Chương 18
<br><br>Chương 18<br><br><br>Kể từ khi có thể nhớ được thì chủ nhật tuần nào Schuyler cũng tới bệnh viện. Khi còn nhỏ cô và bà thường đón taxi tới đây, nơi được coi là nóc nhà của Manhattan. Bây giờ Schuyler đã trở thành khách quen của bệnh viện, thậm chí những người gác cổng chưa bao giờ yêu cầu cô phải có thẻ thăm của bệnh viên, họ đơn giản hóa các thủ tục, vậy nên mỗi lần thấy Schuyler, họ chỉ cần vẫy tay một cái là cô có thể vào ngay. Khi lớn hơn một chút, Cordelia không còn thường xuyên tới bệnh viện cùng Schuyler nữa, vì vậy cô thường phải đi một mình. <br> <br>Cô đi ngang qua phòng cấp cứu, qua khu tiền sảnh được lắp toàn kính và còn qua cả khu bán quà tặng, bong bay và hoa. Schuyler mua một tờ báo từ gian hàng rồi quay lại thang máy phía sau. Mẹ cô nằm ở tầng trên cùng, trong một phòng riêng được trang bị đầy đủ, đồ dùng giống như một trong những căn phòng của các khách sạn tốt nhất của thành phố. Không giống như hầu hết mọi người, Schuyler không thấy bệnh viện buồn chán tí nào. Cô đã tốn rất nhiều thời gian của thời thơ ấu ở đây, lăn lên và lăn xuống các hành lang với một chiếc xe lăn mượn được, chơi <br> <br>các trò trốn tìm với y tá và nhân viên phục vụ. Mỗi chủ nhật cô ăn bữa nửa buổi tại quán ăn tự phục vụ dưới tầng hầm, nơi mà nhân viên phục vụ sẽ chất đầy lên khay thức ăn của bạn nào thịt muối xông khói, nào trứng, nào bánh quế. <br> <br>Cô đi ngang qua người y tá thường chăm sóc mẹ cô trên hành lang. <br> <br>- Hôm nay là một ngày tốt lành đấy - Cô y tá thông báo rồi mỉm cười rất tươi với Schuyler. <br> <br> <br>- Ồ, thật tuyệt vời - Schuyler mỉm cười đáp lại. Có lẽ mẹ cô sẽ hôn mê trong suốt cuộc đời của cô mất. Một vài tháng sau khi sinh cô, Allegre đã trải qua một chứng bệnh gọi là phình mạch, thêm vào đó bà còn bị sốc. Vậy nên hiện giờ gần như cả ngày bà nằm yên trên giường, không cử động, chỉ thở. <br> <br>Tuy nhiên vào những ngày được cho là “tốt lành” thì một điều gì đó sẽ xảy ra như: mí mắt vốn khép lại bỗng khẽ rung động, một cử động ở ngón chân cái, cái co giật ở má. Thỉnh thoảng mẹ cô còn thở dài chẳng rõ vì lí do gì. Tất cả những điều này chính là những dấu hiệu sống nhỏ nhoi của một người phụ nữ mạnh mẽ đang chống chọi với cái chết đến gần. <br> <br>Schuyler còn nhớ như in lời chẩn đoán cuối cùng của vị bác sĩ cách đây mười năm: “Tất cả các cơ quan đều đang hoạt động bình thường. Bà ấy hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ trừ một điều. Không biết vì lí do gì mà ý thức của bà khép kín lại. Bà ấy đang ngủ như bao người khác, chỉ là bà không thức dậy thôi và điều đó có nghĩa là não của bà không chết. Các nơ ron thần kinh vẫn đang cháy. Tuy nhiên bà vẫn ở trong tình trạng vô ý thức. Đây quả là một điều thần bí”. Các bác sĩ đều ngạc nhiên tin rằng mẹ cô sẽ tỉnh dậy vì một điều gì đó. “Đôi khi đó là một bài hát. Hoặc là một giọng nói đến từ quá khứ. Thứ gì đó liên quan đến chúng và giờ thức tỉnh chúng. Thật sự bà ấy có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào”. <br> <br>Tất nhiên Cordelia tin vào điều đó và luôn khuyến khích Schuyler đọc cho Allegra nghe để cho bà có thể cảm nhận được giọng nói của cô và rất có thể sẽ đáp lại. Schuyler nói cảm ơn với cô y tá và liếc nhìn qua lớp kính cửa sổ vào bên trong, lớp kính này giúp cho y tá có thể kiểm tra bệnh nhân mà không cần quấy rầy họ. Có một người đàn ông trong phòng. Cô đặt tay lên nắm đấm cửa nhưng không xoay nó. Schuyler lại nhìn qua tấm kính một lần nữa. Người đàn ông biến mất. <br> <br>Schuyler chớp chớp mắt. Thề là cô đã nhìn thấy một người đàn ông. Người đàn ông có mái tóc xám trong bộ comple đen, đang quỳ cạnh giường mẹ cô, nắm bàn tay của bà, lưng quay về phía cửa. Hai vai rung rung trông cứ như thể ông ta đang khóc. Nhưng khi cô nhìn qua cửa kính một lần nữa thì lại chẳng thấy gì cả. Đây là lần thứ hai rồi. Schuyler tò mò nhiều hơn là lo lắng. Lần đầu tiên cô thoáng thấy người đàn ông này cách đây vài tháng, khi cô rời phòng để lấy chút nước. Lúc quay lại cô đã giật nảy mình vì thấy có ai đó trong phòng. Liếc nhìn trộm qua ô cửa kính cô thấy một người đàn ông đứng ở gần cửa sổ, nhìn xuống Hudson River (1) bên dưới. Nhưng ngay cái khoảng khắc cô bước vào thì người đàn ông đó biến mất. Cô chưa nhìn được mặt ông ta, chỉ thấy lưng và mái tóc màu xám được chải chuốt gọn gẽ. Lúc đầu ông ta khiến cô sợ hãi, cô tự hỏi hay ông ta là một hồnma, một thủ thuật của ánh sang hay chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng của cô? Schuyler có cảm giác là cô biết vị khách không rõ tên và không rõ mặt này là ai. <br> <br>Schuyler đẩy cửa một cách chậm rãi rồi bước vào phòng. Đặt cuốn Tờ Chủ Nhật lên cái bàn cuốn cạnh tivi. Mẹ cô đang nằm trên giường, hai tay bà khoanh trước bụng. Mái tóc dài, vàng óng, đẹp rực rỡ của bà trải dài trên gối. Bà là người phụ nữ đẹp nhất mà Schuyler từng nhìn thấy. Khuôn mặt bà giống như Đức Mẹ Renaissance Madona vậy - trong sang, thánh thiện và thanh bình. Schuyler bước tới cái ghế cạnh chân giường. Cô lại nhìn khắp lượt căn phòng một lần nữa. Rồi nhìn chằm chằm vào cái phòng tắm mà mẹ cô chưa bao giờ dùng đến. Schuyler lật lật tấm rèm trước cửa sổ mong rằng sẽ tìm được ai đó đang trốn bên trong. Nhưng không có ai cả. <br> <br>Thật đáng tiếc, Schuyler đành quay lại chỗ ngồi. <br> <br>Cô mở cuốn Tờ Chủ Nhật ra. Hôm nay cô sẽ đọc gì nhỉ? Chiến tranh? Cuộc khủng hoảng dầu mỏ? Cuộc săn bắn ở Bronx? Hay một bài báo khá mới mẻ về cách nấu nướng các món Tây Ban Nha? Schuyler quyết định <br>chọn “Các Phong Cách”, “Các Đám Cưới hay Lễ Kỉ Niệm”. Mẹ cô có vẻ thích những thứ này. Thỉnh thoảng khi Schuyler đọc cho bà nghe “Những Lời Thề” đặc biệt thú vị, các ngón chân của bà ngọ nguậy. Schuyler bắt đầu đọc. <br> <br>- Hôn lễ của Courtney Wallach và Hamilton Fisher Stevens sẽ được tổ chức ở nhà thờ Pierre vào chiều nay. Cô dâu, ba mươi mốt tuổi, tốt nghiệp trường Harvard và trường Thương Mại Harvard… <br> <br>- Cô quay sang nhìn mẹ đầy hy vọng. <br> <br>Chẳng có bất kì cử động nào. Schuyler cố gắng thêm lần nữa. <br> <br>- Lễ kết hôn của Marjorie Goldman và Nathan McBride đã được tổ chức tại Tribeca Rooftop vào chiều tối ngày hôm qua. Cô dâu, hai mươi tám tuổi, đang là phó tổng biên tập ở… <br> <br>Vẫn chẳng có gì thay đổi. Schuyler tìm kiếm các thông cáo. Chưa bao giờ cô có thể dự đoán được mẹ cô thích gì. Lúc đầu, mẹ cô thích nghe các tin tức về những người nổi tiếng, lễ cưới của những người thừa kế trong cácgiatộclâu đời ở New York. Nhưng như thường lệ, mẹ cô lại thở dài khi nghe một câu chuyện phiêu lưu của hai lập trình viên máy tính tình cờ gặp nhau ở một quán bar nằm trên Phố Queens. Suy nghĩ của Schuyler lại quay trở về với vị khách bí ẩn. Cô nhìn bao quát căn phòng một lần nữa, lân này cô phát hiện được một thứ. Những bông hoa ở trên bàn. Một bó huệ tây trong bình pha lê. Đây không phải là những bông hoa cẩm chướng rẻ tiền mà cô đã mua ở tầng dưới. Những bông huệ tây được cắm rất tinh tế làm tôn lên vẻ thanh mảnh và lộng lẫy của chúng. Hương thơm làm mê đắm lòng người tràn ngập không gian. Buồn cười thật, làm sao mà cô có thể không nhìn thấy chúng ngay từ khi bước vào phòng nhỉ. Ai lại mang những bông hoa này cho một người phụ nữ đang mê man, không thể nhìn thấy chúng? Ai đã ở đây? Ông ta đã đi đâu? Quan trọng hơn là ông ta đến từ đâu? <br> <br>Schuyler không biết có nên kể cho bà cô nghe chuyện này không. Cô sẽ giữ bí mật về vị khách chứ không thì bà cô sẽ làm bất cứ điều gì để ngăn chặn. Cô không nghĩ là Cordelia sẽ chấp nhận việc một người đàn ông lạ mặt tới thăm con gái bà. Cô quay lại với tờ báo. <br> <br>- Kathryn Elizabeth DeMenil lấy Nicholas James Hope - Cô liếc nhìn gương mặt bình thản của mẹ. Chẳng có gì cả. Thậm chí là một nếp nhăn trên má cũng không. Hay nụ cười của một hồnma. Schuyler nắm lấy bàn tay lạnh giá của mẹ, vuốt ve. Rồi bất ngờ nước mắt lặng lẽ lăn trên má cô. Đã rất lâu rồi cô mới khóc vì mẹ. Nhưng cô không khóc một cách công khai. Người đàn ông mà cô nhìn thấy qua lớp kính cũng khóc như thế này. Căn phòng trống vắng lặng ngập tràn sự thương tiếc, cô không khóc vì bị bỏ rơi mà khóc vì tất cả những gì cô đã mất. <br> <br>(1) Hudson River: Con sông dài 507 km, chảy từ bắc xuống nam của đông New York