Chương 1137 : Lương Thiện
<br><br>Chương 1137 : Lương Thiện<br><br><br>Chương 1137: Lương Thiện <br> <br> Tiểu cô nương kia cầm lấy đôi đũa, híp mắt dán vào cạnh nồi nhìn một hồi lâu sau đó mới đưa đũa vào trong nồi dùng sức gắp lên. <br>Chờ đến khi nàng gắp lên phát hiện trên đôi đũa lại gắp trúng non phân nửa cái đầu vịt nấu tương. <br>Vị tiểu cô nương kia chẳng ngại nóng, vui mừng hớn hở bưng lấy cái đầu vịt kia chạy về phía hai muội muội đang đứng chờ ở một bên. <br>Ba người chia nhau ăn cái đầu vịt kia giống như đang ăn sơn hào hải vị vậy, trong mắt đều tràn đầy sự vui vẻ và hạnh phúc. Đứa bé nhỏ hơn thậm chỉ còn ngửa đầu lên cười khanh khách. <br>Bạch Linh Miểu yên lặng đi lên phía trước. Dường như nàng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của đối phương, khóe miệng cũng khẽ giương lên. <br>Bản thân nàng cũng đã từng có một người đệ đệ, mình có đồ gì ngon cũng sẽ chia cho hắn ăn. <br>Nhìn nàng, dường như Bạch Linh Miểu cũng nhìn thấy chính mình của trước đây. <br>Nàng cứ đi mãi, khi đi đến đầu hẻm, bên trong rất náo nhiệt, có một đôi cô dâu chú rể đang bái đường thành thân, mỗi một người đều cười vui vẻ, dường như những khó khăn vừa mới trải qua chỉ là giả tưởng mà thôi. <br>Không có kẹo mừng liền lấy hai miếng mứt quả hồng quý giá, cắt thành từng miếng nhỏ rồi phân phát giống như kẹo mừng. <br>Không ai chê loại kẹo mừng này cả, ngược lại còn ăn vô cùng ngon lành. Họ đều bỏ vào trong miệng không dám nhai, chuyên chú thưởng thức vị ngọt không dễ gì mà có được này. <br>Cũng có một số người không có ăn, họ cận thận bỏ kẹo mừng vào trong ngực, chuẩn bị đem thứ đồ tốt này về nhà. <br>“Họ đều chết rồi? Đều đi quê hương chân không của Vô Sinh Lão Mẫu rồi?” <br>Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Bạch Linh Miểu, trong nháy mắt nàng cảm thấy bản thân chợt bị mù. Lúc trước Tâm Thông mà Xá Lợi Tử cho nàng không có bất kỳ phản ứng nào, bản thân cũng cảm nhận được một mảng đen nhánh. <br>“Không đúng, họ...họ không nhất định phải đi quê hương chân không, họ chỉ cần sống là rất tốt rồi, chỉ có người muốn trốn tránh mới cần đi quê hương chân không.” <br>Bỗng nhiên Bạch Linh Miểu cảm thấy bởi vì mình đã có được Xá Lợi Tử rồi, phạm vi cảm nhận Tâm Thông của nàng mới trở nên càng xa hơn. Động tĩnh ngoài hai ba dặm nàng cũng có thể cảm nhận được. <br>Một lúc sau, nàng cảm nhận được Lý Hỏa Vượng. Lúc này hắn đang ở trên đường cái nói cái gì đó với một vị Thanh Bì. <br>“Lý sư huynh?” <br>Chân phải Bạch Linh Miểu vừa mới nhấc lên liền dừng lại, nàng cảm nhận được hỉ nộ ái ố của những người khác ở trong phạm vi của mình. <br>Mình của trước đây đã quá coi trọng tình cảm của bản thân nhưng kỳ thật loại tình cảm này không phải là thứ mà nhất định đời người phải có. <br>So với tất cả những tín đồ của Bạch Liên Giáo, phần tình cảm này lại trở nên nhỏ bé như vậy. <br>Bạch Linh Miểu xoay người lại, đi về phía cửa phòng Bạch Liên Giáo: <br>“Nhị Thần, chúng ta đi thôi.” <br>“Đi đâu?” <br>Bạch Linh Miểu ở một bên cảm nhận được hơn phân nửa người của thành trì, chậm rãi lên tiếng: <br>“Có quá nhiều người sống vì chúng ta, chúng thể không thể...không thể chăm sóc chính mình.” <br>“Chúng ta nghĩ cách để giúp cho càng nhiều người không mất đi người nhà của họ, cảm giác người thân qua đời...không tốt chút nào, ta không muốn khiến cho những chuyện mà ta đã trải qua lại xuất hiện trên càng nhiều người nữa.” <br>“Ha, tốt thôi, ít nhất cũng không vặn chặt lấy. Những chuyện mà tiểu tử Lữ Tú Tài kia làm được, chẳng lẽ chúng ta còn không bằng tên phế vật như hắn sao?” <br>Ùng ục ùng ục, bên trong một căn nhà bếp, nước sôi liên tục đun sôi đá trong nồi. Một người đàn ông đầu đội khăn trắng nghiêm túc thả củi vào trong bếp. <br>Hồ Bưu làm theo như thường lệ, lúc dùng đũa đâm vào đá ở trong nồi, vẻ mặt hắn lập tức trở nên vô cùng kích động, đá trong nồi thật sự bị nấu mềm rồi! <br>Thạch Độc gia gia nói, chỉ cần nấu mềm đá rồi ăn hết thì có thể chữa khỏi bách bệnh còn có thể đắc đạo thành tiên! <br>“Cha! Cha!” <br>Hồ Bưu bưng lấy hũ đồ gốm chứa đá hưng phấn chạy ra ngoài. <br>Nhưng khi hắn vừa lao ra ngoài cửa liền nhìn thấy sư huynh của mình xách theo một cái nồi đi về phía bên này. <br>Hồ Bưu vội vàng giả vờ trấn định lại, cầm theo đá đã được nấu chín đi vào nhà. <br>Nhưng ngay thời điểm hai người đi qua nhau, Hồ Bưu nhìn thấy sư huynh của mình đột nhiên giơ cái nồi trong tay lên đánh về phía cái hũ của mình. <br>Cùng với tiếng gốm sứ bị vỡ, đá của Hồ Bưu lập tức lăn xuống mặt đất nảy lên mềm mại. Mà cảnh tưởng này lại bị sư huynh của Hồ Bưu nhìn thấy. <br>“Ngươi! Tiểu tử ngươi thật sự nấu thành công rồi! Thế mà lại là thật!” <br>Lời này vừa nói ra, trên mái hiên, bên trong cửa sổ còn sau phía sau cửa gỗ đều xuất hiện từng cái đầu người Pháp Giáo. Trong mắt họ mang theo vẻ khiếp sợ cùng khát vọng nhìn về phía hòn đá kia. <br>Hồ Bưu lập tức vươn tay nắm lấy hòn đá mềm mại kia định nhét vào trong miệng mình. <br>“Cướp đi!” <br>Không biết giọng nói từ nơi nào vang lên khiến cho tất cả các tín đồ Pháp Giáo có mặt ở đầy đều đỏ mắt lên, nhao nhao nhào về phía Hồ Bưu. <br>Đối mặt với cơ hội có thể trở thành tiên, những sư huynh đệ đã từng chung đυ.ng sớm chiều với nhau nháy mắt trở mặt thành thù giết hại lẫn nhau, trong lúc nhất thời bên trong ngõ nhỏ không dài mấy lập tức nổi lên gió tanh mưa máu. <br>Hòn đá mềm kia liên tục đổi chủ, dù bị người ăn hết cũng sẽ bị người khác xô ra hai bên mổ bụng móc ra nhét vào trong miệng mình.