Chương 22 : Tâm Ta Duy Nhất Giết!
Khi hai nhóm La Phong, đội trưởng đều lặng yên đứng ngoài chiến trường cấp Chân Thần, như một thợ săn lặng lẽ chờ cơ hội, thì chiến đấu ở cả Cửu Yên Trạch đã trở nên điên cuồng nhất.
Đây là trận chiến của Pháp Tắc Chi Chủ. Ở đó chiến tranh vô cùng điên cuồng, vô số Pháp Tắc Chi Chủ hoặc là nhỏ yếu, hoặc phòng ngự kém một chút, đều đã chết đi.
Pháp Tắc Chi Chủ của Huyễn Dục Sơn, Cửu Yên Trạch cộng lại tự nhiên phải trên ngàn vạn!
Giết chóc cho tới bây giờ, đã chết đi mất một phần ba!
Đây là một trận tôi luyện, một trận sàng lọc!
Trải qua lần tôi luyện, chịu đựng, sàng lọc đáng sợ, các Pháp Tắc Chi Chủ thậm chí không ít người sẽ nhanh chóng đột phá trở thành Chân Thần!
- Tên ngu Ngân Hà! Còn muốn đi lấy thi thể Chân Thần. Thi thể Chân Thần dễ lấy thế à?
Ngột Hách vung đuôi, nhanh chóng lướt đi trong chiến trường Cửu Yên Trạch mênh mông, hơn nữa còn chốc chốc điên cuồng gầm lên xông về phía các chiến sĩ bộ lạc Huyễn Dục Sơn.
- Giết!
- Giết chết đám Huyễn Dục Sơn khốn khiếp!
Ngột Hách gầm lên, hét to.
Bên cạnh còn có một vài dị thú khác, cũng cùng nhau gầm lên, cùng xông lên giết các chiến sĩ bộ lạc.
Cửu Yên Trạch dù sao cũng quá lớn. Số lượng Pháp Tắc Chi Chủ quá nhiều, không biết chừng có một Pháp Tắc Chi Chủ mới sinh ra, những Pháp Tắc Chi Chủ cũ chết đi. Do đó bất kỳ Pháp Tắc Chi Chủ nào, nếu có thể biết được 80% Pháp Tắc Chi Chủ khác trong Cửu Yên Trạch cũng đã tài ba lắm rồi. Họ thấy Ngột Hách là dị thú, lại cùng họ giết các chiến sĩ bộ lạc Huyễn Dục Sơn, nên cho rằng đó là một đồng bạn mà mình không biết.
- Giết, giết.
Ngột Hách điên cuồng chiến đấu. Chỉ khi nào chung quanh có di thú nào khác chết đi, nó mới nhanh chóng thu hồi binh khí, áo giáp của những dị thú vừa chết.
“Giết ba tháng, ta mới thu được 1200 quân công. “ Ngột Hách trong lòng cũng thầm, ngầm lo lắng.
Nhưng chiến trường dù sao cũng quá lớn.
Nó chỉ có thể thu được binh khí, áo giáp rơi xuống chung quanh! Nhưng nó còn phải vô cùng cẩn thận né qua rất nhiều nguy hiểm. Dù sao chiến trường rất hỗn loạn, một khi sơ ý, mặc dù là nó, cũng có thể chết.
...
Ở một chỗ khác trên chiến trường Cửu Yên Trạch rộng lớn.
- Mọi người cần phải cẩn thận. Trong các Pháp Tắc Chi Chủ chúng ta, ai cũng có thực lực rất mạnh. Nhưng đây là một trận chiến tranh giữa ngàn vạn Pháp Tắc Chi Chủ! Hai người vừa mất cũng vì không cẩn thận. Chúng ta còn thiếu rất nhiều quân công, phải cảnh giác cẩn thận.
Khố Pháp suất lĩnh một nhóm quân sĩ cũng đang hỗn giữa chiến trường.
Ai nấy đều có bộ dáng chiến sĩ bộ lạc, tự nhiên là ngụy trang thành phe Huyễn Dục Sơn.
- Dạ.
- Hiểu.
- Chúng ta còn thiếu rất nhiều quân công.
Cả đám lính lo lắng vạn phần.
Bề ngoài là như thế.
Nhưng nội tâm, đám lính đều hiểu, đồng bạn chết một người, thì những binh khí áo giáp mà dị thú Cửu Yên Trạch lúc trước đồng bạn mình tìm được, sẽ thành của họ. Mười quân sĩ cộng lại, số binh khí áo giáp tìm được cũng chỉ trên vạn phần, tốt xấu gì cũng có thể đổi được một vạn quân công, cam đoan ít nhất một quân sĩ có thể vượt qua nhiệm vụ.
Đồng bạn chết, ngược lại vẫn hữu ích cho họ.
Nhưng, không ai muốn mình chết.
...
Nhóm lính Khố Pháp, nhóm lính Ngư La, Ngột Hách một mình, đều đang trên chiến trường Pháp Tắc Chi Chủ nghĩ biện pháp cố gắng kiểm được binh khí áo giáp của phe Cửu Yên Trạch. Đương nhiên cũng có thể lấy được một phần nhỏ binh giáp của các cường giả Huyễn Dục Sơn cho đủ số. Chỉ cần quân đội nghiệm chứng không ra thì cũng chẳng sao!
Nhưng dù sao Cửu Yên Trạch cũng quá lớn!
Ba nhóm này có thể thu được bao nhiêu binh khí áo giáp chứ? Nhất định, nhiệm vụ lần này, trong số họ đại đa số nếu không phải chết trên chiến trường, cũng cuối cùng sẽ bị quân pháp xử trí!
Dù vậy!
Họ cũng không dám đi chiến trường cấp Chân Thần.
...
Chiến trường cấp Chân Thần đã liên tục gần bốn tháng.
La Phong vẫn bình tĩnh lặng lẽ chờ cơ hội.
Nhưng đám lính đội trưởng lại đang nội loạn.
- Đội trưởng! Ngươi luôn sợ sệt như vậy, một khi chiến tranh đã qua, chúng ta làm gì còn cơ hội, để từ đó tìm được quân công?
Một tên lính mặc rắn chắc màu áo giáp vàng sậm truyền âm cả giận nói:
- Không có quân công, chúng ta chỉ có thể chạy trốn. Nhưng quân đội muốn giết chúng ta, chúng ta cho dù thoát được nhất thời, cũng không sống được bao lâu. Chúng ta phải cho đủ quân công.
- Đúng, đội trưởng, không thể tiếp tục như vậy.
- Chúng ta cũng muốn sống!
- Chúng ta cũng muốn quân công!
Có mấy tên lính đều nóng nảy, những binh lính khác cũng lo lắng nhìn về phía đội trưởng.
Đội trưởng đôi mắt lạnh lùng dưới cặp sừng cong khổng lồ nhìn lướt chung quanh. Hắn hiểu, đám lính dưới trướng hắn thật sự nóng nảy. Hắn tìm được một thi thể Chân Thần có thể không hề gấp gáp. Nhưng đám lính dưới trướng hắn lại không thể bình tĩnh như hắn được.
- Bây giờ đi chiến trường cấp Chân Thần là chịu chết.
Đội trưởng lạnh lùng nói.
- Chúng ta biết đúng là chịu chết. Do đó chúng ta sẽ không đi chỗ đó, mà bây giờ vô số Pháp Tắc Chi Chủ đang chiến đấu, ở đó đều là quân công! Chúng ta chỉ cần đủ thời gian, kiểm được hàng loạt binh khí áo giáp, hoàn toàn có thể tập hợp tới đủ quân công, trên chiến trường Pháp Tắc Chi Chủ, cơ hội sống sót của chúng ta là rất lớn.
- Đúng, đội trưởng.
- Chúng ta đi chiến trường Pháp Tắc Chi Chủ đi.
Ai nấy đều nhìn về phía đội trưởng.
Đội trưởng cười lạnh:
- Lấy binh khí áo giáp, đạt được một vạn quân công? Vậy phải bao lâu? Muốn đi, tự đi đi, ta không ngăn trở. Nhưng thời điểm mấu chốt, ta sẽ thông qua truyền tấn lệnh bài nhắn tin cho các ngươi, nói cho các ngươi biết về toạ độ của ta, lúc đó các ngươi phải lập tức tới đây. Nếu không...
- Dạ, đội trưởng.
- Hiểu, đội trưởng.
- Đội trưởng gọi một tiếng, chúng ta lập tức tới.
- Đội trưởng, chúng ta trước tiên qua chiến trường thôi.
- Chúng ta tùy thời chờ đội trưởng phân phó.
Cả đám lính lập tức đáp răm rắp, rồi lập tức ai nấy đều lặng yên nhanh chóng lưu đi. Chỉ một lát sau, đám lính dưới trướng đội trưởng đã đi sạch.
Đội trưởng lắc đầu cười lạnh:
- Đối diện tử vong, ai nấy đều xem ra rất sốt ruột.
Đội trưởng nội tâm xem thường đám quân sĩ này. Nhưng dù sao mỗi người đều là quân sĩ Mãng Hà Quân, liên hợp lại vẫn có thể bộc phát cũng đủ chiến lực. Lợi dụng được họ, hoàn toàn có thể dễ dàng vượt qua một vài nhiệm vụ. Không đến thời điểm cuối cùng, hắn cũng sẽ không dễ dàng vứt bỏ nhóm lính của mình.
...
La Phong cùng đội trưởng, ở hai vùng khác nhau ngoài chiến trường cấp Chân Thần, đều lặng yên ẩn mình, thời khắc chuẩn bị lộ ra răng nọc của mình.
...
- Rống...
Dị Thú Chân Thần tám chân cổ dài,, trên đầu có độc nhãn hẹp dài lóe lên, đang bên bờ chiến trường cấp Chân Thần.
Thực lực nó, đã hạ xuống không ít.
Loại như nó, không chiến giáp cấp Chân Thần, nếu xếp trong các Chân Thần, vốn là thấp hơn những Chân Thần từng gia nhập quân đội! Bình thường một vài việc vặt, như thu dọn chiến trường, như tuần tra, như thu hồi thi thể bên mình đều do bọn Chân Thần này làm, nhưng họ cũng hiểu là vì thực lực không đủ, do đó cũng sẽ tôi luyện bản thân. Nhưng trong loại đại quyết chiến như thế này, một khi cảm thấy thực lực hạ xuống không ít, họ sẽ lựa chọn né tránh.
“Đáng hận.”
“Chân Thần vừa chết, áo giáp binh khí rơi ra khỏi thân thể, sẽ bị Chân Thần địch quân đánh chết lấy luôn. Ta lại chẳng có được một món nào. “ Dị Thú Chân Thần tám chân thầm tức giận.
Chiến giáp cấp Chân Thần, binh khí, là rất trân quý.
Còn một vài binh khí chiến giáp khác lại rất bình thường. Tuyệt đại đa số Pháp Tắc Chi Chủ đều có.
Tại Tấn Chi Thế Giới, mặc dù trăm món ngàn món chí bảo đỉnh cao, cũng đừng mơ đổi được một chí bảo chí cường!
“Ta nhất định phải đạt được một món chiến giáp Chân Thần.”
“Nhất định.”
Dị Thú Chân Thần tám chân lang thang. Nó lần lượt lánh chiến trốn tránh, tìm cơ hội. Nếu một Chân Thần có chiến giáp cấp Chân Thần mà chết đi, nó nhất định sẽ cố gắng đi cướp! Chỉ là Chân Thần cỡ đó rất khó chết. Mặc dù chết, cơ hội để nó cướp được cũng rất nhỏ. Nếu không cũng không đến mức bây giờ vẫn chưa có được chiến giáp Chân Thần.
...
Liên tục lang thang.
Ở khu vực khác trên chiến trường cấp Chân Thần.
“Không có Chân Thần khác. “ Đội trưởng trong lòng rất hồi hộp: “ Chỉ cần một mình con dị thú tám chân này, ta ngồi trên bảo vật dòng cơ giới, một đối một, chiến đấu một hồi lâu là hoàn toàn có thể giết chết nó. Nhưng đây là chiến trường cấp Chân Thần. Nó đã lấy trên ba mươi thi thể Chân Thần rồi.”
Ở một chỗ khác.
La Phong đôi mắt bình tĩnh như nước, lặng lẽ tập trung vào Dị Thú Chân Thần tám chân, đồng thời không ngừng tính toán phương vị.
“Thực lực của nó đã hạ xuống không ít.”
“Không có chiến giáp chí bảo chí cường hộ thể!”
“Ta tin chắc, trong thời gian cực ngắn có thể đánh chết nó.”
La Phong tập trung vào vị trí Dị Thú Chân Thần. Khi con Dị Thú Chân Thần tám chân bắt đầu lang thang, La Phong cũng bắt đầu lẳng lặng hành động, tốc độ hắn chẳng hề nhanh, phòng ngừa xuất hiện chấn động lớn lại bị thần lực dò xét. Hắn dần dần di chuyển về phía chiến trường cấp Chân Thần, tốc độ vô cùng chậm. Lúc này, La Phong vô cùng kiên nhẫn.
Chỉ tới gần, cũng mất ba ngày.
Qua ba ngày, La Phong cũng đã tiến vào bên trong chiến trường cấp Chân Thần, sau đó La Phong dừng lại, đợi Dị Thú Chân Thần tám chân đi lang thang tới.
“Chờ đợi.”
“Chờ đợi.”
“Chờ đợi sẽ bộc phát trong nháy mắt. “ La Phong không ngừng thu thế.
Chỉ cần tới gần cũng mất ba ngày, cùng với lúc này đang chờ đợi, trạng thái cả người La Phong đang không ngừng tăng vọt, tất cả tư tưởng khác đều bị bài trừ, tất cả đều ngưng tụ duy nhất, chỉ có một mục tiêu, dùng tốc độ nhanh nhất, trong thời gian ngắn nhất,!
Giết chết Dị Thú Chân Thần tám chân
Loại tư tưởng này tuyệt đối là duy nhất!
Cũng tự nhiên làm tiềm lực bốc cao, La Phong thoáng có một cảm giác mãnh liệt muốn rút đao. Vì sao sinh tử trong chiến đấu mới có thể đột phá? Chính là vì giữa sinh tử, bản năng sinh mạng sẽ tự nhiên làm tất cả tư tưởng đều tập hợp, bộc phát ra tiềm năng vô cùng đáng sợ.
Đây là một thế cục đáng sợ nguy hiểm!
Giữa chiến trường trên vạn Chân Thần, giết chết một Chân Thần, một việc điên cuồng như thế nào chứ? Nguyên nhân chính là điên cuồng, nên La Phong cảm thấy trong lòng thiêu đốt tình cảm mãnh liệt điên cuồng.
“Cơ hội.”
“Cơ hội.”
“Cơ hội. “ La Phong trong mắt chỉ có con Dị Thú Chân Thần tám chân xa xa đang du đãng,.
Lúc này, con Dị Thú Chân Thần tám chân đang cẩn thận vạn phần, không muốn giao chiến với vài Chân Thần cường đại của phe Huyễn Dục Sơn. Nhiều nhất là chiến đấu với một vài Chân Thần bộ lạc hơi yếu mà thôi. Dần dần, nó cũng đang đến gần chỗ La Phong, rất gần, rất gần...
La Phong tựa như một tảng đá, đôi mắt luôn ảm đạm đột nhiên lóe lên.
Cả người từ vật chết trong nháy mắt bộc phát.
“Chính là lúc này!”
La Phong trong nháy mắt bộc phát.
Ầm!
Tốc độ trong nháy mắt bộc phát, thần lực trong nháy mắt bắt đầu cuồng bạo thiêu đốt
Ầm! Đoạn Diệt Đệ Nhất Quyển!
Ầm!
Một lần nữa mức độ thiêu đốt tăng lên
Đoạn Diệt Đệ Nhị Quyển!
Đây là một trong hai đại thu hoạch của La Phong trong 800 vạn kỷ nguyên, luyện thành Đoạn Diệt Đệ Nhị Quyển!
“Cái gì! “ Dị Thú Chân Thần tám chân luôn lang thang ở rìa chiến trường, chợt cảnh giác ngẩng cái đầu hẹp dài lên, độc nhãn kinh ngạc nhìn về phía sau. Chỉ thấy một đao ảnh khổng lồ mơ hồ mang theo khí thế vô cùng cuồng mãnh chém thẳng đến...