Chương 26 : Kết Cục Của Tiểu Đội Mãng Hà Quân
Kim Giác cự thú lẫn vào trong đại quân Pháp Tắc Chi Chủ của Cửu Yên Trạch. Kim Giác cự thú và Nhân Loại là hai chủng tộc khác nhau, khí tức tự nhiên cũng khác nhau. Mặc dù những Chân Thần ấy đứng trước mặt Kim Giác cự thú, cũng nhận không ra con Kim Giác cự thú này chính là La Phong lúc trước. Mà ở Tấn Chi Thế Giới căn bản không có khả năng phân thân, nên chẳng ai nghĩ tới.
Giữa trời cao Cửu Yên Trạch.
Sáu Hư Không Chân Thần song phương Huyễn Dục Sơn và Cửu Yên Trạch đều đang quan khán phía dưới.
- Lại chạy thoát như vậy à!
- Tên lính này bên mình còn có một Pháp Tắc Chi Chủ dị thú. Sau này, bất luận đồng đội lúc trước của hắn, hay 50 Chân Thần Cửu Yên Trạch các ngươi, cũng không thể phát hiện ra hắn nữa.
- Hắn nhất định có thể bình yên ly khai Cửu Yên Trạch.
Cả đám Hư Không Chân Thần đều bình phán.
Cửu Yên cũng nhìn xuống phía dưới, nhẹ giọng cảm thán:
- Có thể có hai món bảo vật dòng cơ giới, đặc biệt là chiếc chiến thuyền sau này. Tuy nói hẳn là bảo vật cơ giới cấp Chân Thần, nhưng động lực lại rất mạnh, chắc phải là cực phẩm trong các máy móc cấp Chân Thần. Hắn mới chỉ là một Pháp Tắc Chi Chủ, theo lý không đổi được bảo vật dòng cơ giới tốt như vậy. Nhưng hắn lại có. Xem ra, hắn rất được trọng thị trong quân đội.
Sáu Hư Không Chân Thần này biết được tất cả những gì phát sinh phía dưới.
Nhưng họ cũng không nghĩ tới, tên quân sĩ và Kim Giác cự thú dị thú trên thực tế chính là cùng một cường giả.
Hư Không Chân Thần khống chế cả chiến trường, hiểu rõ tất cả.
Nhưng họ cũng sẽ không nhúng tay, cũng không dám nhúng tay, không ai dám khiêu khích quy tắc ngầm của cả Tấn Chi Thế Giới!
Thời gian trôi qua, tháng này qua tháng khác, cả chiến cuộc đã tới thời kì cuối.
- Sao lại không tìm thấy?
Trong đại quân chiến sĩ bộ lạc Huyễn Dục Sơn, đội trưởng rất tức giận không cam lòng:
- Cả Cửu Yên Trạch mặc dù rộng lớn, nhưng chiến trường Pháp Tắc Chi Chủ cũng chỉ chừng đó người. Tân binh Ngân Hà căn bản không thể chạy trốn qua nơi khác! Thời gian dài như vậy, sao lại chưa từng phát hiện hắn lấy một lần nào?
- Đội trưởng, thật sự không tìm thấy.
- Chúng ta tìm khắp rồi.
- Không tìm thấy.
Cả đám lính thông qua truyền tấn lệnh bài trả lời.
Đội trưởng cũng rất không cam lòng.
Những quân sĩ khác không biết. Nhưng hắn đã từng thấy La Phong đánh với Dị Thú Chân Thần, hiểu rõ sự đáng sợ của tân binh này. Vốn kế hoạch là kết giao, nhưng sau đó hắn đỏ mắt vì quân công lớn mới quyết định ra tay. Lần trước thất bại thì thôi. Chỉ có thể nói là không ngờ tân binh đó lại còn có cả chiến thuyền Dòng Cơ Giới.
Nhưng bây giờ sáu tháng đã qua, cũng chưa từng phát hiện ra tân binh Ngân Hà.
- Không thể không tìm thấy. Hắn ở chỗ này thôi. Tìm, tìm đi. Các ngươi không muốn chết thì mau mau tìm đi! Hy vọng hoàn thành nhiệm vụ quân đội đều đặt trên người hắn.
Đội trưởng nóng nảy.
Cho dù hắn không nói, những quân sĩ kia cũng đều đem hết toàn lực.
- Ta không tin.
Đội trưởng thật sự nóng nảy.
- Bây giờ phải đem tin tức này nói cho hai đội kia.
- Ngư La! Khố Pháp! Nói cho các ngươi một việc. Mấy tháng trước, trên chiến trường cấp Chân Thần, có một Chân Thần chuyên môn thu thi thể phe Cửu Yên Trạch đã bị chết. Thi thể được tân binh Ngân Hà cướp đi. Tân binh Ngân Hà bây giờ có trên ba mươi thi thể Chân Thần, còn hắn bây giờ đang giấu kín đâu đó trong Cửu Yên Trạch.
Đội trưởng đem tin tức này nói cho các quân sĩ dưới trướng.
Ngoại trừ La Phong.
Tất cả các quân sĩ khác đều nhận được tin tức!
- Cái gì!
- Không thể.
- Tân binh đó có thể tìm được trên ba mươi thi thể Chân Thần?
- Hắn sao lại có thể còn sống trốn ra ngoài được?
Cả đám lính đều hỏi lại.
- Tin hay không tùy các ngươi. Tin tức là như thế. Ta đã truy xét hắn lâu rồi. Chỉ là hắn ẩn mình kỹ quá.
Đội trưởng không muốn nhiều lời. Hắn tin rằng dưới sự uy hiếp của nhiệm vụ quân đội, đám lính kia cũng sẽ kiệt lực đi tìm La Phong. Có nhiều quân sĩ đi tìm như vậy, xác suất tìm được nhất định sẽ gia tăng.
- Hừ.
Đội trưởng thầm nói:
- Với thực lực tân binh Ngân Hà, Ngư La? Khố Pháp? Căn bản không có khả năng thành công. Họ nhiều nhất là giúp ta tìm ra tân binh Ngân Hà mà thôi.
Nội tâm hắn căn bản không xem Ngư La, Khố Pháp vào mắt.
Nhóm quân sĩ dị thú bọn Ngư La, lẫn trong phe Cửu Yên Trạch.
- Lâu như vậy, chúng ta tổng cộng thu được hai vạn binh khí áo giáp, vẻn vẹn chỉ có thể cam đoan trong số chúng ta có hai người có thể hoàn thành nhiệm vụ quân đội. Hơn nữa xem ra, cuộc chiến đấu giữa Huyễn Dục Sơn và Cửu Yên Trạch đã bắt đầu yếu đi. Theo đánh giá thì không bao lâu nữa là sẽ chấm dứt. Bất luận tân binh Ngân Hà có thi thể Chân Thần hay không, chúng ta cũng phải truy xét.
Ngư La truyền âm quát.
- Tra!
- Truy xét tân binh Ngân Hà.
Cả đám quân sĩ dị thú trong mắt đều lóe lên vẻ điên cuồng, đó là sự điên cuồng khi đối diện với tử vong.
Nhóm lính Khố Pháp, thì lẫn trong phe Huyễn Dục Sơn.
- Chúng ta cộng thu được trên ba vạn binh khí áo giáp, thiếu rất nhiều. Không có chiến tranh, chúng ta muốn tập hợp đủ một vạn binh khí áo giáp cũng không thể. Tìm... Tìm tân binh Ngân Hà.
Khố Pháp tuy khiêm tốn nhã nhặn, nhưng trước mặt tử vong, vẫn sẽ bắt lấy một cây rơm rạ cuối cùng.
Trong đại quân Cửu Yên Trạch.
Ngột Hách nhận được tin tức từ đội trưởng.
“Trên ba mươi thi thể Chân Thần, Ngân Hà? “ Ngột Hách kinh hãi, trong mắt tràn đẩy vẻ không tin.
Hắn không tin, cũng không muốn tin!
“Ta tập hợp quân công lâu như vậy, còn kém mức một vạn rất xa. Hắn chỉ một mình một người lại tìm được nhiều thi thể Chân Thần như vậy sao? “ Ngột Hách không muốn tin. Nhưng đội trưởng đã phát tin tức tới, hắn có cảm giác, e rằng việc này nhất định là thật. Nếu không đội trưởng dù óc tưởng tượng tốt đến mấy, cũng sẽ không nghĩ ra tin tức buồn cười như vậy.
Hối hận! Ngột Hách trong lòng tràn đầy hối hận.
“Nếu lúc trước ta đi cùng hắn, hắn tìm được ba mươi thi thể Chân Thần, cũng không cần nhiều, phân cho ta năm cái là được... “ Ngột Hách vừa gấp, vừa hối hận.
Lần này mọi binh lính Mãng Hà Quân nhận nhiệm vụ đến Cửu Yên Trạch, đều đang tra vị trí của tân binh Ngân Hà.
Nhưng mặc cho họ tra như thế nào, cũng không tra ra.
Giống như tân binh Ngân Hà đã rời khỏi Cửu Yên Trạch vậy!
“Ai nấy đều đang tìm ta? “ Kim Giác La Phong lẫn trong đại quân dị thú, đã mấy lần thấy một vài thân ảnh quân sĩ xa xa, thậm chí từng thấy Ngột Hách hai lần!
“Tìm đi, tìm như thế nào, cũng không tìm thấy đâu.”
Kim Giác La Phong nằm trong ao đầm, nửa thân thể đều ngập trong nước. Vì song phương trường kỳ chiến đấu, song phương tổn thất đều rất thảm trọng, tới bây giờ, tự nhiên song phương cũng bắt đầu khống chế, không còn quá tiếp tục chiến đấu điên cuồng nữa. Rất nhiều dị thú, chiến sĩ bộ lạc đều đã lui lại.
- Ngân Hà, Ngân Hà, ta là Ngột Hách.
Kim Giác La Phong nhếch mép cười, rốt cục cũng có quân sĩ liên lạc với mình.
- À, Ngột Hách?
La Phong trả lời:
- Sao thế. Ngươi tập hợp đủ quân công rồi à?
- Không. Một vạn quân công rất khó tập hợp đủ.
Ngột Hách vội đáp.
- Ngân Hà, ta vừa mới nhận được tin, ba đội đội trưởng, Khố Pháp, Ngư La hỏa bây giờ đang tìm ngươi, muốn lấy được thi thể Chân Thần từ tay ngươi. Hơn nữa họ cũng xem ta là tân binh, quy kết ta thành cùng nhóm với ngươi. Ta cũng bị họ bài xích!
- Sao thế?
La Phong hỏi.
- Ngân Hà, chúng ta cũng cùng tiến Mãng Hà Quân, cùng là tân binh. Ta bây giờ thiếu không ít quân công. Ta không cầu nhiều, ngươi cho ta một thi thể Chân Thần, giúp ta một tay. Ta tuyệt đối sẽ dùng bảo vật để đổi! Ta nguyện đổi chiến giáp Chân Thần do cha ta cấp cho để đổi với ngươi.
Ngột Hách lo lắng chờ đợi.
Ngột Hách xem ra, hắn cũng là tân binh như La Phong, mà mình lại đem chiến giáp Chân Thần tới đổi, hẳn là không khó.
- Đổi?
La Phong nói:
- Bảo ta đổi với ngươi ở Cửu Yên Trạch à?
Ngột Hách lập tức hiểu ra.
Lúc này tân binh Ngân Hà tuyệt đối sẽ không tiết lộ tung tích, tự nhiên không xuất hiện trao đổi với hắn được.
- Về quân doanh, về quân doanh hãy trao đổi.
Ngột Hách vội truyền tấn.
- Ngươi coi như thông minh.
La Phong thầm nghĩ
Ngột Hách tốt xấu gì cũng có được áo giáp binh khí đồng phục. Nhưng hắn cũng là hài tử của chủ nhân Bắc Chân Hải, e rằng thật sự có vài món bảo vật tốt.
- Tới quân doanh sẽ đổi. Đến lúc đó ngươi nên xuất ra bảo vật có đủ trọng lượng, không đủ trọng lượng, vậy có thể không làm được.
- Nhất định, nhất định.
Ngột Hách thở phào một hơi, hắn nhất là sợ Ngân Hà không để ý đến hắn.
Trong lòng La Phong cũng đã tính rồi.
Nhìn xem một vạn quân công có thể đổi được gì ở ‘Điểm quân bị’. Đến lúc đó tự nhiên sẽ ép Ngột Hách bỏ ra nhiều hơn! Đối với mình vẻn vẹn chỉ là một vạn quân công, dệt hoa trên gấm. Nhưng đối với Ngột Hách mà nói, đó là thứ bảo vệ tính mạng. Quân đội muốn giết hắn, cha hắn dù là chủ nhân Bắc Chân Hải cũng không dám ngăn cản.
Ngột Hách trước hết liên lạc với mình, vẻn vẹn qua vài ngày, thì Khố Pháp cũng liên lạc.
Chỉ là, Ngột Hách thì giàu có.
Còn đám lính Khố Pháp thì bản thân bảo vật cũng không nhiều lắm, không có đủ cho La Phong ép, nên La Phong cũng không nói nhiều.
“Đừng nghĩ ta ngu ngốc. Giao dịch với các ngươi ngoài quân doanh à? Hắc... các ngươi cứ chờ chết đi! “ La Phong vừa dứt lời, mặc cho Khố Pháp gửi thêm tin nhắn, hắn cũng không còn để ý tới nữa.
Vốn chính là bố thí.
Phải biết mình nhận bố thí, thì đối phương mới có tư cách sống.
Dám đàm phán điều kiện với mình, vậy thì chết đi!
Trận chiến này diễn ra thêm một năm nữa.
Rồi sáu đại Hư Không Chân Thần hiện thân, rất nhanh đại quân Huyễn Dục Sơn bắt đầu rút lui.
- Ầm...
Vốn Cửu Yên Trạch bị cách ly hư không, một lần nữa khôi phục bình thường.
- Chúng ta đi!
Đại quân Huyễn Dục Sơn rầm rộ bắt đầu xé gió rời đi. Một vài Mãng Hà Quân ngụy trang thành quân sĩ chiến sĩ bộ lạc, nhân lúc lui binh cũng lẳng lặng nhanh chóng nấp vào vùng ven Cửu Yên Trạch.
- Chúng ta còn chưa tập hợp đủ quân công.
Ba đội Khố Pháp, Ngư La, đội trưởng đều nhìn lên đại quân Huyễn Dục Sơn giữa trời cao nhanh chóng rời đi, rất không cam lòng.
Đại quân thối lui, họ không còn cơ hội đục nước béo cò. Sau này rất khó khăn.
- Đoạt!
- Đội trưởng và Khố Pháp, khẳng định tập hợp được không ít quân công. Chúng ta đoạt đi! Chúng ta sẽ có cơ hội sống sót.
Ngư La dẫn theo một nhóm quân sĩ dị thú dưới trướng, tràn ngập sát ý vô tận.
- Đi đoạt quân công.
Khố Pháp cũng gầm khẽ Dđạo.
- Muốn sống sót, chỉ có đi đoạt.
Đội trưởng nói với đám lính dưới trướng như thế.
Ba đội quân sĩ đều không hẹn mà cùng lựa chọn tiến hành một trận chiến đấu. Chỉ có chiến đấu, kẻ mạnh thì sống, có thể tập hợp đủ quân công! Nếu ba đội đều ly khai, e rằng nội bộ ba đội sẽ tự giết lẫn nhau.
Ở vùng ven Cửu Yên Trạch mênh mông.
Một con Kim Giác cự thú đạp hư không, chia tay ba con dị thú Pháp Tắc Chi Chủ khác, đều là những hảo hữu mà Kim Giác cự thú kết giao trong chiến tranh.
Một lát sau, họ chia tay nhau.
“Cũng nên trở về quân doanh rồi. “ Kim Giác La Phong quay đầu nhìn thoáng qua kia Cửu Yên Trạch bao phủ sương mù vô tận. Hắn thật ra cũng không muốn quản những quân sĩ khác của Mãng Hà Quân, xem cuối cùng kết cục chiến đấu sẽ là như thế nào. Ít nhất, lần này hắn đã có được quân công lớn trở về.
Vèo!
Ra tới rìa ngoài, một cá cú thuấn di, Kim Giác cự thú đã biến mất khỏi phạm vi Cửu Yên Trạch.