Chương 54: Cô muốn, ngủ… với anh…
<br><br>Chương 54: Cô muốn, ngủ… với anh…<br><br><br>Gian phòng xa lạ, tối đen đến mức không thấy được năm ngón tay. <br> <br>Quý Noãn vô thức ngẩng đầu ngước mặt hôn anh. <br> <br>Một khi đã hôn thì chẳng thể tách rời, hai tay cô vòng lên cổ anh ôm chặt. <br> <br>Cửa phòng đóng "rầm" lại! <br> <br>Đèn còn chưa mở, Quý Noãn đã vội vàng hôn dần xuống dưới, rơi lên yết hầu đang chuyển động của anh. Chỉ trong thoáng chốc, cô khiến cho người đàn ông có sự kiềm chế mạnh mẽ từ trước đến nay cũng phải rên thành tiếng. <br> <br>Cằm cô bất chợt bị anh nắm lấy, giọng anh nặng nề, khàn khàn rơi bên tai cô: "Muốn à?" <br> <br>Quý Noãn đã hoàn toàn đánh mất lý trí, gật đầu lia lịa trong lòng anh. <br> <br>Để chứng minh thật sự mình rất gấp, tay cô tháo gỡ lung tung cúc áo sơ mi đắt tiền của anh. Khi tháo không được thì cô dứt khoát há miệng cắn xé. <br> <br>Trong bóng đêm, Mặc Cảnh Thâm bất chợt ôm ngang cô vào trong. Cho dù khắp nơi tối đen, nhưng anh vẫn có thể tìm được phương hướng chính xác của phòng ngủ. <br> <br>Lúc ngã xuống mặt giường, Quý Noãn đã sớm không phân rõ phương hướng. <br> <br>Mùi hương đặc thù của đàn ông lởn vởn trên mặt cô. Tất cả giác quan đều tập trung cao độ, trong đầu cô chỉ có ba chữ: <br> <br>Ngủ với anh! Ngủ với anh! Ngủ với anh! <br> <br>Cánh tay Quý Noãn vẫn ôm chặt cổ anh. <br> <br>Lúc cô vừa vào cửa thìáo khoác đã rơi xuống, quần áo xốc xếch bị quăng lên không trung rồi từ từđáp xuống đất. <br> <br>"Á!" <br> <br>Quý Noãn chợt hít vào một hơi, anh lập tức đứng dậy, trong nháy mắt, đèn tường đầu giường trong phòng ngủđược bật sáng. <br> <br>Nguồn sáng ấm áp không quá chói mắt chiếu rọi lên cơ thể hai người. Chỉ là Quý Noãn cảm thấy vết thương trên tay đau một chốc, nhưng cô không muốn vì vậy mà gián đoạn nên giãy giụa ngồi dậy, muốn kéo quần áo trên người Mặc Cảnh Thâm ra. <br> <br>"Đừng, đừng ngừng…" <br> <br>Nhưng cô vừa vươn tay ra đã bị anh bắt lấy. Nhìn bộ dáng mặt mày ửng hồng gấp gáp như khỉ của cô, Mặc Cảnh Thâm cầm tay cô, rũ mắt nhìn hai vết thương không quá sâu trên lòng bàn tay và ngón tay. <br> <br>Hẳn là trước đó lúc cô cầm dao trái cây và chai rượu đã không cẩn thận cắt trúng tay mình. <br> <br>Đèn ngủ trong phòng nhất thời bật sáng, Quý Noãn vô thức nheo mắt lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn bóng dáng anh cứ bỏđi như thế trước mặt cô. <br> <br>Đi? Cứ vậy mà bỏđi sao? <br> <br>Hoàn cảnh nơi này xa lạ khiến tinh thần côđang hốt hoảng đã không còn lại bao nhiêu cảm giác an toàn. <br> <br>Quý Noãn vội vã cuống quít, lảo đảo từ trên giường đứng dậy, bước đi loạng choạng tới trước cửa phòng ngủ. Cô nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm cầm một chiếc hộp giống như hộp y tế quay lại. <br> <br>Mắt Quý Noãn nhìn chằm chằm vào hộp y tế trong tay anh: "Đây là…" <br> <br>Trên người cô bây giờ không mặc quần áo. Côđứng ởđó như hoàn toàn không phát hiện tình huống của mình bây giờ. <br> <br>Mặc Cảnh Thâm nhìn mà yết hầu chuyển động lên xuống, khàn giọng nói: "Trở về ngồi đi." <br> <br>Hai tay Quý Noãn bám trên khung cửa, gương mặt tràn đầy vẻ"Bây giờ em rất muốn, em không xử lý vết thương trên tay đâu". <br> <br>Mặc Cảnh Thâm ôm cô trở về, ném lên giường, mạnh bạo đèđôi tay không thành thật của cô lại. <br> <br>Cho đến khi thuốc sát trùng bôi lên vết thương trên ngón tay và lòng bàn tay, lúc này Quý Noãn mới cảm giác được đau đớn, luôn miệng xuýt xoa "đau đau". Côđỏ mắt, giống như học sinh tiểu học ấm ức vì vòi kẹo không được. <br> <br>Anh lấy Povidone để khử trùng cho cô. Tầm mắt Quý Noãn mơ màng, cũng không nhận ra một thứ khác trên tay anh là thuốc bột gì. Cô chỉ miễn cưỡng nhận ra chữ Nam gìđó, Bạch dược gìđó. <br> <br>Nhìn người đàn ông trước mặt vẫn áo mũ chỉnh tề thoa thuốc lên tay cô, khuôn mặt mếu máo như sắp khóc vừa rồi của Quý Noãn bất chợt đổi thành cười toét miệng. <br> <br>"Em cười gìđấy?" Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy dáng vẻ sau khi trúng thuốc mà chẳng khác gì say rượu của cô, bình tĩnh hỏi. <br> <br>"Ông xã!!!" <br> <br>Quý Noãn nghiêng đầu, thừa dịp anh giúp mình dán băng keo thuốc lên miệng vết thương, cô duỗi chân lần mòđến đùi anh, ngón chân trêu chọc qua lại trên đùi anh. <br> <br>Mặt Mặc Cảnh Thâm không hềđổi sắc, tay vẫn bình thản giúp cô dán miệng vết thương. <br> <br>"Đừng nhúc nhích." <br> <br>Cô nghe giọng anh trầm thấp, mang theo chút ý tứ cảnh cáo. <br> <br>Nhưng Quý Noãn cứ không nghe lời. <br> <br>Kiếp trước không có cơ hội yêu đương thỏa thích với anh một lần. Kiếp này giờ mới bắt đầu, dù sao đãđến nước này, cô xấu hổ làm gì nữa. Hôm đóở trên đường, trong lòng côđã quyết định kiếp này sẽ sinh con cho Mặc Cảnh Thâm… Sinh thật nhiều, thật nhiều con… <br> <br>Suy nghĩ trong lòng cô lung tung rối loạn, động tác dưới chân càng lúc càng thái quá. <br> <br>Đôi mắt ngày càng quyến rũ mỵ hoặc, mỉm cười nhìn anh. <br> <br>"Đừng lộn xộn." <br> <br>"Ông xã!" <br> <br>"Đàng hoàng chút." <br> <br>"Ông xã! Ông xã!" <br> <br>Lý tríđã hoàn toàn mất sạch, Quý Noãn dùng hết tất cả vốn liếng dạng chân ra, leo lên bụng anh. <br> <br>Cách áo sơ mi nhưng cô vẫn có thể cảm giác được vóc dáng ẩn giấu bên dưới của người đàn ông này cường tráng cỡ nào.