Chương 37 : Cảnh Giác
La Phong mặc Kim Trảo Thần, chỉnh thể thực lực cũng tăng vọt, hoàn toàn đánh dị thú lân giáp tơi bời.
Cấp độ bí pháp của Dị thú lân giáp là cấp sáu. Là một Pháp Tắc Chi Chủ, có thể sáng chế ra bí pháp cấp sáu đã là không tệ rồi. Lại biết một lớp bí thuật thiêu đốt thần lực, bình thường có thể bộc phát ra chiến lực cấp bảy! Quan trọng nhất chính là bảo vật dòng cơ giới của nó chỉ có một mặt, chủ yếu là công kích rất mạnh, hoàn toàn có thể làm phương diện công kích tăng lên ba cấp độ!
Nói cách khác, nó có thể bộc phát tới công kích cấp mười.
Nhưng về mặt phòng ngự, né tránh, nó không tìm được gia tăng phụ trợ từ mặt đất. Việc này khiến cho công kích của nó không đến được La Phong. La Phong có thể dễ dàng công kích tới nó. Nhưng mặc dù nó công kích không tới ta, nhưng La Phong cũng có thể ngăn cản. Mà La Phong còn có ‘Kim Trảo Thần’ bảo vệ, căn bản không có tổn thương gì, nhưng dị thú lân giáp một khi bị công kích, lại lập tức tổn thất rất nhiều thần thể.
Chiến đấu nghiêng về một phía!
Điều này làm cho đám lính khác xa xa đều kinh ngạc. Tới tầng như họ, đã xem như chiến lực cực hạn mà ‘Pháp Tắc Chi Chủ’ có thể bộc phát. Muốn tiến lên, mỗi bước một đều cực khó. Do đó khi chính thức chiến đấu, chênh lệch với nhau sẽ không hiển thị hết.
Nhưng tên kia là quân sĩ 'Ngân Hà'...
- Quá mạnh. Thân pháp của quân sĩ Ngân Hà thật là đáng sợ. Hơn nữa bảo vật dòng cơ giới tuy cái nào cũng rất mạnh, nhưng dạng đều có tăng cường phụ trợ. Một khi bị hắn công kích, thì đúng là bị dày xéo.
- Trảo pháp của hắn cũng cực lợi hại. Phương diện công kích của Kim Trảo Thần chẳng hề mạnh, nhưng Ngân Hà dựa vào trảo pháp của hắn, thật sự khiến cho công kích mạnh tới như vậy.
Cả đám lính xa xa đang chiến đấu cũng chú ý tới nơi này.
Họ hiểu rõ, đã là Ô Khải Lâu tầng thứ nhất, thì bọn họ phải tự giết lẫn nhau. Còn mục tiêu cuối cùng là lên đỉnh Ô Khải Lâu. Vậy muốn lên những tầng sau, họ không thể không tự giết lẫn nhau. Hoặc nói do động lực ích lợi, họ rất có thể sẽ chủ động chiến đấu, nên thừa dịp bây giờ, có thể thấy rõ thực lực của quân sĩ khác.
Đám lính còn lại lúc này lập tức đưa ra phán định:
- Không thể trêu vào quân sĩ Ngân Hà. Gặp hắn thì trốn cho xa!
- Sớm biết hắn mạnh như vậy, đã không đối phó với hắn.
Quân sĩ Tu Chung cũng không cam lòng,
- Cố ý kết giao, khi mạo hiểm ở những tầng Ô Khải Lâu kế tiếp, có được một bằng hữu như vậy trợ giúp thì tốt quá.
- Rào!
Kim trảo trên tay phải La Phong khẽ giơ lên, rồi uốn lượn, đặc biệt là năm móng vuốt như loan đao cong.
Một trảo!
Đảo qua lưng dị thú lân giáp, đánh cho dị thú lân giáp này quay cuồng ngã sầm xuống đất, sau đó là những trảo điên cuồng. Trảo ảnh kim sắc chói mắt như sóng lớn mãnh liệt, rào rào rào liên tục không ngừng đảo qua thần thể dị thú lân giáp, làm nó không ngừng suy yếu
Lúc này thần thể dị thú lân giáp đã tổn thất một bộ phận, thực lực chỉ còn lại có chừng hai thành, tự nhiên hoàn toàn bị dày xéo.
- Ngân Hà, tha cho ta!
Dị thú lân giáp sợ hãi, cầu cứu.
La Phong lại căn bản không để ý tới.
- Ta nguyện … ta nguyện hiến hết tất cả bảo vật.
Dị thú lân giáp lo lắng vạn phần. Hắn không muốn chết.
- Giết ngươi, bảo vật của ngươi cũng là của ta thôi.
La Phong lạnh lùng truyền âm,
- Còn nữa. Đã lựa chọn tiến vào Ô Khải Lâu, phải có giác ngộ về sống chết. Ngươi bây giờ thực lực giảm xuống, mặc dù ta tha mạng cho ngươi ở tầng thứ nhất, tầng thứ hai tầng thứ ba tầng thứ tư thì sao? Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể sống sót à? Hơn nữa không giết chết quân sĩ khác, sẽ không thể tiến vào tầng thứ hai, không thể tiến vào tầng thứ hai, thì sẽ bị Ô Khải Lâu tiêu diệt. Ta không muốn chết! Mặc dù lưu mạng cho ngươi, ngươi cũng không giết được quân sĩ khác. Do đó bất luận như thế nào, ngươi nhất định sẽ chết!
Dị thú lân giáp cũng biết.
Chỉ là cảm giác tử vong đã tới, nó không cam lòng, nó luống cuống, nó tự nhiên muốn sống lâu hơn một lát. Về phần nguy cơ kế tiếp? Tự nhiên là đi một bước tính một bước.
- Ta lưu mạng cho ngươi, đi tầng thứ hai thì sao.
Thanh âm La Phong rất lạnh giá, không gợn chút tình cảm nào.
Vừa rồi dị thú lân giáp chủ động công kích mình. Nếu là mình yếu, sợ mình cũng sẽ bị đánh chết.
- Không!
Dị thú lân giáp phẫn nộ bất cam, nhưng dù phẫn nộ bất cam, cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình không ngừng yếu đi, cho đến lúc tiêu diệt, không có cách nào khác. Vì mặc dù tự bạo, thì lực công kích tự bạo sinh ra cũng không đạt đến cấp mười.
Dưới công kích cuồng bạo như bão tố.
Dị thú lân giáp đã bị tiêu diệt!
“để lại không ít bảo vật. “ La Phong vung tay lên, nhanh chóng thu hồi vô số vật phẩm trên sa mạc. Trong những vật phẩm để lại ấy có một cái chân màu đen, cũng là bảo vật dòng cơ giới mà dị thú lân giáp có lúc trước.
“Tấn Chi Thế Giới...”
“Có văn minh viễn cổ đầy đủ, đặc biệt về mặt bảo vật dòng cơ giới, lại cực thiện “ La Phong cảm khái, “ Mặc dù là một Vũ Trụ Chi Chủ, về bí thuật thiêu đốt thần lực, về bảo vật dòng cơ giới, đều có thể đạt tới chiến lực cấp mười. Trong Vũ Trụ Hải, đây chính là chiến lực của Nguyên Tổ.”
Kỳ thật cũng rất bình thường.
Bảo vật dòng cơ giới, cấp độ Pháp Tắc Chi Chủ, vốn có uy năng chiến đấu vượt cấp!
La Phong có được vô số bảo vật, cũng hiểu. Vừa rồi dị thú lân giáp sở dĩ bị mình đánh chết, chính là vì mình di động né tránh chiếm ưu thế tuyệt đối! Ưu thế của mình đối mặt với Chân Thần cũng chiếm ưu thế tuyệt đối. Điểm này đã chứng minh tại Cửu Yên Trạch.
“Giết một quân sĩ tinh anh, còn kiếm được nhiều tiền hơn giết mười Chân Thần. “ La Phong quét mục quang nhìn bốn phía.
Trên sa mạc lạnh giá.
Gió lạnh vẫn thổi, còn ở những chỗ rất xa, lần lượt đang phát sinh chiến đấu. Đám lính đang giết chóc đó thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn về phía La Phong.
“tránh xa ta thế. “ La Phong không khỏi lắc đầu.
Vốn định...nếu có cơ hội, giết thêm một hai quân sĩ, lấy thêm vài món bảo vật. Dù sao nhà mình cũng lắm người! Bất luận là cả Nhân Loại, hay Địa Cầu nhất mạch của mình, thậm chí La gia, đều cần bảo vật. Nhưng bây giờ xem ra, đám quân sĩ này hiển nhiên xem mình trở thành một đại uy hiếp, sợ là mình vừa động, đối phương đã chạy trốn ra xa lắc.
“Thôi đi, đến tầng kế. “ La Phong thầm nói: “ dựa theo quy luật, bình thường có thể sống ly khai Ô Khải Lâu cũng chỉ 10% mà thôi. Tầng thứ nhất vốn cũng chỉ chết năm thành thôi! Họ chiến đấu, người thắng cũng có thể lấy được bảo vật. Đợi sau này, ta giết đám người thắng này, tự nhiên tìm được nhiều hơn.”
La Phong quét mắt nhìn bốn chỗ chiến đấu, không do dự nữa, lúc này hóa thành lưu quang, bay thẳng về phía quang trụ màu xanh khổng lồ xa xa.
Ầm!
Khi La Phong bay về phía quang trụ màu xanh, quang trụ màu xanh cũng không ngăn trở, tùy ý cho La Phong tiến vào.
- Ầm!
La Phong được quang trụ màu xanh dẫn dắt, lập tức hóa thành một luồng kim quang, tốc độ nhanh vô cùng, bay vút thẳng lên trời, trong nháy mắt đã biến mất khỏi đầu quang trụ màu xanh.
- Hắn tiến vào tầng thứ hai rồi.
- Phù, tên gia hỏa đáng sợ, cuối cùng cũng tiến vào tầng thứ hai rồi.
- Tốt.
Cả đám lính đều thở phào một hơi.
Nếu La Phong thời khắc vẫn ở bên cạnh nhìn lom lom, cho dù họ chiến đấu với nhau cũng sẽ hoảng hốt bất an. Vì họ rõ ràng cảm giác được, họ và La Phong không phải cùng một tầng.
- Chúng ta đều là những người ưu tú nhất trong các đại quân đoàn đặc thù của bốn quân. Theo lý thuyết, nếu mạnh hơn chúng ta, cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu. Quân sĩ Ngân Hà này tại sao lại mạnh hơn chúng ta nhiều như vậy? Đặc biệt là thân pháp cận chiến của hắn, sao lại đáng sợ như vậy? Mặc dù là Chân Thần, cũng không có thân pháp đáng sợ như vậy.
La Phong vừa đi, tám người còn lại đã hồi tâm, từng đôi tiếp tục chiến đấu.
Nhưng khác với La Phong...
Tốc độ giết chóc của La Phong cực nhanh. Nhưng họ vì không chênh lệch nhau lắm, nên chiến đấu cũng chậm hơn.
La Phong chỉ cảm thấy thời gian không gian méo mó, hào quang mờ ảo lóe lên, rồi từ trong quang trụ màu xanh, xuất hiện ở một nơi mới.
“Hả?”
La Phong nhìn quanh.
Đây là một khoảng đất đai màu đỏ sậm rộng lớn. Trên mặt đất màu đỏ sậm còn có những vết nứt dài dằng dặc. Dưới vết nứt có chất lỏng màu đỏ sẫm. Những luồng khí lưu nóng rực từ những vết nứt phun ra ngút trời. Còn không trung thì mây đen che kín. Mây đen rất đặc, che hơn phân nửa không trung.
“Năm quân sĩ? “ La Phong liếc mắt thấy xa xa phân tán năm quân sĩ. Năm tên quân sĩ đó đứng cách nhau rất xa. Hiển nhiên họ cũng cảnh giác nhau.
“nhóm trước à? “ La Phong động tâm.
- Nhóm lính sau, đã có quân sĩ tới rồi.
Trong số năm tên quân sĩ xa xa, có một người tựa như thiếu niên, dung mạo rất anh tuấn, mặc một khải giáp màu đỏ sậm, đang mỉm cười nói.
Chung quanh hắn cũng có màu đỏ sậm. Hắn mặc khải giáp màu đỏ sậm, khí tức cũng rất phù hợp với cả thế giới.
- Sao, các ngươi luôn chờ nhóm chúng ta à?
La Phong mở lời hỏi.
- Năm người chúng ta cùng đến.
Thiếu niên mặc khải giáp màu đỏ sậm mỉm cười, trong mắt thoáng hiện lên khí tức hung dữ,
- Ô Khải Lâu bảo chúng ta, cứ mỗi mười quân sĩ một nhóm. Nhóm chúng ta sau khi qua tầng thứ nhất cũng chỉ còn lại có năm quân sĩ, tự nhiên phải chờ nhóm quân sĩ các ngươi.
La Phong gật đầu.
Trước mình đích xác có ba đợt đi vào.
Ba đợt là 30 quân sĩ. Hẳn là có thể sống được 15 người! Trừ phi có tình huống đặc thù phát sinh, mới có thể ít đi một người. Hiển nhiên thoạt nhìn, ba đợt trước thật sự còn sống mười lăm người.
- Tầng thứ hai Ô Khải Lâu muốn tôi luyện chúng ta như thế nào?
La Phong mở lời hỏi.
- Chẳng biết.
- Chúng ta cũng chẳng biết.
Mấy tên quân sĩ đều mở lời.
- Ngươi là người đầu tiên tới. Xem ra ngươi thực lực mạnh nhất trong nhóm lính.
- Vận khí tốt thôi.
La Phong tùy ý đáp.
- Mấy người kia trong nhóm quân sĩ các ngươi sao rồi?
Thiếu niên mặc khải giáp màu đỏ sậm hỏi La Phong.
- Xíu nữa là tới thôi.
La Phong cười nói.
Đợt lát nữa sẽ tới. Nhưng ‘chút xíu’ đó thật sự rất dài. Qua ước chừng nửa giờ, mới liên tiếp có các quân sĩ tới. Bốn quân sĩ khác đến đây chênh lệch không đáng kể.
Vèo!
Tu Chung vừa xuất hiện, lập tức hóa thành 'Phiền Điểu', vỗ hai cánh, né tránh ra xa, rồi lập tức cảnh giác nhìn bốn phía, ánh mắt tập trung vào La Phong.
Bốn quân sĩ này ai nấy đều cách La Phong rất xa.
Còn năm tên lính bọn thiếu niên mặc khải giáp màu đỏ sậm lúc trước thấy thế, chỉ cần không quá ngu, tự nhiên cũng có thể nhìn ra bốn quân sĩ trong nhóm mới tới sợ hãi tên lính đầu tiên như thế nào!
“Lại làm những quân sĩ tinh anhphải sợ hãi như vậy.”
“Phải cẩn thận hắn.”
Nhóm năm quân sĩ trước nhất thời ai nấy đều thầm kinh hãi.
Ngay lúc này...
- Ầm...
Mười luồng sáng từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt phủ lấy mười quân sĩ.