Chương 4 : Mạc ỷ lâu thai thính thu vũ
<br><br>Chương 4 : Mạc ỷ lâu thai thính thu vũ<br><br><br>Mạc ỷ lâu thai thính thu vũ: Mạc dựa lầu gác nghe mưa thu, để ý các từ 'Mạc', 'Thính', 'Vũ' trong tên chương, tên chương này là một câu thơ, vừa có nghĩa như trên; mặt khác, ghép các từ trong thơ sẽ thành tên nhân vật Mạc Thính Vũ, bình luận về tên chương chỉ với một từ: hay. <br> <br>Đã quá nửa đêm. <br> <br>Ở Trường Môn, tuyết rơi mỗi lúc một dày. <br> <br>Tô Trường An vẫn trằn trọc trên giường. <br> <br>Mạc Thính Vũ dựa vào tường, ôm thanh đao trong lòng. Hai canh giờ nữa, y sẽ xuất phát đi giết người mà mười năm trước đã quyết phải giết. <br> <br>Tô Trường An vẫn còn quá nhỏ. Hắn mới mười bốn tuổi. Hắn chỉ biết đấy chuyện rất không tốt, nhưng rốt cuộc chết là gì, chết xong sẽ thế nào thì hắn lại không biết. <br> <br>- Ta vẫn chưa biết tên huynh. <br> <br>Tô Trường An ngồi dậy, nhìn bóng Mạc Thính Vũ trong đêm. <br> <br>- Mạc Thính Vũ. <br> <br>Mạc Thính Vũ đáp, y từ từ nhắm hai mắt lại nhưng không hề ngủ. Chỉ là y đang đợi, một giây lại thêm một giây, mỗi giây trôi qua cũng có nghĩa là y sẽ sớm gặp nàng thêm một giây. Mới nghĩ thế thôi mà y đã thấy máu mình như sôi lên. <br> <br>- Ta là Tô Trường An. <br> <br>Tô Trường An nói. <br> <br>- Ừ, tên rất hay. <br> <br>Mạc Thính Vũ chân thành khen: <br> <br>- Ngươi không ngủ được à? Ngày mai không đi học sao? <br> <br>Bỗng dưng, Tô Trường An muốn khóc, ngày mai ta đi học, còn huynh lại đi chết. <br> <br>Ngày mai, ta sẽ đọc sách ở thư viện, sẽ lén lút nhìn Mạt Mạt, sẽ bị Kỷ Đạo và Vương Hoành cười nhạo. <br> <br>Còn huynh, huynh sẽ mang đao của huynh, giết người huynh đã nói rồi sẽ không bao giờ trở về nữa. <br> <br>Đột nhiên, Tô Trường An hiểu ra chết rốt cuộc là cái gì. <br> <br>Nghĩ tới đây, hắn không cầm được nước mắt. <br> <br>- Ta còn chưa thấy huynh dùng đao. Huynh đi rồi không trở lại nữa, lại không có ai dạy đao pháp cho ta rồi. <br> <br>Tô Trường An vừa khóc nức nở vừa nói. <br> <br>Hắn cũng không muốn khóc, hắn cố làm bộ giống người lớn. Hắn thấy người lớn phải giống như Mạc Thính Vũ, thản nhiên đối diện với sinh tử. Nhưng rốt cuộc hắn không làm được, dù sao hắn cũng chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi. <br> <br>Mạc Thính Vũ trầm mặc, đương nhiên y nghe rõ tiếng khóc nức nở của Tô Trường An. Y không biết an ủi Tô Trường An thế nào, vì y biết mình chắc chắn phải chết, cũng như nàng chắc chắn phải chết vậy. Y không kìm được xúc động, từ khi sư phụ Diêu Quang mất, người trong thiên hạ coi y như đôi giày rách nát, y đã nghĩ không còn ai trên thế giới này đau lòng vì y nữa. Nhưng lúc này, ngay trước mắt y, một thiếu niên vừa mới quen biết mấy ngày, lại vì y mà khóc lóc chân thành như vậy. <br> <br>Mạc Thính Vũ cảm thấy y phải làm gì đó. <br> <br>- Sư phụ của ta tên là Diêu Quang, là một trong tám vị Tinh Vẫn của nhân tộc, ta là đệ tử duy nhất của người. <br> <br>Y đến trước mặt Tô Trường An, đưa tay chậm rãi lau nước mắt cho cậu. <br> <br>Tô Trường An nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Mạc Thính Vũ. Trong bóng tối, mắt Mạc Thính Vũ lóe lên hào quang. <br> <br>- Sau khi người chết đi, ta chính là đệ tử duy nhất của Diêu Quang nhất mạch. Sau khi ta chết, Diêu Quang nhất mạch sẽ đứt đoạn truyền thừa. Ta không muốn Diêu Quang nhất mạch thất truyền, ta đã có lỗi với sư phụ, ta không thể lại phụ lòng người. <br> <br>Mạc Thính Vũ dừng một lát, tựa như sắp đưa ra một quyết định rất quan trọng. <br> <br>- Vì vậy, nếu như ta chết, ngươi chính là đệ tử duy nhất của Diêu Quang nhất mạch. <br> <br>Vẻ mặt Tô Trường An đi từ nghi hoặc đến kinh ngạc, kinh ngạc đến không thể diễn tả được. Hắn hé miệng, nhưng vẫn không thốt thành câu. <br> <br>- Khi giết nàng, ta sẽ dẫn ngươi theo, ta sẽ chém một đao, chỉ một đao duy nhất, có thể học được bao nhiêu phải trông vào bản lĩnh của ngươi. Học được thì ngươi là truyền nhân của Diêu Quang nhất mạch, học không được ngươi cũng là truyền nhân của Diêu Quang nhất mạch. <br> <br>- Chỉ cần ngươi còn sống, ngươi chính là truyền nhân của nhất mạch chúng ta. <br> <br>Mặc Thính Vũ nói câu cuối bằng âm điệu mạnh mẽ. <br> <br>Y không chỉ nói cho Tô Trường An nghe, mà còn nói cho bọn thám tử vẫn theo y từ Trường An đến đây nghe, cũng là nói cho chủ nhân đám thám tử này nghe. <br> <br>Y vì thiên hạ mà giết Tinh Vẫn của Yêu tộc, bất kể trước kia thế nào, thiên hạ này nợ y một nhân tình. Y dùng nhân tình ấy đổi lấy một đời vô ưu cho Tô Trường An. <br> <br>*** <br> <br>Trường Môn, tuyết rơi ngày càng lớn. <br> <br>Trong đêm tuyết, một cô gái đang đi về phía Trường Môn. <br> <br>Nàng mặc bộ cung trang(*) màu đỏ, dải thắt lưng của nàng bay múa trong gió rét, giống như ngọn lửa nhảy nhót trong đêm. <br> <br>(*) Cung trang: trang phục ở cung điện. <br> <br>Trên cổ chân trần của nàng có đeo một cái chuông nhỏ, đang leng keng rung nhẹ trong tuyết, tiếng chuông nhẹ như dòng suối nhỏ trong khe núi. <br> <br>Mặt nàng không trang điểm, nhưng đẹp tuyệt vời, như tiên nữ giáng xuống trần gian. <br> <br>- Rốt cuộc ngươi cũng đã tới. <br> <br>Cô gái nói khẽ: <br> <br>- Ta đã đợi ngươi mười năm rồi nhỉ. <br> <br>Cửa thành Trường Môn Trấn cao đến ba trượng, bởi vì thế cục tiền phương căng thẳng nên buối tối có không ít binh lính đi tuần tra. <br> <br>Nhưng với cô thì đám lính ấy chỉ như lũ mù. <br> <br>Cửa thành đối với nàng cũng chỉ là thùng rỗng kêu to. <br> <br>Nàng nhẹ nhàng đưa tay, bản lề cửa rên rỉ mấy tiếng rồi từ từ mở ra. <br> <br>Nàng đi chân trần vào thành, cánh cửa như nhận được mệnh lệnh gì đó, lại phát ra âm thanh kẽo kẹt rồi từ từ khép lại. <br> <br>Nàng làm mọi việc rất bình thản, không nhanh cũng không chậm, nhưng đám lính tuần đêm đi qua trước mặt nàng mà không nhận ra. Nền đất nàng bước qua trông như tuyết vừa mới rơi xuống ở đó, không có dấu chân nào, tựa hồ nàng chưa hề bước chân lên. <br> <br>Lúc này, trong một căn phòng tại một khách sạn vô danh ở Trường Môn. <br> <br>Một thiếu nữ áo xanh đang ngồi khoanh chân. <br> <br>Ngay lúc cô gái áo đỏ đi vào Trường Môn Trấn, thiếu nữ áo xanh mở bừng mắt ra. <br> <br>Nàng đứng dậy, đeo khăn che mặt, chỉnh lại ngọc tiêu bên hông, hơi khom người một cái, hóa thành một vệt sáng, biến mất khỏi phòng. <br> <br>Lúc này, ánh sao chợt lóe lên, xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào mặt Tô Trường An. <br> <br>Miệng hắn cứ há to mãi ra, nhìn như không thể khép lại được. <br> <br>Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, trừ Mạc Thính Vũ, hắn từ một nam hài không học vấn không nghề nghiệp ở Trường Môn Trấn, trở thành đệ tử duy nhất của Diêu Quang nhất mạch. <br> <br>Tuy Tô Trường An không biết Diêu Quang nhất mạch là thứ gì, nhưng chỉ nghe tên đã biết thứ này chắc chắn không đơn giản. <br> <br>- Ta... <br> <br>Cuối cùng hắn cũng hồi phục tinh thần, muốn nói gì đó nhưng lại thấy lông mày Mạc Thính Vũ từ từ nhíu chặt lại, cơ trán co sát vào nhau. Rồi không hiểu vì sao lông mày Mạc Thính Vũ lại giãn ra, vẻ mặt y lại khôi phục bình tĩnh như lúc trước. <br> <br>- Nàng tới tìm ta. <br> <br>Mạc Thính Vũ nói. <br> <br>- Ai tới? <br> <br>Tô Trường An mới hỏi nửa câu liền biết đáp án. Bởi vì, hắn thấy tay trái đang cầm đao của Mạc Thính Vũ hơi run rẩy, hắn biết rằng người Mạc Thính Vũ muốn giết đã đến. <br> <br>Người đó không đợi Mạc Thính Vũ đến tìm, mà tự mình tìm đến tận đây. Tô Trường An cảm thấy căng thẳng, hắn không biết biến cố này có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của Mạc Thính Vũ hay không. <br> <br>Hắn muốn nhìn ra nét gì đó trên mặt của Mạc Thính Vũ, nhưng lại thấy mình hoài công, ngoại trừ cái chau mày lúc đầu, gương mặt Mạc Thính Vũ không hề gợn chút sợ hãi nào. <br> <br>Đinh. <br> <br>Đinh... <br> <br>Đinh... <br> <br>Bất chợt, từng hồi chuông vang lên trong đêm tuyết. <br> <br>Tiếng chuông như xa xôi ngàn dặm, lại gần gũi như tri kỷ tâm giao. <br> <br>Tô Trường An không khỏi rùng mình, tiếng chuông trong trẻo mà vang trong tai hắn lại như Diêm Vương đòi mạng. <br> <br>Phần phật. <br> <br>Cửa phòng Tô Trường An bị một sức mạnh vô hình mở ra, một cô gái mặc áo đỏ từ từ đi tới, rồi đứng ngay trước sân nhà. Nàng ngây người nhìn Mạc Thính Vũ, nhìn khóe miệng hơi râu ria, nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ nét của y. Nàng cố gán ghép nam nhân nhếch nhác trước mặt này với thiếu nhiên nhanh nhẹn năm xưa. <br> <br>Cuối cùng, nàng thở dài: <br> <br>- Ta đã đến. <br> <br>Giây phút này, gió tuyết đầy trời bỗng dừng lại, mây đen như tản đi, ánh trăng sao ngập tràn chiếu lên nền đất tuyết, chiếu lên người cô gái. <br> <br>Tay áo nàng bay bồng bềnh đầy thần thánh. <br> <br>Lúc này, Tô Trường An mới biết rằng kẻ Mạc Thính Vũ muốn giết không phải là người, mà là thần. <br> <br>- Ngươi đến sớm. <br> <br>Mạc Thính Vũ đứng dậy, quay đầu nhìn cô gái, giọng điệu bình thản. Nhưng Tô Trường An lại thấy rõ tay Mạc Thính Vũ run rẩy hơn ban nãy. <br> <br>- Sớm hay muộn một khắc cũng không khác gì nhiều. <br> <br>Cô gái nói thẳng thắn. <br> <br>Mạc Thính Vũ không nói gì, chỉ lặng lẽ đi ra khỏi phòng, đứng trên nền tuyết cách nàng năm thước. <br> <br>Tô Trường An lật đật chạy theo, đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy hồi hộp nhìn hai người kia. Hắn loáng thoáng cảm giác quan hệ giữa hai người bọn họ không đơn giản như mình đã nghĩ. <br> <br>- Ngươi già đi nhiều rồi. <br> <br>Cô gái lại nói, giọng nói như đang thăm hỏi người bạn thân đã nhiều năm không gặp. <br> <br>- Còn ngươi không thay đổi chút nào, vẫn xinh đẹp như xưa. <br> <br>Mạc Thính Vũ hoảng hốt, giống như trở về mười năm trước, cô gái chơi đuổi bắt cùng mình khắp thành Trường An năm ấy giờ đang đứng ở trước mặt mình. Nàng vẫn giống như năm đó, mày phượng răng trắng, xinh đẹp động lòng người, tựa như khuôn mặt kia chưa từng bị thời gian quét qua. <br> <br>Năm đó y gọi nàng là Ngô Đồng, chỉ cần y dang tay ra, nàng sẽ lao vào lòng y với nét mặt tươi như hoa. <br> <br>Giờ đây người đời gọi nàng là Huỳnh Hoặc, y sẽ xuống đao với nàng, đoạt lấy tính mạng của nàng. Vậy là xong mười năm ân oán, vậy là hết mười năm tương tư. <br> <br>Đây là một cảm giác rất kỳ quái, cảm giác làm người ta băn khoăn trăn trở. <br> <br>Trong phút chốc, ngươi không thể phân biệt thật hư giữa hiện tại và quá khứ, ngươi hận không thể tự tát mình, rồi đột nhiên ngươi tỉnh dậy trên giường. Sư phụ vẫn trìu mến nhìn ngươi, ngươi dang tay về phía cô gái ấy, nàng vẫn như cũ nhào vào lòng ngươi, giống như mười năm trước. <br> <br>Mạc Thính Vũ ghét cảm giác này. Đã từ lâu, y chẳng còn gì ngoại trừ thanh đao trên tay. <br> <br>Y đưa tay lên, cầm ngang đao trước ngực, tay phải nắm lấy chuôi đao. Đã mười năm y không cầm đao, đao của y rất cô đơn lạnh lẽo, thế nên trong tích tắc nhận ra được đôi tay chủ nhân, một tiếng đao ngâm vọt lên trời. <br> <br>Tất cả âm thanh đều im bặt, bách thú cũng nằm sấp xuống đất. <br> <br>Tiếng đao như rồng ngâm, vọt thẳng đến mây xanh, vừa ấm áp như đã lâu rồi mới được gặp lại võ sĩ, lại vừa lạnh lẽo như xương trắng nơi sa trường. <br> <br>Y muốn dùng đao của mình chặt đứt tất cả. <br> <br>Bấy kể là thực hay hư, mặc kệ cả ân oán ly sầu, chỉ cần một nhát chém này, tất cả đều kết thúc. <br> <br>- Người của Tinh Thần Các đến. <br> <br>Nàng không đoái hoài đến hành động của Mạc Thính Vũ, vẫn tự nói: <br> <br>- Ta chắc chắn phải chết. <br> <br>- Đúng, ngươi chắn chắn phải chết. <br> <br>Ánh mắt Mạc Thính Vũ trở nên lạnh lẽo. <br> <br>- Thế nhưng khi đao rời vỏ, ngươi chắc chắn cũng phải chết. Đao ý mười năm của ngươi, ngươi không thể khống chế được. <br> <br>Cô liếc mắt nhìn Mạc Thính Vũ, trong ánh mắt lóe lên một tia khó đoán, hơi u oán, lại như không nỡ. <br> <br>- Mười năm trước ta đã chết rồi. <br> <br>Mạc Thính Vũ rút một đoạn đao ra khỏi vỏ. Dưới ánh sao và tuyết trắng, thân đao lan tỏa ra ánh sáng ghê người: <br> <br>- Đứng trước mặt ngươi bây giờ là ác quỷ leo lên từ địa ngục, là Tu La đầy cừu hận. <br> <br>Trong chớp mắt ấy, Tô Trường An thấy rất rõ, ánh sao trong trời đất tựa hồ ảm đạm, chỉ có ánh đao của Mạc Thính Vũ vẫn chói sáng như ban ngày. <br> <br>Lúc này, Tô Trường An mới hiểu, đây không phải là cuộc chiến giữa hai người, mà là cuộc chiến của hai vị thần. <br> <br>