Chương 1030 : Dễ như trở bàn tay
Chương 1030 : Dễ như trở bàn tay
Trên Đại La Thiên, toàn thân Diệp Húc tràn ngập đại đạo. Những tòa Thiên cung Địa phủ đột ngột mọc lên từ mặt đất, có tất cả ba mươi ba tòa Thiên cung và mười tám tòa Địa phụ. Các vị thần, ma sừng sững, vô số thiên binh thiên tướng, tôi tớ Địa Ngục, lại có vô số cự thú viễn cổ hoặc chơi đùa, hoặc ẩn nấp, hoặc bôn ba, hoặc chém giết, nghiễm nhiên biến Đại La Thiên thành một thế giới tràn ngập sức sống, tái hiện lại sự vinh quang của thời viễn cổ!
“Đại Thế Tôn, Thiên Hậu, Ma Thần Hoàng, Đạo Đức Thiên Quân, các ngươi còn chưa lên đánh một trận sao?”
Diệp Húc đứng trên Đại La Thiên, giọng nói lạnh lùng: “Muốn chiến thì lên, các ngươi sợ Diệp mỗ hay sao?”
Đám người Đại Thế Tôn, Thiên Hậu liếc nhau, có phần bất đắc dĩ. Bọn họ vốn cho là mỗi người thúc giục một tòa Tam Thập Tam Thiên chí bảo là có thể trấn áp được Luân Hồi Thiên Môn, nhưng không ngờ Diệp Húc lại mạnh mẽ đến mức này, một hành động đã đột phá sự trấn áp của ba người bọn họ.
Diệp Húc nghịch chuyển Lục Đạo Luân Hồi làm cho đệ tử Ngọc Hư Cung sống lại, trận chiến này e là cường giả môn hạ bọn họ đều sẽ chết hết sạch.
Dù là không chết thì e là cũng phải quy hàng Ngọc Hư Cung!
Đây là chuyện khiến chọn họ không thể nào chịu được!
Nhưng Diệp Húc đã khiêu chiến thì bọn họ không thể bận tâm tới đám cường giả dưới trướng nữa.
“Đánh không lại thì hãy đầu hàng.”
Đại Thế Tôn dặn dò Từ Vân Phật tổ một câu rồi phất áo cà sa, tế Thế Phật Kim Chung lên đỉnh đầu để bảo vệ toàn thân, tay cầm Thái Hoàng Khai Thiên Phủ, ngồi dưới Thái Cực Dương Thai, thuần dương thái cực lưu động hộ thể, lúc này mới bay lên Đại La Thiên.
Ma Thần Hoàng cũng thu lại ba chí bảo của mình, một tay nâng Ngọc Hoàn Thiên Ấn, tay kia cầm Thất Diệu Phiên, sa lưng Sinh Tử Toán Lục ầm ầm triển khai, bàn tình lách cách lách cách.
Thiên Hậu nương nương đầu đội Đế Quan, tay nắm Đại Quyền, ngồi trên Đế Tọa cũng đi lên Đại La Thiên. Nguyên Minh Bích Tỳ, Hoàng Già Trúc Địch, Thái Hoán Cực Ngọc Bảo Giám, La Thiên Thần kính bay quanh thân thể bà ta.
“Quân sư, trẫm và Ngọc Hư còn một trận chiến nữa! Nếu trẫm không trở về, nàng không được báo thù cho trẫm.”
Mười tám đạo Công Đức Kim Luân sau lưng Đế Tuệ chuyển động mở ra thời không vô lượng, đạo đức âm vang lên. Hắn cầm Lượng Thiên Công Đức Xích trong tay, đỉnh đầu là Tự Nhiên Đại Đạo Chung, cười nói: “Nàng tài trí hơn người, so với Thiên Hậu và Ngọc Hư chỉ có hơn chứ không hề thua kém! Trẫm tài trí ngu độn, vốn không phải là lương chủ, lại liên tục từ chối ý tốt của nàng. Nếu trẫm thua, nàng hãy đầu hàng Ngọc Hư rồi phụ tá hắn hoàn thành nghiệp lớn, tương lai tất có thể lưu danh sử sách, trăm triệu năm thanh danh bất hủ.”
Thiên Dao Cơ sắc mặt phức tạp, đứng đó im lặng tiễn hắn vào Đại La Thiên.
“Ngọc Hư, ngươi có khoe khoang thần thông đi chăng nữa thì cũng chỉ là Đế Quân chưa hề chứng đạo, cảnh giới vẫn còn kém một bậc.”
Đại Thế Tôn đi lên Đại La Thiên, nhìn Thiên cung Địa phủ một lượt rồi cười nói: “Lão tăng chứng đạo đã lâu, ở trước mặt ta thì ngươi vẫn là vãn bối mà lại to gan khoe khoang với ta, đúng là quá buồn cười! Ngọc Hư, hãy xem Vô Lượng Lưu Ly phật giới của lão tăng đây!”
Đại Thế Tôn niệm to một tiếng Phật hiệu, thân hình đột nhiên hóa thành một tôn đại Phật vô song tọa trấn Thái Cực Dương Thai, kim thân hiện lên màu diêm phù đàn kim, thân có bốn vạn tám ngàn tướng cùng niệm tụng Phật hiêu, lập tức mở ra Lưu Ly Niết Bàn trên Đại La Thiên, quốc gia của chúng Phật. Vô số đại Phật tọa trấn hư không, tạo ra một mảnh lãnh thổ.
“Vô Lượng Lưu Ly Phật giới? Đại Thế Tôn, ngài lại múa rìu qua mắt thợ rồi!”
Diệp Húc cười lạnh một tiếng, từng vị Thiên Đế đại đạo hóa thân trong Đại La Thiên và hàng tỉ thần ma cùng giơ tay chụp lên Lưu Ly Phật giới niết bàn kia, lập tức ép cho thế giới mà Đại Thế Tôn mở ra này thu nhỏ lại nhanh chóng.
Đại Thế Tôn không thể thi triển Phật giới, mất hết mặt mũi nên lòng rất tức giận. Thế Phật Kim Chung vang lên đẩy lui vô số công kích của Thiên Đế hóa thân, thế này mới khiến Lưu Ly Phật giới hồi phục, cũng không coi là quá mất mặt.
“Thế Tôn, để trẫm giúp ngươi một tay!”
Thiên Hậu nương nương cười khanh khác, đại đạo trào ra đẩy đại đạo của Diệp Húc ra, hóa thanh một mảnh thần quốc xa hoa lộng lẫy. Trong thần quốc này, những nữ tử xinh đẹp như thần nữ với dáng vẻ thướt tha mềm mại, thắt đáy lưng ong, các vị thần nữ thống trị cửu thiên, nữ quan, nữ đế, nữ tiên.
Thần nữ quốc của bà ta vừa chạm vào thiên địa nhân tam giới của Diệp Húc thì cũng bị trấn áp, khó có thể khởi động, vội cuốn La Thiên Thần kính tến lên, thần quang chiếu ra mới ổn định thế cục được.
Ma Thần Hoàng cười gằn một tiếng, ma khí khôn cùng trào ra từ dưới chân y xâm nhiễm thiên địa, hóa thành vô thượng ma quốc. Hàng tỉ ma thần phẫn nộ rít gào, sát khí ngập trời, chinh phạt không ngừng nghỉ, va chạm với thiên địa nhân tam giới của Diệp Húc, tiếng giết rung trời.
Mười tám đạo Công Đức Kim Luân sau lưng Đế Tuệ chuyển động, từng đạo kim luân mở ra vô thượng thần quốc, thần ma đồng xuất, tiên phật tịnh thế, uy thế không hề kém ba người kia.
Bốn vị cường giả cấp Thiên Quân đều tự thi triển thủ đoạn mở ra thế giới của mình trong Đại La Thiên, chiếm cứ bốn phía Đại La Thiên rồi hợp lực chèn ép thế giới của Diệp Húc. Bên cạnh năm thế giới lớn kia, vô số thần ma chinh chiến, tranh đoạt quyền nắm giữ Đại La Thiên.
Đại La Thiên chính là chứng đạo chi thiên, là nơi cư trú mà chỉ những nhân vật chứng đạo thời viễn cổ mới được ở. Tòa thiên giới này có ý nghĩa phi phàm, nếu có thể nắm nó trong tay nhất định sẽ có thành tựu lớn.
“Cho dù không thể nắm trong tay thì cũng phải hủy diệt nó đi, không thể để Đại La Thiên rơi vào trong tay Ngọc Hư!” Trong lòng mọi người đều có cùng một suy nghĩ.
“Bốn vị sư huynh, trận chiến hôm nay đúng là trận chiến tranh chính thống, không chỉ là Cửu thiên chính thống mà còn là chính thống của tất cả thế giới!”
Diệp Húc thúc giục thiên địa nhân tam giới của mình va chạm với thế giới của bốn vị Thiên Quân. Phía trên biên giới, vô số thần ma Phật Đế Phật đà thần nữ đạo đức hóa thân chinh chiến chém giết, các loại vu pháp thổi quét Đại La Thiên. Trong đó lại có lĩnh ngộ của Diệp Húc, Đại Thế Tôn, Thiên Hậu, Đế Tuệ, Ma Thần Hoàng về đại đạo hóa thành đủ loại hình thái vu bảo đánh xuống dưới, hủy diệt từng mảng đất một.
Bốn nhân vật hùng mạnh nhất đương thời này vẫn chưa ra tay, chỉ để đại đạo bản thân tranh chấp với nhau, trình độ đã hơn xa trận chiến vây công Ngọc Hư Cung kia.
“Hắn từng rơi xuống từ cảnh giới chứng đạo!”
Đại Thế Tôn với tu vi cao thâm nhất nhìn tới Diệp Húc. Ở giữa Đại La Thiên, Diệp Húc đứng thẳng với Luân Hồi Thiên Môn dựng ở sau lưng, đủ loại ánh sáng trào ra từ trong Thiên Môn, mông mông lung lung, dù là mấy vị Thiên Quân bọn họ cũng không cách nào nhìn thấu.
Ông ta ở trong thời gian chứng đạo lâu nhất nên tức khắc nhìn ra huyền cơ trong đó. Diệp Húc chắc chắn từng đặt chân vào cảnh giới Thiên Quân, đã chứng đạo, nhưng không biết vì sao lại rơi xuống cảnh giới. Dù như vậy, Diệp Húc vẫn là một nhân vật vô cùng hùng mạnh, chấn động cổ kim, có thể được xưng tụng là một trong những người mạnh nhất từ xưa đến nay.
“Thiện tai, lão tăng nói với Từ Vân là không đánh được thì đầu hàng. Nếu lão tăng không đánh lại hắn thì cũng dứt khoát đầu hàng.”
Đại Thế Tôn thầm nghĩ: “Nhưng trận tranh chính thống này vẫn phải tranh một chuyến, không thì sao có thể cam tâm?”
“Trận chiến này, ai lên trước đây?” Thiên Hậu nương nương chớp mắt, cười khanh khách nói.
“Trận chiến này chính là tranh đoạt chính thống Cửu Thiên Thần giới, đương nhiên phải là nương nương và Đạo Đức Thiên Quân lên rồi.” Đại Thế Tôn cười ha ha, tiếng nói như chuông vang.
Ma Thần Hoàng dù hận Diệp Húc tận xương tủy nhưng cũng cực kỳ kiêng kỵ, nghe vậy cũng nói: “Đúng vậy! Đây là trận chiến tranh Cửu Thiên Thần giới chính thống, bọn ta dù có ân oán với Ngọc Hư nhưng cũng không thể ra tay át chủ. Nương nương, Đạo Đức Thiên Quân, hai người lên trước đi.”
Thiên Hậu nương nương ngầm bực trong lòng. Bà ta vốn không hề muốn đánh với Diệp Húc đầu tiên mà muốn xông lên cuối cùng, như vậy chẳng phải thoải mái hơn sao.
Đế Tuệ cười ha ha, ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra, Cửu thiên đại thế lập tức gia trì y, cười nói: “Nếu không ai dám lên trước thì trẫm sẽ làm người đầu tiên!”
Tự Nhiên Đại Đạo Chung vang lên, tiêng chuông chấn thông thiên địa, chấn vỡ vô số đại đạo.
“Các vị sư huynh không phải nhường nhau nữa. Trận chiến này chính là tranh chính thống các thế giới, đánh bại tất cả các người rồi thì ta sẽ là thiên địa chính thống, trở thành chí tôn vô thượng của Thiên Phần, Thiên giới, Phật giới, nghênh chiến Nguyên Thủy Thiên Ma!”
Diệp H động thân bước nhanh ra Luân Hồi Thiên Môn, đánh ra một quyền tới Đế Tuệ. Đế Tuệ vội vàng thúc giục Tự Nhiên Đại Đạo Chung ngăn cản, cầm Lượng Thiên Công Đức Xích quất mạnh tới Diệp Húc.
Diệp Húc không hề để ý, Hồng Mông đại đạo vô cùng nồng đậm từ đỉnh đầu phóng lên cao hóa thành ba bông hoa sen trắng. Trong mỗi một bông hoa sen đều có Hồng Mông hóa thân của Diệp Húc, đúng là Tam hoa tụ đỉnh của Thanh Đế. Ba hóa thân đồng loạt ra tay đánh tới Đại Thế Tôn, Thiên Hậu và Ma Thần Hoàng.
“Các vị sư huynh cùng tiến lên đi! Hôm nay Diệp mỗ sẽ đánh cho các người tâm phục khẩu phục, cho các người phải tôn ta làm chí tôn!”
Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng giận dữ, nhưng quyền này của Diệp Húc uy thế mênh mông khiến bọn họ không thể không chặn, phải toàn lực ra tay ngăn cản. Thiên Hậu nương nương lại sớm có ý muốn cùng mọi người liên thủ vây công Diệp Húc, lập tức cười vang rồi thúc giục Thiên Đế Đại Quyền công tới Diệp Húc. Đại Quyền vừa động thì được cửu thiên đại đạo gia trì, đại đạo trăm vạn dặm reo vang, đánh nát tất cả.
Tự Nhiên Đại Đạo Chung bị Diệp Húc dùng một quyền đánh bay, mà Lượng Thiên Công Đức Xích đập mạnh lên đầu Diệp Húc. Thân hình Diệp Húc hơi lung lay, hắn há miệng rống ra tiếng rồng ngâm, biến thành một tòa Long Hán Tiêu Môn. Hàng tỉ thiên long trào ra đánh Lượng Thiên Công Đức Xích bắn lên cao.
“Ngọc Hư, ngươi đúng là rất mạnh, nhưng hôm nay cũng phải thân tử đạo tiêu!”
Phía sau Ma Thần Hoàng, Sinh Tử Toán Lục lạch cạch vang lên, chiếu rọi tới Diệp Húc, tính hút hình ảnh Diệp Húc vào trong Sinh Tử Toán Lục, bàn tính gõ rồi lấy sạch đi thọ nguyên của hắn.
“Sinh Tử Toán Lục mà Nguyên Thủy Thiên Vương luyện chế kia không thể thanh toán thọ nguyên của ta!”
Trên đỉnh đầu Diệp Húc hiện lên Thái Cực đồ nghịch chuyển âm dương, Sinh Tử Toán Lục có chiếu thế nào thì trên sách ngọc kia cũng không xuất hiện hình bóng Diệp Húc mà chỉ là một mảng Hồng Mông tử khí mờ mịt, không thể nhìn rõ.
Ma Thần Hoàng cả kinh trong lòng, lập tức biết Sinh Tử Toán Lục chẳng thể đối phó được Diệp Húc. Ông ta lập tức thu tòa chí bảo này lại rồi tế Ngọc Hoàn Thiên ấn lên, một ấn che trời trấn áp xuống Diệp Húc.
Cùng lúc đó ông ta quất Thất Diệu Phiên, bảy luồng ánh sáng vọt lên, cùng cắt tới Diệp Húc.
“Ngọc Hư, ngươi tu luyện lấy thân chứng đạo, mà trẫm nay cũng có được đại thần thông lấy thân chứng đạo. Để trẫm xem xem, rốt cuộc là lấy thân chứng đạo của ngươi mạnh hơn hay của trẫm mạnh hơn!”
Ma Thần Hoàng thúc giục hai món chí bảo rồi nhảy lên một cái, lập tức xuất hiện trước người Diệp Húc. Ông ta hét lớn một tiếng, thân thể bành trướng nhanh chóng thành một người khổng lồ cơ bắp đầu đội trời chân đạp đất, vô cùng hùng tráng, đánh ra một quyền.
Ma Thần Hoàng gầm lên tới nhanh và đi cũng nhanh. Đối chiến một quyền với Diệp Húc thì ông ta lập tức văng ra sau, thân thể nứt toác, miệng hộc máu.
“Thần Hoàng, tâm pháp có cao thấp, lấy thân chứng đạo cũng có cao thấp!”
Diệp Húc động một cái hiện ra ngay trước mặt Ma Thần Hoàng, nâng một chưởng lên như lòng bàn tay treo ngược Tam Thập Tam Thiên áp chế xuống: “Mà tâm pháp của ta mạnh nhất, lấy thân chứng đạo cũng mạnh nhất! Cùng cảnh giới, Tổ Thần đến cũng sẽ bị ta đánh bại!”