Chương 11
<br><br>Chương 11<br><br><br>Bliss không thể chịu đựng hơn được. Trong khi buổi lễ vẫn tiếp tục, cô quyết định phải ra khỏi đây. Các lễ tang luôn làm cô thấy choáng váng. Đám tang duy nhất mà cô từng thamgialà đám tang của bà bác cô, nhưng kì lạ là chẳng ai tỏ ra đau buồn trong lễ tang đó cả. Bliss đoán chắc là cô đã nghe lỏm được bố mẹ cô nói rằng: “Tới lúc rồi” và “Bà ấy sống đủ rồi” ngay trong tang lễ. Bà bác Gertrude đã thọ tới 110 tuổi - thậm chí bà còn được show truyền hình tuyên dương. Khi Bliss tới thăm bà ngay trước ngày bà mất, lúc ấy bà vẫn rất nhanh nhẹn và minh mẫn như ngày thường, bà nói: “Tới lúc ta phải đi rồi, cháu yêu ạ. Ta biết điều này sẽ xảy ra nhưng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi”. Bà đã nói như thế với Bliss. Ít ra thì quan tài của Aggie không mở, nhưng cứ nghĩ tới cái xác nằm bên trong đó Bliss lại cảm thấy lợm giọng, chân tay rã rời. Sau khi tới đây được một chút, Bliss quyết định sẽ không ngồi bên cạnh bà mẹ kế của cô, người đang quá bận rộn với việc chào hỏi tất cả những bà mẹ khác ở trường Duchesne. Bliss rón rén đi về phía cửa thoát hiểm. Cô bắt gặp ánh mắt của Mimi trên đường. Mimi nhướng mày và Bliss thì thào” nhà vệ sinh”, cô cảm thấy bản thân thật ngu ngốc khi hành động như vậy. Mà tại sao lúc nào Mimi cũng giám sát cô chặt chẽ đến thế? Mimi còn kinh khủng hơn bà mẹ kế của cô. Đúng là hết chịu nổi. <br> <br>Bliss lượn lờ ở phía cửa sau, bất ngờ cô đụng phải ai đó cũng đang cố gắng trốn ra ngoài. Dylan mặc bộ com lê màu đen bó sát thân người, một chiếc sơ mi màu trắng và một chiếccàvạt nhỏ xíu màu đen. Lúc này trông cậu giống như một thành viên của nhóm The Strokes. Dylan mỉm cười với Bliss: <br> <br>- Định đi đâu à? <br> <br>- À…ừ, trong này nóng quá - Bliss nói nhát gừng. <br> <br>Dylan gật đầu, trầm tư suy nghĩ về câu nói của Bliss. Hai người đã không nói chuyện với nhau kể từ hôm thứ sáu ấy, trong con hẻm giữa hai hộp đêm The Bank và Block 122. Bliss đã định tìm cậu chỉ để xin lỗi việc đã tảng lờ cậu ngày hôm qua. Thật ra cô thấy không có gì phải xin lỗi cả. Xét cho cùng hai người chỉ nói chuyện với nhau vào tối hôm đó thôi. Bliss và Dylan không giống bạn bè hay cái gì khác cả. Chẳng phải vấn đề lớn lao gì. Chỉ trừ một việc. Tối hôm đó, Dylan đã kể cho Bliss mọi thứ vềgiađình cậu, đặc biệt là về việc cậu ghét phải ăn và ở trọ trong trường khi còn ở Connecticut như thế nào. Còn Bliss thì kể cho cậu nghe về Houston, về cái cách cô từng lái một chiếc Cadillac mui trần của ông cô tới trường, một việc mà ai cũng nghĩ là vui nhộn. Chiếc xe giống như một con tàu - với bộ phận thăng bằng hoàn hảo. Quan trọng hơn là Bliss đã thú nhận là cô cảm thấy không hợp với trường Dunchesne, thậm chí nói cả đến việc cô không thích Mimi như thế nào. <br> <br>Việc thành thật với Dylan như sự giải phóng đối với Bliss, dù cho cô đã rất hối hận về chuyện này ngay khi trở về nhà, nỗi sợ hãi rằng Dylan sẽ tìm đủ mọi cách nói cho Mimi biết những gì Bliss đã tâm sự cứ luôn ám ảnh , dằn vặt cô; dẫu biết rằng điều này là không thể. Mimi đang ở In-Clique. Hơn nữa Dylan còn bị coi là một tên tệ hại, một tên lưu manh. Hai người này không bao giờ đụng mặt nhau. Nếu cậu ta cố gắng bắt chuyện với Mimi thì cậu ta chỉ nhận được một cái liếc xéo ngay trước khi cậu ta kịp mở miệng. - Muốn chốn à? - Dylan hỏi. mái tóc đen của cậu được chải ngược về phía sau, đôi lông mày sẫm màu nhíu lại nhìn cô trông thật lôi cuốn. Chuồn khỏi lễ tang. Ngay lúc này nó quả thật là một ý tưởng tuyệt vời. Cả trường đều đang thamgiatang lễ. <br> <br>Mọi việc mang tính chất bắt buộc. Tiết học duy nhất Bliss từng trốn là tiết thể dục, chiều hôm đó, cô và các bạn quyết định sẽ đi xem một bộ phim dành cho tuổi teen ở rạp. Ngày hôm đó rất thú vị - họ đã xem một bộ phim có nội dung còn tệ hơn cả chính âm thanh của nó, thế là cả bọn tự động quay lại trường mà không cần ai yêu cầu. <br> <br>Ở trường Dunchesne, thật ra bạn được phép nghỉ hai ngày một học kì - đây được gọi là “Chương trình linh hoạt của trường đại học”. Nhà trường hiểu rằng đôi khi do quá căng thẳng, học sinh phải nghỉ học. Điều đáng kinh ngạc nhất là ngay cả các cuộc nổi loạn cũng được ghi chép đầu đủ trong các điều luật của mọi trường, mọi sự kiện đều được sắp xếp theo quy củ và rất khoa học ở đây. Tuy nhiên theo những gì Bliss được biết thì chưa có ai được phép không tham dự một lễ tang. Hành động này sẽ bị coi là một vi phạm cực kì nghiêm trọng. Bởi vì Bliss được cho là một trong những người bạn thân thiết nhất của Aggie kể từ khi hai người cùng một nhóm. <br> <br>- Đi nào - Dylan lên tiếng, cậu chìa tay ra nắm lấy tay cô. <br> <br>Bliss bắt đầu đi theo Dylan khi một bóng người nào đó bước ra khỏi cánh cửa nhà nguyện. <br> <br>- Chị định đi đâu thế? - Jordan Llewellyn hỏi, đôi mắt to tròn của con bé chán nản nhìn Bliss. - Ai đấy? - Dylan hỏi. <br> <br>- Cút đi cho khuất mắt- Bliss cảnh cáo. <br> <br>- Chị không nên đi. Chẳng an toàn chút nào cả - Jordan nói và nhìn trừng trừng vào Dylan. <br> <br>- Đi thôi, nó kì quái lắm - Bliss nói, quắc mắt nhìn cô em gái đang mặc bộ đồ trắng, trông con bé cứ như thể sắp được trở thành người chịu lễ ban thánh thể đầu tiên vậy. <br> <br>- Em sẽ đi mách! - Jordan dọa. <br> <br>- Thích thì cứ đi! Đi mà nói cho mọi người biết! - Bliss quay ngoắt đi. <br> <br>Dylan cười tự mãn và không nói thêm lời nào nữa, Bliss đi theo cậu qua lối cửa sau, bước xuống các bậc thang, đi về phía tiền sảnh của lâu đài. Một quản giáo của trường ngước lên nhìn từ trong phòng photo, căn phòng đối diện với cầu thang gác. - Các trò đang làm gì ở đây vậy? - Cô hỏi, đưa một cánh tay lên. <br> <br>- Ôi Adriana đáng mến - Dylan mỉm cười. <br> <br>Người quản giáo lắc lắc đầu, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại. Bliss thấy thích Dylan khi cậu tỏ ra thân thiện với nhân viên của trường. Cho dù đối với cậu đây chỉ là phép lịch sự nhưng điều này chứng tỏ cậu là một người tốt. Lúc nào Mimi cũng tỏ thái độ khinh miệt với các nhân viên và công nhân dịch vụ vủa trường. Dylan dẫn Bliss ra ngoài cửa ngang qua Dumpsters và đi ra lối vào. Ngay khi ra tới ngoài, hai người đi bộ xuống đường 91. <br> <br>- Giờ cậu muốn làm gì? - Dylan hỏi. <br> <br>Bliss nhún vai. Cô khẽ hít cái không khí tươi mát của mùa thu. Giờ điều này chính là thứ mà cô bắt đầu thực sự thích ở NewYork. Cái khí hậu khô, lạnh và sạch - loại thời tiết này không thể có ở Houston. Từ nắng nóng sang mưa nhiều. Bliss đút hai tay vào chiếc áo khoác hiệu Chloé. <br> <br>- Ở NewYork, chúng ta có thể làm mọi thứ - Dylan đùa - Cả thành phố đón chào chúng ta. Chúng ta có thể xem những chương trình hài hay những vở hài kịch dở ẹc. Nghe bài diễn thuyết nào đó của Derrida ở NYU(*). Hoặc là sẽ đi chơi bolling ở Piers. Mình biết đôi điều về quán bar ở Làng Đông nơi mà các bồi bàn đều là những tăng lữ người Bỉ chính hiệu. Hoặc là chúng ta có thể đi chèo thuyền ở công viên? <br> <br>- Chúng ta tới thăm một viện bảo tàng được không?- Bliss hỏi. <br> <br>- Ồ, một cô gái yêu thích nghệ thuật - Dylan mỉm cười- Được thôi. Vậy bảo tàng nào đây? <br> <br>- Metrpolitan - Bliss quyết định. Cô mới chỉ đến đó duy nhất một lần và chỉ vào các cửa hàng quà tặng vì bà mẹ kế của cô đã tốn hàng giờ trong đó để tìm những bức họa hao quả về làm đồ lưu niệm. <br> <br>Hai người đi bộ về phía Đại lộ 50 và mau chóng đến được bảo tàng Metropolitan. Cửa trước đông nghịt những người đang chuẩn bị ăn bữa trưa, vẽ tranh, hoặc đơn giản là phơi nắng. Không khí ngày hội tràn ngập khắp nơi, vài người vỗ tay liên tục lên những cía trống nhỏ, một cái hộp phát ra âm thanh của loại âm nhạc vùng Tây Ấn. Dylan và Bliss bước lên những bậc thang đi vào bên trong. <br> <br>Tiền sảnh của bảo tàng đang rất ồn ào với các hoạt động và màu sắc - bởi những học sinh đi cắm trại xếp thành hàng phía sau giáo viên của chúng, các sinh viên nghệ thuật hào hứng bước đi với cuốn vở nháp kẹp dưới cánh tay, tiếng xì xào của nhiều loại ngôn ngữ của các du khách. Dylan thả một đồng tiền vào trong cái máy đếm tiền có vỏ bằng chai thủy tinh. - Hai người ạ - Cậu nói với một nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt. Bliss thoáng thất kinh. Cô kiểm tra tấm biển. ĐỀ NGHỊ TẶNG: 15 ĐÔ LA. À, vậy là đã chú ý đến chi tiết này, đề nghị chứ không bắt buộc. NGười quản lí đưa vé cho họ mà không nói một lời nào. Hình như ông ta đã nhìn thấy tất cả. <br> <br>- Cậu đã từng đến Đền Dendur chưa? - Dylan hỏi, dẫn Bliss về đoạn cuối hướng bắc của bảo tàng. <br> <br>- Chưa - Cô lắc đầu nói- Đó là gì vậy? <br> <br>- Dừng lại nào - Cậu nói, nhẹ nhàng đưa bàn tay lên khuôn mặt cô - Hãy nhắm mắt lại. - Tại sao? - Bliss khúc khích cười. <br> <br>- Chỉ cần làm như vậy thôi - Cậu nói - Tin mình đi. <br> <br>Bliss nhắm mắt lại, đưa một tay lên bịt mắt và cậu đang cảm thấy cậu đang kéo tay cô, dẫn cô đi về phía trước. Cô do dự bước đi, cảm thấy trước mắt cô…hai người đang ở trong một nơi giống như một mê cung, cô nghĩ vậy…vì vậy cậu dẫn cô qua một loạt những chỗ rẽ đột ngột. Sau đó họ ra khỏi cái mê cung đó. Thậm chí với đôi mắt đã nhắm chặt Bliss vẫn có thể cảm thấy được mình đang ở trong một nơi rất rộng và vắng vẻ. <br> <br>- Mở mắt ra nào - Dylan thầm thì. <br> <br>Bliss khẽ chớp chớp trước khi mở mắt ra. <br> <br>Họ đang đứng trước tàn tích của một ngôi đền Ai cập . Một tòa nhà trông vừa uy nghiêm lại vừa cổ xưa - hoàn toàn tương phản với sự sạch sẽ, hiện đại đến từng chi tiết của bảo tàng. Thật đáng kinh ngạc. Căn phòng vắng tanh vắng ngắt, có thêm một vòi phun đến chân trời ở phía trước đền. Đây quả là một kiệt tác nghệ thuật và ẩn chứa đằng sau nó là cả một quá trình lịch sử. Trường hợp này chắc bảo tàng đã khôi phục lại rất tỉ mỉ, trông nó thật hoàn hảo, làm cho đầu của Bliss quay cuồng. <br> <br>- Ôi lạy chúa! <br> <br>- Mình biết - Dylan nói ,mắt cậu ngời sáng. <br> <br>Những giọt nước mắt khẽ rơi trên khuôn mặt của Bliss. Đây là điều lãng mạn nhất mà cô từng được hưởng. Dylan nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ nhàng cúi xuống đôi môi của Bliss. Bliss chớp chớp mắt, trái tim cô như đang nhảy múa trong lồng ngực, đầu óc cô như đang mê đi. Cô ngả người vào cậu, từ từ ngẩng mặt lên đón chờ nụ hôn. Trông Dylan thật dịu dàng và tin cậy. Có cái gì đó yếu ớt nhưng vô cùng hấp dẫn trong cái cách cậu không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Môi họ gặp nhau. <br> <br>Và đây cũng là lúc chuyện đó xảy ra. Thế giới như xám đi. Cô đang ở trong lớp da của mình nhưng dường như lại không phải. Căn phòng như thu hẹp lại. Thế giới cũng đang co lại. Cả bốn bức tường của căn phòng vẫn còn y nguyên đến bất ngờ. Cô đang ở trong một sa mạc. Cô có thể cảm thấy những hạt cát cay xè trong miệng, mặt trời nóng bỏng ở sau lưng. Hàng ngàn con bọ hung…đen bóng, kêu vo vo tràn ra cửa ngôi đền. Chính lúc ấy cô hét lên. <br> <br>Nhật kí của Catherine Carver <br> <br>Ngày 30 tháng 12 năm 1620 <br> <br>Plymouth Maschustts <br> <br>Hôm nay, Myles Standish cho một đội tới biển để tới Roaroke, mang thuốc men, thức ăn và đồ tiếp tế khác cho khu định cư ở đó. Mười lăm ngày đã trôi qua, họ sắp trở về rồi Tôi đã rất chán nản khi John đi cùng với đám người đó. Cho tới lúc này chúng tôi được an toàn, nhưng ai mà biết sẽ an toàn được bao lâu cơ chứ. Chẳng ai dám lớn tiếng khẳng định. Điều tốt lành nhất là bọn trẻ phát triển rất nhanh. Có rất nhiều cặp sinh đôi ra đời. Không những vậygiađình Allerton lại vừa có một cặp sinh ba. Susannah White, có chồng là William thamgiaRoaroke, đến thăm. Chúng tôi đều đồng ý đây là mùa sinh sôi. Chúng tôi đã được Chúa phù hộ. <br> <br>C.C - <br> <br>(*) NYU : NewYork University một trường đại học nằm ở Manhattan, Hoa Kì được thành lập năm 1831.