Chương 38: Thú nhận
<br><br>Chương 38: Thú nhận<br><br><br>Deming quá choáng váng đến nỗi không thể rời đi được, nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần và nhanh như chớp cô không chỉ ở trong xe của Paul mà còn đặt tay lên tay lái. <br> <br>- Dừng xe lại - cô ra lệnh. <br> <br>Paul giật nảy người vì đột nhiên chẳng biết cô chui ra từ đâu. <br> <br>- Sao cậu có thể. . .? - Cậu hỏi và tí nữa thì đâm phải một chiếc taxi đang chạy với tốc độ cao. Deming đánh mạnh tay lái về phía lề đường khiến chiếc xe đâm sầm vào thanh chắn. <br> <br>- Cô gái đi cùng với cậu. Cô ấy là ai? - Deming không có thời gian cho mấy chuyện dối trá và mấy thứ đau đầu nữa. Cô muốn giải quyết cho xong chuyện này. Ngay lúc này. Cô phải lựa chọn giữa việc đi theo cô gái hay đối chất với Paul và cô đã chọn cách nghe sự thật từ cậu ta. <br> <br>- Cô gái nào? <br> <br>- Cô gái vừa ra khỏi xe cậu ở đằng kia. Victoria Taylor. <br> <br>Đó chính là Victoria, cô chắc chắn vậy. Deming đã xem ảnh của cô ấy không biết bao nhiêu lần và đã ghi nhớ gương mặt cô ấy. Cô sẽ nhận ra Victoria dù ở bất cứ đâu. <br> <br>Paul đùa. <br> <br>- Victoria ư? Chẳng phải cô ấy đang ở đâu đó ở Thụy Sỹ sao? <br> <br>- Cậu nói dối. Cậu đã nói dối ngay từ đầu - cô nói nhẹ. Cô không cần phải thẩm vấn cậu để biết được sự thật - Tất cả những chuyện về Piper, Bryce và Victoria đều là dối trá. <br> <br>Paul đổ người vào tay lái. <br> <br>- Được rồi. Tớ đã nói dối. Nhưng nếu cậu muốn tớ nói sự thật thì cậu cũng phải làm như thế. <br> <br>Deming nhướn mày băn khoăn. <br> <br>- Tớ không nói dối. <br> <br>- Tớ biết cậu là ai. Cậu không phải giữ bí mật với tớ. Tớ biết cậu là một trong số bọn họ. <br> <br>Một trong số ai? <br> <br>Cậu nhìn thẳng vào mắt cô. <br> <br>- Tớ biết Ủy Ban chỉ là một cái vỏ bọc. Tớ biết trên thế giới này có những người không chết. Họ quay trở lại cứ một một trăm năm. <br> <br>- Cậu điên rồi. Tớ không hiểu cậu đang nói về cái gì. <br> <br>Chúa ơi. Bọn họ đã sơ ý đến thế sao? Làm sao cậu ta biết được bí mật của họ như thế chứ? Lại chuyện lỗ thủng an ning rồi. Paul không phải Huyết Linh, cũng không phải một thân cận. Làm sao cậu ta lại biết chứ? <br> <br>Paul hắng giọng rồi nhìn qua cửa sổ. Cậu trả lời như thể đã nghe thấy câu hỏi của cô vậy. <br> <br>- Tớ là học sinh tại trường Duchesne mấy năm rồi. Tớ đã thấy nhiều thứ, nghe nhiều chuyện. Những người như Bryce Cutting khá là bất cẩn. Tớ biết hầu hết học sinh trong trường đều mù, nhưng tớ thì không. Tớ biết cậu là ai. Nhưng không sao. <br> <br>Deming lắc đầu. <br> <br>- Tớ không biết cậu đang nói về cái gì - cô nói đều đều - Điều mà tớ muốn nói là chuyện về Victoria Taylor. Tại sao cô ấy lại ở trong xe của cậu? <br> <br>- Vậy thì chịu rồi - Paul nhã nhặn bảo - Cậu muốn tớ nói sự thật nhưng lại không muốn làm như thế. <br> <br>Đột nhiên Deming nhớ lại những từ trong đoạn băng. <br> <br>Ma cà rồng là có thật. Chúng ở quanh ta. Đừng tin những lời dối trá của chúng. <br> <br>Rồi tới những từ của Paul: Những người không biết đến sự tồn tại của tôi. Nó thật hạ mình. <br> <br>Cô đã bỏ qua thái độ của cậu ta, coi đó như là một sự oán giận thông thường nhằm vào đám người nổi tiếng, nhưng có nhiều thứ hơn thế. Cậu ta có chìa khóa vào trường còn Victoria lại bị giam trên tầng gác mái. Rồi giật mình cô nhận ra hai điều làm cô băn khoăn khi tìm hiểu về vụ bắt cóc Stuart Rhodes. Một là tại bữa tiệc nhà Rufus, Stuart đã đứng cạnh Paul Rayburn. Họ là bạn của nhau. Hai là, đó là một bữa tiệc nếm máu. Chỉ có những người là thân cận mới được mời hoặc phải là những người sắp thành thân cận. Nhưng Paul Rayburn đã rời bữa tiệc mà không được chọn. Không có vết cắn. Điều đó không ai mong xảy ra cả. Luật của Ủy Ban nghiêm cấm chuyện như thế. Paul đã nhìn thấy quá nhiều thứ - đáng ra cậu ta phải được đánh dấu rồi. <br> <br>Deming chợt hiểu ra một điều khác. Bữa tiệc tại nhà Jamie Kip cũng là bữa tiệc giống như thế - chỉ có ma cà rồng cùng Huyết Linh, những thân cận hoặc người sắp thành thân cận mới được ở đó. Evan Howe đã tới bữa tiệc trong vai trò là một anh chàng bình thường và đã rời đi trong vai trò là thân cận của Victoria Taylor. Deming cá là Paul Rayburn cũng có mặt tại bữa tiệ của Kip - ai mà biết được cậu ta đã có mặt ở bao nhiêu bữa tiệc rồi - thế nhưng cậu ta vẫn không hề thay đổi, không được xác nhận. Cậu ta là một con người, người không hề thấy bất cứ tình cảm trung thành nào đối với ma cà rồng nhưng đã giữ kín bí mật của họ. <br> <br>Rồi cô đã thấy nó khi cô nhìn sâu vào đôi mắt xanh của cậu ta - ký ức đã lảng tránh cô cho đến tận bây giờ. Cái đêm tại bữa tiệc của Jamie, Victoria đã tranh cãi với Piper rồi tức giận bỏ đi. Lúc cô đi xa về phía cuối hành lang thì Paul ra khỏi chỗ núp rồi trùm một chiếc túi đên lên đầu cô kéo cô vào bên trong. Cậu ta đã đợi cho đến ca đổi giám thị vào lúc sáng sơm rồi mới lẻn ra mang theo con tin của mình. Theo cách đó thì không ai trông thấy họ. Không có ghi chép nào cả. Không nhân chứng. <br> <br>Deming cảm thấy bàng hoàng trước khám phá đó. Paul đã có ý nghĩa gì đó với cô. Lúc cô gặp cậu vào sáng hôm ấy cô đã biết có thứ gì đó khác, hơn là sự si mê đơn thuần. Đối với cậu cô đã có những cảm giác mà cô chưa từng có trong suốt những thế kỷ cô sống. Hấp dẫn. Yêu mến. Tôn trọng. Thán phục. Tình yêu chăng? Có thể. Nó có thể lắm chứ. Nhưng giờ thì họ sẽ chẳng bao giờ biết nó là cái gì. <br> <br>- Tại sao hả Paul? <br> <br>Cậu cười. <br> <br>- Từ rất lâu rồi tớ đã nghi ngờ rằng có chuyện đó, nhưng tớ muốn chắc chắn mọi chuyện. Đặc biệt khi cậu bạn Stuart của tớ được trở thành một phần của ‘Ủy ban’ trong khi tớ lại không. Thật là vô lý khi cậu ấy có thể vào trong còn tớ lại không. Vậy nên vào một buổi chiều tớ đã trốn trong thư viện vào khoảng thời gian diễn ra các cuộc họp của họ và tớ đã nghe cũng như trông thấy mọi thứ. Tớ đã đối chất Stuart - tớ nói với cậu ấy là tớ biết hết rồi rằng tớ đã quay vài đoạn băng nữa. Tớ sẽ cho nó lên mạng để tất cả mọi người đều biết sự thật ấy. Cả thế giới nên biết những người như cô là ai. Bọn cô cứ sống như thế mà không ai biết. Như thế thật không công bằng. Các người đâu phải là thánh chứ. <br> <br>- Không, không phải - Deming đồng ý trong khi đang nghĩ lại trấn chiến cổ xưa trên Thiên Đường - Chúng tôi không phải thần thánh. Họ đã học được bài học ấy một cách thật khó khăn. <br> <br>- Tại sao cậu lại nhìn tớ như thế? Cậu nghĩ tớ đã làm điều gì đó không phải sao? Không đời nào. Ý tưởng chơi trò con tin đó là của Victoria. Cậu có nghĩ một người bình thường có thể thắng nổi ma cà rồng không? Nghiêm túc ấy. Mà nữa, tớ đã nói với Stuart điều tớ định làm và cậu ấy đã kể cho Victoria. Cô ta đến gặp tớ và hỏi xem tớ đã đăng tải đoạn băng chứ? Cô ấy có vài thứ hay hơn. Cô ta bảo là cô và Stuart đang yêu nhau và họ muốn rời Hội Kín vì họ không được phép làm thế. <br> <br>- Họ đã được ‘đính ước’ với người khác và nếu người khác đó tìm ra được sự thật thì họ sẽ bị thiêu cháy. Họ rất sợ người - người mà các cô gọi là. . . Regent phải không nhỉ? Họ nói chuyện về Jack Force. . . về những việc đã xảy ra cho cậu ta và cũng sẽ xảy ra cho bọn họ nếu người ta phát hiện ra. Vậy nên Victoria nảy ra ý định về vụ bắt cóc. Cô ấy bảo nếu chúng tớ có thể làm nó như thể họ đã chết thì sẽ không ai đi tìm họ nữa. Cô ấy bảo cô ấy biết cách đánh lừa cả các Thợ Săn. <br> <br>- Cô ấy đã hướng dẫn cho tớ một cách cụ thể. Cô ấy rất quan tâm đến vấn đề thời gian. Cô ấy bảo là lúc nào họ cũng bị theo dõi. <br> <br>Deming gật đầu. Nhưng sao Paul cũng biết về chuyện các giám thì nhỉ? Trước đây cô đã không chú ý nhiều tới quang phổ của cậu, kể cả khi cậu kể cho nghe chuyện tình cảm của Victoria và Piper. Nhưng giờ thì cô đang rất chú ý. Mọi thứ cô đọc được đều ám chỉ là cậu đang nói sự thật. <br> <br>- Tớ biết cậu không có lý do nào để tin tớ. Tớ đã nghe nói về cậu. Stuart đã kể cho tớ. Bố cậu ấy làm việc trong Hội Kín. Cậu là một kiểu siêu ma cà rồng hay đại loại thế. <br> <br>- Stuart còn kể gì với cậu nữa? <br> <br>- Cậu ấy còn kể là Victoria đang chờ cậu ấy. Cô ấy đã ở trong thành phố suốt quãng thời gian ấy. Họ định sẽ tới Hội Kín Châu Âu. Đến ngày mai thì mọi người sẽ tin là Stuart đã chết và họ được tự do ra đi. <br> <br>Vậy nếu tất cả những điều cậu ta nói là sự thật cũng như quang phổ của cậu đã chứng minh thì ngoài việc Victoria - một ma cà rồng không bao giờ bị con người ép buộc làm điều gì thì tất cả chỉ là một trò đùa - trò đùa ngu ngôc được tạo ra bởi những ma cà rồng đang yêu, những người họ không được phép yêu và đang muốn rời khỏi Hội Kín và một con người bình thường biết được một chuyện bí mật lớn - có thể là một bí mật lớn nhất trong tất cả các bí mật. <br> <br>- Nghe này, tớ biết là cậu đang nghĩ gì: cậu muốn xóa sạch ký ức của tớ đúng không? Stuart và Victoria cũng muốn làm như vậy nhưng tớ đã thuyết phục họ. Xin cậu, đừng làm thế. <br> <br>Deming xoay xoay chiếc châm cài tóc rồi bảo: <br> <br>- Không, xóa ký ức không giải quyết được vấn đề gì cả. Cậu đã biết quá nhiều. Nếu tớ xóa ký ức của cậu thì có thể não cậu sẽ bị phá hủy hoàn toàn. <br> <br>Paul liếc nhìn cánh cửa xe đang chốt chặt. <br> <br>- Vậy thì chắc cậu định làm điều gì đó. Nhưng có thể dùng cách khác mà. Tớ không muốn chuyện đó. Tớ có thể là một trong những người đó. . . các cậu gọi là gì nhỉ. . . Huyết Linh phải không? <br> <br>- Huyết Linh được sinh ra chứ không phải được tạo thành. Nó không phải là vị trí luôn rộng mở với bất cứ ai. Hội Kín sẽ không cho phép chuyện đó. Tớ rất tiếc. Chỉ có một cách duy nhất thôi. <br> <br>Cô biết cô phải làm gì. Thứ đã được người khác làm từ rất lâu rồi. Có lẽ đó là lý do tại sao cô lại bị cậu ấy hấp dẫn đến thế. Bởi vì cô biết cuối cùng thì cô cũng sẽ phải làm chuyện này. <br> <br>- Đừng - Paul vừa nói vừa cầm tay cô - Đừng để anh yếu hơn em. Hãy để anh ngang hàng với em, như em. Anh chỉ là một con người, nhưng máu của bọn anh giúp em tồn tại. Nếu không có tụi anh em sẽ chẳng là gì cả. <br> <br>Cậu đặt bàn tay mềm mại lên má cô. <br> <br>- Hãy gặp anh khi tới thời điểm. Hãy chia sẻ chính bản thân em với anh như một con người. Anh biết về Nụ Hôn Thần Thánh. Anh biết nó là gì. Anh biết nó sẽ làm anh trở nên thế nào. <br> <br>Phổ quang của anh tỏa mạnh với màu xanh bất tận của biển cả và bầu trời thăm thẳm. Màu xanh là màu của sự thật. Anh ấy yêu cô. Đó là lý do cô cảm thấy bụng mình cồn lên khi nhìn thấy Victoria trong xe của anh. Cô đã tin anh còn anh thì lại lừa dối cô. Nhưng anh chỉ lừa dối để bảo vệ bạn mình. Anh ấy thật đáng yêu khiến cô có thể bật khóc. Deming chạm vào cổ anh và thì thầm. <br> <br>- Em cũng yêu anh.