu thuỷ tinh, mắt sáng lên. Tất thảy đây là hình ảnh các kẻ mạnh sử dụng tuyệt chiêu đánh nhau.
“Trong mật thất này, có rất nhiều pha giao chiến quyết liệt của những kẻ mạnh đỉnh cao Ác ma. Lại còn có cả hình ảnh nổi sống động những trận giao chiến của Tu La địa ngục và Thống lãnh Luyện ngục nữa, và hình ảnh nổi của Chủ thần”… Mặc Tư chỉ tay về góc đại điện. Nơi đó còn sừng sững một cột đá hình trụ. đầu cột đá hình trụ là viên ngọc quý lấp lánh: “Hình nổi của Chủ thần đấy! Chính trọng cột đá này. Trong lòng cột đá rỗng, tựa như mở cửa ra vậy”.
Lâm Lôi ngạc nhiên đến nỗi hít sâu hơi thở nhằm làm cho lòng đỡ hồi hộp.
Trời ạ! Hình ảnh nổi của Chủ thần ra tay! Với Chủ thần, Lâm Lôi cũng chỉ nghe được mỗi trong truyền thuyết, chứ thực tế nào đã nhìn thấy được đâu. Nghe kể, Chủ thần vô cùng nghiêm khắc. Nhưng nào ai biết được là Chủ thần lợi hại đến chừng nào đâu!
“Ta cũng chỉ nhìn thấy được trong giao đấu Ác ma bảy sao mà thôi”. Lâm Lôi đi về phái giá sách.
Khi đến gần, Lâm Lôi mới phát hiện thấy, trên mỗi quả cầu thuỷ tinh đều khắc chữ, mỗi quả chỉ hai tên chữ mà thôi.
“Cách này để dễ tìm mà thôi”! Mặc Tư đi gầng đến bên, tươi cười.
“Hiểu rồi”! Mắt Lâm Lôi quét một lượt trên hàng chục quả cầu thuỷ tinh, bất ngờ để mắt đến một quả cầu, trên đó khắc dòng chữ “Ác ma Tử Huyết” và “Ác ma Thiết Diệp”.
“Ác ma Tử Huyết”? Lâm Lôi đến gần hơn.
Sử dụng hỗn hợp thuật ‘nổi ảnh” hoàn toàn có thể thông qua Thần lực, đem hình ảnh nổi chiếu lên cho mọi người có thể nhìn lên Trời thấy được. Như thế đó, mọi người cùng lúc nhận biết hết. Còn nếu như chỉ có duy nhất một mình thì có thể Thần thức được vào trong, và tốc độ nhìn cần phải rất nhanh mới được.
Lúc này Lâm Lôi sử dụng Thần thức đi vào trong quả cầu.
Trên sa mạc hoang vu, có chừng hàng hà người đang đứng chen chúc, còn giữa trời cao có hai người đang đổi chọi nhau. Trong hai người đó, có một người ăn mặc toàn đồ đen hình vẩy, tóc dài cũng màu đen tung bay.
Còn người kia, tóc dài Tử sắc, áo bào màu tím, tay cầm kiếm dài, thân hình quen thuộc này Lâm Lôi nhận biết.
“Quả là hắn ta rồi, Ác ma Tử Huyết”. Lúc này Thần thức của Lâm Lôi đã thăm dò được kiếm mềm Tử Huyết, đồng thời còn phát hiện ra nhiều tranh vẽ, và vai chính của mỗi bức tranh không phải là hình ảnh người này. Hôm nay thì Lâm Lôi đã hoàn toàn xác nhận được rõ.
“Thanh kiếm dài đó, thanh kiếm Tử Huyết”.
Mãi đến bây giờ, Lâm Lôi mới hoàn toàn nhận ra được. Chủ nhân của thanh kiếm dài Tử Huyết là có trong truyền thuyết kể lại mà thôi, ‘Ác ma Tử Huyết’.
Toàn khung cảnh không nghe thấy được thanh âm nào, chỉ duy nhất hình ảnh được ghi lại.
Cả hai Ác ma Thiết Diệp và Ác ma Tử Huyết đều sử dụng tốc độ. Lâm Lôi chỉ nhìn thấy hai kẻ đại mạnh lấp loáng trong quả cầu. Bên cạnh thân mình Ác ma Thiết diệp, không gian toả ra những vòng hào quang kỳ dị, liên kết lại mà nhìn, những vòng hào quang đó tựa như những bông hoa.
Những vòng hào quang liên tiếp toả ra nhấp nháy.
“Phù”…
Một đạo vọt lên trời cao. Bầu trời chia làm hai vùng hào quang hình bông hoa trái ngược nhau, tạo nên khe nứt giữa hai vùng.
Hình bóng của Ác ma Thiết diệp nom đến là rõ nét, từ giữa bầu trời bay xuống. Còn Ác ma Tử Huyết thì vẻ ngoài lại không chút thay đổi.
“Hai kẻ này có tốc độ nhanh đến dễ sợ. Kiếm của Ác ma Tử Huyết so với Ly Nhĩ Mông Tư và Bạc Tư Lạc mạnh mẽ hơn nhiều, khi ra kiếm không có dấu vết mà uy lực hết sức mạnh mẽ, vốn không cần dồn thế”. Lâm Lôi nhìn là thấy rõ ưu thế của mỗi người.
Nhưng chỉ nhìn trên hình ảnh nổi, vật chất công kích của Ác ma Tử Huyết thì rất đáng sợ. Còn vượt xa cả Ác ma bảy sao.
Sau khi nổi hình ảnh lên đã giới thiệu rõ trận chiến ngang ngửa đến mức nào.
“Pha giới thiệu này quá ư là tỉ mỉ”. Lâm Lôi nhìn xong thì luôn mồm ngợi khen. Quả cầu pha lê đã giới thiệu tường tận các chiêu đánh của đôi bên, Lâm Lôi khâm phục: “Thì ra Ác ma Tử Huyết, mạnh nhất là sự huỷ diệt”.
Lâm Lôi mở to cặp mắt.
“Cảm thấy thế nào”? Mặc Tư ngồi trên chiếc ghế nơi xa nhìn Lâm Lôi hỏi: “Ác ma bảy sao nhiều vô kể. Nếu thực lực yếu sẽ được hợp vào trong bốn loại pháp thuật huyền diệu, còn kẻ mạnh thì đủ sức đuổi kịp Tu La địa ngục hoặc Thống lãnh Luyện ngục”.
“Thật là lợi hại”. Lâm Lôi nói sau khi nhìn xem diễn biến cuộc đấu, thấy Ác ma Tử Huyết thật sự đáng gờm.
Nếu Lâm Lôi gặp phải Ác ma Tử Huyết e cũng xong đời mất.
“Danh tiếng của Ác ma Tử Huyết lớn đến vô cùng. Thực lực của nó, những Tu La địa ngục và Thống lãnh Luyện ngục khó lòng sánh ngang hàng. Mức độ huỷ diệt của nó lớn đến ghê gớm. Hơn thế nữa, nó còn là kẻ biến dị linh hồn. Thật hãi hùng”! Mặc Tư lắc ccầu cảm thán: “Đáng sợ! Một nhân vật tài cán đáng gờm. Hàng vạn năm trước đã mất đi một tài năng, chính người đó đã bị người ta giết chết”.
Lòng Lâm Lôi hiểu rõ, vị Ác ma Tử Huyết chính đã bị người nào đó giết chết tại quê hương của mình.
“Lẽ nào lại bị Bối Lỗ Đặc đại nhân giết chết ư”? Lâm Lôi thầm nghĩ.
Lâm Lôi cũng khỏi cần phải nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục đi xem những hình ảnh nổi các cao thủ giao chiến nhau. Có Ác ma Tử Huyết, Ác ma Đế Dực, Ác ma Lam Sam, Ác ma Ngân Nguyệt…
Ngoài đó ra, còn có những Ác ma đỉnh cao, thượng vị thần đỉnh cao diễn ra những trận giao chiến ngoạn mục.
Hình ảnh nổi các cuộc giao tranh cao thấp của Tu La địa ngục, Thống lãnh Luyện ngục.
“Tuy có hình ảnh cuộc giao đấu của Lôi Tư Tinh”… Lâm Lôi nói trong ngập ngừng. Tuy nhiên Lâm Lôi vẫn nhận biết, nhìn thấy Lôi Tư Tinh với những cuộc giao tranh nẩy lửa mà cảm thấy thích thú.
“Lôi Tư Tinh’ trong các cuộc giao tranh hình ảnh nổi đó, là mô hình cho loài người, khuôn mẫu cho loài người, rất thu hút tuổi trẻ, không khác với Bối Bối. Tiếc là Lôi Tư Tinh lại khoá đầy mình áo giáp Tử sắc, khi giao chiến toàn sựa cả vào đôi tay, đôi chân.
Dứt khoát, lanh lợi, hoàn toàn nhờ vào không gian trọng lực ánh sáng Tử sắc, mạnh mẽ hơn nhiều Lâm Lôi.
“Hay quá, rất mạnh mẽ”. Lâm Lôi giương to mắt nhìn.Ngoài ra, còn có một trận đấu giữa Thống lãnh luyện ngục với Lôi Tư Tinh, khó phân thắng bại.
Lâm Lôi dường như đã nhìn hết toàn bộ hình nổi các cuộc đấu, cuối cùng đi đến bên một cây cột tròn nơi góc đại sảnh, mở nắp đậy trên cột ra, trên đó đang để ba quả cầu pha lê rực rỡ.
“Ba quả cầu pha lê này, chỉ cần ngươi xem một quả thôi là đủ”. Mặc Tư buộc phải đứng lên, đến bên Lâm Lôi cười: “Ba quả cầu pha lê này, đều là Chủ thần đối đầu với thượng vị thần, các chiêu đấu tương tự nhau cả”.
“Biết rồi”. Lâm Lôi hít sâu một hơi, Thần thức thăm dò một quả cầu trong đó.
Biển mênh mông, trên cao không có một người trung niên áo bào đen. Người áo bào đen đang ngước mặt lên Trời cười, nhưng lạ thay, nước mắt tuôn trào. Người ta nhìn thấy môi người này đang rung rung, chừng như muốn nói điều gì.
Kỳ quái quá!
Trên biển rộng bất chợt xuất hiện một khuôn mặt mờ mờ ảo ảo, khuôn mặt rõ to hoàn toàn tạo nên bởi những nguyên tố gộp lại.
Người đàn ông trung tuổi chỉ tay vào mặt mờ ảo to bự, miệng không ngớt chửi rủa.
Nét mặt người mờ ảo to lớn cũng thể hiện nỗi bực tức, môi động đậy, khiến cho thân mình người đản ông áo bào đen chột dạ, rơi từ giữa cao không xuống và khuôn mặt người mờ ảo biến mất.
“Như thế là đã kết thúc rồi”? Lâm Lôi xem đoạn giới thiệu về sau: “Người đàn ông áo bào đen, chính là Tu La trong đại ngục”?
Thần thức của Lâm Lôi từ trong quả cầu pha lê trở về, trong đầu vẫn ngỡ ngàng.
“Khuôn mặt người to lớn, có phải là Chủ thần không”? Lâm Lôi lắc đầu hỏi Mặc Tư.
Mặc Tư gật đầu: “Phải rồi”!
“Vị Chủ thần ấy, giết chết một Tu La trong địa ngục, lẽ nào chỉ có rung môi mà thôi”? Lâm Lôi tỏ ra khó tin.
Mặc Tư thở dài: “Ý chỉ của Chủ thần không thể chống lại được. Mạnh như Tu La, thế mà, Chủ thần chỉ có một ý niệm thôi đã có thể hạ sát ngay lập tức rồi. Trước mặt Chủ thần, cho là vị thần bậc cao cũng không dám chống cự”.
Lâm Lôi bất chợt giật bắn người lên.
Chưa thành Chủ thần, Lâm Lôi cũng không thể hiểu hết được, Chủ thần lẽ vì sao đáng sợ đến như thế!
Một ý niệm đã đủ giết chết một Tu La rồi.
“Uy lực năng lực của Chủ thần không dễ gì phản kháng được đâu”? Lâm Lôi thầm nghĩ như vậy.
So sánh vô vàn Thần với nhau, Chủ thần là tối thượng trên cao, họ dễ dàng giết chết bất kỳ một vị thần nào.
“Chủ thần ở cách chúng ta còn khá là xa, không nên làm cho Chủ thần giận dữ. Chủ thần cũng không cần phân thân ra tay”. Mặc Tư cười nói.
Lâm Lôi khe khẽ gật đầu, nhìn ngắm bao nhiêu là hình ảnh nổi, lòng Lâm Lôi giật thốt lên. Lấy lại bình tĩnh, Lâm Lôi nói: “Mặc Tư Bảo chủ! Ở đây với Bảo chủ đã quá lâu rồi, ta cũng cần phải về thôi. Lần này, vô cùng biết ơn Bảo chủ”!
Mặc Tư gật đầu cười.
Lâm Lôi bất chợt nghĩ ra một việc nữa, bất chợt cười khó xử: “Mặc Tư đại nhân! Ta còn có một việc muốn làm phiền”.
“Ồ”! Mặc Tư chau chau mày.
“Cái hôm đánh nhau ở Mịch La ấy, ta nhận lời với Bào Khắc Uy, khi chưa được ông già áo bào đỏ cho phép thì ta không rời khỏi đảo này được. Thú thực, ta cũng rất lưu luyến nơi đây, nhưng công việc nên lại muốn về sớm”…Lâm Lôi giải bày.
Ngày hôm sau, tại Ba Cách Tiêu gia tộc đảo Mịch La, nơi ở của Lâm Lôi, lúc này Lâm Lôi và Vưu Lại đã đi đến cửa đệ phủ.
“Trưởng lão”! Hai bảo vệ ở cổng phủ lễ phép chào hỏi hai người.
Lâm Lôi dặn dò: “Ngươi đi đến khu vực ở của chiến sĩ bảo vệ đảo, dẫn Tháp La Sa, Đế Lâm và hai con trai Đế Lâm đến”. Người bảo vệ gặp lần trước hiểu rất rõ địa vị của Tháp La Sa.
“Vâng! Thưa trưởng lão”. Người bảo vệ đi ngay lập tức.
“Vưu Lại tiên sinh. Lần này thì muốn quấy rầy tiên sinh rồi”. Lâm Lôi quay đầu lại cười.
“Sao lại bảo quấy rầy”! Vưu Lại rất khách khí.
Lâm Lôi từ Hán Đế Tái thành bảo giữa biển trở lại Mịch La có dẫn theo Vưu Lại đi cùng. Vưu Lại trởlại là tuân theo lệnh của Mặc Tư Bảo chủ ra lệnh cho Bào Khắc Uy thả bọn Lâm Lôi ra đi khỏi.
“Lâm Lôi! Ta đi tìm Bào Khắc Uy trước đã”. Vưu Lại nói xong đi ngay.
Khi Lâm Lôi vừa đi vào phủ đệ nhìn thấy Bối Bối, Địch Lợi Á, Ấo Lơi Duy Á, Hi Tái và nhiều người nữa cùng đến.
“Lão đại! Lão đại bảo chúng ta sắp đi khỏi rồi ư”? Bối Bối là người đầu tiên chạy tới.
Lâm Lôi nhìn Bối Bối, Địch Lợi Á và những người thân đã hai ngày rồi không gặp. Hai ngày qua, Lâm Lôi gặp biết bao rắc rối chết sống, và cũng nhờ thế biết được rất nhiều điều bí mật.
“Phải rồi. Chúng ta rời khỏi đây”. Lâm Lôi cười đáp, tay xoa xoa đầu Bối Bối.
“Địch Lợi Á”. Lâm Lôi quay đầu lại Địch Lợi Á.
“Nếu như Mặc Tư Bảo chủ ấy, không vì nể mặt Tử sắc ấu thú, thì e đời ta đã xong rồi”. Nghĩ lại, bất chợt Lâm Lôi rùng mình, ôm ghì lấy Địch Lợi Á vào lòng.
“Kìa, Lâm Lôi”? Địch Lợi Á ngượng, cảm thấy Lâm Lôi thái quá trước mặt mọi người.
“Ta nhớ nàng”. Lâm Lôi thủ thỉ, bất chợt mặt Địch Lợi Á ửng hồng lên, nhẹ giọng: “Áo Lợi Duy Á, Hi Tái đều ở đây mà”.
Lâm Lôi buông Địch Lợi Á ra, nhìn Địch Lợi Á xấu hổ, bất chợt cười hà hà.
Tái Khắc La đi đến trên đường phố, trước khi đến đệ phủ nơi Lâm Lôi ở nghe thấy tiếng cười to.
“Ủa? Lâm Lôi về rồi ư”? Tái Khắc La đoán được tiếng cười của Lâm Lôi, cười mỉa: “Lại còn khuếch trương lên cả nữa. Chẳng phải bây giờ trở thành chó của Ba Cách Tiêu gia tộc rồi ư”? Tái Khắc La là thiếu gia của gia tộc, biết trưởng lão mặc áo bào dài màu đỏ đều bị linh hồn khống chế.
Tái Khắc La đi thẳng vào phủ đệ bọn Lâm Lôi ở.
Bảo vệ cửa phủ đệ tất nhiên không dám chặn Tái Khắc La lại.
Lâm Lôi đang cùng Bối Bối, Địch Lợi Á và mấy người trò chuyện.
“Lâm Lôi”. Một giọng nói đột ngột cất lên. Lâm Lôi ngoái đầu lại nhìn, thấy Tái Khắc La.
Tái Khắc La vênh mặt lên, cười nhạt nhẽo lấy ra tờ lệnh: “Nhìn thấy rồi phải không”?
Lâm Lôi nghi ngờ.
“Lệnh của Mịch La Huyết sắc. Thế nào”? Lâm Lôi nghi hoặc nói. Lần này Mặc Tư Bảo chủ vốn nể mặt Lâm Lôi, Lâm Lôi muốn đối phương đáp ứng những yêu cầu. Lâm Lôi nào có muốn sinh chuyện với Tái Khắc La.
“Đến đấy”. Tái Khắc La lạnh lùng.
Lâm Lôi chau mày đi đến.
“Quỳ xuống”. Tái Khắc La ra lệnh.
Mặt Lâm Lôi đỏ lên.
“Ta lấy danh nghĩa lệnh của Mịch La Huyết sắc bảo ngươi quỳ xuống”. Tái Khắc La dằn giọng quát to: “Nhanh lên”! Trong Ba Cách Tiêu gia tộc, lệnh cao nhất là Mặc Tư Bảo chủ rồi đến Mịch La Huyết sắc.
Tái Khắc La lần này muốn làm nhục Lâm Lôi trước mọi người, thậm chí còn muốn giết chết cả Lâm Lôi đi nữa.
“Tái Khắc La. Ngươi làm gì thết”? Lâm Lôi không hiểu tí gì.
“Dám chống lệnh ư”? Tái Khắc La nổi nóng. Vốn chưa bị khống chế linh hồn, ai nào dám chống lại lệnh của Mịch La Huyết sắc.
“Này, đầu ngươi có tật rồi ư”? Bối Bối gào to lên.
“Tái Khắc La”! Bất chợt một tiếng quát to vọng vào.
Tái Khắc La ngoái đầu nhìn lại, thấy cha mình Bào Khắc Uy đi đến cùng đi còn có Vưu Lại. Bào Khắc Uy tức lộn ruột. Thấy thế Tái Khắc La chạy ngay đến bên: “Cha! Thằng tiểu tử Lâm Lôi này không tuân lệnh con. Phải trừng phạt nó”!
“Câm mồm”! Bào Khắc Uy điên tiết, mặt tía tai đỏ.
Tái Khắc La ngỡ ngàng.
Bào Khắc Uy ngoái đầu lại nhìn Lâm Lôi nở miệng cười: “Lâm Lôi tiên sinh! Mấy hôm nay vất vả quá. Ta không quan tâm đầy đủ, thật xin lỗi”.
Nghe thấy cha mình nói vậy, Tái Khắc La há hốc mồm nghe.
“Cha… Thế là thế nào…” Tái Khắc La không hiểu tí gì.
Một linh hồn bị khống chế, hoàn toàn là người phải trung thành, cớ làm sao lại đối xử như thế?
“Ngươi câm miệng cho ta”! Bào Khắc Uy quát to.
Từ khi Vưu Lại mang lệnh đến, Bào Khắc Uy và Vưu Lại trao đổi với nhau mới hiểu rõ, thân phận của Lâm Lôi không phải bình thường. Nếu chỉ đơn thuần là đệ tử của tứ tộc Thần thú thì đâu có thể khiến cho Mặc Tư Bảo chú bó tay.
“Cha… Con không”… Tái Khắc La cảm thấy khó hiểu.
“Bốp”. Bào Khắc Uy bạt tai Tái Khắc La: “Ta bảo mày ngậm miệng.”! Một bạt tai nảy đom đóm cuối cùng cũng đã làm cho Tái Khắc La hiểu ra vấn đề đứng lại một bên không dám nói năng gì nữa.
“Bào Khắc Uy tiên sinh, ngài không cần nóng giận như thế”! Lâm Lôi đoán ra vấn đề, bởi Tái Khắc La nghĩ là Lâm Lôi đã bị khống chế linh hồn nên mới xử sự như thế.
Bào Khắc Uy gượng cười: “Lâm Lôi tiên sinh. Con trai ta có lúc sai lầm, trong mắt không có người. Dạy cho một lần e cũng là nên làm mà. Lâm Lôi tiên sinh à! Ta biết được từ Vưu Lại. Ôi, tiên sinh ở đây, chưa mấy ngày mà đã lại phải đi. Tiếc quá”!
“Không cách nào khác được. Quả có công chuyện mà”. Lâm Lôi phân bua.
“Thôi thì đành vậy. Ta cũng không dám giữ chân. Tiên sinh à! Chúng ta phải chia tay nhau… Đương nhiên là, sau này có dịp quay lại chơi, đảo Mịch La này vui mừng được chào đón”.
“Nhất định. Nhất định rồi”. Lâm Lôi tươi tỉnh.
Lâm Lôi ngoái đầu nhìn ra sau, thấy Tháp La Sa, Đế lâm và hai con trai đi đến. Tháp La Sa, Đế lâm và hai con trai Đế lâm vui vẻ đứng cạnh Lâm Lôi có vẻ xấu hổ, tâm trạng khó xử.
Muốn nói gì đó, nhưng thấy Bào Khắc Uy có mặt, họ đành ngậm miệng.
“Hà hà. Đế Lâm. Tháp La Sa”! Lâm Lôi cười cởi mở đi đến trước mặt họ: “Không nhắc chuyện cũ nữa. Cho qua cả đi”!
“Vâng! Mọi chuyện cho qua”! Tháp La Sa, Đế Lâm và hai người con cùng cất tiếng giống nhau, mắt đẫm lệ, bị khống chế linh hồn, giờ được khôi phục tự do, dù có là gan đồng dạ sắt thì cũng phải mềm lòng lúc này. Họ hiểu rằng, họ được tự do chính là nhờ Lâm Lôi: “Hà hà… đi thôi! Đã đến lúc phải đi rồi”.
Lâm Lôi nhìn về phía đông nam: “U lam phủ… Nào trở về”!