Chương 2
<br><br>Chương 2<br><br><br>Mimi Force thích nghe âm thanh của những đôi giày gót nhọn nện trên nền đá cẩm thạch. Đôi Jimmy Choo1một hãng giày dép nổi tiếng thế giới bằng da của cô tạo nên những tiếng cạch cạch rất vừa ý, vang dọc hành lang của tháp Force. Trụ sở chính mới đầy ánh nắng mặt trời, đế chế truyền thông của bố cô là một tổng thể bao gồm vài tòa nhà nằm giữa trung tâm của Mahattan. Những ngân hàng có thang máy sáng bóng thường xuyên thấy một đội quân của gia đình Force đi ra – nhưng nhân viên xinh đẹp của tập đòan truyền thông Force, nhà thiết kế, nhà biên tập thời trang, biên tập lối sống, đều đang vội vã đến buổi họp trưa tại nhà của Michael hay vào trong những chiếc xe sang trọng sẽ hộ tống họ đến hàng lọat các cuộc hẹn khác nhau quanh thành phố. Họ là một nhóm người ăn mặc rất lịch thiệp, sang trọng, với những khuôn mặt hình sự na ná nhau, như thể lịch làm việc luôn luôn bận rộn không bao giờ cho phép họ có chút thời gian để cười. Mimi vội trà trộn vào trong đám người đó. <br> <br>Cô chỉ mới 16t, nhưng khi cô đi ngang qua đám đông ở hành lang, và đi vào góc tường tối om che đi cái thang máy chỉ có thể tiếp cận được bằng một chiếc chìa khóa bí mật và duy nhất, thì cô lại cảm thấy mình già dặn một cách không thể tin được. Cô còn nhớ lúc ban đầu tháp Force được đặt tên là Van Alen Building. Sau nhiều năm, nó vẫn đứng đó trên nền móng của tòa nhà ba tầng, bởi vì cái tháp theo như kế hoạch chỉ được xây dựng sau cuộc đại suy thóai2 vào năm 1929. Đến năm ngóai thì công ty của bố cô cuối cùng cũng hòan thành công việc xây dựng tòa nhà theo như kế hoạch cũ và đặt cho nó một cái tên mới. <br> <br>Mimi nhìn quanh và kín đáo đưa ra lời đề nghị với bất cứ ai có thể đến gần là hãy lờ cô đi. Cô tìm thấy cái tay nắm cửa rồi đặt ngón tay vào chiếc khóa, ấn mạnh cho tới khi nó hút được máu của cô. Việc dùng hệ thống phân tích máu trong chiếc khóa này không phải là thứ mới nhất trong công nghệ bảo mật an tòan, đó là cách của người xưa. Máu của cô đang được phân tích và so sánh với các tập tin AND trong kho dữ liệu để khẳn định rằng chỉ có Máu Xanh đích thực mới được đứng ở cổng. Mẫu máu ấy không thể trùng lặp hoặc được chiết xuất. Máu ma cà rồng sẽ biến mất chỉ trong vài phút ngay khi tiếp xúc với không khí. <br> <br>Cánh cửa được mở ra rất nhẹ nhàng, Mimi bước vào cầu thang đi xuống phía dưới. Có một điều mà những người Máu Đỏ không biết đó là vào năm 1929, tòa nhà đã được xây dựng một cách hòan thiện, nhưng lại mở rộng xuống phía dưới thay vì lên trên. Cái tháp thực sự là sự thành công sau nhiều khó khăn - một công trình được xây dựng dưới lòng đất, đường hầm được đào xuống tâm cuả trái đất thay vì thẳng lên bầu trời. Mimi nhìn sàn nhà như dốc xuống. Cô đi năm mươi mét, một trăm mét, hai trăm mét, rồi một nghìn mét dưới bề mặt đất. Trong quá khứ, Máu Xanh đã từng phải sống dưới lòng đất để trốn tránh những kẻ Máu Bạc tấn công. Giờ thì Mimi đã hiểu hàm ý cuả Charles Force khi cười khinh bỉ mà nói rằng Lawrence và Cordelia sẽ có những ma cà rồng “khóc lóc trốn trong những cái hang”. <br> <br>Cuối cùng thì thang máy cũng dừng và cánh cửa mở ra, Mimi gật đầu với một Coduit đứng cạnh bàn. Máu Đỏ đó giống như một con chuột chũi bị đui, như thể gã không nhìn thấy mặt trời lâu lắm rồi. Khá giống với những truyền thuyết bất tận về ma cà rồng, Mimi suy nghĩ một cách đầy hứng thú và say mê. <br> <br>Cô có thể cảm nhận được là tòan bộ khu vực đang được theo dõi và bảo vệ cẩn trọng. Đây được coi là nơi trú ẩn bí mật và an tòan nhất của máu Xanh. Lawrence thấy thích thú với chiếc tháp mới tràn ngập ánh nắng nổi tiếng này, được xây dựng trên đỉnh của tòa nhà. “Chúng ta đang trốn trong một cảnh thật yên bình”, ông ta hớn hở. Kho chứa dữ liệu đã được chuyển xuống vài tầng thấp hơn. Từ sau cuộc tấn công lần trước, chỗ trú bên dưới câu lạc bộ đã bị bỏ hoang. Mimi vẫn cảm thấy có chút gì đó tội lỗi về những gì đã diễn ra ở đây. Nhưng nó hòan tòan không phải do lỗi của cô. Cô không cố tình mang đến bất cứ tai hại nào. Cô chỉ muốn Schuyler biến mất khỏi đường đi của mình. Có lẽ cô đã quá ngây thơ và khờ khạo. không cần phải gặm nhấm những suy nghĩ đó nữa. <br> <br>- Chào buổi tối, Madeleine - một người phụ nữ thanh lịch mặc một bộ đồ hiệu Chanel sang trọng chào đón cô 1 cách lịch sự. <br> <br>- Chào Dorothea - Mimi gật đầu, tiến đến phòng hội nghị. Co biết rõ một vài thành viên trong Hội Kín này không hài lòng bởi sự có mặt của cô trong những phiên họp nội bộ. Họ lo lắng cô còn quá trẻ, và chưa lĩnh hội đầy đủ kí ức cũng như tất cả sự khôn ngoan trong cuộc sống quá khứ. Quá trình một Máu Xanh hòan thiện và tự khẳng định mình thường bắt đầu trong suốt những biến đổi diễn ra ở tuổi 15, và tiếp diễn cho đến những năm Hòang hôn ( gần 21 tuổi), đó là thời điểm cái vỏ bọc con người hòan tòan biến mất, để lộ thân thể của một ma cà rồng. Mimi không quan tâm đến những gì họ nghĩ. Cô ở đây là để hòan thành nhiệm vụ của mình, và nếu cô chưa thể nhớ được mọi thứ thì hiện tại cô cũng đã nhớ đủ rồi. Cô ở đây bởi vì Lawrence đã đến nhà Force vào đêm ngay sau khi họ trở về từ Venice, để nói chuyện với Charles. Mimi đã nghe lỏm được toàn bộ cuộc nói chuyện. Khi Lawrence trở thành người đứng đầu Hội đồng, Charles đã tự nguyện từ chức, nhưng Lawrence đã yêu cầu ông xem xét lại. <br> <br>"Chúng ta đang cần sức mạnh. Chúng tôi cần ông,. Charles. Đừng quay lưng lại với chúng tôi." Giọng nói của Lawrence nhẹ nhàng, sâu lắng. Ông ho rất nhiều và mùi của thuốc lá từ tẩu thuốc của ông tràn ngập hành lang bên ngoài văn phòng của cha cô. <br> <br>Thế nhưng Charles rất kiên quyết. Ông đã bị làm nhục và bị từ chối. Nếu Hội đồng không cần ông thì ông cũng không cần Hội đồng. - Tại sao họ lại cần tôi trong khi họ đã có ông. - Charles nhổ nước bọt, như thể chỉ mới nói đến điều đó thôi cũng đã ghê tởm lắm rồi. <br> <br>- Ta sẽ đi. - Lawrence chỉ nhướn mày khi phát hiện ra Mimi đang đứng trước mặt họ. Charles cũng không ngạc nhiên cho lắm. Tìm một con đường qua cánh cửa bị khóa luôn là một trong những tài năng của Mimi, thậm chí khi còn là một đứa trẻ. <br> <br>- Azrael, - Lawrence thì thầm. - Cô có nhớ không? <br> <br>- Không nhiều lắm... Nhưng tôi nhớ ông. Ông nội - Mimi nói với 1 nụ cười nhạo báng. <br> <br>- Điều đó là quá đủ rồi. - Lawrence mỉm cười. <br> <br>- Charles, đây là quyết định của anh. Mimi sẽ có chỗ đứng trong Hội đồng. Con bé sẽ báo cáo cho anh, như một người đại diện cho anh. Azrael,. h thì cháu ra ngoài đi. <br> <br>Mimi đã định phản đối, cho đến khi cô nhận ra mình đã bị glom - thuật sai khiến – đưa ra khỏi căn phòng nhỏ đó mà không hề biết gì. Ông cụ thật thông minh. Nhưng không gì có thể ngăn cô áp tai vào cửa sổ để nghe trộm được. <br> <br>- Con bé thật nguy hiểm - Lawrence nhẹ nhàng nói. - "Ta rất ngạc nhiên khi thấy anh gọi cặp song sinh thức dậy. Điều này có thực sự cần thiết không? <br> <br>- Như ông nói đó, cô ấy rất mạnh - Charles thở dài. <br> <br>- Nếu có 1 trận chiến - như ông muốn tất cả chúng tôi tin - thì Lawrence à, ông cần con bé đứng về phía ông. <br> <br>Lawrence khịt mũi. - Nếu cô ấy đứng về đúng bên. <br> <br>- Cô ấy luôn như vậy - Charles nhấn mạnh - Và cô ấy không phải là người duy nhất trong chúng ta đã từng yêu Sao Mai. <br> <br>- Một sai lầm nghiêm trọng mà tất cả chúng ta đã mắc phải - Lawrence gật đầu. <br> <br>Charles thấp giọng - Không, không phải tất cả chúng ta. <br> <br>Mimi chuồn ra khỏi cánh cửa. Cô đã nghe tất cả những điều mà cô cần. <br> <br>Azrael. Ông đã gọi tên thật của cô. Một cái tên khắc sâu vào tâm trí, xương máu cô. Cô là gì ngoại trừ tên mình? Khi bạn sống hàng ngàn năm, lấy tên biệt danh này rồi đến biệt danh khác, tên trở thành giồng như những gói quà tặng vậy. 1 cái gì đó bên ngoài để xưng hô. Chẳng hạn như trong vòng đời này tên cô là Mimi. Đó là cái tên ở trong xã hội, 1 cô gái lông bông phí cả ngày vào việc quét thẻ và là người chỉ quan tâm đến các phương pháp trị liệu ở spa và những buổi tiệc tối. <br> <br>Điều này làm giấu đi danh tính thật của cô. <br> <br>Cô là Azrael. Thiên thần báo tử. Cô mang bóng tối đến ánh sáng. Đó là món quà và cũng là lời nguyền của cô. <br> <br>Cô là 1 Máu Xanh. Như Charles đã nói, một trong những người mạnh nhất. Charles và Lawrence đã nói về ngày cuối cùng. Sự sụp đổ. Trong cuộc chiến với Lucifer, Azrael và người anh sinh đôi của cô đã thay đổi dòng chảy, đã thay đổi kết quả của trận chiến cuối cùng. Họ đã phản bội hoàng tử của mình và tham gia với Michael, khuất phục trước thanh kiếm vàng. Họ đã đứng về phía ánh sáng, mặc dù họ được tạo ra từ bóng tối. Họ là 2 người quan trọng, nếu không có cô và Jack, ai dám nói phe nào là kẻ thắng cuộc? Lucifer sẽ là vua của các vị vua trên thiên đường nếu họ không bỏ rơi ông? Và những gì họ đã làm để giành chiến thắng cho cuộc sống vô tận trên trái đất. Họ sửa đổi cho ai và cho cái gì. Liệu Chúa có biết được sự tồn tại của họ hay không? Liệu họ có được quay trở lại thiên đường hay không? <br> <br>Mà điều này có đáng không? Mimi tự hỏi khi cô ngồi xuống ghế trong phòng họp, chỉ bây h cô mới nhận thấy những tiếng lầm bầm phát ra từ các thành viên trong Hội. Cô nhìn vào nơi mà bà Dorothea Rockefeller đang nhìn chằm chằm. 1 cú sốc gần như làm đầu óc cô quay cuồng. <br> <br>Bên trong nơi ẩn náu oan toàn nhất, được bảo vệ nghiêm ngặt nhất của Máu Xanh, và đang ngồi bên cạnh Lawrence trong 1 vị trí danh dự, không ai khác hơn là 1 Venator bị ghét bỏ, 1 tên Máu Bạc phản bội, Kingsley Martin. <br> <br>Anh ta bắt gặp ánh mắt cô và ra dấu hình khẩu súng chĩa về phía cô. Và anh ta mỉm cười khi giả vờ bóp cò.