Quyển 7 - Chương 1: Phát Hiện
<br><br>Quyển 7 - Chương 1: Phát Hiện<br><br><br>Nếu đã đến điểm cuối cùng của thời gian, bạn vẫn oán giận mình không hạnh phúc, vậy tôi có thể nói với bạn, hãy ngoảnh đầu nhìn sang đường, hay hãy thay đổi bản thân, vậy bạn sẽ thấy ngay hạnh phúc. Bạn thường hỏi tôi, hạnh phúc tốt độ là gì? Tôi có thể nói với bạn, hạnh phúc tột độ chính là sự bình thản. Khi hạnh phúc của bạn chỉ kéo dài nhất thời, là do đau đớn bạn phải trải quá ngắn ngủi. Mà bình thản là hạnh phúc đọng lại sau khi bạn đã trải qua cực hạn thống khổ. Loại hạnh phúc này mới là cao nhất, mới là dài lâu. <br> <br>*** <br> <br>Đạo lý này, là điều Tô Nhiễm ngộ ra sau mọi biến cố trải qua, là điều cô ghi nhớ đến nhiều năm sau này. <br> <br>Còn lúc này cô chỉ muốn sống hết quãng thời gian nhìn như tươi sáng nhưng lại tối tăm vô hạn. <br> <br>Vật này theo cục sạc pin rơi khỏi giỏ xách. Tô Nhiễm vô thức nhìn theo, ngón tay cô run rẩy, vỡ oà nước mắt. <br> <br> <br> <br>Ánh mắt trời hôm nay rất chói mắt, chiếu vật đó sáng lấp lánh trên sàn nhà. Vật đó toả ra vầng sáng rực rỡ tượng trương cho sự cao quý. <br> <br>Đôi mắt Tô Nhiễm nhoè đi, cô không muốn khóc, nhưng nước mắt vẫn chảy giàn giụa. <br> <br>Vật rơi trước mắt làm cô mất đi vẻ kiên cường và bình lặng gắng gượng suốt mấy ngày qua. Cô ngã ngồi trên ghế sô pha, đau xót tràn dâng cõi lòng. <br> <br>Cô không nhặt lên, cứ để mặc nó nằm im lìm trên sàn nhà. <br> <br>Vật đó không phải thứ gì xa lạ. Nó chính là thẻ tín dụng mà cô trả lại Lệ Minh Vũ trước khi rời đi. <br> <br>Cô vẫn nhớ như in cảnh cô trả cho anh, nhưng anh lén thả nó vào giỏ xách lúc này, cô không biết. <br> <br>Có lẽ cô đã muốn khóc từ lâu, khóc để giải toả buồn đau. Mấy ngày nay, cô cố gắng chịu đựng, tỏ vẻ trầm lặng, dùng công việc chống trả nỗi đau râm ran. Thế nhưng khi trông thấy đồ vật vương mùi hương của anh, cô không tài nào kìm chế nổi nữa. <br> <br>Nếu anh tàn nhẫn, vì sao không tàn nhẫn đến cùng? <br> <br>Nếu anh dịu dàng, vì sao ban đầu lại lựa chọn tàn nhẫn? <br> <br>Cô thà rằng anh tàn nhẫn từ đầu đến cuối, như vậy trái tim cô sẽ không bị giày vò như lửa đốt. <br> <br>Ánh mặt trời hắt bóng lên cửa kính, chiếu gương mặt cô càng thêm tái nhợt. <br> <br>*** <br> <br>Rạn san hô Great Barrier Reef cách bờ biển Queensland về hướng đông bắc Úc. Lúc này là mùa đẹp nhất của Great Barrier Reef, nhiều rạn san hô dù màu sắc xinh đẹp sinh sôi nảy nở, và có lẽ do không phải mùa du lịch nên càng thêm rạng rỡ. <br> <br>Điểm khác biệt lớn nhất giữa An Tiểu Đoá và Tô Nhiễm chính là Tô Nhiễm không biết bơi, còn An Tiểu Đoá thì bơi rất cừ. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến An Tiểu Đoá chọn tới Great Barrier Reef. Nơi đây với đáy đại dương lãng mạn rực rỡ màu sắc, nước biển trong xanh, cát trắng mịn màng. Cô tin mình đang ở một nơi rất gần thiên đường, nên thượng đế cũng sẽ giúp ý nguyện của cô thành hiện thực. <br> <br>Hai ngày qua, Băng Nựu đi chơi rất vui. Được An Tiểu Đoá chỉ dạy, cô bé cũng bơi ở những chỗ cạn bắt sao biển. Kỳ nghỉ này khiến cô bé quên bẵng những việc kinh khủng do Quý Hâm Dao mang đến vừa qua. <br> <br> <br> <br>So với An Tiểu Đoá và Băng Nựu, Mộ Thừa vẫn ôn hoà, vẻ mặt bình thản như thường ngày. An Tiểu Đoá và Băng Nựu cùng nhau lặn ngắm san hô, anh ngồi trên bờ chờ đợi. An Tiểu Đoá và Băng Nựu bơi lội, anh ngồi dưới dù đợi chờ. An Tiểu Đoá từng kéo anh xuống nước, nhưng anh từ chối khéo léo. Việc này làm An Tiểu Đoá buồn bực vô cùng, cô thầm nghĩ nếu biết trước anh không thể bơi, còn lâu cô mới chọn đến Great Barrier Reef. <br> <br>Hôm nay ăn sáng xong, Mộ Thừa lại trầm tư ngồi trên bờ. Anh ăn mặc còn đơn giản hơn cả Băng Nựu và An Tiểu Đoá nhưng nhìn thế nào cũng không giống đi du lịch. <br> <br>Great Barrier Reef không chỉ nổi tiếng về rạn san hô, mà còn nổi tiếng về ánh mặt trời rực rỡ. <br> <br>Ánh nắng ở đây êm dịu như từng hạt cát nhỏ. An Tiểu Đoá bơi sớm, còn Băng Nựu hết sức vui vẻ xách theo một cái thùng nhỏ, ngồi trên bờ nhặt vỏ sò, sao biển. Mặt cát nhuyễn mịn hằn một chuỗi vết chân nhỏ nhắn của cô bé, chiếc mũ hình ông mặt trời hồng nhạt như đoá hoa xinh xắn nở rộ giữa mây, bóng cô bé trải dài trên bãi cát trắng. Khi Băng Nựu nhặt được vỏ sò đẹp sẽ la to sung sướng, khoe một thừa hoặc An Tiểu Đóa đang bơi. Mộ Thừa sẽ đáp lại cô bé bằng nụ cười nuông chiều, còn An Tiểu Đoá sẽ reo hò theo, như một đứa trẻ. <br> <br>Mộ Thừa lẳng lặng quan sát cảnh này. Bình lặng đối với anh là một loại hạnh phúc, nhưng… ánh mắt anh hơi hạ xuống, anh nhớ tin nhắn Tô Nhiễm gửi cho mình. Tô Nhiễm, trong đầu anh trước sau đều là Tô Nhiễm. <br> <br>Không biết lâm vào trầm tư bao lâu, anh bị tiếng hét của Cách Lạc Băng gọi tỉnh lại. Anh nhướng mắt, Cách Lạc Băng khóc lóc nức nở chỉ ngoài biển, Mộ Thừa kinh ngạc đứng bật dậy, trông thấy An Tiểu Đoá dập dờn hoảng loạn trong nước. <br> <br>Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Mộ Thừa chính là…cô bị chuột rút. <br> <br>“Ba, ba mau cứu dì Tiểu Đoá. Oa oa…” Cách Lạc Băng phát hoảng, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt. <br> <br>“Băng Nựu không sợ, đứng đây đợi ba, không được chạy lung tung.” Mộ Thừa vội dỗ dành cô bé, bước nhanh ra biển. Anh cởi áo, vứt sang một bên, nhảy ngay xuống biển, bơi thành thạo đến chỗ cứu An Tiểu Đoá. <br> <br>“Cứu, cứu…” An Tiểu Đoá hoang mang vùng vẫy trong nước. <br> <br>“Tiểu Đoá…” Ngay khi cô sắp chìm ngỉm, Mộ Thừa đã bơi tới trước mặt cô, tay anh vòng qua người cô, kéo cô sát vào mình, lo lắng hỏi, “Có sao không?” <br> <br>Tiểu Đoá nói năng lộn xộn, tựa vào người anh, sau đó cũng không quên bổ sung, “Hoá ra anh biết bơi à?” <br> <br>Mộ Thừa lắc đầu bất đắc dĩ, không nói không rằng bế cô lên bờ. <br> <br>An Tiểu Đoá như chú chim nhỏ bị thương vùi người vào lòng anh, chân cô vẫn chưa bớt đau, nhưng cô chẳng còn thấy đau nữa. Gương mặt cô dán sát vòm ngực anh, cảm nhận da thịt săn chắc của anh lay động, cô bất giác đỏ mặt… <br> <br>Ông trời ơi, vóc người của anh đẹp quá… <br> <br> <br> <br>*** <br> <br>Khi Tô Nhiễm đóng gói thẻ tín dụng xong đã là buổi chiều, khóc một lúc tâm trạng cô cũng nhẹ nhàng hơn. Cô điền đầy đủ địa chỉ gửi, kiểm tra giỏ xách còn sót thứ gì khác thuộc về anh hay không. Xong xuôi, cô cầm ngay giỏ xách bước xuống lầu, vì phéc-mơ-tuya vẫn mở nên đồ đạc đổ hết ra ngoài. <br> <br>Bóp tiền, chìa khoá phòng làm việc, khăn tay, sổ ghi chép, bút…Khoan đã, còn có thứ khác. <br> <br>Tô Nhiễm cầm một lọ nhỏ màu đen tinh tế, nhìn có vẻ giống tinh dầu nằm lăn lóc trên sàn. <br> <br>Đây là thứ gì? <br> <br>*** <br> <br>Tô Nhiễm không nhớ trong giỏ xách mình có thứ này. Cầm nó trong tay, cô mở nắp, một mùi hương có vẻ quen thuộc xộc thẳng vào mũi truyền đến đại não, cô bỗng sửng sốt. Đây là…mùi nho đen. <br> <br>Trống ngực cô đập mạnh, ai bỏ thứ này vào giỏ xách của cô? Còn lọ thơm mùi nho đen này là gì? <br> <br>Lọ màu đen trơn nhẵn, không hề có nhãn mác hay chữ nghĩa. <br> <br>Tim Tô Nhiễm đập dồn dập, cô vội vàng cầm lọ này chạy vào phòng điều chế. Vào tới nơi, cô mặc ngay đồ vô khuẩn, đeo khẩu trang, đổ một ít chất lỏng tím thẫm ra ngoài. Tô Nhiễm ngửi tỉ mỉ lần nữa. đúng là mùi nho đen. <br> <br>Nói không chừng mùi này ăn khớp với mùi trên người Trần Trung. <br> <br>Nghĩ vậy, cô liền mang đi chưng cất, nhưng phát hiện nồng độ dung dịch này lớn bất thường, không có khả năng áp dụng phương pháp thủ công mà phải có sự trợ giúp của máy móc. Tô Nhiễm đóng nắp lại, đặt vào giá. Thứ ở trước mặt cô không thể là nước hoa, vì dựa theo trình điều chế làm nước hoa thì không tài nào làm ra được. <br> <br>Cô ngồi xuống, hồ nghi nhìn chằm chặp chất lỏng màu tím thẫm trong lọ. Thứ này có liên quan đến Trần Trung không? <br> <br>Tô Nhiễm thở dài thườn thượt, cô không tài nào nhớ nổi nó nằm trong giỏ xách lúc nào, do chính cô bỏ vào luôn ư? Đương nhiên không phải. Vậy… một tràng ký ức bỗng hiện lên trong đầu cô. Phải rồi, cô đến phòng của Bạch Lâm, lúc đó Bạch Sơ Điệp bất ngờ xuất hiện, cô phát hoảng va trúng đồ đạc trên bàn, cô nhớ trên đó bày biện rất nhiều thứ. Hay là như vậy nên lọ này mới vô tình rơi vào giỏ xách của cô. <br> <br>Đúng vậy! <br> <br>Tô Nhiễm đứng phắt dậy, nhìn lọ màu đen nằm im trên giá. <br> <br>Cô nhớ ra rồi, lúc đó cô không chịu nổi mùi trong phòng Bạch Lâm, bàn lấy khăn tay từ giỏ xách ra che mũi, phéc-mơ-tuya không kéo lại, nên giỏ xách vẫn mở. Vì vậy, lọ nhỏ này mới rớt vào. <br> <br> <br>Cô ngẫm nghĩ, nhìn lướt qua lọ chứa chất lỏng mùi nho đen lần nữa, bước ra ngay khỏi phòng. <br> <br>Cô gọi trực tiếp cho Đinh Minh Khải, báo anh biết. Đinh Minh Khải cũng chần chừ, suy nghĩ giây lát, nói: “Cô Tô, mấy ngày nay chúng tôi cũng tim được hai mùi tương đồng trên người Trần Trung. Bên pháp chứng đã phải làm thêm suốt đêm, nếu được cô có thể giúp chúng tôi phân tích thứ mà cô đang giữ được không? Dù gì thứ này chúng tôi cũng cần sự giúp đỡ của chuyên gia mùi hương.” <br> <br> <br> <br> “Chuyện này…” Tô Nhiễm trầm tư, “Cánh sát Đinh, tôi rất sẵn lòng giúp phía cảnh sát thu thập đầu mối, nhưng việc này vượt ngoài khả năng của tôi. Nó không phải nước hoa, nên tôi không tiến hành theo cách thường được, cần phải có máy móc thích hợp.” <br> <br>Đinh Minh Khải trầm lặng, sau đó cất giọng chắc nịch: “Cô Tô, bất cứ thứ gì cô cần, cảnh sát chúng tôi đều có trách nhiệm thu xếp. Cô yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách.” <br> <br>“Vậy để tôi thử xem. Nếu cần gì, tôi sẽ liên lạc với anh.” Tô Nhiễm đồng ý. <br> <br>“Cám ơn cô.” Đinh Minh Khải nhẹ nhõm hẳn. <br> <br>Cúp điện thoại, Tô Nhiễm vào phòng điểu chế hương dến tận hoàng hôn, cô mệt mỏi tháo khẩu trang xuống, dựa người vào ghế. <br> <br>Cô vẫn không thành công. Chất lỏng này ở dạng sệt của dầu, không thể chiết xuất bằng phương pháp thủ công. Cô định gọi điện cho Đinh Minh Khải lần nữa, thì điện thoại vừa lúc đổ chuông. Cô cầm điện thoại nhìn, là Lạc Tranh gọi cô. <br> <br>Gần đây Lạc Tranh và cô rất thân thiết, thứ nhất là vì vụ án của Tiêu Diệp Lỗi, thứ hai là hỏi thăm tình hình của cô. Đối với sự quan tâm thường xuyên của Lạc Tranh, Tô Nhiễm cảm động vô cùng. Trong điện thoại, Lạc Tranh cũng báo cô biết về tình huống của Tiêu Diệp Lỗi, thủ tục bên sở cảnh sát đã sắp xếp ổn thoả, Tiêu Diệp Lỗi cũng lấy lại được thân phận trong sạch tự do. Cuối cùng, Lạc Tranh còn không quên hỏi cô một câu, “Hôm nay cô thấy thế nào?” <br> <br>Tô Nhiễm cười nhẹ nhàng, “Tôi thấy rất tốt.” <br> <br>Giọng Lạc Tranh có vẻ hoài nghi truyền đến từ điện thoại, “Anh ta có quấy rầy cô không?” <br> <br>“Anh ta?” Tô Nhiễm khó hiểu “Ai?” <br> <br>“Lệ Minh Vũ, chồng trước của cô.” Lạc Tranh nói dứt khoát. <br> <br>Tô Nhiễm lúng túng, “Không có đâu. Chúng tôi đã ly hôn, không liên quan đến nhau nữa.” <br> <br>“Thật lòng mà nói, tôi cứ thấy anh ta sẽ không để cô yên”. Lạc Tranh nhẹ giọng. <br> <br>Nghe câu này, tim Tô Nhiễm bỗng đập thình thịch, “Anh ta sẽ không làm vậy.” <br> <br>“Tôi cũng mong là vậy.” Lạc Tranh thở dài, không nói gì nữa. <br> <br>“À, phải rồi.” Tô Nhiễm lơ đãng đảo mắt qua lọ màu đen, sực nhớ một việc, lật đật hỏi: “Cô có quen chuyên gia về mùi hương nào không?” <br> <br>“Chuyên gia về mùi hương?” Lạc Tranh nở nụ cười. “Khéo quá, vừa lúc tôi biết một người, là bạn tri kỷ của tôi.” <br> <br>“Tốt quá. Tôi có chuyện muốn nhờ cô và bạn cô giúp.” <br> <br>“Chuyện nhỏ thôi. Nhưng bây giờ bạn tôi đang ở nước ngoài. Tôi sẽ mau chóng liên lạc giúp cô.” <br> <br>Tô Nhiễm thở phào nhẹ nhõm. <br> <br>Tinh chế chất lỏng có nồng độ lớn là sở trường của chuyên gia hương liệu. <br> <br>*** <br> <br>Lúc Lệ Minh Vũ chủ trì xong một cuộc họp của chính phủ, thì trời đã nhá nhem tối. Anh quay về phòng làm việc, mệt mỏi tựa người vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Suốt mấy ngày qua, anh đều ngủ ở văn phòng. Anh làm việc cả ngày cả đêm chỉ cốt cho qua thời gian. <br> <br> <br> <br>Đồng Hựu gõ cửa, anh lắc đầu bất đắc dĩ nhìn Lệ Minh Vũ. Anh cầm một gói nhỏ đặt trên bàn làm việc của Lệ Minh Vũ, “Bộ trưởng, đồ chuyển phát nhanh của anh.” <br> <br>Lệ Minh Vũ mở mắt, ngồi thẳng người cầm gói đồ lên. Anh đưa mắt nhìn thông tin ghi trên đó, đôi mắt vốn uể oải bỗng sáng ngời. Bên trên gói đó là chữ viết của Tô Nhiễm. Lệ Minh Vũ chìa tay về phía Đồng Hựu, Đồng Hựu liền đưa dao rọc giấy. <br> <br>Gói đồ mau chóng được mở ra, một chiếc hộp nhỏ nằm trong. <br> <br>Lệ Minh Vũ cảm thấy kỳ lạ, ngón tay run rẩy không nén nổi vui mừng kích động. anh dè dặt mở hộp, trong nháy mắt ngón tay anh cứng đờ giữa không trung. Đồng Hựu nhìn anh khó hiểu, bước đến gần xem thử, đúng lúc trông thấy thẻ tín dụng văng ra khỏi hộp. <br> <br>Bên trong là thẻ tín dụng? <br> <br>Người nào vui tính, đóng gói thẻ tín dụng gửi qua đây? <br> <br>Đồng Hựu vừa muốn mở miệng trêu chọc Lệ Minh Vũ, lại thấy sắc mặt Lệ Minh Vũ lộ vẻ cô đơn mà anh chưa bao giờ gặp qua, anh hoảng hốt. Chuyện này là thế nào? <br> <br>“Bộ trưởng?” <br> <br>Lệ Minh Vũ không nói không rằng, ngây ngẩn nhìn thẻ vàng trên bàn. Ánh vàng rạng rỡ bóng loáng như đang chế nhạo, khoét đau đôi mắt Lệ Minh Vũ. Anh nhìn chăm chú hồi lâu, bỗng nhớ ra điều gì đó, anh dốc ngược hộp, nhưng bên trong rỗng tuếch, ngoại trừ thẻ vàng thì chẳng còn gì. <br> <br>Lòng anh đau đớn vô cớ, anh muốn tìm gì? Một tờ giấy có chữ viết của cô? Dù chỉ là vài câu ngắn ngủi thôi ư? <br> <br>Đồng Hựu thấy thần sắc Lệ Minh Vũ càng lúc càng kỳ lạ, cất giọng lo lắng, “Bộ trưởng, anh có sao không?” <br> <br> <br> <br> <br> <br> <br> <br> <br> <br>