Chương 18
<br><br>Chương 18<br><br><br>- Đừng sợ. Làm ơn đừng chạy trốn anh lần nữa. <br> <br>Hơi thở của Jack nóng hổi trong tai cô, và Schuyler cảm thấy mỗi 1 từ như là 1 cái vuốt ve. Nhưng tay anh không buông ra, ngón tay của anh nắm chặt quanh cánh tay cô. <br> <br>- Thả em ra! - cô nói. - Anh làm em đau. - Cô thở hổn hển, mặc dù, trước sự ngạc nhiên của mình, cơn run rẩy đã giảm đi vào thời điểm anh chạm vào cô. <br> <br>Cô cảm thấy sự kìm kẹp của anh nới lỏng, và cô sụm người xuống khiến anh đỡ lấy cô 1 cách nhanh chóng. Đáng ghét, 1 phần đáng ghét trong cô nhớ sự chạm vào của anh vào thời điểm anh rút lại. Cô tự cổ vũ chính mình, cố gắng không cảm thấy như bị bỏ rơi. Tại sao cô lại cảm thấy như vậy? Cô là người đã hắt hủi anh. Cô là người đã bỏ đi. Hiện h Jack đã không còn là gì của cô. Không gì cả. <br> <br>- Anh xin lỗi. - Anh thì thầm. - Có sao không? Em ổn chứ? - Anh nhìn cô 1 cách chu đáo. <br> <br>- Em đang run rẩy kìa. <br> <br>- Cái này chỉ là...thỉnh thoảng em bị run rẩy...không có gì. - cô nói. <br> <br>Cô quay sang đối mặt trực tiếp với anh. - Dù gì thì em cũng không quay về đâu. Em sẽ không quay về New York. <br> <br>Trước sự ngạc nhiên của cô, Jack đột nhiên trông nhẹ nhõm, như thể một trọng lượng lớn đã được nhấc lên khỏi vai anh. <br> <br>- Đó là lý do tại sao em bỏ chạy? Bởi vì em nghĩ rằng anh sẽ bắt em trở lại New York? Đó không phải là lý do tại sao anh lại ở đây. <br> <br>Bây giờ đến lượt cô bị lẫn lộn. - Vậy thì tại sao anh đến đây? <br> <br>- Em thật sự không biết? - Jack hỏi. <br> <br>Cô lắc đầu. <br> <br>- Em đang gặp nguy hiểm ở đây, Schuyler - anh nói, thận trọng nhìn xung quanh. <br> <br>- Xung quanh đây toàn là Máu Bạc. Em có cảm thấy chúng không? Cơn đói của chúng? <br> <br>Vào lúc anh nói điều đó, cô có thể cảm thấy chính xác anh đang nói về sự khao khát sâu sắc và thiêu đốt, nỗi mong muốn không suy giảm. Vậy ra đó là những gì cô cảm thấy ở bữa tiệc, cảm giác thèm muốn vô hạn của tính phàm ăn, tình dục và dục vọng, âm thanh quyến rũ làm cho người ta mê mụ khơi gợi tính đồi bại. Nó ngân nga trong trong khí, như một tiếng ồn mà bạn không thể giải thích nhưng biết là nó ở đó. Croatan. Vậy ra cô đã có nguyên nhân gây ra nỗi sợ hãi. Cô đã cảm thấy nó. <br> <br>Jack đẩy cô vào một góc của phòng giam, và Schuyler bắt đầu cảm thấy ngột ngạt trong không gian chật hẹp này. Cô biết theo bản năng rằng nhiều linh hồn đã chịu đau khổ và chết nơi mà hiện cô đang đứng. Cô có thể cảm thấy nỗi đau đớn nguyên thủy, một cảm giác không thể nhầm lẫn của những bất công. Trước đây các tù nhân bị giải đến các ngục tối để chết, bị thối rữa dưới lòng đất, không bao giờ nhìn thấy mặt trời. <br> <br>Thật buồn cười khi Liên bang đã làm con người tin rằng ma cà rồng sợ ánh nắng mặt trời, trong khi ngược lại mới đúng. Họ rất thích mặt trời, họ đã bị trục xuất khỏi thiên đàng vì tình yêu của họ đối với ánh sáng của Lucifer. <br> <br>Schuyler rùng mình khi Jack tiếp tục giải thích. <br> <br>- Bữa tiệc đã bị dàn xếp. Chúng ở đây vì em. <br> <br>- Nhưng tại sao Máu Bạc lại quan tâm đến em? Có điều gì quan trọng ở em? - Schuyler hỏi, cố gắng không nghe có vẻ giận dỗi và tự thương hại. Tại sao lại là cô? Cô đã không lựa chọn điều này. Tất cả những gì mà cô muốn là được sống trong hòa bình, nhưng như thể cô được sinh ra đã là 1 mục tiêu rồi. <br> <br>Khi Jack trả lời, đó là dáng điệu của sự tự tin và vẻ nghiêm nghị già dặn hơn nhiều, bộc lộ cái nhin thoáng bên trong của 1 sinh vật cổ xưa bên dưới chiếc mặt nạ ma cà rồng trẻ tuổi. Lawrence đã gọi anh là gì nhỉ? Abbadon. Thiên Thần Hủy Diệt. Thiên Thần Của Sách Khải Huyền. 1 trong những kẻ đáng sợ nhất trong hàng ngũ tướng quân cũ của Lucifer. <br> <br>- Các vòng đời là chìa khóa cho sự tồn tại của chúng ta; chúng ta bảo đảm việc tiếp tục vô hình trong thế giới loài người. Theo Bộ Luật, biểu hiện của mỗi linh hồn đều được ghi nhận và giám sát chặt chẽ. Có những danh sách và các quy tắc chi phối những người được gọi lên, bởi ai và khi nào. Không có hồ sơ nào của Allegra được phép sinh một đứa con gái trong vòng đời này. Vì vậy, thực tế việc em được sinh ra đã là 1 sự vi phạm. <br> <br>Từ khi sinh ra mình đã là một sai lầm, Schuyler nghĩ. Mẹ cô. . .vẫn còn, là hình dáng lặng lẽ trên chiếc giường bệnh viện. . . tại sao bà lại chọn có mình? Schuyler tự hỏi. <br> <br>- Nhưng vậy thì sao? Điều đó vẫn không giải thích được chuyện này. Tại sao họ lại quan tâm đến điều đó? Điều đó có nghĩa gì với họ? Nó chẳng có nghĩa gì cả. <br> <br>- Anh biết - Jack thở dài. <br> <br>- Anh đã không nói hết. - Schuyler nhận ra. Anh đang bảo vệ cô. <br> <br>- Hãy nói cho em biết sự thật. <br> <br>Phải có 1 lý do khiến bọn chúng cố gắng để giết mình. <br> <br>Jack cúi đầu. Cuối cùng anh nói. - Cách đây lâu rồi, trong cuộc khủng hoảng tại Rome, Sophia Pistis đã nhìn thấy tương lai. Bà nói rằng một ngày nào đó, lễ đính hôn không thể bãi bỏ giữa các Viên Chức sẽ bị phá vỡ. Rằng Gabrielle sẽ cự tuyệt Michael và sinh ra một đứa con gái với một Máu Đỏ. Và rằng đứa con gái đó sẽ là sự kết liễu của Máu Bạc. Sophia không bao h nói sai. <br> <br>- Vậy em là cái chết của bọn chúng? - Schuyler thấy chuyện này thật ngớ ngẩn buồn cười. <br> <br>- Bọn chúng...sợ em? - Điều này hoàn toàn vô lý. Cô có thể làm gì hại chúng? Như Người Thẩm Tra đã chỉ ra, cô đã sử dụng thanh kiếm của mẹ và bị trượt. Có thể co nhanh, mạnh và sáng sủa nhưng cô không phải là chiến binh, chiến sĩ hay 1 người lính. <br> <br>Jack khoanh tay lại. - Không có gì buồn cười cả. Leviathan sẽ giết chết em ngay vào tối hôm đó ở Rio nếu hắn ta biết em là ai. Và bây giờ hắn ta biết hắn đã ở rất gần em và không giết em, hắn đã theo dõi và bắt được em ở đây để kết thúc công việc. <br> <br>- Nhưng làm thế nào anh biết Leviathan đã theo dõi em? <br> <br>- Bởi vì anh đang theo dõi Leviathan. - Jack nói 1 cách dữ tợn. <br> <br>- Cha anh và anh đã theo dõi hắn trong nhiều tháng. <br> <br>- Charles ở đây? - cô hỏi. Cô tự hỏi tại sao tin tức này không làm cho cô cảm thấy an toàn hơn. Charles Force là người giỏi nhất trong tất cả bọn họ. Ông là Michael, Trái Tim Thuần Khiết, Dũng Cảm, Hoàng Tử Của Thiên Thần, Tư lệnh tối cao của Quân đội của Chúa. Cô đã tìm kiếm Charles, và biết rằng ông đã ở đây tại Paris, và như là người bảo vệ cô hoặc là một trong số họ, dù sao cũng phải làm vừa lòng tim cô. Nhưng không phải như vậy. Charles Force không phải là một người bạn. Ông không phải là một kẻ thù, nhưng ông cũng không phải là một người bạn. <br> <br>Nhưng có lẽ bây giờ cô sẽ có thể tìm hiểu những gì Lawrence đã yêu cầu cô thực hiện. Charles sẽ <br> <br>phải nói với cô về Di sản của gia đình Van Alen. Schuyler phải biết. Cô đã nợ ông cô rất nhiều. <br> <br>Jack gật đầu. - Đúng vậy. Ông đã quyết định tự mình đi khi Hội đồng đã không cử Venator theo dõi Leviathan sau lời khai của em. Bọn anh đã đi qua 2 thành phố sau hắn ta trong vài tháng. Khi Leviathan dẫn bọn anh đến đây, đến bữa tiệc này, bọn anh đã nghĩ hắn ta theo sau Nữ công tước, như bà là 1 công cụ để đưa về giam cầm trên Corcovado. Nhưng khi bọn anh nhìn thấy em trong <br> <br>phòng khiêu vũ, đột nhiên bọn anh biết được ý định thực sự của hắn ta. Charles đã cử anh đến để đảm bảo em được an toàn trong khi chính ông chăm sóc Leviathan. <br> <br>Vậy là, về cơ bản, cô gặp nguy hiểm bởi con quỷ tồi tệ nhất ở quanh đây. Tuyệt vời. Cô đã chạy trốn Venator trong khi đáng lẽ cô nên chạy về phía họ, h thì cô đã biết được sự thật phía sau mình. <br> <br>- Vậy là anh tin em? Anh tin rằng em đã không giết Lawrence như Hội đồng nghĩ? - Schuyler hỏi. <br> <br>Anh nhìn xuống đất. - Anh không thể nói với Hội đồng. Nhưng anh đã luôn tin em. Anh đã luôn tin tưởng vào em. - anh nhẹ nhàng nói. <br> <br>- Uh - Cô gật đầu, cố gắng 1 cách thiết thực, để che giấu việc cô bị xúc động bởi lòng tin của anh. Jack đã tin tưởng cô. Anh đã đứng về phía cô. Ít nhất, anh không ghét cô. Anh đã không căm ghét cô vì đã làm tan nát tim anh. <br> <br>- Vậy, bây h phải làm sao? <br> <br>- Trước tiên, - anh nói nhanh - Ra khỏi cái nhà tù này thôi. Anh đã lo là em sẽ chọn nơi này để trốn. Và anh nghĩ em đã nhận thấy nơi này có mùi khá khủng khiếp.