Chương 230 : Vết Thương
Thanh Vân Sơn,Đại Trúc Phong. Đêm khuya yên lặng, chỉ có tiếng gió thổi rì rào qua rừng trúc văng vẵng truyền về. Đèn đuốc sớm đã tắt hết từ lâu, các đệ tử Đại Trúc Phong cũng đều đi nghĩ, chỉ có phía sau Thủ Tĩnh Đường, còn có một ngọn đèn lẻ loi, heo hắt phát ra những tia sáng mờ nhạt trong đêm thâu. Gió đêm mang đến một chút khí lành lạnh thổi qua cửa sổ phía trên, phát ra những tiếng "ù ù" nho nhỏ, làm ngọn đèn nhỏ đặt trên bàn bập bùng bập bùng, như muốn tắt. Một đôi tay trắng muốt chậm rãi đưa lên cản gió lại, ánh lửa mau chóng ổn định và bắt đầu sáng trở lại. Tô Như ngồi cạnh bàn, sắc mặt mệt mỏi, đêm đã khuya, nhưng bà lại chẳng hề muốn ngủ. Gió bên ngoài vẫn không ngừng thổi, đập vào cánh cửa sổ, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng kêu khe khẽ. Tô Như đứng dậy, chậm rãi bước đến cánh cửa, nhưng không đóng ngay lại, mà cứ đứng ngây người nhìn ra bên ngoài. Trời đen như mực, lúc này chính là thời khắc đen tối nhất của đêm. Bà ngưng thần lắng nghe, chỉ là trong tiếng gió đêm rì rào, tuyệt nhiên không có âm thanh mà bà muốn nghe. Tô Như nở một nụ cười ảm đạm, lặng lẽ đóng cửa lại, quay người về bên chiếc bàn nhỏ. Bà và Điền Bất Dịch không phải là người thích xa hoa, nên căn ngọa thất này cũng chẳng có đồ vật gì nhiều, trên bàn lúc này ngoại trừ bao vải ra, cũng chỉ co một tấm kính nhỏ hình tròn. Bà cầm tấm kính lại, trong nháy mắt, trước mặt Tô Như đã hiện ra một nữ nhân thanh lệ đoan trang, tóc dài như mây, da trắng như tuyết, không thấy một nếp nhăn nhỏ. Bà và Điền Bất Dịch phu thê tương ái, cùng nhau tu hành đã mấy trăm năm mới có được đạo hạnh như vậy, dung nhan bảo tồn mãi không biến đổi. Tô Như nhìn mình trong gương một lúc rồi khẽ thở dài, đặt tấm gương nhỏ xuống bàn, quay người cầm bao vải lên mở ra.
vải, còn có kéo, phấn sáp, yên chi. Các phụ nữ trong các gia đình bình thường nơi thế gian phàm tục hầu như đều có những thứ này,để giúp trượng phu, hài tử của mình may vá, sửa sang y phục. Tô Như khẽ cầm một miếng vải lên, xuyên mũi kim qua, mượn ánh sáng của ngọn đèn, bắt đầu cẩn thận khâu vá. Chỉ thấy bà cứ khâu, cứ khâu, dưới ánh lửa bập bùng của ngọn đèn cầy, đôi mắt bà trở nên mơ hồ, tựa như hồn đang phiêu du lơ lững tận đâu đâu, không biết đang nghĩ gì, tốc độ khâu cũng chậm dần lại. Đúng lúc này, gió bên ngoài kia đột nhiên chuyển mạnh. "Cạch!". Hai cánh cửa sổ vừa mới đóng lại rung lên vài cái, sau đó lại mở bật ra như trước. Một cơn gió ùa vào phòng, ngọn đèn ngỏ trên bàn cơ hồ như lập tức tắt ngóm. "Á!". Trong bóng tối, Tô Như kêu lên một tiếng, khẽ chau mày, đầu ngón tay đau buốt. Với tu hành của bà, vậy mà lại bị một mũi kim may vá làm tổn thương ngón tay, đến bản thân bà cũng phải cảm thấy chuyện này buồn cười, song không hiểu vì sao, trong căn phòng tối, gió lùa hun hút này, tâm tình Tô Như lại trở nên thê lương lạnh lẽo, giống như một tảng đá nặng ngàn cân đang đè lên tim mình vậy. Bà thở dài não nề, đặt kim chỉ trong tay xuống, bước ra cửa sổ, thấy cảnh sắc bên ngoài vẫn như cũ, chỉ là người trước đây cùng bà ngắm những cảnh này vô số lần, đã đi, đi rất xa rồi. Sau khi trời sáng, có lẽ phải bảo bọn Đại Nhân đi xuống dưới núi tìm thử mới được, cứ đợi mãi thế này cũng không phải là một cách. Tô Như thầm nghĩ như vậy, trước mắt thoáng hiện lên hình bóng của Điền Bất Dịch, trong lòng lo lắng không nguôi. Đêm đã khuya. Bà ngửa mặt lên trời, khóe miệng khẽ động đậy, không biết đang nói gì nữa. Một lúc lâu sau, mới thấy Tô Như cúi đầu, u uất thở dài, rồi đóng cửa lại. Bên ngoài gió như thổi mạnh thêm.
Hồ Kì Sơn, Quỷ Vương Tông. Trong đêm thâu, có lẽ không chỉ một người không ngủ, chỉ là tâm trạng khác nhau mà thôi. Phía bên trên Huyết Trì ở giữa lưng chừng núi, Quỷ Vương và Quỷ Tiên Sinh cùng đứng song song với nhau. Quỷ Tiên Sinh vẫn náu mình trong bộ y phục đen thùng thình, không nhìn rõ được thần tình trên mặt y thế nào, còn gương mặt Quỷ Vương thì dường như rất vui mừng và cao hứng. Nhìn ông ta chẳng hề có vẻ mệt mỏi vì phải thức khuya. Mà trên thực tế, với đạo hạnh của Quỷ Vương, cho dù mấy ngày không ngủ không nghĩ cũng không phải là chuyện gì đáng ngại, thậm chí lúc này trên mặt ông ta còn ẩn hiện hồng quan, thần khí sung mãn, song mục đang quan sát Huyết Trì bên dưới. Huyết Trì lúc này so với khi trước đã có những thay đổi rõ rệt, Tứ Đại Linh Thú vẫn bị cầm cố bên dưới huyết thủy, cho dù là Thao Thiết không ngừng dãy dụa giờ đây cũng như đã bị hút sạch hết lực khí, chán nản mệt mỏi nằm rạp xuống, cả nửa ngày cũng chẳng thấy động đậy lấy một cái. Làn nước Huyết Trì vốn rất bình đạm, lúc này đã hoàn toàn biến đổi,khắp nơi nổi lên những bong bóng nước lớn, cùng lúc vỡ tan, tốc độ so với trước đây nhanh hơn bội phần, các bong bóng càng lúc càng nhiều, cả Huyết Trì rộng lớn như cứ sôi lên sùng sục vậy, một lực lương vô hình ở nơi đáy hồ đang từ từ thức tỉnh, mùi máu tanh bao phủ cả không gian giờ đây lại càng nồng nặc hơn gấp mười lần. Giữa không trung, then chốt của Tứ Linh Huyết Trận, Phục Long Đỉnh cũng xảy ra biến hóa, thân đỉnh dày nặng nề cơ hồ như đã hút được rất nhiều linh khí yêu lực từ Tứ Đại Linh Thú dưới Huyết Trì bên dưới, từ từ lộ ra hồng quan, cả chiếc đỉnh màu thanh đồng lúc này đã biến thành một màu vàng hổ phách, nhìn hết sức huyền ảo trang nghiêm. Những văn tự thần bí trên thân đỉnh dần dần sáng bừng lên, giống như được truyền vào sinh mạng mới. Những đồ hình Tứ Đại Linh Thú vốn lúc ám lúc minh, giờ đây đã sáng rực lên hoàn toàn, lấp lánh rực rỡ hơn cả những văn tự xung quanh. Chỉ có đồ hình ma thần ở giữa là vẫn đỏ sậm như máu khô, tham lam hút lấy những luồn linh khí bên dưới. Phục Long Đỉnh không ngừng xoáy tròn trong không gian bị phong bế kín mít của nó, phát ra những luồn khí như vân như vụ, mang theo những sức mạnh tựa phong lôi. Trong lúc chiếc đỉnh không ngừng chuyển động, Quỷ Vương và Quỷ Tiên Sinh dù đứng ở cách đó khá xa vẫn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, bên trong Phục Long Đỉnh đang ẩn tàng một pháp lực vô cùng khủng khiếp, và pháp lực đáng sợ này vẫn không ngừng được bổ sung thêm sức mạnh. Quỷ Tiên Sinh cũng giống như Quỷ Vương, đang chăm chú nhìn vào Phục Long Đỉnh, nhưng ánh mắt của y sắc bén và lạnh lẻo như băng hàn, thiếu đi mấy phần cuồng nhiệt, nhưng lại có hơn mấy phần bình tĩnh. Quỷ Tiên Sinh nhìn Phục Long Đỉnh rất lâu, chậm rãi mở miệng: "Hiện giờ mọi thứ vẫn không ngoài dự liệu của chúng ta, cứ như vậy, chỉ cần kì hạn bảy bảy bốn chín ngày hoàn toàn viên mãn, Tứ Linh Huyết Trận tất sẽ thành công". Quỷ Vương hít sâu một hơi, hồng quang ẩn hiện trên mặt, song mục lộ ra những tia cuồng nhiệt hiếm thấy, bước lên một bước, cất tiếng cười dài đắc ý: “Hay lắm, hay lắm … lão phu đã đợi lâu lắm rồi!”. Quỷ Tiên Sinh liếc nhìn ông ta, nói: "Tông chủ chớ nên nôn nóng, thời gian còn dài". Quỷ Vương ngửa mặt cười lớn,quay phắt lại đi đến trước mặt Quỷ Tiên Sinh, đưa tay vỗ mạnh lên vai y. Quỷ Tiên Sinh dường như hơi kinh ngạc, ánh mắt thấp thoáng vẻ hoảng hốt, nhưng cuối cùng cũng không có phản ứng gì, chỉ đứng yên tại chỗ. Thoáng một lúc sau, Quỷ Vương vẫn đặt tay lên vai y, không có gì dị dạng, chỉ bật cười nói: "Hảo!Hảo!Hảo!". Ông ta cười thập phần cao hứng, sau đó như nhớ ra chuyện gì đó, liền nghiêm mặt nói với Quỷ Tiên Sinh: "Đạ tạ!". Quỷ Tiên Sinh khẽ gật đầu nói: “Cái thế kỳ trận có thể thành công, đều nhờ Tông chủ hồng phúc tề thiên, hơn nữa nếu không có thần khí Phục Long Đỉnh, tại hạ cũng vô kế khả thi mà thôi". Quỷ Vương khẽ mĩm cười lắc đầu: "Phục Long Đỉnh là bảo vật của Quỷ Vương Tông chúng ta, nhưng nhiều năm nay có ai tham ngộ được văn tự trên nó đâu, cuối cùng nhờ có tiên sinh giúp lão phu một tay nên mới thành được. Đây là trời giáng tiên sinh xuống giúp lão phu hoàn thành nghiệp bá đó!". Quỷ Tiên Sinh trầm mặc giây lát mới nói: "Tông Chủ quá khen rồi!". Quỷ Vương lại bật cười, quay người lại, ánh mắt dõi về phía Phục Long Đỉnh, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ hưng phấn tột cùng, rồi lại không nhịn được bật cười khanh khách. Quỷ Tiên Sinh lặng lẻ đứng phía sau Quỷ Vương, nhìn thần thái càng lúc càng cuồng ngạo của ông ta, không nói một lời. Lúc này chỉ cần tùy tiện chọn một người đã từng quen biết Quỷ Vương ra đây, e rằng đều thấy kinh hãi giật mình. Từ xưa đến nay Quỷ Vương là một người hùng tài đại lược nhưng lại thâm trầm, chưa từng bao giờ lộ ra thần thái cuồng ngạo khoa trương như lúc này, thế nhưng trong ánh mắt của Quỷ Tiên Sinh, lại chẳng hề thấy một chút kinh ngạc nào hết. Không biết là có phải vì bình thường Quỷ Tiên Sinh thường ở một mình với Quỷ Vương nên đã nhìn quen cảnh này hay là vì tâm cơ của y quá thâm trầm, người bên cạnh căn bản không thể nhìn ra. Tóm lại là bên trên Huyết Trì khổng lồ này, Quỷ Vương đắc ý tính toán chuyện tương lai, tiếng cười khoái trá không ngừng vang động khắp cả đại động huyệt, còn sau lưng ông ta, là bóng đêm yên lặng, yên lặng một cách tuyệt đối. *
Bên dưới Thanh Vân Sơn. Mây đen không biết từ lúc nào đã tản đi, nhưng tầng mây vẫn còn rất dày đặc, mưa vẫn còn rơi, như muốn gọt bỏ không gian tĩnh mịch. Giữa vùng hoang giá, gió lạnh mưa lớn, hàn ý thấu xương, nơi đây vốn là một nghĩa trang, sau một trận ác đấu kinh hồn đã hoàn toàn trở thành hoan phế, thậm chí cả mặt đất dưới đất cũng bị pháp lực kinh hồn phá hoại mà lật tung cả lên, bị mưa lớn làm cho biến thành vũng bùn dơ bẩn. Sắc trời hôn ám, không có lấy một chút ánh sáng, trong mưa gió, chỉ có một tia sáng lam ảm đạm nhấp nháy. Bạch y của Lục Tuyết Kỳ đã bị bùn đất vấy bẩn, nhưng dường như nàng không hề để ý, trước mặt nàng là thi thể của Điền Bất Dịch, lão đang nhắm nghiền mắt, yên lành như đang say ngủ, để mặc cho mưa gió tơi bời quất lên mặt. Tiếng gió như nức nỡ nghẹn ngào, như rên rỉ khóc thương. Quỷ Lệ vẫn chưa tỉnh lại, mượn sắc lam nhàn nhạt của Thiên Gia thần kiếm,có thể thấy sắc mặt hắn trắng bệch như người chết, còn thần tình thì thống khổ phi thường, nếu không phải lồng ngực động đậy thì thật chẳng khác gì một tử thi. Lúc này, hắn đang được Lục Tuyết Kỳ ôm chặt trong lòng, Thiên Gia thần kiếm phát ra ánh sáng nhàn nhạt, tạo thành một sức mạnh vô hình ngăn trở gió mưa trong một không gian nhỏ hẹp xung quanh Lục Tuyết Kỳ và Quỷ Lệ. Cách hai người không xa, con khỉ Tiểu Hôi đã mất đi vẻ hoạt bát thường ngày,lặng lẽ ngồi trên mặt đất, mưa gió tơi bời làm bộ lông nó ướt sũng, ba con mắt của Tiểu Hôi cùng lúc nhấp nháy, cơ hồ như cảm thấy lạnh lẽo, chạy đến bên cạnh Quỷ Lệ. Lục Tuyết Kỳ từ từ ngẩn đầu lên nhìn Tiểu Hôi một cái, sau đó đưa tay kéo nhẹ nó vào bên trong vòng sáng của Thiên Gia, để nó nhảy lên người Quỷ Lệ. Tiểu Hôi ngước mắt nhìn Lục Tuyết Kỳ, miệng phát ra những tiếng "chí chí", sau đó cúi đầu áp vào ngực Quỷ Lệ. Đầu nó nghiên sang một bên, ánh mắt nó nhìn vào thi thể của Điền Bất Dịch cách đó không xa. Như mộng! Như ảo! Đó là một giấc mộng kéo dài, nhưng lại chẳng hề có lấy nửa phần vui vẻ, bởi vì đến tận cùng, mới phát hiện ra một trường ác mộng. Quỷ Lệ khẽ động đậy, nét thương tâm trên gương mặt trắng bệch cơ hồ như tăng thêm mấy phần, trong chốc lát, hắn từ từ tỉnh lại trong một tiếng dài thống khổ. Trước mắt hắn có ánh sáng,ánh sáng màu lam nhàn nhạt, ánh sáng bao vây lấy hắn. Bốn phía có thanh âm, là tiếng mưa tiếng gió, tiếng mưa dập gió vùi. Tiểu Hôi đang áp mặt vào ngực Quỷ Lệ đột nhiên thẳng ngườì dậy, nhìn chăm chăm vào mặt hắn. Gió lạnh thổi từng cơn. Quỷ Lệ khẽ run lên một chập, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Lục Tuyết Kỳ, gương mặt nàng cũng xanh mét như hắn. Trong đêm mưa gió này,nàng là người duy nhất bầu bạn với hắn. Khóe miệng Quỷ Lệ khe khẽ máy động. Vết đau ở lồng ngực đã giảm đi rất nhiều, Quỷ Lệ cuối đầu nhìn xuống ngực mình, đã thấy quấn bảy tám vòng vải trắng, dường như là từ y phục xé tạm xuống, lúc này thần trí của hắn đã từ từ dần tỉnh hẳn, mau chóng nhận ra những chỗ xương cốt gãy trên ngực đều đã được nối lại cả, chỉ là một chưởng vừa rồi của Điền Bất Dịch quả thật không phải tầm thường, khí mạch toàn thân hắn đều bị chấn thương, tuy có Lục Tuyết Kỳ cứu chữa, nhưng chỉ sợ cũng phải dưỡng thương nhiều ngày mới hoàn toàn phục nguyên được. Nghĩ đến đây, hắn quay mặt nhìn ra chỗ khác, lập tức nhận ra vị ân sư dưỡng dục hắn bao năm đang nằm đó. Quỷ Lệ không nói gì, cơ hồ như cả lực khí để nói chuyện gã cũng không có, trong mưa gió mù mịt, gương mặt Điền Bất Dịch ướt sũng, lặng lẽ nằm gục trong bùn đất. Có ai biết được sau khi chết lão sẽ thế nào? Cổ họng phát ra một tiếng khàn khàn, Quỷ Lệ lăng mình khỏi lòng Lục Tuyết Kỳ, rơi xuống bùn đất, sau đó giãy dụa bò đến chỗ di thể của Điền Bất Dịch. Lục Tuyết Kỳ giật mình, vốn có thể kéo hắn lại, nhưng khi tay nàng chạm phải thân thể Quỷ Lệ, chợt nghe hắn nói một câu: "Đừng kéo ta". Lục Tuyết Kỳ ngây ra như đá, chậm rãi thu tay lại, ánh mắt của nàng nhìn chăm chăm vào Quỷ Lệ, nhìn Quỷ Lệ rời khỏi vòng ánh sáng của Thiên Gia, từng bước, từng bước lê đến bên cạnh Điên Bất Dịch. Gió mưa vô tình lạnh lùng ập tới,chẳng mấy chốc đã làm cho thân thể hắn ướt sũng, bùn đất bắn tung lên khắp người. Tiểu Hôi ở bên cạnh Quỷ Lệ, nhìn chủ nhân, cơ hồ như cũng rất lo lắng, vội nhảy đến sát bên cạnh chủ nhân, đưa tay kéo hắn một cái, thế nhưng thân thể Quỷ Lệ quá lớn so với nó, nhất thời Tiểu Hôi cũng không làm gì được, nhất thời nôn nóng nhảy loạn lên, miệng kêu chí chóe liên hồi. Cuối cùng, Quỷ Lệ cũng bò đến bên cạnh Điền Bất Dịch, bàn tay lão từ lâu đã băng lạnh. Quỷ Lệ nghiến răng thật chặt, thân hình khẽ run lên,ánh mắt hắn cẩn thận quan sát gương mặt Điền Bất Dịch, giống như một kẻ lãng du nhiều năm quay lại, cuối cùng chỉ còn lại là tuyệt vọng vậy. Những giọt nước nhỏ chảy từ mặt hắn xuống gương mặt cứng đờ của Điền Bất Dịch. Mưa càng lúc càng lớn, gió càng lúc càng mạnh. Ánh mắt Quỷ Lệ từ từ nhìn xuống ngực Điền Bất Dịch, tuy đã được chỉnh lý lại y phục, nhưng vết thương lớn đáng sợ ấy vẫn còn hết sức kinh tâm, cả người Qủy Lệ như bị ai đó đâm mạnh, sững cả người lại. Sau đó, hắn chầm chậm quay lại, nhìn về phía sau. Sau lưng hắn, thân ảnh thê lương của Lục Tuyết Kỳ đang im lặng nhận lấy ánh mắt của Quỷ Lệ, gương mặt trắng bệch không còn một chút huyết sắc, hai cánh tay giấu trong ống tay áo, nắm chặt thành quyền, ngón tay như muốn bấu vào da thịt. Chỉ trong một thoáng nhìn nhau đó, không biết bao nhiêu xót xa dâng lên trong lòng nàng. Biểu tình trên gương mặt Quỷ Lệ từ từ giản ra, cả nét đau đớn thương tâm ban đầu cũng dần dần biến mất, chỉ có hoang mang và hoang mang. Hắn cứ hoang mang như vậy quay đầu lại, nhìn Điền Bất Dịch, gió mưa táp tới, không biết từ lúc nào, trên mặt Điền Bất Dịch đã có thêm mấy vết bùn đất. Qủy Lệ từ từ đưa tay ra, gạt những giọt nước trên mặt Điền Bất Dịch, khi hắn chạm phải làn da lạnh buốt của lão, tay hắn giật ngược về theo bản năng như khi chạm phải lửa, sau đó mới đưa ra một lần nữa, hết sức cẩn thận lau đi những hạt nước mưa và bùn đất trên mặt Điền Bất Dịch. Sau đó, hắn vươn người dậy, bò lại gần hơn, dùng thân thể mình che mưa che gió cho ân sư, không để mưa gió tơi bời vùi dập thân thể lão nữa. Lục Tuyết Kỳ nhìn hắn làm tất cả mọi chuyện, nhưng không lên tiếng ngăn cản, gương mặt diễm lệ của nàng chỉ còn lại thê lương. "Khi ta còn nhỏ,gia phá nhân vong…". Thanh âm của Quỷ Lệ đột nhiên vang lên giữa trời mưa gió, hắn nói rất chậm, tựa như mỗi một chữ đều phải suy tính thật kỹ vô số lần trong đầu, rồi mới từ từ thổ lộ ra vậy. Lục Tuyết Kỳ lặng lẽ đến gần hắn, còn Quỷ Lệ thì vẫn bất động, vẫn che mưa gió cho Điền Bất Dịch. "Là sư phụ mang ta trở về Đại Trúc Phong, ân tình của lão nhân gia cả đời này ta không quên được”. Thân hình Quỷ Lệ khẽ lắc lư một chút, không biết có phải vì quá mệt mỏi hay không mà hắn như có vẻ không chống chọi được trước gió mưa. Lục Tuyết Kỳ thoáng biến sắc đưa tay lên đỡ hắn, nhưng khi tay nàng vừa chạm phải Quỷ Lệ, hắn chợt dịch người ra một chút, tránh né nàng.
Tay Lục Tuyết Kỳ sững lại giữa không trung. Quỷ Lệ gắng sức bế Điền Bất Dịch lên, ngả đầu lão vào ngực mình, trên gương mặt hắn hiện ra vẻ đau khổ tột cùng, miệng cứ lẫm bẫm nói gì đó một mình. Lục Tuyết Kỳ đứng bên cạnh hắn, giữa trời mưa gió, nghe hết những gì hắn đang nói một mình. Quỷ Lệ lặp đi lặp lại một câu duy nhất: “Cả đời ta cũng không quên được,cả đời ta cũng không quên được…”. Khóe miệng Lục Tuyết Kỳ khẽ mấp máy, ánh mắt nàng lướt qua khuôn mặt Điền Bất Dịch. Có ai biết được rằng đêm hôm trước, chính con người này đã từng mĩm cười nói chuyện với nàng, còn cho nàng một lời hứa, cho nàng thấy ánh sáng của hy vọng trong bóng đêm của tuyệt vọng. Một kiếm đó, vết thương đó.. Người bị thương lại không chỉ có một! Nàng cười thê lương ảm đạm, quay người bước đi, thân hình lắc lư như muốn ngã, hàng lông mày thanh mảnh nhíu lại, miệng phun ra một bụng máu. Từng điểm máu rơi li ti trên ngực, trên y phục của nàng, rơi trên mặt đất, chỉ là mưa gió quá vô tình, chẳng mấy chốc rửa sạch sẽ không còn một dấu vết. Nàng ngẩn đầu lên, những giọt nước mưa lạnh lùng quất vào mặt, trời tối đen như mực. Không phải trời sắp sáng hay sao? Nhưng tại sao lúc này, đến tận lúc này, trời đất vẫn còn phong phong vũ vũ, không có gì ngoài mưa gió và bóng tối? Khóe mắt Lục Tuyết Kỳ ngấn lệ, trong mưa gió, u buồn ảm đạm.