Quyển 6 - Chương 64: Nói Đùa
<br><br>Quyển 6 - Chương 64: Nói Đùa<br><br><br>Hai người cùng nhìn về phía Lãnh Thiên Hi... <br> <br>Anh mặc một bộ quần áo màu trắng đi về phía hai người. Dưới ánh mặt trờicàng tỏ rõ con mắt tinh anh, khí chất anh tuấn, dáng vẻ tao nhã cùng ánh mắt sâu thẳm lại tĩnh mịch, hoàn toàn cao quý. Màu trắng càng làm tônlên vẻ tuấn mỹ và chính trực của anh. <br> <br>- Bác sĩ Thiên Hi! – Thượng Quan Tuyền thấy dáng vẻ ấm áp của anh, khẽ cười gọi. <br> <br>Mà ở phía sau cô, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Bùi Vận Nhi cũng hơi ửng đỏ. Cô liếc nhìn về phía Lãnh Thiên Hi, ánh mắt đầy vẻ rụt rè đã nóilên tâm tư của cô. <br> <br>- Dậy rồi à? Vết thương còn đau không? – LãnhThiên Hi thấy Thượng Quan Tuyền và Bùi Vận Nhi, sau đó anh ngồi xuốngbên bàn ăn cạnh hai người. <br> <br>- Đỡ hơn nhiều rồi, cám ơn anh! – Thượng Quan Tuyền thoải mái trả lời. <br> <br>Lãnh Thiên Hi cười, nơi này vào sáng sớm lại càng tràn đầy sức sống. <br> <br>- Tôi đã nghe Vận Nhi nói, cám ơn anh đã quan tâm đến bọn trẻ như vậy,còn sửa lại xích đu cho bọn trẻ nữa, mấy hôm nay mấy đứa ấy cứ kêu mãi! – Thượng Quan Tuyền chân thành nói. <br> <br>Lãnh Thiên Hi cố ý ra vẻ hù dọa, nghiêm mặt nói: “Còn nói cám ơn nữa là tôi giận thật đấy”. <br> <br>Đôi mắt trong veo và đen láy của Thượng Quan Tuyền sáng lên, cô nhẹ nhàng cười. <br> <br>Bùi Vận Nhi nhẹ nhàng nhìn về phía anh, tâm tình dường như bị nụ cười củaanh làm xao động. Cô rất hâm mộ Tiểu Tuyền, có thể thoải mái cùng anhnói chuyện cười đùa như vậy, mà cô thì... di๖endanleq๖uyddddon <br> <br>- Cô bé, hình như cô rất sợ tôi? <br> <br>Đột nhiên thân hình cao lớn của Lãnh Thiên Hi áp sát vào người Bùi Vận Nhi, ánh mắt sâu như hồ nước trong không thấy đáy, bên môi cong lên nụ cườihứng thú. <br> <br>- Dạ? <br> <br>Bùi Vận Nhi bối rối, khuôn mặt nhỏ nhắn vì bị hơi thở của đàn ông quẩn quanh mà ửng đỏ... <br> <br>- Không... không có! – Cô lí nhí trả lời. <br> <br>- Cô vừa nói gì, tôi không nghe thấy! – Lãnh Thiên Hi càng áp sát vào cô, cố ý đùa giỡn. <br> <br>- Anh... <br> <br>Bùi Vận Nhi ngẩng đầu lên, ngay khi nhìn thấy đôi mắt đang cười của LãnhThiên Hi, cô vội vàng cúi xuống: “Bác sĩ Thiên Hi quan tâm đến cô nhiviện Mary như vậy, làm sao tôi lại sợ anh được, tôi cám ơn anh còn không kịp ấy chứ”. <br> <br>Bùi Vận Nhi thầm sỉ vả bản thân, đúng là không cótriển vọng gì hết, tại sao lại không thể thoải mái nói chuyện với anhkia chứ. die๖ndannnlequ๖ydon <br> <br>Thượng Quan Tuyền lấy tay che miệng lại, buồn cười mà không thể cười, vẻ mặtcủa Vận Nhi lúc này là gì đây, chẳng lẽ cô ấy thích bác sĩ Thiên Hi... <br> <br>Không phải chứ? Vừa mới quen thôi mà, sao có thể nhanh đến vậy. <br> <br>Có lẽ từ nhỏ Thượng Quan Tuyền đã phải tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắcnên sự nhạy cảm về phương diện này tương đối thấp, cô khó có thể hiểuđược tâm tư của Bùi Vận Nhi. <br> <br>Lãnh Thiên Hi rốt cuộc cũng nghe rõlời của Bùi Vận Nhi, anh cong môi cười: “Hai người không cần khách khínhư vậy, sau này cứ gọi tôi là Thiên Hi là được rồi. Không thì... tôithấy hai người cũng trạc tuổi em gái tôi, nếu không ngại cứ gọi là “anhThiên Hi” thì càng tốt”. <br> <br>- Hai người thật sự không phải là… – Bùi Vận Nhi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Thượng Quan Tuyền và Lãnh Thiên Hi. <br> <br>Vẻ mặt Lãnh Thiên Hi hoàn toàn không hiểu. <br> <br>Còn Thượng Quan Tuyền không nhịn được bật cười. Cô nhìn Lãnh Thiên Hi nói: “Vận Nhi nghĩ rằng anh là... ừm, bạn trai tôi”. <br> <br>Lãnh Thiên Hi cố làm ra vẻ suy tư, sau đó rất nghiêm túc nói: “Ừ, nhìn cũng có vẻ giống mà”. <br> <br>Thượng Quan Tuyền vừa nhìn bộ dạng này của anh thì bật cười. Cô biết anh đangnói đùa, vì vậy cô cũng hùa theo: “Hay quá, có bạn trai làm bác sĩ, saunày Vận Nhi cũng không cần lo lắng đến vết thương của tôi nữa”. <br> <br>Bùi Vận Nhi miễn cưỡng nở nụ cười nhưng trong lòng thì có chút chua xót. <br> <br>Lãnh Thiên Hi cười ha hả. <br> <br>Đúng lúc này, mấy đứa nhỏ vui vẻ chạy tới: “Chị Tuyền, anh Thiên Hi làm xích đu cho chúng em đẹp lắm, chị Tuyền ra chơi với chúng em đi”. die๖nda๖nlequyyydon <br> <br>Tâm tình Thượng Quan Tuyền như bị vẻ ngây thơ chất phác của mấy đứa nhỏ lây sang, vì vậy cũng vui vẻ chạy chơi với chúng. <br> <br>- Đi thôi, chị Tuyền mau đi xem tác phẩm của anh Thiên Hi đi! – Nói xong, cô bị mấy đứa trẻ vây quanh hăng hái dẫn đường. <br> <br>Lãnh Thiên Hi nhìn bóng dáng Thượng Quan Tuyền dần biến mất, ánh mắt hàmchứa sự vui vẻ giống như anh trai cưng chiều em gái, đầy thoải mái. <br> <br>- Tiểu Tuyền cũng có lúc như vậy cơ đấy! – Anh cất giọng nói trầm thấp. <br> <br>Bùi Vận Nhi thấy ánh mắt của Lãnh Thiên Hi nhìn Thượng Quan Tuyền, tronglòng dâng lên cảm giác mất mát. Nhưng nếu anh ấy có thể đem đến hạnhphúc cho Thượng Quan Tuyền thì cô cũng yên tâm. <br> <br>- Thật ra, trướcnăm tám tuổi, Tiểu Tuyền cũng rất vui vẻ! – Bùi Vận Nhi mở miệng nói,thanh âm dù rất nhẹ nhưng lại có phần đau xót. <br> <br>Lãnh Thiên Hi đưa mắt nhìn sang Bùi Vận Nhi, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ: “Sau năm tám tuổi cô ấy đi đâu?” <br> <br>- Anh không biết chuyện của Thượng Quan Tuyền sao? – Bùi Vận Nhi thấy hơi kì lạ. di»enddanllequ»ydonn <br> <br>- Đúng vậy, nhưng tôi rất muốn biết chuyện của cô ấy, hơn nữa, cũng rấtchân thành muốn giúp cô nhi viện Mary! – Lãnh Thiên Hi lên tiếng, trongánh mắt toát lên vẻ chân thành. <br> <br>Bùi Vận Nhi xúc động, cô biết người đàn ông trước mặt không hề có ác ý. Sau đó, cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng lên tiếng...