Quyển 6 - Chương 16: Đáp Án Cuối Cùng
<br><br>Quyển 6 - Chương 16: Đáp Án Cuối Cùng<br><br><br><br> <br>Tô Nhiễm cáu kỉnh, “Anh nói khó hiểu quá.” <br> <br>Lệ Minh Vũ đè cô vào sát tường, nhìn cô chăm chú, “Tô Nhiễm, tôi không muốn ép buộc, giam giữ em ở đây. Em là người phụ nữ thông minh, nên đừng khiến tôi dùng cách thức cưỡng ép.” <br> <br>Tim Tô Nhiễm đập mạnh, hơi thở gấp gáp, “Anh có ý gì?” <br> <br> <br> <br>“Đơn giản thôi…” Lệ Minh Vũ áp mặt gần cô có thể trông thấy lốc xoáy trong đồng tử của anh, giọng anh kiên quyết, “Trước mắt em chỉ có ba con đường: thứ nhất, em giết tôi; thứ hai, khiến tôi ngồi tù; thứ ba, vâng lời tôi.” <br> <br>Nghe vậy, cô trợn to mắt, bỗng thấy nghẹn thở, hồi lâu sau mới tìm được giọng nói của bản thân, cười nhạt, “Nói như thế, chỉ có con đường thứ ba là bình thường. Vậy anh nói tôi biết đi, tôi phải vâng lời anh bao lâu? Chín ngày một lần nữa? Một năm? Năm năm?” <br> <br>Lệ Minh Vũ nhìn thẳng vào mắt cô, thốt lên từng chữ: “Đến khi tôi chết!” <br> <br>Mùi tanh của máu lan tràn mơ hồ giữa hai người. <br> <br>“Lệ Minh Vũ, anh điên rồi!” Tô Nhiễm bỗng rét run, cô cố gắng bình tĩnh đối diện với ánh mắt của anh, “Chỉ cần hết ngày hôm nay, anh không có quyền yêu cầu tôi làm thêm bất cứ điều gì.” <br> <br>“Em mong đợi đến thế à?” Anh bóp mặt cô, nhếch mép cười, giọng anh càng lạnh giá, “Đàn bà một khi đã nhẫn tâm, còn hung ác hơn cả đàn ông. Tôi từng mong có thể giữ em ở lại, thậm chí còn khẩn cầu em. Nhưng em luôn kiên trì muốn đi, vậy tôi phải làm gì bây giờ?” <br> <br>Tô Nhiễm nhìn nụ cười trên môi anh, trống ngực cô đập dồn dập. <br> <br>“Chúng ta tiếp tục trình diễn tiết mục uy hiếp được không?” Giọng Lệ Minh Vũ dịu dàng vô cùng, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, “Em đoán thử xem, tôi có thể lợi dụng ai để uy hiếp em?” <br> <br>Tô Nhiễm cảm thấy gò má mình ngưa ngứa, đầu óc cố gắng suy nghĩ. Anh còn có thể uy hiếp ai? Diệp Lỗi, Băng Nựu, Guerlain, thậm chí là Mộ Thừa, đều từng bị anh dùng, vậy…còn ai? <br> <br>“Không đoán ra à? Hay để tôi thẳng thắn với em.” Lệ Minh Vũ cười tươi hơn, vùi mũi vào tóc cô, cất giọng ôn hoà, “Đôi khi tôi nghĩ, em cần gì phải đến nghĩa trang xa xôi thăm ba em? Lấy tro cốt của ông ta nghiền nát thành bột được không? Như vậy hằng ngày em đều có thể gặp ông ta. À phải rồi, cả mẹ em cũng chẳng gặp phiền phức vì phải đến nghĩa trang. Đường đường là bột tro cốt của chủ tịch tập đoàn Hoà thị, giới truyền thông ắt hẳn sẽ rất hứng thú.” <br> <br>Tô Nhiễm như bị người khác đập mạnh vào đầu mình, đôi mắt cô kinh hoàng trợn to. <br> <br>“Tuy từ nhỏ em không lớn lên cạnh ba, nhưng tôi nghĩ đối tượng này cũng có ảnh hưởng tới em.” Ánh mắt anh dần chuyển thành ôn thuận nhìn cô, anh cúi đầu, bờ môi lạnh lùng chạm nhẹ vào làn môi run lẩy bẩy của Tô Nhiễm. <br> <br>Cô bất động, đến khi anh ngẩng đầu, giọng cô khản đặc: “Lệ Minh Vũ, anh không phải con người!” Cô tuyệt đối tin tưởng anh làm được chuyện này. Vẻ mặt anh trầm tĩnh ánh lên tia tàn nhẫn. <br> <br>“Là em bức tôi, Tô Nhiễm!” Lệ Minh Vũ nghiêm giọng, tay anh ôm cô chặt hơn, trán anh dán vào trán cô, giọng anh buồn phiền lệ vẻ mệt mỏi. <br> <br> <br> <br>Tô Nhiễm hoá đá. <br> <br>Nhưng nước mắt chảy tràn khoé mi cô. Đôi mắt đau xót nhìn cô, nhưng cố gắng che giấu. Anh lại cúi đầu hôn cô, nước mắt mang vị đắng chat thầm vào lưỡi anh, anh vuốt ve má cô, khẽ nói, “Lẽ nào em chỉ muốn đi thôi?” <br> <br>Bỗng dung dịu dàng đối lập hoàn toàn với tàn nhẫn ban nãy. Loáng cái, va đập mạnh trái tim Tô Nhiễm, môi cô run rẩy, “Đôi khi chấm dứt để không phải phát điên…” <br> <br>Mắt Lệ Minh Vũ cũng căng thẳng. <br> <br>Cửa phòng bất ngờ bị đập mạnh. <br> <br>“Minh Vũ, có người tìm anh…” thanh âm lo lắng của Hoà Vy. Xem chừng cô không thoải mái gì bên ngoài. <br> <br>Thần sắc Lệ Minh Vũ hơi hoà hoãn, anh trầm mặc nhìn Tô Nhiễm hồi lâu. <br> <br>Hoà Vy đứng ở cửa, bên cạnh cô còn một cô gái. Cô gái này mặc đồ công sở lịch sự, đôi mắt trong vắt lướt qua gò má ướt đẫm nước mắt của Tô Nhiễm liền bần thần, nhưng trông thấy Lệ Minh Vũ hơi nheo mắt, cô gái mau chóng điều chỉnh vẻ mặt của bàn thân, đưa tay ra, “Chào bộ trưởng Lệ, tôi là Lạc Tranh, luật sư đại diện của Tô Nhiễm.” <br> <br>Lệ Minh Vũ hơi nghiêng mặt, lia mắt qua Tô Nhiễm, cô đứng lặng người, ngón tay cô trắng bợt chống đỡ khung cửa, anh cười khẩy, “Tô Nhiễm, em càng lúc càng thông minh.” Nói hết câu, anh mới nhìn Lạc Tranh, bắt tay cô. <br> <br>Hoà Vy đứng bên cạnh lật đật kéo Tô Nhiễm, thấp giọng: “Tiểu Nhiễm, em tìm luật sư làm gì?” <br> <br>“Chị đừng hiểu lầm. Em tìm luật sư để…” Tô Nhiễm biết Hoà Vy lo lắng chuyện gì, cô vội quyệt nước mắt, nhìn Lệ Minh Vũ, “Thu xếp rõ ràng việc ly hôn của em và anh ta.” <br> <br>“Sao hả?” Hoà Vy sửng sốt. <br> <br>Nét mặt Lệ Minh Vũ trầm lặng như đại dương. <br> <br>*** <br> <br>Bầu không khí trong phòng khách lầu một tĩnh lặng khác thường. <br> <br>Lạc Tranh cầm văn kiện từ cặp xách, đặt trước mặt Tô Nhiễm và Lệ Minh Vũ, ánh mắt cô dừng trên mặt Lệ Minh Vũ, “Bộ trưởng Lệ, nội dung trên văn kiện chính là ý kiến của đương sự. Mới anh xem, nếu không có ý kiến gì khác, xin anh ký tên.” <br> <br>Lệ Minh Vũ thản nhiên cầm văn kiện xem thoáng qua, thấy Tô Nhiễm đã ký tên sẵn, môi anh hơi nhếch lên, anh thả tay, văn kiện rơi xuống, “Hình như không có lý do gì để tôi ký tên.” <br> <br>“Bộ trưởng Lệ, việc liên quan đến thoả thuận chín ngày giữa anh và đương sự của tôi, cô ấy đã kể kỹ càng với tôi. Hôm nay là ngày thứ chín, dù bộ trưởng Lệ không ký tên, đương sự của tôi cũng dự do.” Lạc Tranh hít sâu một hơi, lại đặt đơn ly hôn trước mặt anh, “Cô ấy không cần gì cả, chỉ cần tự do.” <br> <br>Lệ Minh Vũ nhìn đơn ly hôn trước mắt, lát sau tựa người vào ghế sô pha, nhưng ngoảnh đầu nhìn Tô Nhiễm ngồi một bên, cong môi, “Em nghĩ tôi có nên ký không?” <br> <br>Tô Nhiễm không nói không rằng suốt từ nãy đến giờ, cô ngẩng đầu nhìn anh. Cô hiểu ý của anh. Thái độ của anh về chuyện này thế nào, anh đã biểu lộ rõ trong phòng ngủ. Tuy anh tỏ vẻ thâm trầm nhưng ngụ ý uy hiếp của anh quá rõ ràng. Nhớ tới lời uy hiếp của anh, cô liền lạnh người. <br> <br>Lạc Tranh cũng nhìn Tô Nhiễm, thần sắc cô hiện vẻ lo lắng, lòng bàn tay và đầy mồ hôi. <br> <br>Bên ngoài, mây đen giăng kín, bầu trời âm u chuyển mưa. <br> <br>Sấm sét quét ngang cửa kính, hắt vào gương mặt Tô Nhiễm. Cô không trả lời anh, đôi mắt cô suy tư. <br> <br>Ánh mắt của ba người khác, mỗi người mang một sắc thái khác nhau đều dồn hết về cô. <br> <br>Lệ Minh Vũ với ánh mắt chắc chắn tự tin, Hoà Vy với ánh mắt nghi hoặc, và Lạc Tranh với ánh mắt quan tâm căng thẳng. <br> <br>(CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN TẠI liethoacac1112.wordpress.com) <br> <br>Hai phút sau, Tô Nhiễm mới nhìn Lệ Minh Vũ, “Anh ký tên đi.” <br> <br>Lệ Minh Vũ ngẩn người, anh không ngờ cô nhắm mắt làm ngơ uy hiếp anh! <br> <br>Lạc Tranh vô phức thở phào. “Em chắc chứ?” Anh nheo mắt quan sát Tô Nhiễm. <br> <br>Tô Nhiễm nâng tay, tháo một thứ giống hạt cúc từ gấu áo đặt trước Lạc Tranh , bình tĩnh nói, “Chắc chắn.” <br> <br>Lệ Minh Vũ bỗng hiểu ra. Khi anh nhìn thấy thứ cô tháo xuống, khoé miệng anh lạnh lùng, thoáng chốc anh hiểu nguyên nhân làm cô tràn trề tự tin. <br> <br>Lạc Tranh cầm lấy, nhấn nút, thứ đó phát ra âm thanh… <br> <br>“Đôi khi tôi nghĩ, em cần gì phải đến nghĩa trang xa xôi thăm ba em? Lấy tro cốt của ông ta nghiền nát thành bột được không? Như vậy hằng ngày em đều có thể gặp ông ta. À, phải rồi, cả mẹ em cũng chẳng gặp phền phức vì phải đến nghĩa trang. Đường đường là bột tro cốt của chủ tịch tập đoàn Hoà thị, giới truyền thông ắt hẳn sẽ rất hứng thú.” <br> <br>“Tuy từ nhỏ em không lớn lên cạnh ba, nhưng tôi nghĩ đối tượng này chắc cũng sẽ có ảnh hưởng với em.” <br> <br>“Lệ Minh Vũ, anh không phải con người!” <br> <br>“Là em bức tôi, Tô Nhiễm!” <br> <br>… <br> <br>Thanh âm đến đây đột nhiên dừng lại, Lạc Tranh nhấn nút tắt. <br> <br>Lệ Minh Vũ trầm tĩnh toát lên vẻ thờ ơ. <br> <br>“Bộ trưởng Lệ, đoạn ghi âm này nếu lan truyền ra ngoài hình như sẽ rất bất lợi với chức vị của anh?” Lạc Tranh cười, nhìn Lệ Minh Vũ. <br> <br>Lệ Minh Vũ không màng để tâm Lạc Tranh. Anh dõi mắt về Tô Nhiễm, giơ tay xoa đầu cô như đang vỗ về vật cưng, giọng anh mềm nhẹ thấp thoáng bất đắc dĩ… <br> <br>“Cô ta dạy em làm vậy?” <br> <br>Anh biết thứ đó, nó là máy ghi âm trộm mới nhất hiện nay. Không ngờ cô lại dung nó để làm công cụ đối phó anh, là anh sơ suất, không tính đến việc Tô Nhiễm sẽ phản kích. Máy ghi âm trộm chắc chắn là do luật sư đưa cô. Anh không biết cô ta đưa Tô Nhiễm lúc nào, thực sự lợi hại. <br> <br>Tô Nhiễm không trả lời, cũng không tránh bàn tay của anh, chỉ nói: “Ký tên đi.” <br> <br>Hoà Vy ngồi bên đã hiểu chuyện gì xảy ra, tay cô nắm chặt, cô hoảng sợ một mặt không ai biết trong con người anh, cô không sao ngờ được anh luôn trầm tĩnh lại chơi trò uy hiếp em gái cô? Em cô thật sự tốt như vậy ư? Tốt đến nỗi khiến anh đánh mất tính cách thường ngày? <br> <br>Lòng cô tràn dâng cảm giác chua xót và ghen tuông vô bờ. <br> <br>Lệ Minh Vũ lặng im. <br> <br>Tô Nhiễm thở dài: “Cần gì phải vì tôi mà huỷ hoại bản thân?” Nói xong, cô cầm một chiếc thẻ tín dụng và một xấp tiền lớn đặt trước mặt anh, “Đây là tiền và thẻ anh cho tôi, bây giờ trả lại đầy đủ cho anh.” <br> <br>Anh không hề nhìn, cười nhàn nhạt: “Có vẻ như em đang gấp rút phân chia giới hạn với tôi.” <br> <br>“Đúng vậy. Vì thế tôi không muốn dính dáng gì đến anh nữa.” Đôi mắt Tô Nhiễm sáng ngời. <br> <br>Cằm Lệ Minh Vũ căng thẳng, cả người anh cứng đờ. Anh nhìn cô chằm chặp, tựa như đang quyết đấu khó khăn, lát sau mới cất giọng: “Được, tôi thành toàn cho em.” Dứt lời, anh cầm bút ký tên mình lên đơn xin ly hôn. <br> <br>Trong giây lát anh ký tên, Tô Nhiễm vừa thấy nhẹ nhõm, vừa thấy áp lực. Tâm tình cô phức tạp vô cùng. <br> <br>Lạc Tranh thở phào, nhìn anh ký tên xong, cô kiểm tra một lượt, xuất một phần trong đó đưa Lệ Minh Vũ: “Bộ trưởng Lệ, mời anh giữa phần này. Đơn ly hôn bắt đầu có hiệu lực từ ngày tháng ghi trên đây.” Cô nhìn đồng hồ: “Dựa theo thời gian anh ký kết cùng ông Hoà, nữa tiếng nữa, anh và đương sự của tôi sẽ chấm dứt hiệp ước.” <br> <br>Lệ Minh Vũ nghe vậy, anh cười càng lạnh lùng, nhìn Tô Nhiễm: “Ngay cả mấy tiếng đồng hồ cũng chờ không được?” <br> <br>“Đã là sự thật, cần gì phải lãng phí thời gian?” Tô Nhiễm cắn rang. <br> <br>“Vậy được thôi.” Anh nghiến răng. <br> <br>Nửa tiếng trôi qua nhanh chóng. <br> <br>Mưa càng lúc càng lớn hơn. <br> <br>Một chiếc xe đỗ sẵn ngoài sân. <br> <br>Lạc Tranh đi trước, Tô Nhiễm mở cửa, mùi mưa tràn vào phòng, lấp đầy mùi hương cố hữu của anh và cô trong đó. Lệ Minh Vũ không đứng dậy, anh luôn ngồi trên ghế sô pha, mấy ngày qua anh không hút thuốc, giờ lại rút ra một điếu, ngậm trong miệng, châm thuốc rồi hút một hơi. Anh phả hơi dài, khói thuốc mau chóng tan biến trong gió. <br> <br>Tô Nhiễm vô thức xoay đầu, sấm chớp đùng đoàng, chiếu sáng xung quanh anh. Một bên mặt anh toát lên vẻ cô độc khác thường, lòng cô bỗng có sai không? Chắc là không sai. <br> <br>Hoà Vy vội đứng dậy, chắn tầm nhìn của Tô Nhiễm. <br> <br>Cô nhìn Hoà Vy, thở dài sườn sượt. Cô có điều muốn nói nhưng phát hiện bản thân nghẹn ngào, nói không nên lời. <br> <br>“Tiểu Nhiễm…” Hoà Vy cũng muốn nói lại thôi, “Em…còn về đây không?” <br> <br>Tô Nhiễm cười khổ, lắc đầu. <br> <br>“Dù thế nào cũng cảm ơn em.” Hoà Vy tuy không nở, nhưng đối mặt với tình yêu, dẫu sau cũng phải có một người hy sinh. Cô không thể chịu đựng việc Lệ Minh Vũ thuộc về người phụ nữ khác. <br> <br>Tô Nhiễm hiểu ý của cô, không nói thêm gì. <br> <br>Lạc Tranh lên xe trước. Một người đàn ông từ trên xe bước xuống, cầm dù bước về phía Tô Nhiễm, dừng trên bậc thềm. <br> <br>Hoà Vy trông thấy. Đó là Hoà Quân Hạo. <br> <br>Tô Nhiễm cụp mi, quay người đi. <br> <br>“Tô Nhiễm…” Giọng Lệ Minh Vũ truyền tới phía sau. <br> <br>Cô thảng thốt, thân thể cứng nhắc, ngoảnh đầu nhìn người đàn ông đang đến gần. <br> <br>“Minh Vũ, anh…” Hoà Vy lên tiếng, lại bị anh làm ngơ. <br> <br>Lệ Minh Vũ không biết dập thuốc từ lúc nào, bước về phía Tô Nhiễm, dừng trước mặt cô. Cô ngước đầu nhìn anh, gương mặt anh tuấn loé lên vẻ đau đớn. Anh chạm tay vào mặt cô: “Em định ở đâu?” <br> <br>“Tôi…” Sống mũi cô cay cay, cắn môi, khẽ nói, “Còn phòng làm việc…” <br> <br>Giây lát sau, anh ké đầu cô, cúi người, hôn lên tóc cô, tay anh ôm chặt tựa như đang trút hết nỗi lòng. Gò má Tô Nhiễm áp vào lồng ngực anh, tiếng tim đập mạnh mẽ vào màng tai cô. Hồi lâu sau, giọng đàn ông trầm trầm cất lên… <br> <br>“Có việc thì gọi điện cho tôi.” <br> <br> <br> <br> <br> <br> <br> <br> <br> <br>