Chương 1032 : Thật giả khó phân
Chương 1032 : Thật giả khó phân
Ma thần trong Thiên Phần thân thể hùng mạnh trời sinh, nhưng lĩnh ngộ vu pháp lại không bằng các chủng tộc khác. Dù là Tổ Thần thì thành tựu ở vu pháp của ông ta cũng không bằng Nguyên Thủy Thiên Vương, suốt đời cũng không thể luyện chứng đạo chi môn thành chứng đạo chi bảo.
Ma Thần Hoàng liên tục bị Diệp Húc thu vào trấn áp trong chí bảo ba lần cũng là vì vậy. Chỉ là thân thể y thực sự rất mạnh, là kẻ duy nhất dám tay không đối chọi với Diệp Húc. Nếu là những người khác, như Đế Tuệ, Đại Thế Tôn hay Thiên Hậu, thì đều phải cầm bảo vật mới dám đối chiến Diệp Húc.
Thân thể y dù không bằng Diệp Húc nhưng cũng không cách xa lắm, cho dù có bị thu vào trong chí bảo nhưng cũng có thể nhanh chóng thoát ra ngoài.
Nhưng y đường đường Thiên Quân lại mấy bận bị Diệp Húc trấn áp, loại cảm giác này thật khó chịu.
Diệp Húc lại thầm âm phục Ma Thần Hoàng: “Có thể làm ta phải dùng một lúc năm tòa chí bảo trấn áp mà còn không trấn áp nổi, Ma Thần Hoàng quả thật rất cao…”
Trận chiến giữa bốn người ngày càng oanh liệt. Dù là Đại Thế Tôn có tu vi hùng hậu nhất, lĩnh ngộ đại đạo sâu nhất thì lúc này đây cũng đã không còn bình tĩnh như ban đầu nữa mà đằng đằng sát khí. Thái Cực Dương Thai trong tay ông ta đột nhiên lật nghiêng, sinh tử khí qua lại lưu chuyển, nhất quang nhất minh, nhất diệt nhất độ, nhất tử nhất sinh, vô cực vô lượng, đánh nát toàn bộ Đại La Thiên thành sinh tử nhị khí, cuồn cuộn gia trì Đại Thế Tôn, tử khí trầm trầm bao phủ lấy Diệp Húc.
Tòa Thái Cực Dương Thai này gần với ba món chí bảo Thái Thanh, Ngọc Thanh, Thượng Thanh trong Tam Thập Tam Thiên chí bảo. Tuy uy lực nó thua kém Long Hán Tiêu Môn, nhưng trên sự huyền diệu thì còn hơn Long Hán Tiêu Môn một bậc. Sinh tử lưu chuyển, phán sinh định tử, với sinh diệt chi đạo của Bàn Vương Khai Thiên Kinh Diệp Húc tuy cách làm khác nhau kết quả lại giống nhau đến kỳ lạ.
“Dùng sinh tử phá diệt đối phó ta?”
Diệp Húc buồn cười, đứng thẳng giữa khôn cùng tử khí mà không bị tử khí xâm nhập. Thậm chí khôn cùng tử khí bắt đầu nghịch huyển, hóa thành sinh cơ cuồn cuộn tuôn vào thân thể, nguyên thần hắn.
Hắn như thần ma khai thiên lập địa, mở ra thiên địa trong tử khí, lấy thân thể sáng tạo ra Đại Thiên thế giới!
“Lĩnh ngộ của Nguyên Thủy Thiên Vương với sinh sinh diệt diệt còn kém ta rất nhiều! Chí bảo của ông ta không đối phó được ta!”
Diệp Húc đánh ra một chưởng bao phủ lấy Đại Thế Tôn, rồi đột nhiên hóa thành Mạt Nhật kiếp trào ra, cười nói: “Thế Tôn, ta cho ông thấy sinh tử phá diệt chân chính!”
Đại Thế Tôn thét lớn một tiếng, lập tức cảm thấy sinh khí toàn thân nhanh chóng chuyển thành tử khí, thiên nhân ngũ suy, quần áo dơ bẩn, thân thể bốc mùi, Phật quang tối lại, kim thân rách nát, rơi ra khỏi Thái Cực Dương Thai.
“Huyền Thai thần châu!”
Đại Thế Tôn quát lớn, thúc giục Huyền Thai thần châu bù đầy khí huyết, đẩy thiên nhân ngũ suy ra khỏi cơ thể. Ông ta lập tức vung Thái Hoàng Khai Thiên Phủ cắt ra Mạt Nhật kiếp của Diệp Húc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thầm thấy thật hung hiểm.
Thái Cực Dương Thai tuy là một trong những bảo vật mạnh nhất Tam Thập Tam Thiên chí bảo, nhưng dùng để đối phó Diệp Húc thì còn chưa đủ, không hề bằng các chí bảo khác.
Uy năng chí bảo tuy mạnh nhưng có tác dụng khác nhau. Như Diệp Húc vung Lục Hồn Phiên lại không đối phó được Ma Thần Hoàng, Độ Nhân Pháp Thiếp không độ được Đại Thế Tôn và Đại Thế Tôn. Sinh Tử Toán Lục của Ma Thần Hoàng không thể tính thọ nguyên Diệp Húc về không.
Đại La Thiên hoàn toàn vỡ nát thành Hồng Mông tử khí vô cùng vô tận. Hồng Mông đại đạo lưu động trông như một cái Hồng Mông mô thai to lớn. Hai mươi lăm tòa Tam Thập Tam Thiên chí bảo chìm nổi trong mô thai, va chạm khắp nơi làm mô thai rung lên không ngừng. Ngoài ra còn có những đạo Công Đức Kim Luân chuyển động, Luân Hồi Thiên Môn sừng sững, Cây Thế Giới bay lượn, Đại Quyền oanh kích, Thế Phật Kim Chung chấn vang, biến nơi đây thành tuyệt cảnh.
Thế Phật Kim Chung rốt cuộc khó có thể chống lại được Diệp Húc, bị Diệp Húc đánh cho vỡ ra năm sáu mảnh. Không chỉ như vậy, ngay cả Đại Quyền trong Thiên Đế tam bảo của Thiên Hậu nương nương cũng kín đầy vết rạn nứt.
Thiên Đế tam bảo chính là do Nguyên Thủy Thiên Vương luyện ra, dù chỉ là bán chứng đạo chi bảo nhưng lại được luyện ra từ hạch tâm của Cửu Thiên Thần giới, là vật liệu thừa của Tam Thập Tam Thiên chí bảo. Từ khi được tạo ra tới nay, Thiên Đế tam bảo được các đời Thiên Đế ôn dưỡng, trải qua chiến đấu mà chưa từng bị hủy, nhưng giờ thì lại có thể hỏng đi mất cứ lúc nào.
Lượng Thiên Công Đức Xích trong tay Đế Tuệ trở nên ảm đạm. Thước Công Đức này tụ tập tín ngưỡng của hàng tỉ chúng sinh, đánh tan hết cường giả trong thiên hạ, phá hết mọi pháp môn, dù là Diệp Húc cũng không thể ngăn được chiếc thước Công Đức này. Nhưng thân thể hắn quá mạnh mẽ nên đã khiến cho Lượng Thiên Công Đức Xích đầy vết thương.
Diệp Húc cũng không tốt lắm. Đối kháng với ba cường giả cấp Thiên Quân khiến thân thể và nguyên thần hắn đều bị chấn động kịch liệt, có thể nói là trận chiến gian nan nhất cả đời hắn. Nếu không phải trấn áp được Ma Thần Hoàng, có lẽ trận chiến này hắn sẽ thua.
Cũng may trong Luân Hồi Thiên Môn còn có Cây Thế Giới của thời Tiên đình viễn cổ liên tục truyền tu vi cho hắn, chữa trị tổn thương thân thể và nguyên thần.
“Khi ta chứng đạo…”
Bên trong Hồng Mông mô thai đột nhiên đại đạo reo vang, tựa như có hàng tỉ thần nữ đang cùng ca ngợi. Thiên Hậu nương nương trở nên thần thánh vô cùng, đại đạo gia trì, ánh sáng chiếu rọi, bà ta nhưng lại dùng áp lực Diệp Húc dồn cho bà ta mà chứng đạo thành Thiên Quân.
“Khi ta chứng đạo vô tình vô dục, chưởng quản thiên địa đạo, hành sự thuận thiên!”
“Khi ta chứng đạo nữ tôn nam ti, nữ làm quan làm đế làm hoàng, làm chính thống!”
“Khi ta chứng đạo nam tử làm thê thiếp, gặp nữ tử phải quỳ xuống hành lễ, nuôi dưỡng con ci, giữ tam cương ngũ thường!”
“Khi ta chứng đạo nữ tử làm thần, nam tử làm tỳ cung phụng nữ thần…”
Diệp Húc rùng mình. Thiên Hậu nương nương vốn chưa chứng đạo mà là dùng Thiên Đế tam bảo tăng tu vi mình lên chứng đạo, không ngờ nhờ trận chiến này lại làm cho nữ tử thông tuệ nhất từ xưa đến nay đột phá rào chắn, trở thành vị Nữ Thiên Quân đầu tiên chứng đạo!
Một khi Thiên Hậu chứng đạo, thực lực tăng vọt thì áp lực cho hắn lại càng lớn hơn nữa.
Thiên Hậu nương nương cười khanh khách rồi thúc giục Nguyên Minh Bích Tỳ. Uy lực món chí bảo này tăng vọt, thoát khỏi Diệp Húc rồi gào thét nhảy vào Nguyên Động Thâm Uyên, chui vào Huyên Đô Thiên Ma Lâu, tiến vào Tử Vi tam cung. Trong khoảnh khắc nó đã giúp Ma Thần Hoàng một tay, khiến Ma Thần Hoàng thoát được ra ngoài.
Sắc mặt Diệp Húc ngưng trọng hẳn, hắn từ từ thở ra một hơi. Nay, hắn cuối cùng phải đối mặt với trận chiến hung hiểm nhất.
Vào lúc này, trận chiến ngoài Ngọc Hư Cung Cửu Thiên Thần giới đã hạ màn. Đám Thần Vương Đế Quân dưới trướng Thiên Hậu nương nương, Thiên Phần và Phật giới chết đi rất nhiều, thế lực bị quét sạch sẽ. Đại Nhật Đế Quân cũng bị Đàm Tổ Thần Vương lấy Vô Lượng Thần Đàn phá vỡ ba thế thân, chém chết trên Thanh Đế Sơn Thủy đồ, luyện hóa thành tro bụi.
Qua trận chiến này, Đàm Tổ Thần Vương cũng đã lĩnh ngộ cảnh giới Đế Quân, kết nối thiên địa đại đạo, được thiên địa tán thành, trở thành Đế Quân.
“Thiên Dao Cơ cô nương, xin hãy đến đây một lát, có việc cần thương lượng.” Bên trong Ngọc Hư Cung, hai vị nương nương Tô Kiều Kiều và Phượng Yên Nhu đột nhiên mở miệng nói.
Thiên Dao Cơ do dự, trận chiến Cửu Thiên Thần giới kia nàng vẫn chưa tham dự, thế lực của Đế Tuệ vẫn được bảo toàn. Lúc này hai vị nương nương Ngọc Hư Cung mời, không biết mục đích là gì, điều này khiến nàng kiêng kỵ.
“Không biết hai vị nương nương có chuyện gì?” Thiên Dao Cơ bỏ đi do dự, cất bướcc vào Ngọc Hư Cung.
Nàng vừa bước vào thì lòng chấn động. Một thiếu niên áo lam chắp tay sau lưng, quay lưng về phía nàng, rồi đột nhiên thiếu niên đó quay đầu cười nói: “Dao Cơ, ta và cô vẫn là địch nên chưa từng có cơ hội nói chuyện, không bằng nhân cơ hội này đi.”
“Ngọc Hư, sao ngài…”
Thiên Dao Cơ thất thanh hô lên rồi ngẩng đầu nhìn phía Hồng Mông mô thai kia. Bên trong cũng có một Diệp Húc với đỉnh đầu tam hoa, thúc giục đủ loại chí bảo ác chiến với bốn vị Thiên Quân, thật sự khiến nàng đoán không ra ai mới là chân thân của Diệp Húc, đâu mới là hóa thân của Diệp Húc.
Nàng ta nhanh chóng áp chế chấn động xuống, khẽ cười: “Đế Quân, hay đây là hóa thân của ngài? Mà vị ngoài Cửu Thiên kia mới là bản thể?”
“Đế Tuệ, Thiên Hậu, Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng, bốn vị Thiên Quân mạnh mẽ như vậy, hóa thân há có thể chống lại được?”
Diệp Húc mỉm cười nhưng không phủ nhận, chỉ phất tay khiến cảnh sắc trước mặt biến ảo thành một tòa cung điện. Hắn mời Thiên Dao Cơ ngồi xuống, cười nói: “Dao Cơ mời ngồi.”
Thiên Dao Cơ lại càng chấn động. Đám người Thiên Hậu Đế Tuệ đã đem hết toàn lực mà Diệp Húc vẫn còn một hóa thân tọa trấn Ngọc Hư Cung, điều này chẳng phải là nói hắn còn dư lực sao?”
“Không biết Đế Quân mời thiếp thân là có chuyện gì muốn nói?”
Diệp Húc cười nói: “Ta muốn cùng cô đàm luận Cửu Thiên sau trận chiến này.”
Thiên Dao Cơ mỉm cười: “Đế Quân, nay trận chiến Cửu Thiên tuy đã phân ra thắng bại, Ngọc Hư Cung toàn thắng nhưng trận chiến với bốn vị Thiên Quân thì Đế Quân lại đang ở thế yếu. Đế Quân có giữ được tính mạng hay không còn là vấn đề, cần gì phải đàm luận chuyện sở hữu Cửu Thiên?”
Diệp Húc mỉm cười rồi lạnh nhạt đáp: “Bọn họ đã đem toàn lực ra mà ta còn con bài chưa lật, thắng bại đã phân rõ rồi.”
Thiên Dao Cơ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bên trong Hồng Mông mô thai, Diệp Húc đã chống cự gian nan. Hắn bắt đầu thúc giục Luân Hồi Thiên Môn ra sức chống chọi với bốn vị Thiên Quân. Nàng cực kỳ nghi hoặc, không biết phần thắng của Diệp Húc là ở nơi nào.
Luân Hồi Thiên Môn đột nhiên mở ra điên cuồng hấp thu hết Hồng Mông mô thai do Đại La Thiên biến thành vào trong. Thế giới trong Thiên Môn bắt đầu hóa thành một mảnh Hồng Mông giống như chưa hề mở ra thế giới, thiên địa còn hỗn độn.
Bên ngoài Cửu Thiên, nguyên thần của Diệp Húc đột nhiên bị Đại Thế Tôn chặt đứt chỉ bằng một búa. Ngay sau đó Thiên Hậu lại đánh đến, chụp nát nguyên thần của Diệp Húc thành Hồng Mông đại đạo, cũng bị Luân Hồi Thiên Môn hấp thu.
Ma Thần Hoàng vung Thất Diệu Phiên cắt nát thân thể Diệp Húc, lại thúc giục Ngọc Hoàn Thiên ấn áp chế xuống, cũng đánh thân thể Diệp Húc thành Hồng Mông tử khí, cũng bị Luân Hồi Thiên Môn hút đi.
Cùng lúc đó, Đại Thế Tôn giơ một búa chặt đứt Cây Thế Giới trong Luân Hồi Thiên Môn. Thiên Hậu, Ma Thần Hoàng và Đại Thế Tôn cùng tế lên chín món chí bảo luân phiên đánh tới Thiên Môn. Bọn họ thế nhưng lại muốn phá hủy tòa Thiên Môn này, cắt đứt hy vọng phục sinh của Diệp Húc.
Chỉ có Đế Tuệ không đành lòng nên lui ra khỏi chiến trường, không tham dự nữa.
Luân Hồi Thiên Môn nứt toác ra, hóa thành một cái Hồng Mông mô thai cực lớn, Những món chí bảo bay ra từ trong môn, Lục Đạo Luân Hồi lại vỡ vụn, những mảnh vỡ cực lớn bay ra khắp nơi. Đại Thế Tôn, Thiên Hậu và Ma Thần Hoàng ra tay cướp đoạt, cực kỳ hỗn loạn.
“Đế Quân, ngài đã chết, chúng ta còn có gì để đàm luận?” Thiên Dao Cơ thở dài rồi đứng dậy, định bụng rời đi.
Hồng Mông mô thai đột nhiên đập lên thình thịch. Thiên Dao Cơ nghe thấy tiếng này thì vội dừng lại, lộ ra vẻ không thể tin tưởng, thất thanh nói: “Đế Quân, đâu mới là chân thân của ngài?”
Diệp Húc chỉ mỉm cười. Sau một lúc lâu, Thiên Dao Cơ cắn chặt răng rồi xoay người ngồi xuống, cười nói: “Đế Quân, chúng ta bàn chuyện gì đây?”