Chương 249 : Ám Đấu
Ba ngày trôi qua. Quỷ Lệ đợi chờ trong thạch thất của Quỷ Vương, sắc mặt bình tĩnh thờ ơ hóa thành sốt ruột, hiện tại đã đầy vẻ phiền muộn và mất kiên nhẫn. Với hắn, mặc dù đã biết rõ khối Tinh Bàn này không phải là bảo vật thông thường, để tham thấu những điều bí ảo bên trong phải chuẩn bị tư tưởng sẽ mất khá nhiều thời gian, nhưng tuyệt không nghĩ phải cần đến ba ngày trời, điều tệ hại nhất là cho đến lúc này ba ngày công phu đã trôi đi, Quỷ tiên sinh tựa hồ vẫn chẳng tiến được bước nào. Hắn tin là, khi Quỷ tiên sinh lần đầu tiên tiếp xúc với khối Tinh Bàn này sẽ kích phát Tinh Bàn có dị biến, rồi đó sẽ có mấy phần tâm đắc với bảo vật này, chỉ cần sau mấy ngày tham ngộ là không khó hiểu thấu huyền hư. Ai ngờ ba ngày chực chờ bên cạnh Quỷ tiên sinh, chỉ thấy y không ngừng nghiêng đi đảo lại thần vật, có thể nói là nhìn đến phát chán ra, Quỷ Lệ thậm chí còn cảm giác Quỷ tiên sinh hẳn phải ghi nhớ hết những cổ tự trên khối ngọc nhỏ không ngừng hoạt động ở trung tâm ngọc bàn. Thế nhưng Quỷ tiên sinh hiển nhiên đã rơi vào tình trạng quẫn bách nào đó rồi, hoặc giả thuyết là khi tham ngộ bảo vật này, y đã gặp phải một vấn đề hết sức khó khăn, mấy ngày qua không tiến được nửa tấc. Thạch thất Quỷ Vương cư trú đương nhiên rộng rãi hơn chỗ ở của những người khác, chia thành hai gian, phía ngoài rộng hơn là nơi Quỷ Lệ và Quỷ tiên sinh tham ngộ Tinh Bàn, gian trong nhỏ hơn tự nhiên là phòng ngủ của Quỷ Vương. Tuy rằng Quỷ Vương không có mặt, nhưng ba ngày vừa qua hai người không hề bước vào đó một bước, với đạo hạnh của bọn họ, đừng nói là ba ngày ba đêm, mà đến mười ngày mười đêm không ngủ vẫn chẳng hề gì Khó chịu đựng nhất vẫn là hai chữ "chờ đợi." Ba ngày nay, Quỷ Lệ không rời khỏi thạch thất nửa tấc, con khỉ Tiểu Hôi cũng chờ ở đó, bất quá do tính khỉ hiếu động, mấy ngày qua chẳng còn chỗ nào không bị Tiểu Hôi phá phách. Chỉ cần coi lúc này Quỷ Lệ và Quỷ tiên sinh vẫn mắt mở trừng trừng vào nhìn bảo vật, e rằng đến ba ngày nữa họ cũng chẳng thèm để ý đến Tiểu Hôi. Tiểu Hôi buồn bã vô vị ở trên cái bàn đọc sách lớn lúc nằm lúc ngồi, lúc thì múa máy chân tay, lúc lại chổng bốn vó lên trời, chán chê rồi liền gắng gượng ngồi dậy, giơ tay ôm đầu, miệng không ngừng khe khẽ phát ra âm thanh "chi chi", mắt đảo tứ tung như muốn tìm xem có gì thú vị hơn không. Thạch thất này tuy rộng rãi nhưng cũng không to lớn lắm, vì vậy tự nhiên là ánh mắt nó bắt gặp phòng trong. Tiểu Hôi gãi đầu gãi tai, quay lại nhìn Quỷ Lệ, chỉ thấy mặt mũi âm trầm, phảng phất như có lệ khí ẩn hiện, hiển nhiên tâm tình rất không dễ chịu, Quỷ tiên sinh thì tập trung toàn bộ tinh thần nghiên cứu khối Tinh Bàn trong tay đang không ngừng tán phát những tia bạch sắc nhàn nhạt ôn hòa, thỉnh thoảng ngẫu nhiên ngước lên nhìn Quỷ Lệ một cái rồi lại cụp mắt lại. Hai người hiển nhiên đều rất chú ý vào khối Tinh Bàn, dù cho có một chút cảnh giới, tối đa cũng để coi đối phương mà thôi, chẳng ai lưu ý đến Tiểu Hôi ở bên cạnh. Tiểu Hôi nhún vai, mồm chẹp chẹp mấy cái, vẫy đuôi hai lần, quay người nhìn vào gian nội thất, đoạn nhảy xuống len lén bỏ đi. Nơi ở của Quỷ Vương bài trí không chút màu mè, ngược lại còn mười phần giản dị, rõ ràng chủ nhân nơi này tịnh không có ý hưởng thụ những xa hoa trần tục, gian ngoài thế nào, gian trong cũng vậy: một cái giường gỗ, một chiếc bàn tròn, ba cái ghế tròn, trên những bức tường đá xung quanh treo bốn bức tự họa, bức thứ nhất lấy cảnh sông núi thể hiện tình ý, mực nhạt bố trắng phảng phất truy cầu xuất thế; bức thứ hai trình bày hoa điểu nghênh xuân, chim bay hoa nở, xuân ý triền miên; bức họa thứ ba vẽ lão hổ nằm trong rừng thông, cảnh tượng so với hai bức đầu tiên có chỗ khác biệt, khí thế hùng vĩ, oai phong lẫm liệt, đột nhiên xuất lộ chí khí hùng bá thiên hạ. Tiểu Hôi đương nhiên chẳng biết gì đến ý cảnh trong tự họa. Những gì núi sông hoa điểu trong mắt nó chẳng để lại ấn tượng gì, ngược lại vừa thấy bức họa hổ nằm oai vệ thì chợt run lên, lập tức có phản ứng, nhe răng chành mồm làm mặt xấu, hướng vào vách đá nhổ phì ra một bãi nước bọt. Ba bức họa này sắp thành hình chữ nhất trên tường đá, liên kết bổ sung lẫn nhau, tuy rằng cảnh trí và tư tưởng hết sức bất đồng, nhưng tổng thể vẫn hài hòa trong một cách cục nào đấy. Đối lập với ba bức họa trên, ở bức tường đá bên cạnh, chỉ treo duy nhất một bức họa đơn độc. Không phải sơn thủy, cũng chẳng phải điểu hoa, mà là một vị phụ nhân mỹ lệ, bức họa này vẽ theo phong cách tế vi, đường nét cực kỳ tinh tế, phụ nhân này từ thân hình đến chiếc nhẫn đeo tay, hoa tai mọi chi tiết đều giống hệt như thật, chưa kể dung mạo đoan trang tú lệ, khiến người ta trông thấy bất giác đều sinh lòng ái mộ, đích thực là một họa phẩm cực kỳ trân quý. Nhưng cũng chỉ là trân phẩm trong mắt người ta, với tam chỉ nhãn của con khỉ này tự nhiên là giá trị phải thấp đi rất nhiều lần, Tiểu Hôi ngắm tranh chẳng một chút động dung, liếc qua liếc lại mấy cái rồi lại quay lại với bức tranh lão hổ. Không hiểu trong mắt loài khỉ, một bức họa tốt phải vẽ cái gì, phải chăng xấu đẹp gì cũng đến vẽ ra mấy con khỉ thôi?. Đáo để thì loài khỉ thích vẽ người gì vật gì chẳng có cách nào biết được, bất quá lúc này Tiểu Hôi quan tâm nhất hiển nhiên là bức họa lão hổ ngọa tùng trung, ba con mắt chớp chớp, nhảy tót đến bên dưới bức vẽ ngửa đầu nhìn lên, lão hổ trong tranh uy phong lẫm liệt, công lực dĩ nhiên không thể coi thường, tựa hồ có cảm giác mãnh hổ sắp từ trong tranh nhảy ra, ngửa lên trời gầm vang chấn phục vạn thú. Tiểu Hôi coi rất lâu, chợt quay người nhìn ra ngoài, lại thấy Quỷ Lệ và Quỷ tiên sinh ở gian ngoài đều đã bị tường đá che khuất, không trông thấy gì trong này, hơn nữa đã một lúc lâu như thế cũng chẳng thấy động tĩnh gì, hiển nhiên không ai chú ý đến việc Tiểu Hôi làm gì hay không. Tiểu Hôi quay lại, đưa tay gãi đầu, lát sau tựa như chợt hạ quyết tâm, tung thân nhảy vọt lên cao. Ba bức họa treo trên tường cao, thạch thất chẳng có bàn ghế gì để leo trèo, đám khỉ thông thường chẳng nói làm gì, nhưng Tiểu Hôi nào phải khỉ thường, một cú nhảy lẹ làng đủ lên tới phía trên, hầu trảo vươn ra nhấc luôn bức họa. Chỉ vì bức tranh khá lớn cùng rơi xuống theo thân hình Tiểu Hôi, nó thu thế không được, kêu lên một tiếng rơi phịch xuống đất. Tiếng động này tuy không lớn, nhưng hai người bên ngoài là hạng người nào, lập tức kinh động bọn họ, sau một khắc im lặng có tiếng Quỷ Lệ từ ngoài vọng vào, giọng nghi ngờ: "Tiểu Hôi?" Chách! Chách! Chách! Chách!
Một loạt thanh âm quái dị cất lên, trong ánh mắt chăm chú của hai người, con khỉ lông xám từ thạch thất của Quỷ Vương chạy vọt ra, hai tay ôm bức họa có hơn một nửa lòng thòng xuống tận đất bị nó kéo lê đến trước mặt Quỷ Lệ. Quỷ Lệ và Quỷ tiên sinh ngơ ngác nhìn nhau. Tiểu Hôi dán mắt vào bức họa trên tay, chạy đến bên Quỷ Lệ, trong miệng phát ra những tiếng " chi, chi, chi, chi" liên tu bất tận. Quỷ Lệ nhăn mặt, đưa tay cầm bức họa mở ra nhìn, thì ra là một bức Tùng trung ngọa hổ đồ, bút lực hùng hậu, đường nét tinh xảo. Hắn nhìn đi nhìn lại rồi quay sang Tiểu Hôi nói: "Mi lấy bức tranh này làm gì?" Tiểu Hôi nhảy tưng tưng, chân tay ngó ngoáy, nét mặt đầy hưng phấn, song thủ vung lên lúc chỉ vào bức tranh, khi thì vẽ lên trong không khí một hình thù kỳ quái, lúc sau lại chỉ về hướng bắc, cuống quít tưng bừng, khiến cho Quỷ tiên sinh ở bên cạnh mắt hoa đầu váng, tuy rằng ông ta học thức uyên bác hiếm thấy, nhưng đối với thứ ngôn ngữ của con khỉ ba mắt này một khiếu cũng chẳng thông, trong bụng đầy nghi vấn, đành quay sang nhìn Quỷ Lệ. Ngờ đâu Quỷ Lệ cũng có vẻ ngạc nhiên, vừa quan sát động tác của Tiểu Hôi vừa nghe tiếng kêu chi chi không ngừng của nó, lại nhìn sang bức vẽ, ngập ngừng một lát nói: "Mi... thấy con vật trong bức tranh này rất giống Đại Hoàng chứ gì, muốn mang đi để ngày sau tặng cho Đại Hoàng phải không?" Tiểu Hôi lập tức gật đầu lia lịa. Quỷ Lệ lúc này tâm tình bực dọc, cảm thấy hơi sốt ruột, mãnh hổ trong tranh sống động như thật, nhưng mà hổ uy hùng liệt, tuy rằng đang nằm trong đám cỏ, cũng vẫn tỏ ra rất oai phong, cái con chó ham ăn ham ngủ ấy làm sao mà so bì được? Huống hồ Quỷ Lệ nhìn đi nhìn lại mãi, quả thực không nhìn ra mãnh hổ kia đáo để có cái gì giống với Đại Hoàng. Xem ra nhãn quang của loài khỉ với loài người quả nhiên hết sức khác nhau.
Bất quá sau khi ngạc nhiên và buồn cười, Quỷ Lệ lại nhớ đến Đại Hoàng ở xa ngàn dặm trên một đỉnh núi, cảm giác ấm áp dễ chịu dâng lên trong lòng, sau một lát trầm mặc, một nét cười nhẹ nhàng xuất hiện nơi khóe miệng, thần tình trên mặt đã ôn hòa hơn, thấp giọng nói: "Bức họa này là của Quỷ Vương Tông chủ, bây giờ lấy đi không được, nhưng mi yên tâm, khi quay trở lại ta sẽ cầu xin ông ấy cho mi là được." Nói rồi nhẹ nhàng cuộn tấm họa lại, đặt qua một bên. Quỷ tiên sinh không nhịn được hỏi: "Đại Hoàng là ai?" Quỷ Lệ ngừng một chút, nhìn ông ta điềm đạm nói: "Là một con chó." Quỷ tiên sinh nghẹn lời, một lúc lâu không nói ra lời, ho lên một tiếng, lại quay sang nhìn khối Tinh Bàn trước mặt. Quỷ Lệ xoa đầu Tiểu Hôi, nhẹ nhàng dặn dò hai ba câu, không ngoài chuyện kêu Tiểu Hôi không được chạy lung tung phá phách, thế rồi lại chú tâm vào Tinh Bàn, tất nhiên tham ngộ Tinh Bàn là đại sự hàng đầu lúc này. Tiểu Hôi ngồi một lúc bên cạnh hai người, mau chóng lại thấy chán ngắt, kỳ thực cũng không thể trách nó, đổi lại dù ai ở bên hai người chờ đợi ba ngày ba đêm nhìn bọn họ làm mỗi một việc đơn điệu, chắc cũng sẽ thấy phiền muộn, huống chi là loài khỉ thiên tính hiếu động. Lúc này tựa hồ Quỷ tiên sinh đã phát hiện được gì đấy, chợt trỏ vào ngọc bàn nói với Quỷ Lệ: "Ta thấy mấu chốt của bảo vật này chính là nằm ở mấy viên ngọc nhỏ không ngừng di động kia." Quỷ Lệ gật gù, hiển nhiên đồng ý với nhận định này, nhưng khẽ cau mày nói: "Nhưng chúng ta đã coi ba ngày rồi mà vẫn không biết làm thế nào mà đám ngọc đó tự hoạt động, tiên sinh có cao kiến gì không?" Quỷ tiên sinh trầm ngâm một lát: "Ngươi có thể đã thấy là quỹ tích chuyển động của đám ngọc này với vận hành của tinh đẩu trong chòm sao Thiên Khung dường như tương tự." Thân hình Quỷ Lệ khẽ chấn động, lập tức chăm chú nhìn Tinh Bàn, một lát sau vỗ tay nói: "Quả nhiên có chút đạo lý." Quỷ tiên sinh nói: "Kỳ thực lão phu cũng không chắc lắm, nhưng cảm giác đích xác như vậy, hiềm vì cho dù mấy viên ngọc đó vận hành theo Thiên Khung tinh đẩu, nhưng vẫn còn nhiều điều mơ hồ không rõ, lão phu cho rằng bí mật quan trọng nhất để tham ngộ bửu vật này nằm ở những cổ tự trên đám ngọc đó." Quỷ Lệ chậm rãi gật đầu. Hai người không ngừng trao đổi, hồi đáp lẫn nhau, chốc sau lại chìm đắm với Tinh Bàn. Tiểu Hôi ngồi một lát bên cạnh hai người rồi chuyển thân bỏ đi. Từ trong thạch thất lúc lúc lại truyền ra giọng nói khe khẽ của Quỷ Lệ và Quỷ tiên sinh, Tiểu Hôi nhìn ngang nhìn ngửa một lúc chán quá, lại len lén đi vào gian trong. Trên bức tường đá chỗ mới rồi bị Tiểu Hôi lấy đi mất bức tranh lộ ra chút dấu tích màu sắc hơi khác với xung quanh, xem ra bức họa đó treo ở đó đã khá lâu. Chỉ vì trong thạch thất này trừ bốn bức họa trên tường chỉ có mấy thứ giường, bàn, ghế gỗ, còn thì chẳng có thứ gì thú vị. Tiểu Hôi sờ mó lung tung chẳng bao lâu đã lại chán nản. Chính vào lúc nó đã chán ngán đến cực điểm, bỗng dưng tam chỉ nhãn lóe sáng rực, giống như phát hiện điều gì đấy, lập tức liên tục nhảy nhót, thân hình chợt bay lên chiếc giường lớn của Quỷ Vương, chẳng để ý gì đến chuyện có làm bẩn đệm giường hay không, cứ thế nhảy nhót lăn lộn. Gian thạch thất này bài trí thiết kế đơn sơ nhưng cực kỳ sạch sẽ, hẳn Quỷ Vương là người ưa sạch sẽ, không biết là khi trở về nhìn thấy tình cảnh này ông ta có tức giận đến mức lỗ mũi phì khói ra hay không. Bất quá lúc này Tiểu Hôi chẳng lý gì đến những thứ ấy, nhân lúc bây giờ chẳng bị ai quản cố, nó thoải mái ở trên giường tự tung tự tác, đột nhiên tựa hồ chạm phải cái gì đấy ở chỗ nào đấy trên giường, cả cái giường chợt động, sau đó ở chỗ giường tiếp giáp với tường đá, âm thầm không một tiếng động tách ra một khe rộng, đoạn lại từ từ mở ra hai bên, để lộ một hang động đủ để một người chui lọt. Thời điểm đó Tiểu Hôi dĩ nhiên cảm thấy có điều gì đấy, từ trên giường nhảy xuống nằm phục trên mặt đất nghi ngờ quan sát, đến khi ám môn trên tường đá âm thầm mở ra, nó mới từ từ đứng lên nhìn vào trong ám môn, chỉ thấy hang tối um, không có gì hết, nhưng cũng không có quái vật hung hãn nào nhảy ra, hắc động thần bí đó xem ra hiện giờ đối với con khỉ đang buồn chán này có chút hấp dẫn, tựa hồ đang nhẹ nhẹ vẫy tay kêu gọi nó. Tiểu Hôi gãi gãi đầu, quay nhìn thạch thất bên ngoài, Quỷ Lệ và Quỷ tiên sinh đều yên lặng, xem ra đang trong một giai đoạn tham ngộ dài dằng dặc. Tam nhãn linh hầu xoay người, chợt hả miệng cười làm mặt xấu, đoạn nhẹ nhàng chui vào ám môn, nhanh chóng biến mất trong bóng tối. Một trận gió như có như không từ hang động thần bí thổi ra, thoang thoảng vị huyết tinh! Tiểu Hôi chui vào ám môn, con mắt thứ ba trên trán ẩn hiện dị quang sắc vàng nhàn nhạt, toàn bộ cảnh tượng trong huyệt động hắc ám đều lộ rõ. Thông đạo cao chưa tới đầu người, đi lại không thoải mái, nhưng đối với một con khỉ thì tha hồ dư dật, Tiểu Hôi với cảm giác kích thích mạo hiểm đi một lúc trong thông đạo, chợt cảm thấy đất dưới chân tụt xuống, thông đạo bắt đầu hạ sâu xuống. Vách đá hai bên từ từ chìm dần xuống dưới, trở nên ẩm ướt hơn, có chỗ thậm chí còn có nước nhỏ giọt xuống, bên trong thông đạo tuyệt đối yên tĩnh, chỉ có thân hình bé nhỏ của Tiểu Hôi từ từ di chuyển, phía trước vẫn tối tăm mịt mù, đôi lúc lại thấy một trận gió nhè nhẹ mang theo mùi vị huyết tanh kỳ dị. Đường đi không dốc lắm, nhưng có vẻ dài, Tiểu Hôi đi khá lâu, ước tính đã tiến sâu vào địa phận Hồ Kỳ sơn. Đột nhiên nó dừng bước, đằng trước mặt không biết là nơi nào bỗng nhiên xuất hiện một luồng sáng đỏ nhàn nhạt. Con khỉ hơi do dự dừng lại giữa đường một lát, quay đầu nhìn về phía sau, thò tay gãi đầu, băn khoăn không biết có nên quay lại nói với Quỷ Lệ một tiếng hay không, chỉ hiềm điểm hồng quang lập lòe phía trước có vẻ rất dụ hoặc. Cuối cùng kêu lên mấy tiếng chi chi, hướng về phía trước dè dặt tiến lên. Càng đến gần điểm hồng sắc, mùi huyết tanh càng thêm nồng nặc, thần sắc Tiểu Hôi càng thêm khẩn trương, chìa mũi hít hít, ánh mắt kinh nghi bất định. Tuy nhiên đến lúc cuối cùng, nhìn ánh hồng quang phía trước, nó vẫn quyết định tiến về phía trước. Rốt cuộc cũng tới gần nơi phát ra luồng sáng hồng, thì ra là một cửa động, Tiểu Hôi thò thụt mấy lần rồi mới nhảy ra, tiến vào một thông đạo rộng rãi gấp mấy lần con đường vừa đi qua. Thông đạo lớn này ngoài con đường Tiểu Hôi vừa tiến vào lại còn nối với một thông đạo khác, không biết dẫn đi đâu, chỉ thấy bên trong cực kỳ tối tăm.
Ngược lại con đường lớn lại rất sáng sủa, lại thêm hồng quang chớp sáng, ở cuối đường lại càng sáng rực. Xem ra vừa rồi Tiểu Hôi từ đằng xa nhìn thấy chính là cảnh tượng này, nhưng vẫn chẳng có người nào, cho dù là ở tận ngay nguồn sáng cũng chỉ thấy ánh sáng chớp lên, tuyệt không một tiếng động lạ. Tiểu Hôi hít hít không khí, ở đây mùi huyết tanh nồng nặc không tan, ngay lúc đó đột nhiên ánh mắt ngưng lại, nguyên lai bức tường đá màu xanh đến chỗ này đã biến thành đỏ sẫm, ở chỗ lõm xuống trên tường có những giọt nước chầm chậm rỏ xuống, dưới ánh sáng chiếu vào màu đỏ tươi, trông không khác gì máu tươi. Từng giọt từng giọt một tí tách rỏ xuống! Kim quang trên mắt Tiểu Hôi dần dần chói sáng, tập trung vào những giọt huyết châu, lát sau nó từ từ lùi lại, quan sát hồng quang chớp sáng phía xa xa một lúc rồi cất bước tiến về phía đó. Ánh hồng quang chớp động ngụy dị giống như có linh tính, nhẹ nhàng tuôn ra trùm kín thân ảnh Tiểu Hôi đang từ từ tới gần. oOo Lúc này đêm đã khuya, tuy rằng bên trong hang động Hồ Kỳ sơn không biết giờ giấc ngày đêm gì, nhưng bên ngoài sơn động bầu trời đêm đầy sao, ánh sao lấp lánh rải xuống nhân gian, chiếu sáng lờ mờ cảnh vật trên đỉnh Hồ Kỳ sơn cằn cỗi. Dưới ánh tinh quang, bỗng nhiên từ xa xa một bóng trắng khinh linh phiêu phất tựa hồ không có trọng lượng, theo gió núi thổi tới nhẹ nhàng hạ xuống đỉnh núi. Trong ánh sao bàng bạc, thân hình yểu điệu chuyển động, da dẻ nõn nà, my mục như vẽ, ánh mắt yêu mị lưu lộ như xui như khiến người ta yêu thương, chính là Cửu Vĩ Thiên Hồ Tiểu Bạch. Hiện tại Tiểu Bạch mày ngài chau lại, nét mặt trầm trọng đứng trên đỉnh núi, xung quanh cảnh vật trơ trụi, không cây không cối che chắn, gió núi hiu hiu thổi, y phục bay lất phất, thấp thoáng hiển lộ thân hình quyến rũ. Tiểu Bạch nhìn bốn xung quanh, trên đỉnh Hồ Kỳ sơn khắp chốn toàn là đá sỏi, không nói gì đến cây cối, đến một cụm cỏ hoang cũng không có. Nhìn cảnh sắc thê lương này, ai dám tin không quá mười năm trước nơi đây vẫn còn là một vùng non xanh nước biếc. Người khác không biết, nhưng Tiểu Bạch biết, nhân vì một dải Hồ Kỳ sơn là nơi phát tích của Hồ yêu tộc, nàng từ nhỏ đã ở đây, non non nước nước, từng cành cây ngọn cỏ nơi này đối với nàng đều không giống bất kỳ nơi nào khác. Hiềm là không biết từ khi nào mọi thứ đều biến đi một cách quỷ dị, chỉ còn lại một phiến hoang lương trước mắt. Tiểu Bạch từ từ ngồi xuống, thò bàn tay trắng muốt nhẹ nhàng bốc lên một nắm đất, không phải, đáng lẽ ra là đất, nhưng đỉnh Hồ Kỳ sơn đất đai nứt nẻ, chỉ thấy toàn đá sỏi cứng rắn rã rời trên tay nàng, Tiểu Bạch nhìn chăm chú vào tay, hai mắt chớp lóe dị quang, tựa hồ muốn phát hiện điều gì đó từ nắm đá vụn này. Một lát sau, nàng chậm rãi nắm tay lại thành quyền, xoay xuống dưới nhè nhẹ buông ra, đá vụn theo kẽ tay rơi xuống, giữa chừng bị một ngọn gió vừa lúc thổi tới mang ra xa, dưới ánh sao phản xạ thành một vệt sáng mờ rồi biến mất trong bóng tối. Đá sỏi ở nơi này với nơi khác lại không khác gì nhau. Tiểu Bạch chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, ánh sao trải trên người nàng, tựa như một bàn tay mềm mại vuốt ve thân hình nàng, an ủi nàng. Đột nhiên hai mắt nàng mở to, tựa hồ nghĩ đến chuyện gì đó, nhưng tiếp đó không thấy nàng làm động tác gì rõ rệt, lại bất ngờ giơ chân lên, động tác giống như một tiểu cô nương bình thường giận dỗi duyên dáng đạp mạnh xuống đất. Phịch! Âm thanh trầm đục vang lên, theo gió tản khai xung quanh, bụi bốc mù mịt, rồi nhẹ nhẹ theo gió rơi xuống. trong chốc lát, từ mặt đất dưới chân Tiểu Bạch, đột nhiên truyền lên một chuỗi thanh âm quái dị liên miên bất tuyệt, sau thời gian chừng một tuần trà mới dần dần ngừng lại. Tiểu Bạch bặm môi, thân hình tựa như một cụm mây trắng xoay tròn theo gió bốc lên, hết sức dịu dàng, ánh mắt đăm đăm nhìn xuống đất dưới chân, lát sau thân hình đã lên tới trên không, hốt nhiên tay áo phất ra đánh xuống mặt đất. Kình đạo của cú phất này đương nhiên không nhẹ, không gian lập tức vang động tiếng gió gào, chỉ thấy cát bay đá chạy, bụi đất mịt mù. Trên không Tiểu Bạch không ngừng huy tụ phất xuống, trông giống như một thứ vòi rồng, bao nhiêu đất đá sỏi cát đều bị xoay tròn cuốn hết lên trên. Tiểu Bạch khẽ hô một tiếng, thân hình đột nhiên lại lên cao thêm một trượng, bóng trắng phiêu diêu như tiên tử dưới ánh sao, quyến rũ mê người. Theo đà bay lên của nàng, cột xoáy đất đá đột nhiên bị kéo lên trên, ngược chiều chuyển động với thân hình Tiểu Bạch, mau lẹ văng ra ngoài xa, từ trong bóng tối không ngừng vang lên tiếng động lộp bộp của đất đá rơi xuống mặt đất. Dưới chân Tiểu Bạch xuất hiện một miệng hang rộng đến sáu thước, sâu hơn một trượng, Tiểu Bạch cất chân động tay dễ dàng đào lên một cái hang lớn trên đỉnh Hồ Kỳ sơn đất đá rắn như sắt thép, phần đạo hạnh này thật kinh thế hãi tục, bất quá nếu nghĩ đến đạo hạnh nghìn năm của Tiểu Bạch thì lại chẳng có chi là lạ. Chỉ có điều hiển nhiên không phải giữa đêm khuya buồn chán chạy đến đây để đào hang, từ trên không chầm chậm hạ xuống, ánh mắt không rời huyệt động, thân hình rơi thẳng xuống địa động. Vừa nhập địa động, tốc độ rơi đột nhiên biến thành rất chậm, tựa hồ có vật gì đó vô hình đỡ lấy hai chân nàng. Tiểu Bạch chăm chú nhìn vách địa động, mượn ánh sao bàng bạc chiếu xuống ngưng thần coi kỹ. Bàn tay thon nõn nà như tuyết đặt trên tường đá thô ráp thật là tương phản, cảm giác kỳ dị, nhưng Tiểu Bạch hoàn toàn không chú ý, chỉ thuận theo lòng bàn tay và thân hình chầm chậm hạ xuống xem xét kỹ lưỡng vách địa động. Ánh mắt nàng dõi theo vách đá xám xanh, sù sì cứng rắn, bàn tay chạm vào lạnh lẽo vô cùng. Tiếp đó tùy theo thân hình Tiểu Bạch từ từ rơi xuống, ánh mắt cũng chậm rãi hạ xuống, xuống hết một thước, vẫn là nham thạch xanh xám, không có biến hóa gì hết, không khác gì nham thạch nơi khác. Tiếp tục hạ xuống, thủ chưởng như tuyết nhẹ trôi theo bờ tường, xuống sâu hai thước vẫn y như vậy. Hai thước... Bốn thước... Năm thước... Không có gì thay đổi, vẫn là nham thạch sù xì cứng rắn, giá buốt tựa hồ ngưng tụ từ ngàn vạn năm truyền lại, đột nhiên đến giờ trời đất mở ra, từ vách động thô ráp phát tán hơi lạnh. Trên mặt Tiểu Bạch không thấy biểu hiện gì, thân hình cứ thế từ từ trôi xuống, chợt một lúc sau, ánh mắt sáng lên, thân hình lập tức dừng lại. Sâu dưới mặt đất sáu thước, trên bức tường nham thạch bên cạnh bàn tay nàng, rốt cuộc đã phát hiện dấu lạ đầu tiên. Một vệt đỏ nhạt như một tia máu nhỏ xuất hiện trên mặt đá. Tiểu Bạch chăm chú nhìn vệt đỏ rất lâu, chợt hé miệng cười lạnh, thân hình tiếp tục trôi xuống, ngưng thần quan sát. Quả nhiên xuống dưới càng nhiều vết lạ, vốn dĩ càng xuống dưới nham thạch càng cứng rắn, hiện tại thì lại càng xuống dưới vệt đỏ càng nhiều hơn, màu sắc cũng càng sẫm hơn, xuống đến độ sâu một trượng, Tiểu Bạch từ từ xoay người quan sát, chợt nhìn thấy một phiến đá đỏ như máu với những vết nứt lớn ngang dọc, xung quanh đó tường đá không còn hơi lạnh nữa mà lại phả ra mùi huyết tinh nồng nặc. Thật quả là đáng sợ! Thật quả là khủng bố! Ánh mắt Tiểu Bạch không giấu được vẻ chán ghét, hừ lạnh một tiếng, thân ảnh chợt động bay vọt lên khỏi địa động, hạ xuống mặt đất ở bên cạnh. Ánh sao đêm lại một lần nữa tưới đẫm thân hình nàng, tẩy sạch tàn dư hắc ám của cơn ác mộng vừa rồi. Tiểu Bạch sắc mặt bình tĩnh, đón làn gió đêm từ xa thổi tới, hít sâu một hơi thở, ngẩng mặt nhìn trời. Sau đấy chợt cười một tiếng, hạ giọng nói: "Từ ngàn năm nay, cũng có mấy kẻ không biết trời cao đất dày muốn làm những chuyện ngu xuẩn, kết quả cuối cùng thế nào, để rồi xem xem, hắc hắc..."
Tiếng cười lạnh lùng theo gió đêm truyền đi, không biết bay đến xó xỉnh nào của nhân gian, dưới ánh sao đêm, hình bóng áo trắng mỹ lệ vẫn đứng trên đỉnh núi nghênh đón làn gió núi, cô đơn tịch mịch. Trong đêm đen này, tựa hồ cũng còn nhiều người không ngủ được như vậy, tựa hồ có chuyện gì đấy vấn vương trong lòng làm gợi nên những nỗi niềm vô danh, những cảm giác khó nói thành lời. oOo Trong hang động dưới lòng Hồ Kỳ sơn, Quỷ Lệ và Quỷ tiên sinh vẫn đang tụ tinh hội thần tham ngộ Tinh Bàn, bọn họ đã đi tới thời điểm mấu chốt, với học thức uyên bác của Quỷ tiên sinh, cũng đã miễn cưỡng suy đoán mấy chữ cổ trên ngọc bàn, tuy tạm thời vẫn chưa hiểu thấu bí mật của ngọc bàn, nhưng so với mấy ngày trước đã khá hơn nhiều. Quỷ Lệ trong lúc khẩn trương, chợt cảnh giác, ánh mắt rời khỏi Tinh Bàn nhìn ra bốn phía, chỉ thấy bên mình trống trải, Tiểu Hôi không biết đã chạy chơi xó nào, hay đã tìm chỗ nào đánh một giấc rồi! Cặp mắt chợt lóe lên nhìn vào cuộn tranh bên cạnh, trầm mặc đôi chút, tựa hồ nhớ ra chuyện gì, miệng khẽ mỉm cười. Có điều nụ cười này tuy ấm áp nhưng đã mau chóng tắt ngấm, nhè nhẹ lắc đầu, tựa như muốn buông rơi những chuyện không nên nhớ đến lúc này, liền đó lại quay lại với khối Tinh Bàn đầy bí ẩn. oOo Ở một nơi khác trong lòng Hồ Kỳ sơn, trong hàn băng thạch thất tĩnh lặng, khói sương lãng đãng. Bích Dao vẫn mê mệt trong giấc ngủ, bên nàng Quỷ Vương ngồi trầm mặc cúi đầu. Mớ tóc hoa râm xõa xuống nhắc nhở tuổi già, vậy mà người nằm mê man bên đây lại càng khiến ông ta ngấm ngầm đau xót. Những đêm dài như thế này, giống như biết bao đêm trong vòng mười năm qua, ông ta không hề ngủ được. Ông lặng lẽ chờ đợi, đợi bình minh, đợi ngày mai, dù rằng ngày mai thực sự không có gì khác. Bàn tay ông ta vô tình nắm chặt. oOo Ở nơi xa xôi ngàn dặm, đêm trường cũng cô đơn vắng lặng như thế này. Cao cao trên Thanh Vân Sơn Tiểu Trúc phong, gió đêm gào thét, rừng tre xào xạc, Lục Tuyết Kỳ trên giường chầm chậm ngồi dậy. Đêm nay, không biết làm sao nàng không ngủ được. Thao thức vì ai? Nàng nhẹ nhàng bước xuống giường, không mang hài, bàn chân trần mềm mại giẫm lên mặt đất, từ lòng bàn chân truyền lên cảm giác dễ chịu, mặt đất mát lành như nước. Nàng bước tới bên cửa sổ, đưa tay đẩy cánh cửa, đầy trời sao sáng như sóng nước lung linh lập tức rọi vào, chiếu sáng tấm dung nhan tuyệt mỹ. Lục Tuyết Kỳ đứng yên, lặng lẽ ngắm bầu trời đầy sao. Trong đêm dài này, người phương xa phải chăng cũng đang đón ánh sao với nàng? Ánh sao bàng bạc có chiếu trên người chàng? Nàng lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời, cũng vẫn không một cử động, dường như nàng đang chờ đợi điều gì. Ánh sao mơ màng phảng phất vĩnh viễn bất biến, chiếu xuống nhân thế biến đổi, chiếu xuống mọi ân oán tình cừu. Lẽ nào, ngày mai sẽ tốt lành... Trong trái tim nàng, âm thầm mong ước điều ấy. Ngày mai sẽ thế nào? Không ai biết.