Chương 9 : Xử xử gian hiểm
Chương 9 : Xử xử gian hiểm
Kim chúc sinh mệnh biến hóa thành cự long màu đen xoay quanh trên không trung, những người của bộ lạc Hắc Long muốn đi Đế Dực thành đều bay lại đấy. Một người tuổi trẻ to cao đứng ở bụng kim chúc sinh mệnh mở cửa thông đạo.
"Đến đây. Muốn đi Đế Dực thành, mỗi một người năm khối mặc thạch!" Người tuổi trẻ to cao này hô lớn.
Những người muốn đi Đế Dực thành chừng một trăm người. Ba người Lâm Lôi tự nhiên trong đám người này.
Một người năm khối mặc thạch, ba người bọn họ phải bỏ ra mười lăm khối mặc thạch, lúc đầu bán bốn kiện hạ vị thần khí cũng đã có hai mươi khối mặc thạch, cũng không phải là cạn vốn.
"Thật sự là đắt!" Bối Bối thấp giọng nói thầm.
"Ngươi không có nghe Mạt Đặc Đốn nói sao?" Lâm Lôi thấp giọng nói "Đây là người của bộ lạc đi, không có cư dân bên ngoài. Một người tốn năm khối mặc thạch có thể đi. Còn người của các bộ lạc khác, căn bản không có tư cách tiến vào kim chúc sinh mệnh này"
Hai người đang nói, liền đến phiên ba người Lâm Lôi.
"Chúng ta có ba người" Lâm Lôi ra hiệu rồi đưa ra hai cây mặc thạch. Mỗi một cây mặc thạch tương đương với mười khối mặc thạch.
Người tuổi trẻ toa cao nọ tiếp nhận liền đưa lại cho Lâm Lôi năm khối mặc thạch nhỏ, hối thúc: "Nhanh lên một chút, kế tiếp" Mấy người Lâm Lôi vừa lầm bầm vừa tiến vào bên trong kim chúc sinh mệnh.
Bên trong kim chúc sinh mệnh không gian cực kỳ lớn, đồng thời cũng bị phân cách thành khoang trước và khoang sau. Phàm những người giống như Lâm Lôi nộp năm khối mặc thạch, đều đưa vào khoang sau, khoang sau cũng được chia thành nhiều vị trí.
Mỗi vị trí chứa được bốn người. Ba người Lâm Lôi tự nhiên chọn cùng một chỗ.
"Ta ngồi ở trong đây" Bối Bối trực tiếp ngồi ở tận cùng bên trong, có thể nhìn xuyên thấu qua kim chúc trong suốt ra bên ngoài, Địch Lỵ Á và Lâm Lôi ngồi ở bên ngoài.
"Rốt cục đã rời khỏi bộ lạc Hắc Long" Lâm Lôi và Địch Lỵ Á nhìn nhau cười, nắm lấy tay nhau. Mà theo đám người trong bộ lạc tiến vào, vị trí trong hkoang cũng có chút không đủ, một thanh niên tóc xanh xoăn tít cười bắt chuyện với Lâm Lôi, rồi ngồi ở bên cạnh Lâm Lôi.
"Các người khỏe không, ta gọi là Đái Bác Lạp!" Thanh niên tóc xoăn này thân thiện chào hỏi Lâm Lôi.
"Ta gọi là Lâm Lôi" Lâm Lôi cũng thân thiện gật đầu chào.
Tại địa ngục, trông thân phận, chủ yếu là trông thực lực cao thấp. Đái Bác Lạp này chỉ là một hạ vị thần… Đái Bác Lạp cũng cảm giác được Địch Lỵ Á và thiếu niên Bối Bối kia khí tức làm hắn cảm thấy sợ hãi. Ngược lại Lâm Lôi là hạ vị thần.
"Lâm Lôi, ngươi đi Đế Dực thành làm gì?" Đái Bác Lạp tò mò dò hỏi.
"Ta? Ta chỉ là lần đầu tiên đến địa ngục, muốn đến Đế Dực thành xem thử. Cho tới bây giờ chưa từng đi qua, vậy còn ngươi?" Lâm Lôi cười cười hỏi.
Đái Bác Lạp thấp giọng nói: "Ta muốn mua một kiện thần khí, nhưng trong bộ lạc bán quá mắc. Cho nên quyết định đến Đế Dực thành mua, cũng là vận khí ta tốt. Nửa năm trước đại chiến. Ta vô tình nhặt được một kiện trung vị thần khí".
Đại chiến lần trước, rất nhiều trung vị thần chết đi.
Lúc ấy. Như ba người Lâm Lôi giết chết ba trung vị thần, đoạt lấy thần cách, thần khí, không gian giới chỉ của bọn họ, lúc đại chiến, cư dân bộ lạc nhặt được tài vật cũng không cần nộp lên Tộc trưởng, người nào nhặt được là của người đó, đây là quy củ trong tộc.
"Ngươi vận khí cũng không tệ" Lâm Lôi cười nhạt tán thành.
"Oành đùng đùng…"
kim chúc sinh mệnh di động, khí lưu cuồng bạo bị bổ ra, kim chúc sinh mệnh trong nháy mắt hóa thành một đạo ảo ảnh biến mất khỏi bầu trời bộ lạc, rời khỏi bộ lạc Hắc Long.
"Bắt đầu rồi" Lâm Lôi trong đáy lòng tự nhủ.
"Từ đây đến Đế Dực thành, cũng phải nửa tháng, nửa tháng này thật là nhàm chán" Thanh niên tóc xanh Đái Bác Lạp bên cạnh Lâm Lôi thầm thì có chút bất đắc dĩ.
"Nửa tháng?" Lâm Lôi trong lòng chợt động.
Hắn cũng nhớ lại Khuê Đặc từng nói qua. Thành gần nhất bộ lạc Hắc Long là 'Đế Dực thành', cách bộ lạc Hắc Long cũng chừng hơn một ngàn vạn dặm, nếu nửa tháng có thể tới, vậy kim chúc sinh mệnh này một ngày đi cũng phải gần một trăm vạn dặm.
"Nhỏ giọng lại!" Đột nhiên một tiếng quát lạnh từ phía trước truyền đến, Mấy người Lâm Lôi đều ngửa đầu nhìn lại. Chỉ thấy tại thông đạo giữa khoang trước và khoang sau, một lão giả tóc vàng dẫn theo mấy người tùy tùng trung vị thần chiến sĩ bước vào khoang sau.
"Ai Đức Mông đại nhân cũng tới" Thanh niên tóc xanh Đái Bác Lạp thấp giọng cả kinh nói.
"Ai Đức Mông là ai?" Lâm Lôi cũng thấp giọng hỏi.
Đái Bác Lạp nọ giải thích: "Ai Đức Mông đại nhân, là đại quản gia của Tộc trường Tư Đặc Đốn đại nhân, không ngờ Ai Đức Mông đại nhân cũng đi Đế Dực thành, có thể làm cho Ai Đức Mông đại nhân xuất mã. Xem ra, lần này đi đến Đế Dực thành cũng là có đại sinh ý" Đái Bác Lạp đối với bộ lạc Hắc Long hiểu rất rõ, vượt xa mấy người Lâm Lôi.
Lâm Lôi cũng kinh dị nhìn về phía Ai Đức Mông ở xa xa.
Đại quản gia?
"Ai Đức Mông này hẳn là thượng vị thần" Thanh âm Bối Bối vang lên trong đầu Lâm Lôi.
Lâm Lôi cũng âm thầm gật đầu.
Ai Đức Mông ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn mọi người trong khoang, lạnh nhạt quát: "Nơi này có những ai lần đầu tiên đến Đế Dực thành. Nếu là lần đầu tiên thì đứng lên!"
Nhất thời, có hai người đứng lên. Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối ba người nhìn nhau, cũng đứng lên.
Ai Đức Mông nhìn qua, lạnh nhạt gật đầu: "Tổng cộng năm người" Tùy ý đi tới ba người Lâm Lôi gần hắn nhất, đang khi đi tới nhìn thấy người bên cạnh Ai Đức Mông liền cười nói: "Đái Bác Lạp tiểu tử ngươi lần này cũng đi sao? Ngươi hãy nói cho ba người bọn họ, đến Đế Dực thành phải chú ý đến mọi chuyện. Nếu gây họa, ba người bọn họ có chết thì thôi. Ta không muốn bởi vì ba người bọn họ gây phiền toái cho bộ lạc".
"Vâng, đại nhân, người cứ yên tâm. Ta nhất định sẽ đem những gì cần thiết nói với bọn họ" Thanh niên tóc xanh Đái Bác Lạp liền nói.
Ai Đức Mông lạnh nhạt gật đầu: "Nếu xảy ra chuyện. Ta sẽ tìm ngươi. Ba người các ngươi, ngồi xuống đi!"
Nói xong, Ai Đức Mông lại đi về phía sau, cũng ra lệnh cho người bên cạnh chú ý đến hai người nọ, sau khi làm xong tất cả, Ai Đức Mông liền mang theo người của mình rời khỏi khoang sau, trở lại khoang trước.
Khoang trước, đó là nơi ở của nhân mã Tộc trưởng Tư Đặc Đốn.
"Đến Đế Dực thành phải chú ý sự tình gì?" Lâm Lôi nhìn về phía Đái Bác Lạp.
Đái Bác Lạp cười gật đầu nói: "Có một số việc. Đầu tiên, tới các thành trì của địa ngục, đều phải nộp phí vào thành. Phí vào thành mỗi người một khối mặc thạch!"
"Quá tham" Lâm Lôi trong đáy lòng thầm nghĩ.
Đái Bác Lạp tiếp tục nói: "Sau khi vào thành, các ngươi tốt nhất đi theo nhân mã của bộ lạc, không nên chạy loạn… Bởi vì sau khi xong việc. Mọi người lập tức rời khỏi Đế Dực thành trong ngày, trở về lại bộ lạc".
"Về trong ngày?" Lâm Lôi có chút kinh ngạc.
Bất quá đối với Lâm Lôi, cái này cũng không quan hệ nhiều với hắn. Bởi vì Lâm Lôi căn bản không có chuẩn bị trở lại bộ lạc Hắc Long.
"Đúng, về lại trong ngày, bởi vì Đế Dực thành, thật ra không chỉ Đế Dực thành, mà tất cả các thành tại địa ngục đều có 'Tiêu Cấm', phàm từ mười hai đêm đến năm giờ sáng, trong khoảng thời gian này tất cả các đường lớn nhỏ trong thành đều không cho phép có người. Một khi bị bắt được… nếu là cư dân Đế Dực thành, thì may mắn, chỉ bị trừng phạt một phen rồi trở về, nhưng nếu không phải cư dân Đế Dực thành, vậy ngươi sẽ vĩnh viễn khong bao giờ quay lại được bộ lạc Hắc Long" Đái Bác Lạp trịnh trọng nói.
Lâm Lôi trong lòng giật mình.
"Ý của ngươi, ban đêm bị bắt được là xong à?" Lâm Lôi giật mình nhìn Đái Bác Lạp.
Đái Bác Lạp nghiêm túc gật đầu: "Cho nên, chúng ta bình thường đều trong ngày lập tức trở về bộ lạc Hắc Long, tuyệt đối không ở lại đêm tại Đế Dực thành, bởi vì tại Đế Dực thành cũng có một vài tửu điếm, chỉ cần ở lại một lần phải tốn hơn trăm khối mặc thạch, ai mà chịu bỏ ra?"
"Hơn trăm khối mặc thạch?" Bối Bối bên cạnh giật mình.
"Ừm" Đái Bác Lạp gật đầu chắc chắn.
Mấy người Lâm Lôi đều khiếp sợ. Đế Dực thành này chi tiêu thật là đáng sợ, trách không được… Khuê Đặc có nói qua, tại Đế Dực thành có chỗ đứng rất khó!
"Bộ lạc Hắc Long mau dừng lại, qua Bội Đặc Nhĩ sơn chúng ta, phải để lại tiền tài!" Một đạo thanh âm sang sảng trong nháy mắt vang vọng cả kim chúc sinh mệnh. Bất kể là khoang trước hay sau, tất cả mọi người đều kinh hãi, mọi người đều hiểu được…
Không ổn, gặp phải cướp đường rồi!
"Vừa mới xuất phát một lát, đã gặp phải cướp đường?" Lâm Lôi giật mình.
Phải biết rằng để tới Đế Dực thành phải cần nửa tháng. Nếu dựa theo tần suất này, trên đường còn phải gặp bao nhiều cướp đường?
Lâm Lôi nhìn Địch Lỵ Á một chút, Bối Bối trong lòng thầm nghĩ: "Khó trách lúc đầu Mạt Đặc Đốn có nói qua, ba người chúng ta xông pha địa ngục, sống không quá ba ngày. Tại địa ngục cường đạo cướp đường thật quá nhiều" Mấy người Lâm Lôi nhìn xuyên thấu qua vách tường trong suốt thấy bên ngoài có một đám người đang lơ lửng, người cầm đầu mặc trường bào màu xanh thẫm, tóc xanh bay tán loạn, trên trán có một cái sừng.
"Một sừng?"
Lâm Lôi hiểu được, rất nhiều chủng tộc thẩm mỹ không giống với như loài người. Cho dù hóa làm hình người cũng sẽ giữ lại một ít thứ mà bọn họ cho là đẹp, ví dụ như một sừng! Tên thủ lĩnh cường đạo sợ là cũng như vậy. Có bảy tám mươi người đang tụ tập tại đó, bọn chúng vừa rồi thi triển một cự thú nguyên tố ngăn cản kim chúc sinh mệnh.
Thanh niên tóc xanh Đái Bác Lạp bên cạnh cười nói: "Lâm Lôi yên tâm, không có sao đâu".
"Hừ! Các ngươi chiếm cứ Bội Đặc Nhĩ sơn từ lúc nào, chẳng lẻ ngay cả bộ lạc Hắc Long ta cũng không biết sao?" Đại quản gia Ai Đức Mông thanh âm vang lên, đồng thời hai người áo đen đi cùng Ai Đức Mông đều bay ra khỏi kim chúc sinh mệnh.
Lâm Lôi nhìn xuyên thấu qua bức vách trong suốt thấy hai người áo đen nọ nhất thời chấn động: "Chính là hai người áo đen nửa nắm trước đại chiến đã trợ giúp Tư Đặc Đốn đại nhân".
Lúc ấy tổng cộng có ba người áo đen, trong đó một người đã chết, còn lại hai người này.
Trên bầu trời Bội Đặc Nhĩ sơn. Đang đứng bên cạnh kim chúc sinh mệnh, có gần tám mươi kẻ mạnh thần cấp vừa nhìn thấy ba người đi ra, nhất thời bị dọa nhảy dựng, ba người này thực lực bọn họ đều nhìn không thấu… rất hiển nhiên, cả ba đều là thượng vị thần.
Đặc biệt là hai người áo đen, trước ngực còn có Ác ma huân chương!
"Là Ác ma!" Đám cường đạo kinh hãi.
Đụng phải tường sắt rồi!
Ba thượng vị thần. Trong đó hai người là Ác ma, đủ để tiêu diệt tất cả bọn chúng.
"Ba vị đại nhân, thành thật xin lỗi, chúng ta, chúng ta sai rồi" Nam tử một sừng nọ hoảng sợ nói.
"Hừ. Khốn kiếp, cút ngay cho ta!" Ai Đức Mông lạnh lùng quát một tiếng.
"Vâng, vâng!" Nam tử một sừng nọ mừng rỡ, không chút do dự lập tức mang theo kẻ dưới tay chạy xuống dưới, trong nháy mắt biến mất vào nơi sâu nhất của Bội Đặc Nhĩ sơn.
Tình cảnh này làm cho Lâm Lôi thầm than, năng lực đám cường đạo này thật sự là quá yếu, bất quá đối với thượng vị thần mà nói, nếu là ba người Lâm Lôi gặp phải đám cường đạo này thì phiền toái rồi… Dù sao cũng là một đám thần cấp, trung vị thần cũng có ba bốn mươi người.
Kim chúc sinh mệnh tiếp tục đi tới.
"Địa ngục thật sự là nguy hiểm" Lâm Lôi cảm thán một tiếng.
"Đúng. Chúng ta cũng chỉ có đi theo nhân mã của bộ lạc, mới có cơ hội tiến vào Đế Dực thành" Đái Bác Lạp cảm thán một tiếng "Bất quá Lâm Lôi, tại địa ngục vẫn có nơi an toàn. Ở nơi đó, không có nguy hiểm, không ai dám động thủ ở nơi đó. Ngươi có thể có cuộc sống phi thường an toàn tại đó!"
"Ồ?" Lâm Lôi chấn động.
Từ khi tới địa ngục đến lúc này, hắn đã thấy nơi đâu cũng là tranh đấu tàn khốc. Địa ngục cho hắn cảm giác, chỗ nào cũng đều có chém giết cướp đoạt, nguy cơ trùng trùng. Nhưng nghe Đái Bác Lạp nói, tựa hồ còn có chỗ an toàn.
"Đúng. Tại địa ngục. Mỗi một phủ có mười tòa thành, các thành này là nơi an toàn nhất" Đái Bác Lạp trịnh trọng nói "Lâm Lôi. Cái này cũng là ta phải nhắc nhở ngươi một chút. Tại Đế Dực thành tuyệt đối không được ra tay chém giết. Một khi bị bắt được. Hậu quả rất là nghiêm trọng, chẳng những ngươi xong đời, bộ lạc chúng ta sợ rằng cũng phải gặp phiền toái!"
"Không được động thủ?" Lâm Lôi trong lòng ngược lại cảm thấy ao ước.
Đúng như vầy. Tại Đế Dực thành là ai cũng không được động thủ.
Xem ra…
Đế Dực thành thật sự xem như là một nơi an toàn.
"Đáng tiếc. Cả Diệp Mộ phủ phương viên ngàn triệu dặm, chỉ có mười tòa thành. Mỗi một tòa thành phương viên cũng chỉ gần ngàn dặm mà thôi, phạm vi quá nhỏ, hơn nữa muốn ở tại Đế Dực thành, giá cả cũng quá mắc" Đái Bác Lạp lắc đầu cảm thán một tiếng.