Chương 15
<br><br>Chương 15<br><br><br>Cái nhìn trên khuôn mặt Jack khi cô phá vỡ lớp kính là một hỗn hợp giữa cú sốc và niềm tự hào, nhưng Schuyler chỉ cho phép bản thân mình có một cái nhìn thoáng qua nhanh chóng. Cô phải ngừng suy nghĩ về anh và tập trung vào những gì cô đang làm. Cô đã nhảy ra khỏi phòng và lao vào bầu trời, hạ cánh trên 1 hàng rào mắt cáo và nhảy từ trên mái nhà xuống dưới đất. Cô đang chạy ngoài trời, ở giữa bữa tiệc, một vệt mờ màu hồng trong những khách khứa của bữa tiệc. <br> <br>Đã qua nửa đêm và lễ hội trở nên tối hơn, thời điểm mà các cuộc hội họp không thể nào quên khi dường như bất cứ thứ gì và tất cả mọi thứ có sẵn cho bất cứ ai và tất cả mọi người. Có 1 cảm giác khàn khàn của sự tự do phóng túng hoang dã trong không khí, khi những ngôi sao Bollywood nhảy điệu simmi và lắc bụng, những cái bụng nhấp nhô trong những đường cong uốn khúc, và một trăm tay trống trên những cái trống tròn bằng gỗ gõ 1 nhịp điệu đều đặn và quyến rũ. Schuyler không nên đặt một ngón tay vào nó, nhưng có một cái gì đó gần như xấu xa về loại âm nhạc thôi miên này. sự hấp dẫn của nó gần với mối đe dọa. Lắng nghe nó giống như bị mơn trớn quá mức, khi sự mơn trớn ngừng lại ở việc làm vui vẻ thì nó trở thành một hình thức tra tấn, và tạo tiếng cười không mong muốn và không thể kiểm soát được. Cô đột nhiên xuất hiện giữa 1 dòng những vũ công bhangra, tiếng vang chũm chọe, và gõ xuống sàn 1 trong những loại cà kheo đi bộ, hầu như không thiếu 1 đoàn người cầm đuốc đứng bảo vệ vòng ngoài. Nhưng bất cứ nơi nào cô đi, anh luôn ở phía sau cô. <br> <br>Schuyler! <br> <br>Cô nghe thấy giọng nói của anh một cách rõ ràng trong tâm trí cô. Jack đã sử dụng glom với cô. Thật không công bằng. Nếu anh gọi to tên cô, có lẽ cô sẽ tha thứ cho anh, nhưng biết rằng anh ở trong tâm trí cô, rằng nó đến với anh thật dễ dàng như trước đây. <br> <br>Cô chạy qua người dạy thú và người ăn lửa, qua 1 nhóm những gã quý tộc say xỉn người Châu Âu béo ú với máu, những thần linh con người của chúng bị bỏ lại bất tỉnh bên những bức tường sông. Đây không còn là 1 bữa tiệc nữa, đây là 1 cái gì đó khác. Cái gì đó xấu xa và đồi trụy. . .1 cuộc truy hoan, 1 bài hát ca tụng niềm đam mê quái dị, độc hại và xấu xa. Và Schuyler không thể không cảm thấy rằng có một cái gì đó hoặc ai đó xúi giục mọi người, ngay bên mép thảm họa. à cô vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân của Jack, nhẹ nhàng và nhanh nhẹn sau lưng cô. <br> <br>Theo một cách nào sự rược đuổi tiếp thêm sinh lực cho cô : chạy quá nhanh, sử dụng cơ bắp ma cà rồng của mình sử dụng chúng theo cách mà chúng chưa bao h được sử dụng. Chúa ơi! Anh ấy nhanh quá! Nhưng mình nhanh hơn, cô nghĩ. Mình chạy nhanh hơn, Jack Force. Cố gắng đi; anh sẽ không bao h bắt được em. <br> <br>Anh có thể và anh sẽ. <br> <br>Schuyler đóng tâm trí mình lại với glom, như Lawrence đã dạy cô. Điều đó sẽ làm cho anh không xâm nhập được. Phải có 1 nơi nào đó để cô trốn. Cô biết nơi này. Cordelia đã bỏ cô 1 mình ở đây trong nhiều giờ khi họ đến thăm, và như mọi đứa trẻ, cô đã khám phá mỗi inch của khu đất rực rỡ sắc màu này. Cô biết tất cả các kẽ hở, tất cả các nơi cất giấu bí mật, cô sẽ bỏ anh lại trong chái nhà riêng có rất nhiều tủ quần áo ngụy trang và ngăn bí mật, cô chạy trở lại vào trong lâu đài, ngang qua những người hầu. <br> <br>Trong khi cô chạy, cô đã gửi một thông điệp của mình bằng glom. <br> <br>Oliver! <br> <br>Oliver! <br> <br>Cô cố gắng xác định tín hiệu của anh. Oliver! <br> <br>Nhưng con người không nhạy cảm với sự liên lạc tranh tối tranh sáng của glom. Oliver không bao h có thể đọc được suy nghĩ của cô, mà chỉ nói chuyện trực tiếp. Và trong khi họ cố gắng thực hành việc xây dựng cây cầu tinh thần gắn liền ma cà rồng với Conduit con người của họ, họ đã chùn bước trong bài tập của mình. Họ còn trẻ, và một cây cầu thì có thời gian cả đời để xây dựng giống như việc giữa Lawrence Van Alen và Christopher Anderson. Có lẽ trong năm mươi năm, họ sẽ có thể giao tiếp từ xa, nhưng không phải bây giờ. <br> <br>Cô phải tìm thấy Oliver. Có lẽ anh đang lo lắng chết đi được. Có lẽ đang đi đi lại lại trong bữa tiệc, ỏ qua pháo hoa, ống quá nhiều loại cocktail để ổn định thần kinh của anh. Anh đã từ bỏ rất nhiếu để ở bên cô. Dĩ nhiên, anh sẽ nói với cô đó là trách nhiệm của anh, là số phận của anh để sống và chết bên cạnh cô. Tuy nhiên cô vẫn không ngừng có cảm giác cô là một gánh nặng đối với anh, rằng cô đã mang lại cho anh quá nhiều khiến định mệnh của anh là phải sống trong một rượt đuổi bất tận. Anh đã cho cô tất cả mọi thứ : tình bạn của anh, của cải của anh, cuộc đời của anh và tất cả những gì cô có thể trao lại là trái tim của cô. Trái tim hay thay đổi, ngu ngốc, tội lỗi, không đáng tin cậy. Cô ghét bản thân mình. <br> <br>Một ý nghĩ khủng khiếp ập vào cô : Điều gì sẽ xảy ra nếu họ bắt được Oliver trước? Họ sẽ không làm hại anh, cô nghĩ. Nhưng nếu họ thử...Nếu có bất cứ điều gì đã xảy ra với anh...Cô không muốn nghĩ về nó. <br> <br>Khi cô chạy qua hành lang, mọi thứ đột nhên tối đen. Ai đó đã tắt tất cả đèn trong cung điện. Cô có cảm giác cô biết rằng đó là ai. <br> <br>Tốt thôi, nhưng giống anh, Jack. Em có thể nhìn thấy trong bóng tối. Cô tìm thấy cánh cửa dẫn đến một cầu thang bí mật dẫn xuống tầng hầm, ngang qua nhà bếp, và vào hầm ngục thấp hơn, một di tích từ thế kỷ trước. Không nhiều người biết rằng khách sạn Lambert được xây dựng trên những tàn tích của một lâu đài thời trung cổ, rằng nền móng của lâu đài đó che giấu những lớp bí mật. <br> <br>Trời ơi, làm ơn đừng có bộ xương nào lòi ra khi mình bước qua, Schuyler nghĩ khi đôi chân mang dép của cô giẫm lên thứ gì đó kêu răng rắc một cách đáng lo ngại. <br> <br>Cô có thể thấy đường nét của những nấc thang,đổ nát và dốc, xuống, xuống, cô phải đi xuống. . Cô phải trốn thoát. <br> <br>Oliver! <br> <br>Không có gì. <br> <br>Cô sẽ phải gửi thông điệp cho anh bằng cách nào đó. <br> <br>Bởi vì cuối cùng cô đã ở đây. Trong nơi tận cùng của hầm nguc, trong xà lim vắng vẻ, nơi không viết bao nhiêu tù nhân, bao nhiêu linh hồn khốn khổ đằng sau mỗi song sắt. <br> <br>Anh ấy sẽ không bao h tìm ra mình ở đây. <br> <br>Cô cảm thấy chóng mặt và váng đầu, và toàn bộ cơ thể cô đã run rẩy không thể kiểm soát khi cô bước vào trong. <br> <br>Và rơi thẳng vào vòng tay của người yêu cũ và hiện h là người đang săn đuổi cô. <br> <br>Jack Force. <br> <br>Cái kìm chặt của anh giống như mỏ cặp. Giọng nói của anh còn lạnh hơn không khí xung quanh họ. <br> <br>- Anh đã nói với em rồi, Schuyler, không phải em là người duy nhất biết những bí mật của khách sạn Lambert.