Chương 13: Thời điểm của thiên thần
<br><br>Chương 13: Thời điểm của thiên thần<br><br><br>Có quá ít thời gian để làm được bất cứ thứ gì trong thế giới thực - thế giới cô đã bị giam giữ và tấn công. Thế nên Schuyler nhìn sâu vào thế giới bên trong său trong tâm hồn, vào thế giới của glom để tìm ra cách đối phó. Trong thế giới ấy thời gian không tồn tại giống như trong thế giới thực. <br> <br>Cô mở mắt, thấy màn nước u ám của thế giới chạng vạng và cảm thấy lời nguyền bóng tối thắt chặt cơ thể mình. <br> <br>Ở trong glom cô có thể thấy rõ những thứ đang trói chặt cơ thể mình là những con rắn uốn vòng trên da thịt. Cô có thể cảm thấy lớp da ẩm ướt đầy vảy của chúng quanh người xiết lấy cơ thể mình ngày càng chặt hơn. Chúng ở khắp cơ thể, quấn quanh cổ tay, quanh bắp chân, rồi cả ở giữa những ngón tay. Cô có thể ngửi thấy mùi hôi thối và thấy run người vì những tiếng huýt phát ra từ lưỡi chúng. <br> <br>Câu thần chú ngưng trệ hoạt động giống như một mệnh lệnh cưỡng ép - khống chế tâm trí - một mệnh lệnh khiến ta tin rằng ta đã bị bẫy, là lý do tại sao đó là một trong những yếu tố khó nhất để khống chế. Ta phải ngừng việc tin rằng việc đó là đúng thì mới được. <br> <br>Schuyler tập trung vào con rắn gần đầu mình nhất. Cô có thể cảm thấy cơ thể bò sát lạnh tanh của nó đang cuộn quanh vai mình. Cô quay đầu để có thể nhìn trực diện vào nó. Nó là một con hổ mang chúa rất đáng sợ. Mang nó đang phình ra như sẵn sàng tấn công. Nó nhe nanh và huýt sáo. <br> <br>Nhưng trước khi nó kịp hành động thì Schuyler đã thoát ra được khỏi nỗi khiếp sợ và dùng tay túm lấy đuôi nó rồi kéo nhanh nó ra khỏi người. Cô dùng gót chân giẫm nát đầu nó. <br> <br>Nhanh như chớp cô quay lại thế giới hiện tại trong cái hang, trên tay là thanh gươm của mẹ mình. <br> <br>- Dừng lại! - Cô hét lên, giọng ngân vang đầy giận dữ. <br> <br>Gã tu sĩ vội đâm con dao vào cổ cô gái, nhưng trước khi lưỡi dao kịp xuyên qua da, Schuyler đã hất nó ra xa làm nó văng xuống nền đá. MariElena ngã xuống đất, cả Ghedi cũng nằm bất động trên đất do mệnh lệnh của Schuyler. <br> <br>Đó là tất cả những điều Jack cần. Với tiếng hét lớn anh là đứt dây trói rồi biến thàn Thiên Thần Hủy Diệt đánh sợ với đôi cánh đen lộng lẫy trên lưng, cặp sừng sắc bén với những mũi nhọn bằng kim cương và đôi mắt vằn đỏ những mạch máu. Anh túm lấy tên săn người lúc này đang rủn lẩy bẩy, dùng móng vuốt của mình kẹp chặt anh ta. <br> <br>- Đừng Jack. Đừng giết hắn ! - Schuyler hét lên. Đừng để máu chảy tràn ngày hôm nay. <br> <br>- Hãy nghe theo cô gái đi. . . - tên săn người líu ríu. <br> <br>Schuyler dịu dàng đặt tay lên đôi cánh Abbadon, cảm nhận rõ sức mạnh oai hùng bên dưới lớp lông mềm mại ấy. Cô đã từng sợ hãi khi thấy anh trong ánh sáng như thế này, nhưng bây giờ khi nhìn thấy gương mặt thực sự đầy hung dữ của anh cô lại thấy nó thật đẹp. <br> <br>Anh quay sang cô, ngay khi Abbadon trông chẳng giống Jack chút nào thì lại giống anh ấy hơn bất cứ lúc nào. Hắn đã định làm hại em. <br> <br>Thôi nào, tình yêu của em. <br> <br>Rồi anh trở lại thành Jack, đẹp trai với gương mặt hồng hào. Anh kéo tên săn người đứng dậy rồi bảo: <br> <br>- Cút đi. Ngươi hãy nói với em gái ta là gã ăn bám đã thất bại. Hãy bảo với cô ta rằng không một ai, cũng không gì có thể bắt chúng ta quay về được đâu. <br> <br>Đó là tất cả những gì gã săn người cần nghe. Hắn biến mất nhanh như chớp. <br> <br>Schuyler nhào vào vòng tay Jack, hai người ôm chầm lấy nhau. <br> <br>Em đã nghĩ mình sẽ mất anh. Cô truyền tin cho anh. <br> <br>Không bao giờ. Chúng ta sẽ không bao giờ bị chia tách cả. Jack cúi đầu, gục lên vai cô, cô dựa vào ngực anh để có thể nghe tiếng trái tim anh đang đập đều đều, hòa cùng nhịp đập trái tim cô. <br> <br>Không bao giờ. <br> <br>PHÒNG LÀM VIỆC CỦA NGHỆ SĨ <br> <br>Florence, 1452 <br> <br>Vào buổi sáng, Tomi quay lại phòng làm việc. Đến mai thì Thầy mới trở lại trong khi còn rất nhiều việc phải làm. Cô chào những người trợ lý rồi đến chỗ của mình ở cuối phòng - nơi cô tiếp tục việc khắc hình cho những cánh cửa phía đông của nhà thờ Baptistery. Công việc này đòi hỏi sự cẩn thận, tỉ mỉ và độ chính xác cao, nhưng Tomi say mê nó, thấy ánh hào quang và vẻ đẹp của từng chi tiết nhỏ. Cô nhanh chóng chìm vào trong suy nghĩ, bàn tay thoăn thoắt chạy dọc lớp đá cẩm thạch trong khi tâm trí vẫn còn mải băn khoăn về những sự việc xảy ra hồi tháng trước. <br> <br>Một người bình thường mang dấu ấn của Hoàng Tử Bóng Tối có nghĩa là gì chứ? Liệu có phải kẻ thù cũ của họ đã tìm được cách quay lại mặt đất không? Không thể thế được. Họ đã tống con quỷ ấy xuống Địa Ngục và nhốt tên bạo chúa sau cánh cổng không thể nào qua được rồi mà. Thêm nữa họ cũng đã cử Hội Bảy Người xuống thế giới để canh giữ các lối đi của Thần Chết. Người đàn ông mặc áo choàng của Thành lũy chắc chắn phải là một kẻ mạo danh. Chưa ai từng thấy hắn cả. Anh ta là một người lạ trong thành phố của họ. Andreas cho rằng cái người kia đã lừa dối họ và kẻ kia không phải ma quỷ gì cả, nhưng Tomi vẫn rất lo lắng. <br> <br>Cô đã mười sáu tuổi, cô biết rõ mình là ai và mình có ý nghĩa như thế nào với thế giới này. Sau vụ khủng hoảng ở Rome thì trong mỗi đời tiếp theo những Thợ Săn lại thực hiện nhiệm vụ đánh đuổi những Máu Bạc còn lại - những kẻ còn kẹt lại phía bên kia cánh cổng và vẫn còn đang bước nhởn nhơ trên mặt đất. Không còn ai khác trong Hội Kín biết về chuyện những Máu Bạc lang thang còn sống sót ấy. Đó là một bí mật mà Thợ Săn phải giấu kín nhằm giữ được sự thanh bình trong cộng đồng. Máu Xanh không có gì phải sợ Croatan cả, Andreas đã giúp bảo vệ những người của họ được an toàn suốt hàng trăm năm nay, truy sát Croatan là một hành trình cũng giống như mèo đuổi bắt chuột đồng vậy. Đó là điều cần thiết và cũng là điều nằm trong khả năng của họ. <br> <br>Nhưng bây giờ lại có chuyện này. Tomi nhìn hình khắc chìm ba lần nữa - nét khắc hằn máu trên cánh tay người đàn ông, rồi cô làm rơi con dao của mình, tạo nên một vết bẩn rất xấu trên bức phù điêu. Thầy sẽ không hài lòng về điều này. <br> <br>- Cô đang băn khoăn gì à, cô bạn ? - Gio hỏi, nhặt con dao lên đưa lại cho cô - Đừng có như thế nữa. Chúng ta sẽ để ý chuyện này mà. <br> <br>Cô gật đầu. <br> <br>- Tôi chỉ ước có Dre ở đây. <br> <br>Andreas del Pollaiuolo là nhà tư vấn trẻ tuổi nhất cho quan tòa Lorenzo de Medici, làm việc nhằm củng cố vững chắc quyền lực của gia đình ở Florence vượt lên cả những gia đình thống trị khác trong thành phố. Lợi tức ngân hàng của Medici rộng khắp Châu Âu, nằm khắp các mạng nhánh của những thành phố lớn. Nó là một cái vỏ bọc giúp Dre có thể dễ dàng di chuyển khắp châu lục mà không khiến người ta nghi ngờ. <br> <br>Nhưng Tomi biết rằng có một lý do khác khiến Dre phải làm việc vất vả để đảm bảo tầm ảnh hưởng của nhà Medici rộng khắp thành phố xinh đẹp của họ. <br> <br>Vụ khủng hoảng ở Rome vẫn còn in đậm mãi trong tâm trí anh. Dù đã thành công trong việc trục xuất Lucifer ra khỏi thế giới thì anh vẫn không thể làm giảm sự suy sụp của một thế giới sáng lạn mà Sao Mai hay Caligula đã hủy hoại nó. Rome đã biết mất. <br> <br>Dre vẫn đang định gây dựng lại vẻ huy hoàng cho nó. Anh đã cố kết thúc những thứ mà anh đã bắt đầu: làm sống lại Rome huy hoàng, một nền văn hóa với những di tích cổ và nâng nó lên một tầm cao mới. Anh cũng đã viết ra Bộ Luật Ma Cà Rồng để hình thành nên lịch sử của con người, thấm nhuần loài người với những tư tưởng và giá trị của Máu Xanh - những hoạt động nghệ thuật, đời sống, cái đẹp và sự thật. Anh sẽ giúp loài người hồi sinh - anh đã nói với cô như thế trong những cuộc đối thoại của họ về những việc họ muốn đạt được trong vòng đời này. Anh đã đặt cho nó một cái tên là Thời Phục Hưng. <br> <br>Nhưng tất cả những thứ đó khiến người cô yêu cách xa cô và kể từ cái đêm rượt đuổi ấy họ hầu như không có lúc nào được ở cùng nhau. <br> <br>Anh lúc nào cũng thế, lúc nào cũng là Michael của cô. Dù có mang tên là Andreas, Cassius, Menes hay bất cứ tên nào khác thì lúc nào anh cũng là của cô. Anh là sức mạnh của cô, tình yêu của cô, là lý do cho cuộc chiến mới này. Cô đã đợi anh trở lại và rồi cùng anh vạch mặt những kẻ thù giấu mặt của họ và cùng khám phá ra sự thật đằng sau dấu ấn của Máu Đỏ.