Chương 49 : Sinh tử một đường
Chương 49 : Sinh tử một đường
“Hồn Thạch cấp cho một tia sinh cơ?” Bối Bối lập tức hỏi.
Thanh Hoả khẽ gật đầu: “Đây cũng không phải là đại bí mật gì, theo truyền thuyết Tử kinh chủ thần chính là do Tử tinh sơn mạch được thiên địa dưỡng dục mà đản sinh”.
Nói rồi Thanh Hoả nhìn về phía Lôi Tư Tinh.
Lôi Tư Tinh cũng gật đầu: “Đúng, đây là sự thật. Tử tinh sơn mạch chính là do vô số tử tinh ẩn chứa năng lượng linh hồn tạo thành, mà Tử Tinh thần thú lại do Tử tinh sơn mạch tiến hoá lên, tự nhiên tại phương diện linh hồn rất mạnh mẽ. Năng lượng tinh hoa của Tử tinh thần thú tụ lại tạo ra Hồn Thạch, quá trình này rất gian nan, vì thế nó là bảo bối quý giá nhất của Tử Tinh thần thú. Bản thân ta mặc dù cũng tạo được một viên Hồn Thạch nhưng chỉ dùng để bảo vệ tính mạng, đương nhiên không nỡ đem cho người khác”.
“Mẫu thân ta là chủ thần, có chủ thần lực trợ giúp, hơn nữa đã tồn tại một thời gian rất dài nên có thể xuất ra một hai viên Hồn Thạch”. Lôi Tư Tinh cảm thán nói, “Hồn Thạch này chính là bảo bối bảo hộ linh hồn tuyệt đối, tuy không thể hỗ trợ được gì khi gặp công kích của chủ thần, nhưng nếu là công kích của Thượng vị thần thì không phải sợ”.
Lôi Tư Tinh nhìn về phía Lâm Lôi.
Bối Bối cuối cùng đã hiểu ra.
Tử tinh thần thú là do tinh hoa Tử tinh sơn mạch tạo lên, mà Hồn Thạch lại là tinh hoa của Tử Tinh thần thú, so với tử tinh bình thường gấp ức vạn lần, uy lực hoàn toàn có thể tưởng tượng.
“Vậy lão Đại thì sao?” Bối Bối sốt ruột kêu lên.
“Lâm Lôi hắn... “Lôi tư Tinh bất đắc dĩ nói, “Ôi, Mã Cách Nỗ Tư là Vận mệnh đại viên mãn, vốn cực mạnh trên phương diện linh hồn, lại dựa vào chủ thần lực để thi triển một chiêu này, có thể nói đã đạt tới cực hạn uy lực!”
Hồn Thạch mặc dù cực kì lợi hại, nhưng đối thủ lần này cũng quá khoa trương.
“Tình huống của Lâm Lôi quả thực rất không ổn”. Thanh Hoả trịnh trọng, “Linh hồn công kích của Mã Cách Nỗ Tư đã lan đến tận bên trong tứ đại linh hồn của Lâm Lôi, may mà Hồn Thạch không ngừng bổ sung năng lượng giúp hắn cầm cự. Tình huống nguy hiểm, rất nguy hiểm!”
Hôn mê, không còn ý thức.
Trong trí nhớ của Bối Bối, tình huống này Áo Lợi Duy Á và Địch Lỵ Á đều đã gặp phải.
“Địch Lỵ Á và Áo Lợi Duy Á bọn họ đều bị như vậy, nhưng vẫn còn sống”. Bối Bối nói, “hơn nữa Áo Lợi Duy Á nhờ vào lần đó mà linh hồn còn biến dị”.
Thanh Hoả lắc đầu thở dài: “Lần đó Địch Lỵ Á chỉ gặp phải một cường giả tu luyện Vận mệnh quy tắc còn chưa đạt tới cấp độ thống lĩnh, còn xuống tay với Lâm Lôi là Mã Cách Nỗ Tư! Có thể nói trên phương diện linh hồn công kích, không Thượng vị thần nào có thể vượt qua hắn, nhiều nhất cũng chỉ ngang bằng”.
“Công kích thì dễ, cứu chữa lại khó! Mà Mã Cách Nỗ Tư ra tay, không ai có thể cứu được”. Thanh Hỏa lắc đầu.
“Chủ thần thì sao?” Bối Bối liền hỏi.
“Vô dụng”. Lôi Tư Tinh lắc đầu nói, “Thật ra chủ thần lợi hại hơn Thượng vị thần là do ý niệm của chủ thần lợi hại, uy năng của chủ thần quá mạnh mẽ khiến chủ thần trở thành vô địch. Nhưng tại phương diện lĩnh ngộ huyền ảo, chưa chắc đã bằng Đại viên mãn”.
Mẫu thân Lôi Tư Tinh là chủ thần, hắn rất rõ điều này.
Các chủ thần vẫn rất coi trọng việc nghiên cứu huyền ảo, chuyện trở thành chủ thần và pháp tắc huyền ảo không hề có liên quan. Trong 77 vị chủ thần, chỉ có cực ít người đạt tới Đại viên mãn nhưng thực lực của chủ thần so với Đại viên mãn Thượng vị thần lại là một trời một vực.
Nguyên nhân rất đơn giản, một bên là chủ thần, một bên là thần phổ thông, đó là sự khác biệt về bản chất đẳng cấp. Uy năng của chủ thần được thiên địa ban cho, quả thật quá mạnh mẽ, không thể chống lại.
“Hơn nữa Mã Cách Nỗ Tư thân là Đại viên mãn, trong công kích của hắn còn ẩn chứa uy năng đặc thù - Đại viên mãn uy năng. Mặc dù không lợi hại bằng chủ thần, nhưng muốn cứu người không phải cứ so sánh ai lợi hại hơn là được” . Lôi Tư Tinh nói, “Muốn cứu linh hồn gần như không thể, Mã Cách Nỗ Tư là đại viên mãn thì căn bản Lâm Lôi không thể cứu được”.
Bối Bối trong lòng lo lắng vạn phần.
“Đích xác không cứu được”. Thanh Hoả cũng lắc đầu, “Trừ phi Chí cao thần ra tay, nhưng Chí cao thần là do quy tắc biến ảo mà thành, sao có thể vì một người mà ra tay? Đây là một điều không thể xảy ra”.
“Nhưng Áo Lợi Duy Á năm đó cũng hôn mê rất lâu rồi sống lại mà”. Bối Bối nói, cố vớt vát hy vọng, “Hơn nữa linh hồn hắn còn biến dị”.
“Đúng vậy, tình huống hôn mê thế này rất dễ phát sinh linh hồn biến dị”. Thanh Hỏa cười khổ, “Nhưng Bối Bối ngươi cũng nên biết, khi bị hãm nhập trong hôn mê thì tỷ lệ tử vong rất cao”.
Bối Bối sợ hãi nói: “Vậy tại sao cứ hôn mê là linh hồn lại biến dị?”
“Nguyên nhân thực sự ta cũng không rõ”. Thanh Hỏa lắc đầu, “Nhưng có một điều, như Áo Lợi Duy Á trước khi hôn mê sử dụng hai loại năng lượng Quang Minh và Hắc Ám, khi hôn mê nếu hắn biến dị thành công thì có khả năng dung hợp hai loại năng lượng này, còn biến dị thất bại sẽ phải chết”.
“Người biến dị linh hồn vốn rất ít”. Thanh Hỏa thở dài, “Người có hai thần phân thân sử dụng hai loại năng lượng khác nhau mà biến dị thì vẫn có khả năng sống sót, nhưng xác suất thấp đến đáng sợ! Mà có ba phân thân biến dị, dù tính trong tất cả các vị diện cũng có thể đếm trêm đầu ngón tay, ở Địa Ngục chỉ có một người”.
Thanh Hỏa nhìn về phía Bối Bối: “Ngươi thử nghĩ xem Địa Ngục có bao nhiêu người? Tồn tại đã bao nhiêu năm? Vô số năm qua Địa Ngục chỉ có một người sở hữu ba thần phân thân mà biến dị thành công, ngươi nói xem xác suất tử vong có cao không?”
Thân hình Bối Bối run lên.
“Vậy bốn thần phân thân thì sao?” Bối Bối sợ hãi hỏi. Lâm Lôi có bốn thần phân thân, sử dụng bốn loại năng lượng khác nhau.
“Vô số năm qua trong vô số vị diện chưa có ai sở hữu bốn thần phân thân mà biến dị thành công”. Khuôn mặt Thanh Hỏa đầy vẻ nghiêm trọng, “Xác suất sống sót quá thấp”.
Sắc mặt Bối Bối lập tức trắng bệch.
“Hôn mê không có nghĩa là linh hồn sẽ biến dị”. Lôi tư Tinh an ủi, “Ngươi không phải đã nói Địch Lỵ Á cũng từng hôn mê sao? Nhưng khi sống lại đâu có biến dị linh hồn?”
“Đó là vì Địch Lỵ Á chỉ có một thần phân thân”. Thanh Hỏa trầm giọng, “Đương nhiên có hơn một thần phân thân bị hôn mê mà không biến dị linh hồn vẫn có thể xảy ra, có điều rất ít”.
Lôi Tư Tinh không nói được gì, chỉ có thể cười khổ.
Bổn tôn Lâm Lôi cùng ba thần phân thân đều bị trúng chiêu, chỉ duy nhất Hỏa hệ phân thân tại Ngọc Lan đại lục là may mắn tránh được một kiếp. Bối Bối biết rõ, nếu bổn tôn Lâm Lôi cùng ba thần phân thân không qua được cửa ải này thì Lâm Lôi không còn khả năng vươn tới đỉnh phong. Hắn cũng biết, ước mơ lớn nhất của Lâm Lôi là một ngày nào đó sẽ tu luyện tới đỉnh.
Đây là nguyện vọng của Lâm Lôi.
Cũng là nguyện vọng của Đức Lâm Kha Ốc Đặc!
Khi Đức Lâm chỉ dạy Lâm Lôi, ông ta cũng đồng thời đem hy vọng của mình gửi gắm lên hắn, hy vọng một ngày nào đó Lâm Lôi sẽ đạt tới đỉnh phong. Đương nhiên, lúc đó ông ta chỉ mơ ước Lâm Lôi đạt tới cấp độ của Vũ Thần, Đại Tế Ti, mà bây giờ cấp độ của Lâm Lôi đã vượt qua đó rất xa.
Nhưng ước mơ truy cầu đến đỉnh phong đã ngấm vào xương tuỷ của Lâm Lôi.
“Vậy…vậy phải làm sao bây giờ?” Bối Bối hoảng sợ.
“Không có cách nào cả”. Thanh Hỏa lắc đầu, thở dài nói “đã trúng tuyệt chiêu của Đại viên mãn thì không ai cứu được, chỉ có thể trông vào bản thân Lâm Lôi. Nếu hắn không biến dị linh hồn thì còn có sinh cơ, nhưng một khi linh hồn bắt đầu phát sinh biến dị, thì không nghi ngờ gì hắn sẽ phải chết”.
Sở hữu bốn thần phân thân mà biến dị linh hồn, coi như cầm chắc thất bại.
“Người khác không làm được nhưng nhất định lão Đại ta sẽ làm được!” Bối Bối lập tức nói.
Thanh Hỏa khẽ lắc đầu: “Chúng ta hãy tìm một nơi nghỉ ngơi đã, còn về Lâm Lôi biến dị linh hồn thành công hay không, đành trông vào số phận”.
Trong Long Huyết thành tại Ngọc lan đại lục.
“Lâm Lôi, có chuyện gì vậy?” Địch Lỵ Á nhìn về phía Lâm Lôi trong bộ quần áo màu đỏ rực.
Sắc mặt Hỏa hệ Lâm Lôi rất khó coi, lắc đầu nói: “Bổn tôn cùng ba thần phân thân của ta đã không còn ý thức nữa”.
Năm phần linh hồn vốn vẫn cảm ứng được nhau, nhưng lúc này Hỏa hệ phân thân lại không cảm nhận được ý thức của bốn linh hồn còn lại, đương nhiên là đã có tình huống không hay xảy ra với chúng.
“Cái gì?” Sắc mặt Địch Lỵ Á đại biến.
“Ta vừa rồi vốn nghĩ rằng bổn tôn cùng ba phân thân kia đã chết. Nhưng thật là kỳ quái, trúng một kích của Mã Cách Nỗ Tư mà không chết, có điều tình huống rất nguy hiểm, bốn linh hồn kia lúc này rất yếu ớt, có thể bị chết bất cứ lúc nào”. Khuôn mặt Hỏa hệ Lâm Lôi rất nghiêm túc, do bổn tôn cùng ba phân thân đã không còn ý thức nên tự nhiên Lâm Lôi không biết Hắc Thạch vẫn đang cố duy trì cho hắn một tia sinh cơ.
“Lâm Lôi, bổn tôn và ba thần phân thân của chàng sẽ không bị chết chứ?” Địch Lỵ Á biết, những cái đó biểu hiện cho tiền đồ của Lâm Lôi, nếu chúng chết đi thì dù Hỏa hệ phân thân còn sống cũng không thể trở thành cường giả. Nàng cũng biết trượng phu mình một lòng truy cầu lực lượng, sẽ không cam tâm làm kẻ yếu.
“Ta không biết”. Hỏa hệ Lâm Lôi nhắm mắt lại nói, “là sống hay chết … “
Trên một ngọn núi hoang.
Lôi Hồng sớm đã được Lôi tư Tinh thông qua chủ thần lực truyền âm gọi đến, lúc này mấy người Thanh Hỏa đứng ở phòng khách, còn Lâm Lôi đang yên lặng nằm trên một chiếc giường ở phòng bên cạnh, trên người không có một chút khí tức sự sống.
“Đã bảy ngày nay sao Lâm Lôi không có chút động tĩnh nào?” Lôi Tư Tinh nhíu mày.
“Lôi Lâm tiên sinh, ngài thử điều tra xem”. Bối Bối liền nói.
Trong bốn người này, chỉ một mình Thanh Hỏa có đủ dũng khí thăm dò linh hồn của Lâm Lôi, bởi vì lúc này linh hồn hắn đã suy yếu đến tận cùng, ngay cả so với linh hồn một vong linh bình thường cũng không bằng. Ở tình trạng suy yếu như vậy, chỉ cần có một chút bất cẩn cũng có thể làm linh hồn Lâm Lôi lập tức tiêu tán.
“Để ta xem”. Thanh Hỏa đi vào bên trong.
“Hy vọng lão Đại sẽ khoẻ lên, hy vọng lão Đại sẽ khoẻ lên”. Bối Bối không ngừng thấp giọng cầu nguyện.
Một lát sau Thanh Hỏa đi ra, lông mày nhíu chặt.
“Chuyện vì vậy?” Bối Bối lập tức dò hỏi.
Thanh Hỏa khẽ lắc đầu: “Năng lượng của Vận Mệnh chủ thần lực xâm nhập vào linh hồn Lâm Lôi đã yếu đi rất nhiều, nhưng thể tích Hồn Thạch cũng đồng thời nhỏ đi theo”.
Hồn Thạch là do Tử Kinh chủ thần dùng tinh hoa của linh hồn ngưng tụ mà thành, năng lượng tiêu hao càng nhiều thì thể tích tự nhiên càng nhỏ, khi năng lượng bị hết thì Hồn Thạch cũng biến mất.
“Hồn Thạch nhỏ đi rất nhiều?” Bối Bối cúi đầu cắn môi, không biết đang nghĩ cái gì.
Ngày thứ 15 kể từ khi Lâm Lôi hôn mê.
Bên trong động quật.
“Vận Mệnh chủ thần lực đang biến mất rất nhanh”. Trên mặt Thanh Hỏa lộ vẻ tươi cười hiếm thấy, “Mà Hắc Thạch vẫn còn một ít, khẳng định có thể kiên trì đến cùng, ta đoán trong ngày hôm nay Vận Mệnh chủ thần lực của Mã Cách Nỗ Tư sẽ tiêu tán hết”.
Trên mặt Bối Bối cũng hiện lên nét cười.
“Thế nhưng sau khi Vận Mệnh chủ thần lực hoàn toàn tiêu tan Lâm Lôi có tỉnh lại không vẫn chưa khẳng định được. Hôn mê như vậy linh hồn không có ý thức, cực kì khó đoán”. Thanh Hỏa lắc đầu nói.
Bối Bối gật gật đầu.
“Mọi người thoải mái một chút đi, dù sao bây giờ Lâm Lôi đã có hy vọng tỉnh lại”. Lôi Tư Tinh lập tức cười nói.
“Ừ, đã có hy vọng tỉnh lại”. Bối Bối gật mạnh đầu.
Trong lúc bốn người đang chờ đợi thì đột nhiên từ trong phòng Lâm Lôi truyền ra một tia ba động.
“Lão Đại tỉnh rồi sao?” Bối Bối mừng rỡ.
“Chuyện gì thế này?” Thanh Hỏa là người đầu tiên vào trong, ngay sau đó ba người Lôi Tư Tinh cũng theo sau đi vào.
Trong phòng, Lâm Lôi vẫn yên lặng nằm đó, không hề có một chút khí tức, nhưng chung quanh thân thể hắn lúc này đang bao phủ bởi rất nhiều sắc màu của thiên địa nguyên tố: màu vàng đất của Đại địa nguyên tố, màu đỏ của Hoả nguyên tố, xanh nhạt của Phong nguyên tố và xanh lục của Thuỷ nguyên tố. Một lượng rất lớn nguyên tố của bốn hệ bị Lâm Lôi hấp dẫn đang chuyển động quanh quẩn bốn phía hắn.
Dù Bối Bối không biết sau khi Áo Lợi Duy Á hôn mê thì có hai loại nguyên tố Quang Minh, Hắc Ám chung quanh chu vi thân thể hắn không, nhưng Bối Bối biết một điều – Lâm Lôi có lẽ đã xảy ra linh hồn biến dị.
“Linh hồn biến dị sao?” Thanh Hỏa dù chưa gặp qua tình cảnh khi linh hồn biến dị nhưng chứng kiến hiện tượng này hắn cũng đoán được.
Bối Bối nhìm chằm chằm vào Lâm Lôi đang trong trạng thái hôn mê, hốc mắt đã tràn ngập nước.
Có bốn thần phân thân còn biến dị linh hồn? Cho tới nay, chưa ai thành công cả.