Chương 11 : Tối Cường Giáng Lâm
Lãnh thổ nhân loại, trên một tinh cầu có sinh mạng.
Một lão giả nhân loại lưng còng, da xanh lá có xúc tu đang đứng trong một đường hầm giữa thành phố phồn hoa, trước mặt hắn là một thanh niên nhân loại có vẻ sa sút tinh thần.
- Hài tử, ngươi còn trẻ như vậy, có sức sống như vậy, sau này tiền đồ vô hạn. Vì sao sa sút tinh thần như vậy, chẳng còn ý chí chiến đấu gì cả?
Lão giả da xanh lá lưng còng khàn khàn hỏi. Thanh niên chán chường đó vẫn ngồi trên mặt đất, dựa vào vách tường, trong mắt đầy vẻ bi ai, lắc đầu nói:
- Không hy vọng gì đâu. Đã không còn hy vọng rồi. Ta đã nghĩ mọi biện pháp cố gắng, nhưng họ quá cường đại. Ở thành phố này, chúng mặc dù không phải mạnh nhất, nhưng cũng không phải là thứ mà ta, một người thường ở tầng thấp nhất, có khả năng phản kháng. Chúng còn đùa bỡn ta, trêu chọc ta. Sở dĩ không giết ta, chỉ là muốn xem ta là một món đồ chơi!
- Cuộc sống tràn ngập kỳ tích.
Lão giả da xanh lá lưng còng khàn khàn nói:
- Không có gì là vĩnh viễn không thay đổi. Vũ trụ càng thần bí khó lường. Cái gì cũng đều có thể phát sinh.
- Thế à?
Thanh niên chán chường liếc nhìn lão giả da xanh lá, lập tức lại cúi đầu uống rượu.
- Đúng thế, tất cả đều có thể phát sinh.
Da xanh lá lão giả mỉm cười gật đầu.
Thanh niên chán chường hơi giật mình, sững sờ ngồi đó, cầm bình rượu.
Nụ cười trên mặt lão giả lưng gù càng ngày càng tươi, vẻn vẹn chỉ năm giây, thanh niên chán chường đã sực tỉnh.
Ánh mắt thanh niên chán chường trở nên sắc bén, khí thế hoàn toàn khác hẳn, hắn nhìn chung quanh, cảnh giác vạn phần, rồi nhìn vào lão giả lưng gù bình thường trong đường hầm trước mắt, khẽ sửng sốt, lộ ra vẻ khó có thể tin:
- Ta, ta, ta..., ta sao về lại mười vạn năm trước? Ta đã là Giới Chủ rồi, sao lại về... Đây là huyễn cảnh, không thể có huyễn cảnh chân thật như vậy, nhưng mà nhưng mà...
- Hài tử.
Lão giả lưng gù mở lời.
- Ngươi, ngươi là...
Thanh niên chán chường nhìn chằm chằm vào lão giả lưng gù:
- Ngươi là lão giả năm đó chỉ điểm ta?
- Năm đó? Vừa nãy chứ?
Lão giả lưng gù cười nói, lập tức hư không tiêu thất.
Thanh niên chán chường sửng sốt một lúc lâu.
- Khu vực!
Thanh niên chán chường nhìn chung quanh, vừa phát sinh ý niệm cảm động, dù niệm lực cực kỳ nhỏ yếu, nhưng với ý chí sánh ngang với Giới Chủ dẫn dắt, nhất thời hình thành một khu vực Lửa yếu ớt.
- Thật rồi. Tất cả đều là thật. Tất cả những gì phát sinh với ta đều là thật. Ta một đường tu luyện thành thành Giới Chủ đều là thật? Nhưng, sao lại trở lại chỗ mà năm đó ta đang thống khổ nhất? Xuyên qua thời gian trở lại lúc trước à? Không -
Thanh niên chán chường đã khác hẳn lúc trước. Hắn đã có một trái tim cường giả.
- Cho dù thời gian quay ngược, cũng không thể trở về lúc trước. Nói cách khác, ta trải qua một huyễn cảnh. Nhưng, nhưng huyễn cảnh gì thế. Có thể làm cho ta sống mười vạn năm trong đó? Hơn nữa trở thành Giới Chủ? Hơn nữa cảm ngộ một bộ phận quy luật?
Thanh niên chán chường hoảng sợ trợn tròn mắt, vội nhìn chung quanh, vội hô:
- Tiền bối, tiền bối, tiền bối...
Song không hề có thân ảnh nào.
Thanh niên chán chường lắc đầu:
- Đáng tiếc, bỏ qua một đại cơ duyên! Nếu có thể đi theo vị tiền bối đó, việc trở thành Bất Hủ sợ cũng dễ dàng thôi. Quá khó tin. Nhưng, ta cũng được khá nhiều chỗ tốt. Hừ... Đám hỗn đản kia, trong huyễn cảnh ta đã giết chết các ngươi. Lần này sẽ cho các ngươi thấy thế nào là tuyệt vọng!
Lập tức thanh niên chán chường đó rời khỏi đường hầm.
- Gừ gừ...
Lão giả xúc tu lưng còng vẫn đứng tại chỗ, nhìn thanh niên chán chường ly khai, cười phá lên
Từ đầu tới đuôi lão giả lưng gù căn bản không di động, chỉ là hắn muốn cho thanh niên chán chường đó thấy những gì hắn muốn thấy, muốn đối phương nhìn không được là hắn nhìn không ra.
- Oang...
Một ý niệm cường đại xuyên qua thời gian không gian vô tận, đột nhiên giáng lâm xuống tinh cầu, giáng lâm xuống đường hầm.
Không gian xung quanh hơi vặn vẹo.
Một quả bầu dục đen xuất hiện trong đường hầm, phát ra âm thanh:
- Thạch Đầu, ngươi được gọi là Ma Thần! Đến cả Vũ Trụ Chi Chủ thấy ngươi cũng phải sợ hãi, lại có hứng thú giúp tiểu gia hỏa đó à.
- Muốn giết, ta sẽ giết. Mà muốn cứu, là ta cứ cứu. Hừ, muốn thỉnh thoảng ban ân, ta sẽ ban ân! Nếu vừa rồi tiểu gia hỏa đó quỳ xuống đường hầm khẩn cầu ta, cầu kiến ta, ta sẽ giết hắn luôn.
Lão giả lưng gù quay đầu nhìn về phía quả cầu đen:
- Cơ Giới, đây là lãnh thổ nhân loại, ngươi dùng ý niệm giáng lâm xuống tìm ta có việc à?
- Có việc.
Quả bầu dục đen lơ lửng giữa không trung, chung quanh hư không bất định, mờ ảo:
- Ta nhờ ngươi giết một tiểu gia hỏa.
- Thực lực rất mạnh sao?
Lão giả lưng gù hỏi.
- Nhân loại La Phong!
Quả bầu dục đen trả lời.
- La Phong?
Lão giả lưng gù gật đầu:
- Ta biết tiểu gia hỏa đó. Sau khi từ Vũ Trụ Hải trở về, tin tức về hắn cực kỳ nóng bỏng. Khó trách ngươi tới đây. Tộc Cơ Giới của ngươi, còn có kia Trùng Tộc, Yêu Tộc, sợ đều là muốn giết hắn. Nói cho ta biết, hắn bây giờ ở đâu?
- Tổ Thần Giáo, Tử Kinh Đảo!
Quả bầu dục đen nói.
- Tổ Thần Giáo!!!
Lão giả lưng gù tái không còn bình tĩnh tự nhiên như trước, trừng mắt, hắc quang thoáng lóe lên:
- Cơ Giới, ta không quan tâm tới Cự Phủ. Ta có thể giúp ngươi xử lý tên tiểu gia hỏa đó. Nhưng hắn lại ở trong trung tâm Tổ Thần Giáo, ngươi nhờ cho ta xông vào vùng trung tâm Tổ Thần Giáo, giết người nhận truyền thừa của họ. Nghe nói Tổ Thần Giáo còn ban bảo vật cho hắn, hiển nhiên họ rất coi trọng La Phong.
- Năm đó ta giúp ngươi một lần. Lần này, xem như hoàn lại đi.
Quả cầu đen xa xa phát ra âm thanh.
- Ta thiếu ngươi một lần.
Lão giả lưng gù khàn khàn nói:
- Tốt, ta hứa với ngươi. Đưa tư liệu chi tiết về hắn đây cho ta.
- Thực lực Vũ Trụ Bá Chủ Đỉnh Cao. Thần thể phỏng chừng sánh ngang với sinh mạng đặc thù hiếm có. Hơn nữa hắn có khả năng thiên phú phân thân, chỉ cần tiêu diệt một thần thể của hắn là vô dụng. Phải thẩm thấu linh hồn, làm tất cả thần thể đều diệt vong. Hoặc là linh hồn khống chế! Nhưng linh hồn khống chế hiển nhiên khó khăn hơn nhiều.
Quả cầu đen nói:
- Thạch Đầu, ngươi là từ con đường huyễn cảnh mà trở thành Vũ Trụ Tối Cường Giả! Nếu ngươi không thành công, cả Vũ Trụ Nguyên Thủy này không còn bất kỳ cường giả nào có thể làm được.
- Tốt, ta xuất phát luôn. Ta biết các ngươi đã đợi sốt ruột lắm rồi.
Lão giả lưng gù nói.
- Ta chờ tin tức tốt của ngươi.
Quả bầu dục đen nói.
Rào!
Hai người một trước một sau đồng thời biến mất, thời gian không gian xung quanh cũng khẽ chấn động, rồi hoàn toàn khôi phục lại bình thường.
Còn trong thành phố nhân loại bình thường này căn bản không ai nhận thấy được gì cả.
Tổ Thần Bí Cảnh, hư không bên ngoài Ngũ Thải Cực Quang Hồ.
Một sinh mạng ngoại tộc toàn thân đen thui đứng trong hư không, chung quanh đầy khí lưu màu đen. Khí lưu đen bao phủ thân thể hắn, chỉ có thấy một cặp mắt đen sâu kín thấp thoáng.
“Nhân loại La Phong?”
“Lại để một Vũ Trụ Tối Cường Giả nhờ một Vũ Trụ Tối Cường khác đánh chết ngươi. Ngươi cũng nên tự hào về việc này.”
Tử Kinh Đảo.
Phủ đệ La Phong theo phong cách Giang Nam Viên Lâm, suối nhỏ cầu xinh, đình đài lầu các, La Phong đang ngồi trước bàn trên lầu cao, uống rượu ngon, suy tư về đạo Thần Thú. Hắn vô cùng hưởng thụ những ngày chuyên tâm yên bình tiềm tu. Nhưng La Phong cũng hiểu rõ, mình ở trong Tổ Thần Giáo nhìn như vô cùng an toàn, nhưng thời gian càng lâu, thì Trùng Tộc, Yêu Tộc, Tộc Cơ Giới lại càng lo lắng hơn! Dù sao trơ mắt nhìn mình không ngừng trưởng thành, cả ba đại tộc quần đỉnh cao làm sao chịu được chứ?
Nhất định sẽ nghĩ biện pháp xuống tay.
Còn mình có khả năng thiên phú phân thân. Nếu vẻn vẹn chỉ là công kích vật chất mà tiêu diệt của mình một phân thân, thì căn bản không đạt đến kết quả họ muốn. Do đó khi đã xuống tay, khẳng định sẽ xuống tay theo phương diện linh hồn, hoặc thẩm thấu linh hồn làm mình hoàn toàn chết hẳn. Tựa như cái chết của chủ nhân Vẫn Mặc Tinh năm đó.
Hoặc là linh hồn bị khống chế.
Bản tôn người địa cầu hiện thân bên ngoài như vậy, La Phong tự nhiên cũng không dám sơ ý.
Hắn luôn mang theo chí bảo Tháp Châu bảo vệ linh hồn. Cũng mặc cả chí bảo đỉnh cao Kiếp Giáp. Kiếp Giáp cũng có uy năng làm suy yếu công kích linh hồn. Quan trọng nhất chính là những loại chí bảo loại linh hồn bình thường yếu ớt, rất có thể trước mặt một vài công kích linh hồn cực mạnh sẽ tan vỡ ngay. Nhưng Tháp Châu chính là một hạch tâm khống chế cả Tinh Thần Tháp, là bằng chứng nhận chủ, cho dù chí bảo chí cường công kích cũng không thể làm nó vỡ vụn. Tuy uy năng phòng ngự vẻn vẹn chỉ cấp độ chí bảo bình thường, nhưng tuyệt đối rất đáng tin.
“Tháp Châu, Kiếp Giáp, hơn nữa ý chí, ý thức của bản thân ta là Vũ Trụ Chi Chủ. “ La Phong thầm nhủ.
Thần thể cường đại, thần lực vô tận, làm ý thức hắn rất cường đại! (cấp Vũ Trụ Chi Chủ )
Lần lượt tôi luyện, lột xác Sinh Tử Truyền Thừa, tiềm tu một ức tám ngàn vạn năm, cũng làm ý chí của hắn đạt tới cấp Vũ Trụ Chi Chủ!
Lại còn có chí bảo!
La Phong tự nhiên càng tin tưởng hơn!
“Hả? “
La Phong đang ngồi bưng chén rượu suy nghĩ về đạo Thần Thú, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên thiên không, hắn thấp thoáng cảm giác thấy có gì không hợp lý.
Vừa ngẩng đầu lên!
Giữa trời cao Ngũ Thải Cực Quang Hồ bao phủ xuống dưới chợt hiện ra một thân ảnh được khí lưu màu đen vô tận vờn quanh. Dưới khí lưu bao phủ, căn bản thấy không rõ được mặt, chỉ thấp thoáng thấy một đôi mắt. Đó là đôi mắt kinh khủng! La Phong chỉ cần nhìn một cái là cảm thấy run sợ, không ổn định!
Luồng run sợ phát ra từ linh hồn làm La Phong trong nháy mắt hiểu ra, loại cảm giác vô lực này cũng chỉ xảy ra khi chạm mặt Tinh Không Thủy Tổ, Tọa Sơn Khách mới có.
“Là Vũ Trụ Tối Cường Giả! “ La Phong lập tức hiểu ngay.
Rào!
Công kích vô hình bắn xuống!
Bành!!! Bành!!! Bành!!! Bành!!! Bành!!! Bành!!!
Trăm mét trên bầu trời nhà La Phong, đột nhiên xuất hiện một vết nứt khổng lồ!
Lầm lẫn, không phải vết nứt.
Mà là hai phương thời gian không gian va chạm!
Chỉ thấy thời gian không gian chung quanh thân ảnh khí lưu màu đen đứng hoàn toàn bị khống chế. Quy luật vận chuyển vũ trụ trong vùng Thời Không đều đã lui, tất cả hoàn toàn do thân ảnh khí lưu màu đen khống chế. Một vùng thời gian không gian khác cũng bị khống chế, một cái dưới lên, một cái trên xuống, hai phương thời gian không gian phát sinh va chạm trên đầu La Phong chừng trăm mét.
Còn đáng sợ hơn cả khi tinh cầu va chạm!
Hai thời gian không gian vô hình va chạm nhau, hai ý niệm cường đại khống chế thời gian không gian của mình. Thời gian không gian va chạm làm những vết nứt liên tục hiện ra.
“Cái gì! “ La Phong dại ra.
Hắn dù sao cũng có thực lực vượt xa Vũ Trụ Bá Chủ Đỉnh Cao, đã có thể xếp ngang với Vũ Trụ Chi Chủ rồi, nên ý thức và ý chí rất mạnh. Do đó trong nháy mắt hắn đã phán định, trong thời gian không gian phía dưới đất do một vị Vũ Trụ Tối Cường Giả khống chế!
“Hai vị Vũ Trụ Tối Cường Giả?”
“Giao thủ với nhau? “ La Phong sững sờ.
Rào rào rào...
Không trung phía trên Ngũ Thải Cực Quang Hồ bây giờ đã chính thức cuồng bạo. Đây là La Phong lần đầu tiên nhìn thấy Ngũ Thải Cực Quang Hồ cuồng bạo như vậy. Chỉ thấy Ngũ Thải Cực Quang Hồ vô biên vô bờ như một hồ nước trên bầu trời trong nháy mắt sụp đổ.
Ầm ầm...
Những cực quang vô tận lao thẳng xuống phía phía dưới, kéo thân ảnh hắc vụ xuống phía dưới.
Thân ảnh hắc vụ không động chút nào, phát ra tiếng gầm phẫn nộ:
- Tổ Thần, ngươi muốn cản trở ta?
- Hư Chân Ma Thần, đây là nơi của Tổ Thần Giáo ta!
Một thanh âm hùng hồn vang lên.