Chương 9 : Cập thì..
Chương 9 : Cập thì..
Nghe Áo Gia Văn nói tới mình, Lâm Lôi trong lòng không khỏi cười lạnh.
Vừa rồi trong khi đánh giết ba người bọn hắn, tên Áo Gia Văn này không để một đường sống, ngay cả thần phân thân của Đức Tư Lê của bị hủy diệt. Nhưng bây giờ lại nói không muốn giết mình, chỉ muốn giết Áo Lợi Duy Á. Rất rõ ràng, hắn có điểm sợ Tháp La Sa và Đế Lâm.
‘Người muốn giết Áo Lợi Duy Á, không giết Lâm Lôi?’ Đế Lâm cố ý do dự nói?
Đối với Áo Lợi Duy Á, Đế Lâm không có cảm tình gì, về phần Lâm Lôi thì không giống như vậy. Lúc hắn cùng tam đầu lục mục kim ngưu chạy trốn về Ngọc Lan đại lục vị diện, đã cùng với Lâm Lôi có chút dây dưa. Trong Chúng thần mộ, Lâm Lôi đã cứu con hắn, đặc biệt Lâm Lôi còn thoải mái cho hắn một khỏa thần cách.
Đế Lâm tự nhiên muốn bảo vệ Lâm Lôi.
‘Tên Áo Lợi Duy Á cùng ta không có quan hệ gì.’ Tháp La Sa cười dài nhìn Áo Gia Văn.
Áo Gia Văn trong lòng nhẹ đi một chút.
‘Nhưng chính là, việc này cùng việc ta nhúng tay vào thì có quan hệ gì?’ Tháp La Sa cười tà dị: ‘Ngươi bảo ta đừng nhúng tay. Ta sẽ không nhúng tay? Người khác mà biết, còn tưởng Tháp La Sa ta sợ hãi ngươi, biết khôn, người mau cút đi cho ta, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không …’
Một tay Tháp La Sa duỗi ra, trong tay xuất hiện một thanh sắc trường tiên. Cái trường tiên màu xanh này vừa nhìn liền thấy nó trông giống một con thanh xà. Trường tiên tản mát ra hàn khí, ngay cả không khí xung quanh cũng xuất hiện dấu hiệu ngưng kết. Tháp La Sa tùy ý vung trường tiên lên, liền phát ra một âm thanh thanh thúy.
‘Ngươi đi hay là không? Hay còn muốn ta đuổi ngươi đi?’ Tháp La Sa không coi Áo Gia Văn ra cái gì.
Mục quang Áo Gia Văn lướt qua Tháp La Sa, Đế Lâm hai người rồi tập trung vào trên người Áo Lợi Duy Á. Ánh mắt tựa hồ muốn ăn tuơi nuốt sống Áo Lợi Duy Á.
Áo Gia Văn trù trừ trong chốc lát.
‘Hảo. Nếu hai vị đã muốn như vậy. Ta đây cũng cấp cho hai vị chút mặt mui. Ta…’ Áo Gia Văn trong miệng cười nói, nhưng đột nhiên tay phải đánh ra một chỉ hướng về phía Áo Lợi Duy Á. Một đạo bạch sắc chỉ mang trong nháy mắt phá vỡ khoảng không, thậm chí khiến cho không gian xuất hiện điệp ảnh. Bạch sắc chỉ mang này trực tiếp bắn về phía Áo Lợi Duy Á cách đó không xa.
‘Vút, vút…’ chỉ mang lướt qua, không gian phát ra tiếng động hưởng ứng.
Chỉ mang tốc độ cực nhanh.
‘Hừm!’ Tháp La Sa nheo nheo mắt lại, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
‘Xoẹt!’ thanh sắc trường tiên giống như một con trường xà chớp động. Đồng thời, thanh sắc trường tiên bỗng từ ba, bốn thước dài đột nhiên biến thành ba, bốn mươi thước dài, thân thể to lớn, trường tiên lúc này giống như một còn mãng xà to lớn quẫy đuôi, trực tiếp đánh vào chỉ mang. Thanh quang màu xanh mơ hồ của trường tiên trực tiếp đánh cho bạch sắc chỉ mang tiêu thất.
‘Tháp La Sa đại nhân, cám ơn!’ Áo Lợi Duy Á thấp giọng nói. .
Bất quá Áo Lợi Duy Á cũng biết rõ, hắn cùng Tháp La Sa, Đế Lâm không có quan hệ gì, người ta ra tay cũng là nhờ vào Lâm Lôi.
Áo Lợi Duy Á nhìn về phía Lâm Lôi ở bên cạnh.
Lâm Lôi cũng cười với hắn: ‘Áo Lợi Duy Á, Tháp Sa La đại nhân mà ra tay. Vậy hôm nay coi như không có chuyện gì nữa rồi.’
‘Đó là đương nhiên. Ta là Tháp La Sa đại nhân mà lại.’ Tháp La Sa ưỡn ngực đắc ý cười. Đồng thơi, hắn khua động thanh sắc trường tiên. Cả người giống như ảo ảnh bao quanh, dễ dàng hóa giải công kích của Áo Gia Văn.
Áo Gia Văn thông qua cuộc thử sức ngắn ngủi vừa rồi, liền xác định được Tháp La Sa, trong những trung vị thần cũng coi như là một cường giả.
Án theo Áo Gia Văn tính cách, một khi không nắm chắc hắn sẽ tuyệt đối không cùng Tháp La Sa chém giết như vậy, nhưng chính là… con hắn đã chết, vô số năm qua, hắn ngoại trừ theo đuổi cực hạn tu luyện, gia tăng thực lực thì hắn còn muốn bồi dưỡng con mình.
Nhi tử, chính là điểm chết của Áo Gia Văn.
‘Tháp La Sa, là ngươi bức bách ta!!!’ Áo Gia Văn khuôn mặt dần trở nên dữ tợn.
‘Sao thế? Còn chiêu gì lợi hại đem ra nốt đi!’ Tháp La Sa trực tiếp hướng cao không bay tới. Áo Gia Văn cũng đồng thời đuổi tới. Lưỡng đại trung vị thần một khi liều mạng chiến đấu, dư lực cũng có thể khiến Lâm Lôi bọn họ trọng thương.
Bọn thủ hạ của Áo Gia Văn.
‘Các ngươi đi trước đi.’ Thanh âm Áo Gia Văn vang lên trong đầu hai tên hạ vị thần. Tứ đại hạ vị thần, trong đó có con hắn và tên hắc bào nam tử kia đã chết vào tay Áo Lợi Duy Á và Lâm Lôi, bây giờ chỉ còn lại hai người.
‘Tình huống không ổn. Chúng ta đi mau.’ Hai tên hạ vị thần may mắn còn sống nhìn nhau một cái. Lúc này vừa nghe thấy mệnh lệnh của Áo Gia Văn liền lập tức phi đào.
Lâm Lôi, Áo Lợi Duy Á, Đế Lâm ba người vẫn đang cẩn thận chú ý lưỡng đại trung vị thần đối quyết trên bầu trời.
‘Di. Bọn họ chạy mất rồi.’ Đế Lâm là người đầu tiên phát hiện.
‘Người đâu?’ Đến khi Lâm Lôi phản ứng thì hai tên hạ vị thần kia đã biến mất ở phía đường chân trời.
Lâm Lôi sắc mặt khó coi, vội vàng nói: ‘Thần cách của Đức Tư Lê! Thần cách của Đức Tư Lê đang ở trên tay tên ngân bào hán tử kia.’ Thần phân thân một khi bị hủy diệt, bản tôn cho dù thông hiểu quang minh pháp tắc cũng không có khả năng đạt được thiên địa cho phép ngưng xuất một khỏa quang minh thuộc tính thần cách.
Nhưng….
Bản tôn còn có thể tái luyện hóa khỏa quang minh thần cách kia.
Bản tôn chỉ cần dùng một thời gian rất ngắn để luyện hóa. Trong một khoảng thời gian ngắn có thể khôi phục lại thực lực… nhưng là nếu làm như vậy, Đức Tư Lê sẽ vĩnh viễn không còn cách nào tu luyện các loại pháp tắc khác nữa.
‘Ồ! Đừng vội.’ Đế Lâm thân hình chợt động. Muốn đuổi theo hướng ngân bào nam tử đã đào thoát.
‘Ào!’
Trên bầu trời, trong cơ thể Áo Gia Văn đột nhiên bắn ra một đạo hỏa hồng sắc thân ảnh. Đạo hỏa hồng sắc thân ảnh này trong tay cầm một thanh hỏa hồng sắc kỵ sĩ trường thương, trực tiếp hướng Đế Lâm đuổi theo. Đế Lâm liền bị hỏa hồng sắc thân ảnh này cản trở, trong nhất thời khó có thể thoát khỏi.
‘Tên Áo Gia Văn này có hai thần phân thân!’ Lâm Lôi chấn động.
Lâm Lôi và Áo Lợi Duy Á nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ khiếp sợ. Áo Gia Văn không những có quang minh thần phân thân mà còn có cả hỏa chúc tính thần phân thân, lưỡng đại thần phân thân phân biệt đối chiến với Đế Lâm và Tháp La Sa, trong nhất thời không phân cao thấp.
Thực lực Áo Gia Văn đích xác kinh người.
Lâm Lôi trong lòng mặc dù nghĩ muốn đuổi theo ngân bào nam tử. Nhưng hắn vừa mới thi triển quá một lần ‘phong địa khinh ngâm’, sau đó lại vì cứu Áo Lợi Duy Á mà ngạnh đỡ một kích của Áo Gia Văn, tinh thần lực của Lâm Lôi cơ hồ tiêu hao gần hết. Linh hồn cũng chịu chấn động.
Kỳ thật, Lâm Lôi đủ sức thi triển hai lần ‘phong đích khinh ngâm’ mà tinh thần lực vẫn còn dư thừa.
Tối trọng yếu, Áo Lợi Duy Á đã giết chết con của Áo Gia Văn, do vậy Áo Gia Văn tự nhiên điên cuồng.
Một kích rồi của hắn thực sự quá độc ác. May mắn Lâm Lôi có tàn phiến phòng ngự chủ thần khí nên mới có thể miễn cưỡng chống cự, bảo toàn tính mệnh.
‘Thần cách của Đức Tư Lê.’ Lâm Lôi trong lòng bất đắc dĩ. Nghĩ muốn đuổi theo nhưng hắn lại không có chút tin tưởng có thể đối phó lại tên ngân bào nam tử kia.
Tràng cảnh Đức Tư Lê bị tên nam tử kia giết, Lâm Lôi vẫn còn nhớ rõ ràng. Một đao như mộng ảo… quá mạnh mẽ, Lâm Lôi có cảm giác, tứ đại hạ vị thần dưới tay Áo Gia Văn thì kẻ mạnh nhất chính là tên ngân bào nam tử kia.
‘Tháp La Sa cùng Đế Lâm liên thủ đối phó với tên Áo Gia Văn kia hẳn không còn là vấn đề nữa.’
Luận về linh hồn cường hoành, thần phân thân của Lâm Lôi còn xa mới đuổi kịp bản tôn Lâm Lôi. Dù gì thì bản tôn cũng đã luyên hóa hơn hai nghìn vạn linh hồn tinh hoa.
Bản tôn của Lâm Lôi đã ngừng chạy.
Bản tôn Lâm Lôi mở ra thần thức, tản ra các hướng. Trong thời gian ngắn ngủi này, cho dù là thánh vực cường giả cũng không thể phi hành quá một ngàn dặm, Lâm Lôi trong nháy mắt đưa tất cả thân nhân đào vong tìm lại: ‘Các vị. Bây giờ nguy hiểm đã được giải trừ rồi. Mọi người đều quay lại, về Long huyết thành bảo.’
Mọi người chính đang khổ sở phân tán ở các nơi xung quanh Long huyết thành bảo. Vừa nghe được Lâm Lôi dùng thần thức truyền âm, nhất thời mừng rỡ.
Cả đám lập tức quay lại.
Trên bầu trời Long huyết thành bảo. Tháp La Sa và Áo Gia Văn đã bắt đầu liều mạng huyết chiến.
‘Ngươi chỉ có từng đó thực lực sao, haha… ‘ Tháp La Sa cười to vang trời.
‘Hô hô…’ thanh sắc trường tiên trong tay Tháp La Sa xoay tròn như con trường xà, đồng thời nhiệt độ cũng chợt giảm xuống, một đóa thanh sắc băng hoa đột nhiên từ hư không xuất hiện, huyền phù tại phương viên mấy dặm trong không gian. Dưới ánh sáng mặt trời, chúng hiện ra vô cùng đẹp.
Trong phương viên mấy dặm, thủy hệ nguyên tố đều đã bị Tháp La Sa thao túng.
Áo Gia Văn sắc mặt biến đổi.
Nhất thời toàn thân hắn tản ra thánh quang chói mắt, nhưng thánh quang quanh cự kiếm trong tay hắn lại có chút chấn động.
Xung quanh cự kiếm, cánh nhiên xuất hiện rất nhiều khe hở không gian, li ti như sợi tóc.
‘Hanh.’ Tháp La Sa hừ lạnh một tiếng, vô hình sóng âm từ trên ập xuống. Bị một đóa thanh sắc băng hoa trực tiếp hấp thu hết.
‘Vụt, vụt…’ mỗi một đóa thanh sắc băng hoa đang huyền phù đều bắn ra thanh quang. Các đóa thanh sắc băng hoa đều bắn ra thanh quang, tương trợ lẫn nhau rồi dung hợp, mỗi lần dao động rồi dung hợp, uy lực của băng hoa trở nên lớn hơn nữa. Cho đến cuối cùng, tất cả chúng ngưng tụ lại với nhau.
‘Phá!’ Áo Gia Văn thấy tình thế không ổn. Trực tiếp bổ một kiếm về phía đóa hoa băng.
‘Bình!’ Băng hoa vỡ vụn. Nhưng chỉ trong nháy mắt, một đóa băng hoa khác liền ngưng tụ lại. Trận thế kỳ diệu không chút nào bị ảnh hưởng.
‘Bùng!’ tất cả năng lượng đang tập trung đột nhiên bùng nổ. Mỗi một đóa thanh sắc băng hoa đều phát ra một đạo hắc quang.
Mục tiêu chính là Áo Gia Văn.
Yết hầu Áo Gia Văn phát ra tiếng gầm nhẹ, trên trán hắn từ từ nhú ra bạch sắc tiêm giác. Đồng thời Áo Gia Văn toàn lực bổ cự kiếm về phía hắc quang đang rất nhanh tiến tới. Cự kiếm cùng hắc quang mãnh liệt va chạm nhau.
Hắc quang toái liệt.
‘Phụt!’ Áo Gia Văn phun ra một ngụm máu tươi. Ngay cả hai bàn tay hắn cũng phát ra tiếng đầu khớp sương vỡ vụn ‘ca sát’.
Áo Gia Văn hung hăng trợn mắt nhìn Tháp La Sa một cái. Sau đó toàn thân hóa thành một đạo ánh sáng trực tiếp hướng về phía Tây lao đi. Ngay cả thần phân thân đang cùng Đế Lâm dây dưa cũng bay đi, dung hợp với đạo ánh sáng kia. Áo Gia Văn trong nháy mắt biến mất tại chân trời phía Tây.
‘Áo Lợi Duy Á. Ta Áo Gia Văn thề, nhất định sẽ giết ngươi!!!’ tiếng Áo Gia Văn giận dữ thét vang vẫn vang vọng trên bầu trời Long huyết thành bảo.
Thấy Áo Gia Văn thối lui, Lâm Lôi, Áo Lợi Duy Á lúc này mới thở dài một hơi.
Tháp La Sa, Đế Lâm cũng đã quay trở lại.
‘Tên Áo Gia Văn này có lai lịch thế nào? Thực lực thật sự là lợi hại, nếu hắn toàn lực một đấu một với ta, ta nhiều nhất chỉ đấu ngang tay với hắn mà thôi.’ Tháp La Sa than thở nói. Tháp La Sa cũng phát hiện ra tên Áo Gia Văn này còn có một trung vị thần thần phân thân nữa.
Đế Lâm cũng gật gật đầu.
‘Bất quá, hỏa chúc tính thần phân thân này không có mạnh như quang minh thần phân thân.’ Đế Lâm cảm thán nói. ‘hỏa chúc tính thần phân thân kia cùng ta chiến đấu, chỉ có thể níu chân ta mà thôi. Đáng tiếc, ta mới bước vào trung vị thần cảnh giới, đối với trung vị thần pháp tắc, còn vô pháp áp dụng thành thạo.’
Lĩnh ngộ đạt tới một độ cao nhất định, sẽ trở thành trung vị thần.
Nhưng là sau khi lĩnh ngộ, nó cũng không có đại biểu cho khả năng vận dụng lĩnh ngộ một cách thiết thực.
‘Hai cái thần phân thân này đều là trung vị thần. Tên Áo Gia Văn này, khó đối phó a.’ Lâm Lôi cũng cảm thấy một tia khó đối phó.
‘Hai thần phân thân trung vị thần, cũng không tính là cái gì.’ Tháp La Sa lắc đầu không thèm để ý nói: ‘Độc lực thành thần. Một cái thần phân thân đạt tới trung vị thần, về phần bản tôn… trực tiếp tìm thần cách rồi luyện hóa là được. Tên Áo Gia Văn này, hẳn là ngây ngốc ở Qua Ba Đạt vị diện giam ngục rất lâu, trước để bản tôn thành hạ vị thần, xem ra vận khí hắn tốt, tìm được một khỏa trung vị thần thần thần cách. Nên có hai trung vị thần thân thể, không thể thành sao?’
Cuộc đàm thoại liền diễn ra
Xa xa có mấy thân ảnh đang bay lại, đúng là lãnh khốc vũ thần Áo Bố Lai Ân, đại tế ti Khải Sắt Lâm cùng với Hỉ Tắc.
‘Lâm Lôi, chúc mừng ngươi.’ Vũ Thần khuôn mặt như khắc trên đá nghiêm túc nói. Lộ ra vẻ tươi cười.
Nhìn thấy Vũ Thần, Lâm Lôi trong lòng cũng thở dài.
‘Vũ thần, Áo Bố Ân đế quốc của ngươi xảy ra chuyện, ngươi biết chưa?’ Lâm Lôi nói.
‘Biết một chút, còn tình hình cụ thể thì không rõ ràng lắm.’ Vũ thần lắc đầu nói: ‘Không nghĩ ta vừa từ chúng thần mộ đi ra, lại nghe phải tin tức tệ vậy.’
‘Đúng rồi. Ta còn chưa kịp hỏi, Qua Ba Đạt vị diện giam ngục sao lại để thoát ra nhiều cưởng giả vậy?’ Đế Lâm nghi hoạc hỏi: ‘Ngay cả chỗ ta Ma Thú sơn địa phương, cũng chỉ là thuộc về không gian bạc nhược mà đã rất khó để điều tra rồi.’
‘Là ta!’
Áo Lợi Duy Á mở miệng nói: ‘Là ta trong lúc vô ý, đã mở ra thông đạo không gian chi môn.’
‘Mở ra thông đạo không gian chi môn?’ Đế Lâm, Vũ thần bọn họ đều bị chấn động.
Cái không gian bạc nhược này giống như một đải đê lớn che vết nứt mà thôi. Nếu người chẳng may để một vài giọt nước thấm vào thôi, thông đạo của không gian chi môn sẽ mở, đại địa sụp đổ, từ nhiên là nước lớn dâng tràn, xuất hiện những cường giả, như thế thần kinh người
‘Thế sao?’ Lâm Lôi nghi hoặc nhìn về phía Đế Lâm: ‘Đế Lâm đại nhân, ngươi như thế nào mà biết chúng ta gặp nguy hiểm vậy?’
Lâm Lôi chứng kiến Đế Lâm hóa thành bản thể chạy đến nơi này, mà ngay cả Tháp La Sa cũng chậm hơn so với Đế Lâm vài phần. Còn về phần hạ vị thần Vũ thần, đại tế ti, Hi Tắc thì chậm hơn một nhịp. Chiến đấu kết thúc rồi bọn họ mới tới.