Chương 46 : Bái Phỏng
Một lát sau, Mai Tri Tôn Giả rời đi. Càn Vu Quốc Chủ lúc này mới tính ly khai, dù sao tiếp tục ở lại đây cũng rất mất mặt.
La Phong lặng lẽ nhìn cảnh này.
Càn Vu Quốc Chủ hạnh vận? Hay xui xẻo? La Phong không thể đánh giá được, nhưng cũng nhìn ra Càn Vu Quốc Chủ đang rất chật vật.
- Nữu Trụ Tôn Giả, xin nhờ ngươi điều tra tin tức về Thiên Dương Tôn Giả.
La Phong hàn huyên hồi lâu với Nữu Trụ Tôn Giả, sau đó đứng dậy.
- Ha ha, có tin tức lập tức thông báo ngươi, việc nhỏ.
Nữu Trụ Tôn Giả nói.
La Phong lập tức hư không tiêu thất.
Giữa sườn núi Lôi Đình đảo Vũ Trụ Giả Định, trong cung điện của Càn Vu Quốc Chủ.
Hắn đang một mình đi trên hành lang, cau mày tựa hồ đang trầm tư. Hắn đích xác rất phiền não. Không ngờ những năm tháng yên ả rất lâu bây giờ lại nổi sóng! Hắn thiếu nợ sáu Vũ Trụ Tôn Giả vốn có quan hệ rất tốt với hắn. Bình thường họ cũng không buộc hắn, năm tháng yên ả rất dài đã làm Càn Vu Quốc Chủ quên mất những ngày chật vật.
Nhưng việc này quả là làm cho người ta rất chật vật.
- Hừ!
Càn Vu Quốc Chủ oán hận vỗ cột đá bên cạnh. Chiếc cột đá khẽ chấn động, một vài mảnh vỡ rơi xuống.
- Càn Vu.
Một thanh âm chợt vang lên.
Càn Vu Quốc Chủ quay đầu nhìn lại. Xa xa chính có một bóng người đang bay tới. Vừa nhìn, hắn vội cười đi ra nghênh đón:
- La Phong.
- Đã lâu không tới chỗ của Càn Vu Quốc Chủ rồi.
La Phong cười nói.
- Thời gian tu luyện của ngươi rất ngắn mà tiến bộ lại cực nhanh. Lúc này thời gian đương nhiên rất quý.
Càn Vu Quốc Chủ cười nói:
- Nào lại đây, qua bên kia ngồi đi.
Lúc này hắn dẫn La Phong đi tới một cái bàn ngoài trời gần đó, lập tức có đám tôi tớ dâng lên mỹ thực rượu ngon.
Hai người ngồi đối diện nhau.
- Tiểu Hải gần đây không gây chuyện phiền phức gì chứ.
La Phong hỏi.
- Không. Hắn rất có thiên phú, cũng rất khắc khổ.
Càn Vu Quốc Chủ cười khẽ nói:
- Nếu không phải ta cưỡng ép, hắn sợ sớm đã trở thành Bất Hủ rồi.
La Phong gật đầu.
Nhi tử La Hải cũng tu luyện trên mười vạn năm rồi. Hơn nữa tài nguyên cung ứng đủ để làm một Bất Hủ cấp phong Vương phải mê tít mắt. Với địa vị bây giờ của La Phong, cho dù là một người tư chất thấp tới đâu cũng đều có thể hoàn toàn bằng vào tài nguyên mà đạt tới Bất Hủ! Chứ đừng nói La Hải thiên phú cũng rất không tệ, luôn lấy cha La Phong làm mục tiêu.
- Ở lâu trong cấp Giới Chủ cũng tốt. Tốt nhất là ở phương diện cảm ngộ qui luật phải đạt tới phong Vương hãy đột phá Bất Hủ.
La Phong nói.
- Đúng, cũng là kế hoạch của ta.
Càn Vu Quốc Chủ gật đầu.
- Ha ha, ta cũng không có thời gian quản việc trong nhà lẫn việc của Tiểu Hải. Cũng may có ngươi là sư phụ một mạch giúp đỡ hắn.
La Phong cười nói.
Như con lớn nhất La Bình, như thê tử Từ Hân đều ở trong gia tộc cả. Còn cha La Hồng Quốc, mẫu thân Cung Tâm Lan thời gian đằng đẵng vẫn luôn chơi trò chơi giả định, chơi mãi không biết mệt, đi lang bạt hàng loạt các thế giới giả định.
La Phong cung ứng tài nguyên cho cha mẹ không hề tiếc. Tuy nói cha mẹ chưa từng dụng tâm nhưng cũng vô tình sớm đạt tới Vực Chủ bậc chín. Nếu là cha mẹ hơi dụng tâm một chút, sớm chắc đã thành Giới Chủ rồi.
Đương nhiên số tài nguyên tuỳ ý cung ứng như vậy cũng chỉ để cho cha mẹ, thê tử, nhi tử và đệ đệ mà thôi.
Tỷ tỷ tộc nhân khác của La gia phải dựa theo quy củ. Tài nguyên dù nhiều mấy cũng không kham nổi số tiêu hao từ vô số tộc nhân, phải có gia quy.
Trong số những người chí thân của La Phong, cũng chỉ có tiểu nhi tử La Hải là luôn lang bạt bên ngoài, lấy cha vi mục tiêu, làm La Phong hơi lo lắng.
May mà...
Vì La Hải gia nhập Càn Vu Đạo Tràng, sau đó được người sáng lập Càn Vu Đạo Tràng là Càn Vu Quốc Chủ thu hắn làm thân truyền đệ tử.
La Phong nhìn Càn Vu Quốc Chủ. Mình đích xác thiếu nợ nhân tình của Càn Vu Quốc Chủ! Khi mình chỉ có thân phận thiên tài tộc nhân loại mà vươn lên, thì Càn Vu Quốc Chủ cũng đã rất chiếu cố La gia. Khi mình càng ngày càng mạnh, Càn Vu Quốc Chủ càng dốc hết sức. Thậm chí còn tự mình đi cứu La Hải.
Bây giờ lại thành sư phụ của La Hải.
Trước nay, Càn Vu Quốc Chủ không hề xin La Phong hỗ trợ. Nhưng vẫn giúp đỡ La Phong. La Phong há có thể không nhớ ơn này? Bây giờ thời cơ đã tới.
- Càn Vu, ta thấy được việc xảy ra lúc trước ở Hồng Minh Thành.
La Phong mở lời.
Càn Vu Quốc Chủ sắc mặt cứng đờ, lập tức lắc đầu than nhẹ.
- Lòng tham.
- Lòng tham thôi.
Càn Vu Quốc Chủ lắc đầu cảm thán.
- Nếu ta năm đó ngã xuống lần đầu tiên rồi được nghịch chuyển thời không làm sống lại, nếu không phải vì lòng tham muốn làm gì đó để bù cho tổn thất, cũng sẽ không mạo hiểm đi mượn chí bảo, sau đó xông vào Nguyên Thủy Tinh.
- Lần tham lam đó, cuối cùng lại ngã xuống. Làm ta thiếu tộc quần, lại thiếu cả chí bảo, rồi thiếu thêm một trọng bảo cao cấp. Đó chính là lần ta tổn thất thảm trọng nhất.
- Ba lượt ngã xuống cứ thế xảy ra như vậy.
Càn Vu Quốc Chủ lắc đầu.
- Muốn đi Nguyên Thủy Tinh, sơ sót một chút là ngã xuống. Một khi ngã xuống, cái giá cũng thật lớn. Nếu ta có khả năng phân thân, thì đỡ quá.
La Phong cũng thầm gật đầu.
Thiên phú phân thân, có thể phái ra một phân thân tới đó. Phân thân cho dù ngã xuống cũng có thể từ từ khôi phục, chứ không cần nghịch chuyển thời không làm sống lại, như vậy cái giá cũng nhỏ hơn.
- Ta nghĩ mọi biện pháp. Có hảo hữu chuyển một bộ phận điểm cống hiến cho ta, cuối cùng lấy lại được món chí bảo.
Càn Vu Quốc Chủ
- Tuy còn chí bảo, nhưng lại thiếu nợ mấy vị hảo hữu. Về phần thiếu tộc quần, tính tổng cộng cho tới bây giờ, không biết tới kỷ nguyên nào ta mơi có thể trả lại toàn bộ.
- Lòng tham!
- Nếu không tham, một lần ngã xuống, sẽ không mạo hiểm, mà từ từ tích lũy, ít nhất cũng có thể đền bù toàn bộ tổn thất cho lần ngã xuống đó. Rồi từ từ mạo hiểm cũng không muộn.
Càn Vu Quốc Chủ lắc đầu.
La Phong nghe xong cũng hiểu.
Tộc quần không phải nơi từ thiện. Tuy nói sẽ trợ giúp tộc nhân, nhưng phần lớn vẫn yêu cầu cường giả tộc quần tự mình phấn đấu! Hưởng thụ chỗ tốt của tộc quần, cống hiến lại cho tộc quần. Đây là việc công bằng. Nếu Can Vu Quốc Chủ nhiều lần thiếu tộc quần như vậy, thì sẽ thiếu nợ càng ngày càng nhiều. May mà tộc quần cũng không cưỡng ép bức bách.
- Thiếu bao nhiêu.
La Phong mở lời.
- Hả?
Càn Vu Quốc Chủ giật mình, nhìn về phía La Phong, thoáng đã đoán ra, không khỏi kích động.
Chẳng lẽ La Phong - Kho báu di động muốn giúp hắn?
- Ta thiếu sáu vị Vũ Trụ Tôn Giả, người ít thì mấy trăm điểm trọng bảo, người nhiều thì hai ngàn điểm trọng bảo. Sáu vị cộng lại, cộng ước 1.6 điểm chí bảo.
Càn Vu Quốc Chủ nói:
- Về phần thiếu tộc quần, tổng cộng là 2.2 điểm chí bảo.
La Phong thầm kinh hãi.
Dữ!
Chẳng trách không có. 3.8 điểm chí bảo có thể đổi được hai ba món chí bảo bình thường rồi. Vũ Trụ Bá Chủ bình thường cũng chỉ có như vậy. Còn Càn Vu Quốc Chủ lại thiếu nhiều tới như vậy...
Đương nhiên La Phong cũng không quá quan tâm. Hắn đánh chết Phệ Kính Vương đã chiếm được một chí bảo khải giáp, sau đó ở tuyệt địa đánh chết Bạt Kiếm Tôn Giả có thực lực Vũ Trụ Bá Chủ tìm thêm được hai món chí bảo. Thanh thần kiếm lại là một Chí bảo cao cấp.
Bây giờ La Phong có Tháp Châu, Tinh Thần Đồ, Thí Ngô Vũ Dực, Cửu Đao Hà, Kim Chấn Hống Vương Khải, Thần Kiếm và Áo Giáp của. Bộ đồ chí bảo Thú Thần Giáp, chí bảo đỉnh cao Kiếp Giáp, chí bảo cao cấp chiến đao Trảm Nguyệt, cùng với chí bảo chí cường sắp lấy được Tinh Thần Tháp!
Số lượng nhiều, chất lượng cũng cao.
Đương nhiên ba món tốt nhất là Thú Thần Giáp, Kiếp Giáp, Tinh Thần Tháp. Kiếp Giáp, Tinh Thần Tháp của Tọa Sơn Khách. Bộ đồ Thú Thần Giáp là do Thủy Tổ thua cho La Phong. Ba món tốt nhất đều là loại dành cho Vũ Trụ Tối Cường Giả.
Hơn nữa với thủ đoạn của La Phong, muốn có thêm chí bảo nữa cũng không khó.
Người mạnh càng mạnh hơn! Đó là đạo lý.
- Ta cho ngươi mượn 1.6 điểm chí bảo.
La Phong nói:
- Về phần số tiền mà ngươi thiếu tộc quần, vậy phải dựa vào bản thân ngươi thôi.
- 1.6 điểm chí bảo?
Càn Vu Quốc Chủ cảm thấy từng tế bào trong thần thể như reo lên. Hắn hoàn toàn kích động sôi trào. Tỷ tỷ năm qua luôn thua thiệt, áy náy với sáu hảo hữu Vũ Trụ Tôn Giả, quả là đau lòng? Đặc biệt là lần này bị Mai Tri Tôn Giả giận dữ mắng mỏ, mà hắn cũng chỉ có thể nhịn.
Với tư cách là Vũ Trụ Tôn Giả, hắn đặc biệt trọng thị thể diện. Nhưng đối mặt với hảo hữu gầm lên giận dữ mắng mỏ, hắn chỉ có thể nhịn.
Song từ hôm nay trở đi, tất cả những việc này đã qua.
- La Phong.
Càn Vu Quốc Chủ cảm kích không biết nói gì. Lúc này, hắn cũng nhận tớiđược thông báo tin nhắn về việc nhận được 1.6 điểm chí bảo điểm cống hiến. Hơn nữa còn thêm một thứ của tộc quần thúc giục hắn nợ điểm cống hiến. Đương nhiên Càn Vu Quốc Chủ cũng không vội vã mà trả lại cho tộc quần. Dù sao tộc quần cũng không làm hắn mất mặt.
- Ta chỉ có thể giúp ngươi chừng đó. Phần khác thì phải dựa vào bản thân ngươi.
La Phong đứng dậy.
- Ngươi bận à, rõ là... ha ha...
Càn Vu Quốc Chủ đều không kìm được cười lớn.
- Xin lỗi, ta hơi thất thố. Áp lực đè ép ta một thời gian vô tận, mãi hôm nay cuối cùng mới không còn áp lực. Sau này ta từ từ trả lại tộc quần là được.
La Phong gật đầu.
Càn Vu Quốc Chủ giúp gia tộc mình khá nhiều, lần này cũng xem hư trả một cái ơn.
Giúp hắn 1.6 điểm chí bảo cũng đủ rồi. Phần thiếu của tộc quần phải tạo cho Càn Vu Quốc Chủ một chút áp lực để hắn tỉnh ngủ.
- Ta xin đi trước.
La Phong lúc này lập tức hư không tiêu thất.
Càn Vu Quốc Chủ đứng đó, mắt càng ngày càng sáng lên.
- Ha ha ha... Ha ha ha ha ha ha...
Càn Vu Quốc Chủ đột nhiên ngẩng đầu cười ha hả. Tiếng cười lang lảnh, vang vọng cả cung điện, làm đám tôi tớ chọn lựa từ khắp Càn Vu vũ trụ quốc nhìn nhau. Họ trước giờ chưa từng nghe qua Càn Vu Quốc Chủ cười vui vẻ như vậy, tùy ý như vậy.
Càn Vu Quốc Chủ lập tức chuyển điểm cống hiến trả lại cho sáu vị hảo hữu.
- Càn Vu ngươi lại trả lại điểm cống hiến rồi à?
- Ngươi lấy đâu ra?
- Càn Vu, lúc trước ở Hồng Minh Thành ta cũng không phải cố ý. Chỉ là hơi nóng nảy. Ngươi lấy điểm cống hiến đâu ra? Nếu không thể, đừng làm bậy đó. Trì hoãn một thời gian cũng không sao đâu. Ta có thể chống đỡ được.
Sáu vị Vũ Trụ Tôn Giả đều vội liên lạc.
Càn Vu Quốc Chủ tâm tình tốt, đều hàn huyên với cả sáu vị Vũ Trụ Tôn Giả.
- Áp lực đã mất.
Càn Vu Quốc Chủ cảm thấy dễ dàng vô cùng, đồng thời cũng thầm than. Tiến bộ của La Phong thật là không tưởng tượng nổi. Quay đi quay lại tiện tay đã chuyển cho hắn 1.6 điểm chí bảo.
Không gian vũ trụ, một vòng xoáy không gian giữa tinh không Hắc Sơn Lạo.
- Lối đi số hiệu 02818 Nguyên Thủy Tinh?
La Phong đang đứng nhìn tinh không xa xa, lưng cánh bạc trải ra. Trên người Kiếp Giáp cũng hiện ra màu bạc. Trên lưng đeo Trảm Mã Đao.
- Lần trước ta lẳng lặng tiến vào, chưa từng có ai biết La Phong ta tiến vào Nguyên Thủy Tinh. Trong Hồng Minh sớm không ít Tôn Giả xì xào, nói ta lúc trước thuần túy là lấy cớ nói là muốn đi Nguyên Thủy Tinh nên không cho mượn chí bảo.
- Ha ha...
- Đúng vậy, ta cũng nên dùng nhân loại thân phận đi vào.