Quyển 2 - Chương 18: Ở bên anh
<br><br>Quyển 2 - Chương 18: Ở bên anh<br><br><br>Cầm cây đàn trong tay, không nặng cũng không nhẹ, cảm giác rất tốt, có thể thấy đã được dùng nhiều năm. <br> <br>Giang Mạc Viễn không biết cô còn có thể đàn ghita. <br> <br>Nhìn cây đàn một lượt, nương theo ánh trắng, khóe môi Giang Mạc Viễn vốn đang cười bỗng sượng lại, độ cong của cằm cũng lờ mờ trầm xuống, chân mày cau lại. <br> <br>Ngay chỗ bên dưới dây đàn, lại có khắc một cái tên… <br> <br>Cái tên này không xa lạ gì với Giang Mạc Viễn, bởi vì anh nghe từ miệng cô không dưới một lần! <br> <br>Cố Mặc… <br> <br>Ở một chỗ khá khuất, nếu không phải ánh trăng nghiêng chếch, có lẽ anh sẽ không chú ý. <br> <br>Cái tên này dùng dao nhỏ để khắc lên, mỗi nhác khắc đều rất sâu, giống như phải khắc nó vào lòng. <br> <br>Tay Giang Mạc Viễn cầm đàn ghi ta đứng tại chỗ thật lâu, ánh mắt vẫn dừng ở hai chữ ‘Cố Mặc’, vẻ mặt anh bình tĩnh đến lạ kỳ, ánh mắt cũng không mảy mảy gợn sóng, chỉ là… <br> <br>Những ngón tay nắm cây đàn hơi tăng thêm sức. <br> <br>Cây đàn, dưới ngón tay thon dài của anh trở nên méo mó. <br> <br>*** <br> <br>Hôm sau, trời trong. <br> <br>Ánh nắng rực rỡ xuyên qua bức rèm che kín căn phòng, một khoảng mênh mông ấm áp. <br> <br>Ánh nắng ngày mùa thu bao giờ cũng chói chang, tuy rằng lá đã rụng ngập đường. <br> <br>Lúc Trang Noãn Thần thức dậy, đầu óc choáng váng nặng nề, như đeo một cái vòng kim cô, màng tang giật từng hồi đau nhức. Là hôm qua cô uống quá nhiều rượu sao? Đầu óc đần độn thế này, nhất thời không nghĩ ra được gì? <br> <br>Kéo rèm cửa, từng vạt nắng chui vào phòng. <br> <br>Khuôn mặt cô được nắng chiếu rọi càng thêm trong sáng. <br> <br>Giơ tay xoa mạnh trán, trí nhớ tối qua cứ như những mảnh nhỏ vụn vặt tùng chút từng chút len lỏi vào đầu cô. <br> <br>Cô nhớ tối qua trong bữa tiệc cô rất vui, nhưng rồi lại mất hứng. Đám đồng nghiệp cứ đến mời rượu, ngoài việc chúc cô giành được hợp đồng còn chúc mừng cô thăng chức, đồng thời, cô lại nhìn thấy một số người của Tiêu Duy lén rỉ tai nhau, thì thầm to nhỏ rồi bật cười. <br> <br>Lúc ấy trong lòng cô rất buồn, uống hết ly này tới ly kia, cuối cùng uống hết bao nhiêu cũng không rõ nữa. <br> <br>Trang Noãn Thần rời giường, lúc này mới phát hiện trên người mặc đồ ngủ, trong lòng ít nhiều cảm thấy kinh ngạc, cô không nhớ nổi mình đã thay đồ ngủ khi nào. <br> <br>Ngáp một cái đẩy cửa phòng ngủ ra, vốn định đi rửa mặt, nhưng sau khi nhìn cảnh tượng trong phòng khách bỗng dừng chân lại, đang ngáp được một nửa liền thu về, cô sững sờ đứng trước cửa phòng ngủ, miệng há ra gần như có thể nhét được một quả trứng gà vào! <br> <br>Giang Mạc Viễn đang nằm trên sô pha ở phòng khách! <br> <br>Thân người anh cao lớn, chân lại dài, tuy đang nằm, nhưng tay chân hay cánh tay tất cả đều vắt vẻo bên ngoài sô pha, nhìn qua vô cùng chật chội. Bình thường Trang Noãn Thần hay nằm trên sô pha này, đôi lúc thậm chí ngủ quên luôn ở đó, nhưng không cảm thấy sô pha nhỏ vậy, hôm nay, nhìn thấy màn này cô thậm chí còn hoài nghi có phải ai đó đã đổi sô pha nhà mình không. <br> <br>Giang Mạc Viễn nằm trên đó nhắm hai mắt lại, có phải đang ngủ hay không thì cô không dám khẳng định, nhưng bị cảnh tượng thình lình bày ra trước mắt này khiến cô sợ đến mức trái tim suýt nữa vọt ra ngoài. <br> <br>Nhà cô, trước giờ chưa từng có đàn ông nào đến, Giang Mạc Viễn là người đầu tiên. <br> <br>Đương nhiên, ngoại trừ mấy người thợ sửa điện nước này nọ thường ngày. <br> <br>Nhưng mà… <br> <br>Sau khi đè xuống kinh hãi, trái lại, không biết từ đâu Trang Noãn Thần cảm thấy cảnh tượng sáng nay có chút ấm áp. <br> <br>Bởi vì phòng khách nằm ở hướng đông, cho nên chỉ cần nắng lên thì nơi đây sẽ hưởng hết tất cả ánh mặt trời. Nắng sáng không nóng gắt như nắng trưa, ngược lại, ánh nắng thật nhu hòa, mang một màu vàng rực rỡ. <br> <br>Nắng mai đẹp đẽ cứ tràn vào phòng khách như vậy, rọi vào chậu lan trên ban công, cành lá đều phơi mình dưới ánh nắng, tràn trề sức sống cho một ngày mới, chậu lan đang ra hoa, không gian vốn chật chội giờ thoang thoảng mùi hoa lan. <br> <br>Mùi thơm dìu dịu này hình như dính lên người Giang Mạc Viễn, cùng với ánh nắng, bị tấm rèm tách ra thành vô số ánh nắng vụn vặt, nhẹ nhàng chiếu vào chiếc áo sơ mi trắng của anh, bừng ra một vầng sáng, trông thật mộng ảo và mê ly. <br> <br>Có vài tia nắng nghịch ngợm hôn lên gương mặt của Giang Mạc Viễn, sườn mặt của anh bị ánh sáng chia cắt càng thêm góc cạnh sắc nét, đôi môi mỏng khẽ mím, cằm cong nhẹ, vòm ngực vững chãi phập phồng lên xuống, áo sơ mi mở hai nút, lộ ra cơ ngực màu lúa mạch săn chắc ẩn dưới lớp vải áo. <br> <br>Cảnh tượng anh say ngủ hình thành sự rung động nơi tâm hồn, phảng phất như một bức tranh làm cho người khác không đành lòng tiến đến quấy rầy. <br> <br>Ánh mắt Trang Noãn Thần chuyển qua bàn trà, đồng hồ của Giang Mạc Viễn đang ở đó. <br> <br>Trái tim cô thoáng đập thình thịch, lơ đãng nghĩ tới một câu nói: Đàn ông có thói quen đeo đồng hồ, xem đồng hồ như đồ vật bên người, chỉ có thể ở trong hoàn cảnh họ cảm thấy vô cùng thoải mái mới có thể tháo đồng hồ ra, ví dụ như nhà riêng của họ. <br> <br>Có một tia khách thường chợt len lỏi vào tim cô, lướt qua rất nhanh, Trang Noãn Thần còn chưa kịp nắm bắt đã biến mất. <br> <br>Cô cắn môi, quyết định thôi thì khoan hãy đánh thức anh vội, cô rón rén đi vào nhà vệ sinh, vừa rửa mặt vừa cố gắng nhớ lại xem tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. <br> <br>Nước lạnh khiến cô tỉnh táo, trong gương, khuôn mặt cô càng thêm tái nhợt! <br> <br>Đồ ngốc cũng có thể nghĩ ra là tối qua anh đưa cô về nhà, nhưng… <br> <br>Còn áo ngủ trên người cô là sao? <br> <br>Là tự cô thay hay là…. anh thay giúp cô? <br> <br>Cúi đầu nhìn thoáng qua người mình, Trang Noãn Thần thật muốn chết đi cho rồi, ông trời ơi, có cần phải hủy hoại cô như vậy không? Cô rất rõ bản thân sau khi say sẽ có ‘đức hạnh’ thế nào, tất nhiên, đều là nghe từ Ngải Niệm và Hạ Lữ. <br> <br>Hai cô ấy chưa bao giờ dám để cô uống say mèm, một khi cô say, hai cô ấy sẽ chạy trối chết. <br> <br>Nói vậy, tối qua hai cô ấy thật sự đã chạy thoát thân, cuối cùng Giang Mạc Viễn lại là người đứng ra chịu trận? <br> <br>Cô lớn chừng này chưa từng cảm thấy mất mặt như vậy! <br> <br>Gần như lê lết tấm thân nhão nhoẹt ra khỏi nhà vệ sinh, Trang Noãn Thần chợt hét lên một tiếng, âm lượng cao đến nổi có thể bật tung cả nóc nhà! <br> <br>Giang Mạc Viễn… thức rồi. <br> <br>Đợi sau khi cô hét lên kinh hãi xong, anh buồn cười nhìn cô nói, “Quậy cả đêm vậy mà vẫn còn sức ghê nhỉ.” Nói xong, đứng lên đi về phía nhà vệ sinh. <br> <br>Trang Noãn Thần bất giác mở to mắt, lui từng bước về phía sau, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này đứng lên, căn phòng này cũng trở nên nhỏ hẹp đi rất nhiều. <br> <br>“Anh làm gì vậy?” <br> <br>Giang Mạc Viễn thấy cô cảnh giác hệt như con nhím, nhịn không được bật cười, “Dù sao em cũng phải để anh đi rửa mặt cái đã chứ?” <br> <br>Trang Noãn Thần há hốc mồm, vội vàng nghiêng người nhường đường. <br> <br>Nhà vệ sinh gần cửa phòng khách, ở giữa là lối đi nhỏ hẹp của loại nhà kiểu xưa, cho nên Giang Mạc Viễn gần như dán sát người vào cô khi đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ngang qua, Trang Noãn Thần ngửi thấy mùi vị của nắng trên áo sơ mi anh. <br> <br>Giang Mạc Viễn đứng trước bồn rửa, xắn tay áo lên, rửa mặt. Trang Noãn Thần tựa vào cửa nhà vệ sịnh, nín cả buổi mới hỏi, “Tối qua… là anh đưa em về à?” <br> <br>Hỏi xong lại thấy hối hận, hỏi câu này quá thừa thải rồi? <br> <br>“Anh có thể dùng cái khăn nào?” Giang Mạc Viễn thản nhiên hỏi mà không trả lời cô, bọt nước chảy dọc theo đường nét gương mặt anh, tóc mai hai bên bị nước làm ướt, trông anh thật sảng khoái. <br> <br>Trang Noãn Thần vội đi lên lấy một chiếc khăn sạch đưa cho anh, rồi quan sát anh. <br> <br>Trong gương, Giang Mạc Viễn lau mặt xong liền nhìn cô, cười cười, “Hai cô bạn của em lủi còn nhanh hơn cả thỏ, trong phòng tiệc chỉ còn mỗi mình anh, em nói thử xem?” <br> <br>Lòng Trang Noãn Thần chùn xuống, tiêu rồi, tối qua không biết bản thân mình thành ra cái dạng gì. <br> <br>“Cái đó…” Cô ấp úng một chút, suy nghĩ xem nên diễn đạt thế nào. <br> <br>“Có bàn chải đánh răng dự phòng không?” Giang Mạc Viễn lại hỏi. <br> <br>“Hả? Ngại quá… không, không có…” Trang Noãn Thần lại thêm một câu, “Nhưng em có nước súc miệng—” <br> <br>“Không cần đâu.” Giang Mạc Viễn thản nhiên cắt ngang lời cô, rồi đưa tay lấy cái bàn chải đánh răng hình mặt mèo trong ly, nặn chút kem đánh răng. <br> <br>“Ơ, cái bàn chải đó là…” Trang Noãn Thần mở to mắt, chỉ vào cái bàn chải trong tay anh, nhưng đã muộn, anh đã dùng nó bắt đầu đánh răng, đành phải nuốt hai chữ ‘của em’ vào bụng. <br> <br>Sao anh lại có thể dùng bàn chải của cô để đánh răng chứ? <br> <br>Còn xem như… đó là lẽ bình thường? <br> <br>Giang Mạc Viễn nhìn thoáng qua gương, như đoán được tâm tư cô, nhưng ngoài mặt lại không tỏ vẻ gì cả, “Em muốn hỏi anh cái gì?” <br> <br>Trang Noãn Thần hít sâu một hơi, bất chấp nhìn anh, “Em, cái đó… tối qua thất thố lắm à?” <br> <br>Giang Mạc Viễn quay lại nhìn cô một cái, rồi xoay người phun bọt kem đánh răng, sau khi súc miệng sạch sẽ xong mới trả lời tỉnh rụi, “Cũng được, không thất thố lắm.” <br> <br>Trái tim vốn đang thấp thỏm của Trang Noãn Thần hơi thả lỏng, nhẹ nhàng thở hắt ra. <br> <br>“Chỉ nôn lên xe anh, còn nôn lên cả áo khoác của anh nữa; em còn đánh thở rửa xe vô cùng thẳng tay, lúc bế em lên lầu, hàng xóm ai nấy đều nghe được tiếng hát động lòng người của em, quan trọng hơn chính là…” Giang Mạc Viễn nhịn cười, xoay người nhìn cô, cố ý ngừng lại. <br> <br>Trái tim vốn dĩ mới thả lỏng được chút lại lập tức thấp thỏm, bấu víu, xâu xé trong tuyệt vọng! Trang Noãn Thần nghe đến há hốc mồm, hồi lâu mới phản ứng lại, hắng giọng hỏi, “Quan trọng hơn là… là gì?” <br> <br>Giang Mạc Viễn ung dung mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ đầu cô, lại bất ngờ nói, “Em cần phải ăn nhiều hơn một chút, nhẹ quá.” Nói xong, ra khỏi nhà vệ sinh. <br> <br>Trang Noãn Thần đứng ngớ ra hồi lâu mới tiêu hóa được hàm ý trong lời nói của anh, miệng mở lớn, lại có một tia khác thường xẹt qua lòng cô, anh vừa mới nói là anh bế cô lên lầu? <br> <br>Lầu sáu lận đó, thể lực của anh chàng này đúng là tốt thật. <br> <br>“Anh có thể thả em tự đi mà.” Cô chạy theo ra trước, muốn tìm một lối thoát cho bản thân, than thở, “Cũng không cần qua đêm ở nhà em.” Khu chung cư này toàn là hộ cố định, hơn nữa người già chiếm đa số, bình thường người lạ nào vào bọn họ đều biết hết, ngộ nhỡ chuyện cô giữ đàn ông qua đêm trong nhà bị hàng xóm bàn ra tán vào sẽ rất mất mặt. <br> <br>Sau khi Giang Mạc Viễn nghe vậy bèn nhún nhún vai, “Anh muốn về, nhưng em trói anh lại không cho anh về.” <br> <br>“Cái, cái gì?” Tiếng nói của cô bởi vì khiếp sợ mà trở nên lảnh lót. <br> <br>Giang Mạc Viễn đưa tay xuống tấm đệm lấy sợi dây lưng ở dưới ra, để lên bàn trà. <br> <br>Giờ phút này, Trang Noãn Thần gần như hóa đá, mặt hỡi ơi xong liền tái mét! <br> <br>Cô… đã làm cái chuyện hoang đường gì thế này? <br> <br>“Em… em trói anh lại á?” <br> <br>Giang Mạc Viễn nhe răng cười. <br> <br>Cô vỗ trán, ngồi xổm xuống ước gì có thể giấu mặt đi đâu đó. <br> <br>“Cô bé à, suốt ngày em xem bậy bạ gì vậy?” Giang Mạc Viễn nhìn cô, cười tươi hơn, đi đến kéo cô dậy. <br> <br>“Hả?” Cô nhìn anh, không hiểu được hàm ý trong câu hỏi này. <br> <br>Đuôi mắt Giang Mạc Viễn lướt qua một tia trêu chọc, kể cả khóe miệng cũng giơ lên như gợn sóng, “Tối qua, em xem mình là nữ hoàng.” <br> <br>Một câu nói có chút mờ ám. <br> <br>Trang Noãn Thần giật mình sửng sốt một hồi, đột nhiên ôm mặt ngồi xụp xuống sô pha, giấu mặt vào đệm tựa! Cô không sống nổi nữa! Thật sự không sống nổi nữa! Giang Mạc Viễn nhất định đã suy nghĩ lung tung rồi! <br> <br>Thật ra cô chỉ nhìn sơ qua có một lần thôi, là cô nàng Hạ Lữ chết bầm kia lôi kéo cô xem, nói là để cho cô học hỏi cách thức quyến rũ mới lạ là như thế nào. Cô vĩnh viễn nhớ rõ những hình ảnh trên màn hình khi đó, đôi nam nữ triền miên ở bên trong, ở trên giường vặn vẹo, rên rỉ một cách không kiêng dè. CHiều hôm đó, Hạ Lữ tải nhầm đoạn phim thể loại khổ dâm… <br> <br>Lúc ấy cô còn nghĩ, cô gái này sao lại còn cầm roi? Giống như một nữ hoàng vậy… <br> <br>Có lẽ do bị ám ảnh, tối qua cô mới thất thố như vậy, ông trời ơi, may là trong nhà không có roi… <br> <br>Nhưng trong lòng cô hiểu, còn Giang Mạc Viễn thì sao? Nhất định cho rằng cô thường xuyên xem loại phim này! <br> <br>Giang Mạc Viễn khoanh tay trước ngực đứng tại chỗ, thấy bộ dạng ước gì có thể chui vào trong hang của cô thì bật cười, đi lên trước ngồi xổm xuống, bàn tay vỗ vỗ bả vai cô, “Sao vậy?” Anh phát hiện đôi lúc chọc cô rất thú vị. <br> <br>“Không có gì…” Cô thật sự không còn mặt mũi nào. <br> <br>“Được rồi, anh đâu có chê cười em chứ.” Giang Mạc Viễn tốt bụng giải vây giúp cô. <br> <br>Trang Noãn Thần rút cái gối đè lên đầu, nói vậy, chắc chắn anh đã suy nghĩ bậy bạ rồi. <br> <br>Giang Mạc Viễn nhẫn nại ngồi xổm bên cạnh, thấy cô hồi lâu cũng không hết xấu hổ, nghĩ nghĩ rồi hỏi, “Em không muốn biết áo ngủ được thay như thế nào à?” <br> <br>Những lời này, thành công làm cô ngẩng đầu lên, trở mình ngồi thẳng lại, ôm cái gối, quan sát anh, “Sẽ không phải là… em làm trò đứng thay ở trước mặt anh chứ?” Nếu thật sự là như vậy, cô nhất định đi nhảy lầu cho rồi! <br> <br>Bọn Hạ Lữ nói đúng, một khi cô say, cả thế giới đều phải điên đảo theo. <br> <br>“Vậy thì không có.” Anh ngược lại trả lời rất thật thà, đứng lên, ngồi xuống sô pha. <br> <br>Trang Noãn Thần nhẹ nhàng thở ra, may quá, khỏi phải nhảy lầu. <br> <br>“Vậy…” Vẻ mặt cô lưỡng lự, lúc mới bình tĩnh được hai ba giây, lại thấy anh nhìn cô chằm chằm, trong lòng đánh bộp một tiếng, nhất thời mở to mắt— <br> <br>“”Sẽ không phải là… là anh… chứ…” <br> <br>Lần này Giang Mạc Viễn không cho cô đáp án như mong muốn, ngồi tại chỗ nhìn cô, nụ cười trên mặt cũng không thấy đâu, bình tĩnh đến đáng sợ. Tim Trang Noãn Thần đập mạnh, vô thức siết chặt cái gối trong lòng, đưa mắt qua chỗ khác, xấu hổ cười cười, tự chữa cháy, “Ha ha, anh xem như em nói lung tung đi… Anh, anh là người đàng hoàng mà…” Nói thế nào cũng không được tự nhiên. <br> <br>“Có phải anh nên cám ơn em đã đánh giá anh quá cao không?” Giang Mạc Viễn lên tiếng, giọng anh thật ôn hòa. <br> <br>“Đó là sự thật mà, anh là người tốt.” Cô cắn môi, quyết định mắt nhắm mắt mở quên chuyện áo ngủ đi. <br> <br>Giang Mạc Viễn trầm tư, nhìn cô, giơ tay chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, cười khẽ, “Trước mặt mọi người đàn ông đều là quân tử, nhưng sau lưng là người thế nào em có biết không?” <br> <br>Sau lưng… <br> <br>Trang Noãn Thần nắm chặt góc gối, ngón tay bấu mạnh đến sinh đau, cô cảm thấy trong lời nói của Giang Mạc Viễn luôn có ẩn ý khác, thậm chí, trong mắt anh hiện ra những cất chứa sâu xa không giống ngày thường, như sóng biển cuộn trào , gần như có thể cuốn cô vào trong đó, cuối cùng không thể hít thở được. <br> <br>Thật sự cô không có cách nào để hít thở, chiếc sô pha chưa từng chật chội thế này, chật chội đến nỗi cô và anh gần như dính sát vào nhau… <br> <br>Trong không khí có mùi hoa lan dìu dịu, tỉ mỉ hít vào sẽ có một mùi xạ hương nam tính nhàn nhạt thuộc về anh. <br> <br>Trang Noãn Thần gần như sắp cấu nát cái gối, từ đầu đến cuối anh luôn dán mắt vào đỉnh đầu cô, không cần ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được. Cơ thể cô thụt lùi về sau, đầu óc bắt đầu xoay chuyển, ngay lúc cô nhận thấy Giang Mạc Viễn hình như càng đến gần cô hơn, cô đứng phắt dậy! <br> <br>“Cái đó…” Cố gắng để cho nụ cười trên mặt nhìn qua thật tự nhiên, Trang Noãn Thần để cái gối lại trên sô pha, ánh mắt đảo quanh, “Lần trước làm hỏng quần của anh, tối qua lại làm hỏng áo khoác của anh, vầy đi, em bồi thường một bộ cho anh nhé.” <br> <br>Không thấy áo khoác của anh ở trong phòng, hẳn là để trên xe. <br> <br>Giang Mạc Viễn ngồi ở sô pha, từ đầu đến cuối đều mỉm cười nhìn diễn xuất kém cỏi của cô, sự hoảng hốt quá mức rõ ràng hiển hiện trong mắt cô, anh lại có chút không đành lòng. <br> <br>Nghe cô nói vậy, anh tựa lưng ra sau, chậm rãi nói, “Em lấy gì để bồi thường cho anh? Bán váy để mua cho anh à?” <br> <br>Trang Noãn Thần nghe xong liền sửng sốt, ngay sau đó lập tức hoàn hồn chạy vội đến máy tính, thấy máy tính đã tắt, đầu óc cô nhất thời trống rỗng! <br> <br>Nếu cuộc sống có thể bắt đầu lại lần nữa, cô hy vọng bản thân sống khéo léo một chút, tối thiểu đừng nhiều lần làm trò cười ở trước mặt người đàn ông này. Rất rõ ràng, anh đã biết chuyện cô lên mạng bán mất hai chiếc váy. <br> <br>Đang suy nghĩ xem phải giải thích chuyện này với anh thế nào, tiếng nói của Giang Mạc Viễn lại vang lên ở sau lưng cô, nêu rõ thắc mắc, “Em túng tiền à?” <br> <br>Giọng nói rất gần, gần đến độ đủ để cảm nhận được hơi thở của anh lởn vởn xung quanh tai cô, sau lưng, là tiếng bước chân đến gần của Giang Mạc Viễn, cô không quay đầu lại, chỉ bất giác siết chặt nắm tay. <br> <br>Hơi thở của anh ngày càng gần, sống lưng cô bỗng chốc căng cứng. <br> <br>Giang Mạc Viễn nhanh chóng đứng lại ở sau lưng cô. <br> <br>Cô không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được một thứ áp lực khó tả. <br> <br>“Cũng, cũng không phải, chỉ là em cảm thấy để nhiều váy đẹp như vậy ở trong nhà thật lãng phí…” Trang Noãn Thẫn liếm đôi môi khô khốc, nhịp tim tăng tốc càng lúc càng rõ ràng. <br> <br>Không biết tại sao, cô cực kỳ sợ cảm giác này, so sánh với hành vi mấy lần trước của anh, hôm nay có vẻ áp lực hơn nhiều. Cô muốn xoa dịu đi bầu không khí này, cắn môi chuyển đề tài, “Anh đưa em về, em rất cám ơn anh, nhưng… anh cũng không thể xen vào chuyện riêng của người khác…” <br> <br>Giang Mạc Viễn đứng sau lưng cô, thân hình to lớn từ trên cao nhìn xuống dễ dàng nhìn thấy cô siết tay căng thẳng rồi lại làm ra vẻ thoải mái, mắt anh dừng ở sườn mặt cô, ánh nắng rơi vào tai cô, vành tai xinh xắn bị ánh nắng chiếu vào gần như sáng lên, anh hít sâu một hơi, hít vào hương thơm tỏa ra trên người cô. <br> <br>“Nếu anh muốn nhiều hơn thế nữa thì sao?” Tiếng nói trầm thấp tựa tiếng đàn vi ô lông réo rắt bên tai. <br> <br>Đáy lòng Trang Noãn Thần run lên, bất giác quay đầu lại nhìn anh. <br> <br>Đôi mắt Giang Mạc Viễn đen láy đến dọa người, khoảng khắc quay đầu cô rõ ràng nhìn thấy đôi mắt thâm thúy ấy hơi rụt lại, ngay sau đó, anh liền đưa tay đè cô vào tường, bàn tay to lớn phủ lên vai cô, rồi nụ hôn cứ thế rơi xuống. <br> <br>Hương vị ngọt ngào của cô khiến anh phát nghiện, đầu lưỡi anh trực tiếp xâm nhập vào khoang miệng đang sửng sốt hơi hé mở của cô, bắt lấy lưỡi cô, thăm dò thật sâu. <br> <br>Đầu óc Trang Noãn Thần lại trống rỗng, chiếc hôn của Giang Mạc Viễn quá mức cuồng nhiệt, quá mức bá đạo, ồ ạt kéo tới, đợi khi cô có phản ứng, máu trong người đã sớm bị anh nhen nhóm, tiếp nhận hành vi quá mức mãnh liệt của anh… <br> <br>Thân hình Giang Mạc Viễn như tường đồng, hai cánh tay như làm từ sắt thép chặt đứt mọi ý niệm chạy trốn trong đầu cô, cô bị nhốt trong vòng ôm mạnh mẽ ấy, thứ vấn vít quanh mũi cô luôn là mùi hương dễ chịu trên người anh, Trang Noãn Thần cảm thấy máu trong cơ thể đang không ngừng dâng lên, sôi trào, đốt cháy quả tim đang đập mạnh trong ngực mình. <br> <br>Nụ hôn của anh càng lúc càng bức thiết, thậm chí khác hẳn hai lần trước, lần này, thứ anh muốn hình như càng nhiều hơn. <br> <br>Rõ ràng cô cảnh báo chính mình phải tỉnh táo, cơ thể lại càng lúc càng nhũn ra như nước, hoàn toàn rơi vào bên trong mùi hương và vòm ngực của anh. Theo nụ hôn càng lúc càng sâu của anh, cô cảm thấy ở nơi nào đó trên người cô cũng bắt đầu có cảm giác co thắt dị thường, như một loại khao khát theo máu sôi sục sẵn sàng phát nổ. <br> <br>Rõ ràng cô cảnh báo chính mình phải tỉnh táo, cơ thể lại càng lúc càng nhũn ra như nước, hoàn toàn rơi vào bên trong mùi hương và vòm ngực của anh. Theo nụ hôn càng lúc càng sâu của anh, cô cảm thấy ở nơi nào đó trên người cô cũng bắt đầu có cảm giác co thắt dị thường, như một loại khao khát theo máu sôi sục sẵn sàng phát nổ. <br> <br>Nụ hôn của Giang Mạc Viễn vẫn đang tiếp tục, sức lực dường như chậm lại, khe khẽ nhấm nháp cánh môi cô, lại như phác thảo hình dáng đôi môi cô. <br> <br>Râu mới mọc lúng phúng cạ nhẹ vào môi cô tạo nên cảm giác kích thích mãnh liệt, có chút nhói nhói nhưng nhiều hơn là cảm giác tê dại. Trang Noãn Thần hít thở khó khăn, vô thức ngửa đầu, môi Giang Mạc Viễn lại thuận thế trượt xuống, hôn nhẹ vào vành tai cô, hôn dọc xuống cần cổ trắng trẻo thon dài của cô… <br> <br>Trang Noãn Thần nhịn không được rên khẽ một tiếng, anh thăm dò một cách thuần thục điêu luyện, dẫn dắt vừa phải khiến nơi sâu nhất trong cơ thể cô nổi sóng âm ỉ, đối với cô mà nói cảm giác này thật xa lạ, rồi lại không thể kháng cự. <br> <br>Cô như một đứa trẻ ngây thơ vô tội không rành sự đời, chỉ có thể dựa vào lòng Giang Mạc Viễn để anh kiên nhẫn khám phá, vân vê. <br> <br>Giang Mạc Viễn hít thở dồn dập, hơi thở phả ra cũng trở nên vẩn đục, cùng với hương thơm tươi mát của cô hòa quyện lại một chỗ, mắt anh càng tối lại sâu thẳm, dục vọng chiếm hữu trời sinh của đàn ông tạo thành ngọn lửa hừng hực mãnh liệt chi phối anh. <br> <br>Anh vươn tay ra, không khống chế được mà chậm rãi lần mò xuống, dọc theo cần cổ trắng ngần của cô gái trong lòng đến xương quai xanh xinh đẹp, đầu ngón tay di đến chỗ nào cũng giống như trượt trên mặt lụa mềm mại, bàn tay ngừng lại ngay chiếc eo nhỏ xinh của cô, chui vào bên trong áo ngủ của cô, khi gần chạm đến nơi mềm mại ở trước ngực cô, bàn tay Giang Mạc Viễn thoáng chần chừ một chút, nhưng ngay tại giây sau đó liền bao trọn lấy nó. <br> <br>Trong đầu Trang Noãn Thần như có sấm sét nổ tung, đầu tiên là trống rỗng, rồi sau đó cả người bắt đầu run rẩy. <br> <br>Khoảnh khắc da thịt tiếp xúc nhau không chút che đậy này làm cho cô cảm thấy cơ thể giống như bị lơ lửng trong không trung, tiếp đó trái tim cũng không còn chỗ để trốn. <br> <br>Lòng bàn tay nóng rẫy của Giang Mạc Viễn trái ngược với làn da mịn màng mát rượi của cô, nhiệt độ từ tay anh nhanh chóng len lỏi vào đáy lòng cô, ngón tay thon dài có lực nắm trọn nơi mềm mại của cô trong lòng bàn tay, chi phối chúng… <br> <br>Trang Noãn Thần chưa bao giờ nghĩ Giang Mạc Viễn sẽ có hành vi thế này, cho đến nay trong mắt cô anh là người đàn ông tao nhã, ưu tú vĩ đại, xuất sắc đến nỗi mọi người đều xem anh là vị thần cao cao tại thượng, thần linh cũng sẽ vậy sao? <br> <br>Giang Mạc Viễn kéo ôm cô vào lòng, không tựa vào vách tường nữa, bàn tay nóng bỏng ấy bắt đầu du ngoạn khắp người cô, thuần thục lưu luyến xúc cảm căng tròn mềm mại của cô. Anh có thể cảm nhận được sự run rẩy khe khẽ của cô gái trong lòng, kể cả nụ hoa dần dần nở rộ dưới lòng bàn tay anh, nhỏ xinh mê người, cô càng như vậy, lại càng khơi dậy dục vọng chiếm hữu mãnh liệt từ nội tâm anh, anh không muốn buông tay. <br> <br>Sự cướp bóc của anh càng lúc càng suồng sã, càng lúc càng nhiều, Trang Noãn Thần nhắm tịt mắt, trong lòng cô biết rõ anh muốn thứ gì, cũng biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cơ thể cô trước sau lại không thể không chế, cứ tiếp nhận hết thảy khám phá của người đàn ông, toàn thân mềm nhũn không còn chút sức, cánh tay nâng lên, vô thức bám vào bờ vai rộng lớn của anh, sợ chính mình trượt ngã. <br> <br>Giang Mạc Viễn thu môi về, con người đen láy nhìn chằm chằm gương mặt ửng đỏ của cô, hơi thở của hai người hòa vào nhau, không phân biệt rõ là của người nào, anh cúi mặt, hơi thở phả ra từ cánh mũi đẹp đẽ xuyên qua tóc cô, dừng lại bên chiếc tai mẫn cảm của cô, há miệng ngậm lấy. <br> <br>“A…” Trang Noãn Thần bấu chặt đầu vai anh, cảm giác xa lạ như sóng cuồng nháy mắt cuốn cô đi. <br> <br>Lực răng và môi của Giang Mạc Viễn vừa đủ, nhả ra, hơi nóng tỏa ra, anh hỏi, “Noãn Noãn, có thể chứ?” <br> <br>Cơ thể của anh căng cứng, giọng nói rõ ràng do kiềm nén mà trở nên khàn khàn. <br> <br>Trang Noãn Thần nhìn anh, ánh mắt mơ màng, đối diện với đôi mắt đen kịt của anh, cô cảm thấy bản thân sắp bị chết chìm trong đại dương sâu thẳm ấy… Tuy rằng cô không hiểu rốt cuộc dục vọng đàn ông đáng sợ bao nhiêu, nhưng cô biết hẳn là Giang Mạc Viễn rất khó chịu, ngón tay vô tình chạm nhẹ vào nơi đó, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi bên dưới lớp vải ấy, nghe giọng anh kiềm nén hỏi bên tai cô ‘có thể chứ’, ở chỗ sâu trong đáy lòng cô lại dâng lên càng nhiều xúc động… <br> <br>Anh, là người đàn ông quan tâm đến cảm nhận của cô, cho dù là ở thời khắc mấu chốt. <br> <br>Cùng nhờ vậy, tư duy của Trang Noãn Thần mới từ từ hồi phục lại, ý thức vừa mới bị thiêu đốt cũng trở nên tỉnh táo hơn, có thể chứ? Không, cô không thể… <br> <br>Thật sự… <br> <br>Không làm được. <br> <br>Từ lúc cô quen anh đến giờ, từ lúc quan hệ bất chợt phát sinh chuyển biến đến màn triền miên vừa nãy với anh, tất cả đều đến quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến cô lo lắng. <br> <br>Ánh sáng ấm áp hội tụ trên làn mi dài, cô cụp mắt, khó khăn nói, “Thật xin lỗi…” Cô cần phải xin lỗi, bởi vì anh không cưỡng ép chiếm giữ như phường cầm thú, với người đàn ông tôn trọng cô như vậy, trong lòng cô sinh ra áy náy. <br> <br>Giang Mạc Viễn nhìn cô hồi lâu, lâu thật lâu sau mới giơ tay giữ lấy cô. <br> <br>Cô không thể không nhìn vào mắt anh. <br> <br>“Biết ý nghĩa của tình nhân dự tiệc không?” Anh thấp giọng hỏi, chậm rãi giấu đi dục vọng trong đáy mắt, lại lờ mờ lóe ra sự nguy hiểm chưa tan. <br> <br>Trang Noãn Thần hoảng hốt, không rõ ý tứ trong câu hỏi của anh. <br> <br>Ánh mắt Giang Mạc Viễn trói chặt cô trong mênh mông, nhẹ nhàng nói, “Ý nghĩa chính là, hôm nay anh muốn em phải làm chuyện lẽ ra phải làm.” <br> <br>Như một đòn cảnh cáo, cô mở to mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. <br> <br>Vẻ mặt anh thật bình tĩnh, ánh mắt thật yên ổn, ngay cả ngữ điệu nói chuyện cũng rất ung dung, nhưng càng bình ổn thế này cô lại càng thêm sợ hãi, có lẽ, cô đã thách thức với quyền uy của anh… <br> <br>“Không… Chuyện này, chuyện này không bình thường…” Trong lúc nhất thời, cô cũng không biết phải trả lời thế nào. <br> <br>Ngay sau đó cằm cô bị anh nắm lấy, môi hơi nhếch lên, “Theo anh dự tiệc khá nhiều rồi, em có từng thấy cô tình nhân nào thong dong như em không?” <br> <br>Trang Noãn Thần cứng họng. <br> <br>Cô hiểu được hàm ý của Giang Mạc Viễn. <br> <br>Đã hơn một năm nay, cô tham gia không ít tiệc lớn tiệc nhỏ, đương nhiên gặp qua vô số diện mạo muôn hình vạn trạng, trong đó cũng không thiếu những cô gái dán mác ‘tình nhân dự tiệc’ như cô, nhưng quan hệ giữa các cô ấy với ông chủ là thế nào thì không cần nghĩ cũng biết, thậm chí có một số đàn ông còn xem tình nhân của mình như món quà để tặng lại cho người khác. <br> <br>Những chuyện thế này cô đều biết cả. <br> <br>Chính bởi thế mà cô lại càng thêm kính trọng Giang Mạc Viễn hơn. <br> <br>Giang Mạc Viễn, từ trước đến giờ không đưa ra bất cứ yêu cầu quá đáng nào với cô, cũng không lớn lối trước mặt tình nhân như những người đàn ông khác. Trước giờ anh luôn tỉ mỉ chăm sóc cô, khi diễn trò ở trước mặt người khác cũng rất có chừng mực. <br> <br>Cô cám ơn anh, thật sự rất cám ơn anh. <br> <br>Nhưng hôm nay, anh bị sao vậy… <br> <br>“Tất cả những người gặp qua chúng ta đều biết, em là người phụ nữ của anh.” Giang Mạc Viễn mỉm cười, hờ hững nói. <br> <br>“Cái đó, cái đó chỉ là đóng kịch thôi…” Trang Noãn Thần biết anh là người không thích đùa, tuy rằng nhìn qua vẫn rất ôn hòa, môi cô run rẩy, “Lúc trước em, chúng ta đã bàn xong rồi mà, em, em không… không hầu hạ trên giường…” <br> <br>Nói xong câu này, trái tim cô bắt đầu vọt lên đến tận cổ họng, vướng ở đó mà không cách nào xuống được. Cô đang chờ đợi trận gió lốc mà ngay cả bản thân cô cũng không tài nào dự đoán được, có lẽ, tính nhẫn nại của anh sắp cạn, kể từ bây giờ sẽ hủy quan hệ hợp tác ‘tình nhân dự tiệc’. <br> <br>Nghĩ đến đây, trong lòng bỗng lo lắng. <br> <br>Còn thiếu một chút, thật sự chỉ thiếu một chút, nếu tiếp theo anh xoay người bỏ đi, cô phải làm sao? <br> <br>Giang Mạc Viễn vẫn không nói gì, cô cũng không lên tiếng, không phải không muốn nói, mà đang lẳng lặng chờ đợi quyết định của anh, không có người đàn ông nào sau khi đưa ra yêu cầu lại bị từ chối mà không tức giận, nhất là anh, người đàn ông trông có vẻ sẽ không chịu nhục trước mặt phụ nữ. <br> <br>Phòng khách rơi vào trong sự im lặng khiến người ta phải khủng hoảng. <br> <br>Sự lo lắng như bao trùm lấy tất cả, bao phủ lấy cả hai. <br> <br>Trang Noãn Thần bị sự lo lắng này giày vò không yên, rốt cuộc vẫn chủ động mở miệng phá vỡ bầu không khí căng thẳng, “Anh Giang, chuyện này, thật ra em vẫn luôn tôn kính anh, em…” <br> <br>“Hãy ở bên cạnh anh đi.” Không đợi cô nói thêm, Giang Mạc Viễn đột nhiên mở miệng nói một câu. <br> <br>“Hả?” Trang Noãn Thần sửng sốt. <br> <br>Anh, anh vừa mới nói gì? <br> <br>Giang Mạc Viễn kề sát vào cô, trong mắt lóe ra thứ ánh sáng cương quyết, khóa chặt dáng vẻ của cô, tiếng nói như ôn hòa như lưu luyến, lại như ngang ngược, “Noãn Noãn, từ hôm nay trở đi hãy ở bên anh.” <br> <br>Tiếng nói nặng tựa tảng đá, bật ra từ lồng ngực anh, va chạm vào lòng cô. <br> <br>Bên anh… <br> <br>Anh muốn cô ở bên anh? <br> <br>Ý của anh là… nói chuyện yêu đương ư? <br> <br>Những lời này nghe như đang thổ lộ, nhưng lại thiếu mất chút gì đó, Trang Noãn Thần tỉ mỉ phân tích những lời này, cảm thấy trong lòng không vui, đúng, giống mệnh lệnh quá. <br> <br>Nhưng cho dù là thế, cô vẫn cảm thấy bối rối. <br> <br>Mắt cô lại không dám nhìn thẳng vào anh, sợ sự sâu thẳm u tối ấy hút vào. <br> <br>Thật lâu sau cô mới yếu ớt nói một câu, “Xin lỗi anh…” <br> <br>Không phải anh không tốt, là cô không buông bỏ được. <br> <br>Ánh mắt Giang Mạc Viễn trầm tĩnh, cằm lại bạnh ra, “Nếu như đây là mệnh lệnh của anh?” <br> <br>Trang Noãn Thần ngẩng đầu, giật mình thon thót. <br> <br>“Em túng tiền.” Anh cong môi, giơ một ngón tay lên, dường như vẫn còn đắm chìm trong đầu mày đuôi mắt của cô, “Càng đừng quên, em vừa mới nhận được Tiêu Duy.” <br> <br>Uy hiếp quá mức rõ ràng, nhưng là sự thật! <br> <br>Trang Noãn Thần trợn mắt, nhìn anh như nhìn một người xa lạ, sự ôn hòa của anh chiếu vào mắt cô, đột nhiên cô cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Thật lâu sau, cô đè nén bất an trong lòng, cố gắng giữ cho ngữ điệu thật ổn định, nhưng, vẫn để lộ sự run rẩy trong đó. <br> <br>“Anh… anh không phải là người như thế.” Lơ đãng nhớ tới một câu nói của Hạ Lữ khi hình dung về Giang Mạc Viễn, hổ vĩnh viễn vẫn là hổ, dù ôn hòa cỡ nào đi nữa cũng không cách gì thay đổi được bản tính xâm lược và thói quen chiếm hữu, dưới tình huống bình thường, hổ càng ôn hòa thì sau lưng lại càng nguy hiểm. Nhưng cô luôn cảm thấy, dù Giang Mạc Viễn là hổ thì cũng là một con hổ biết phân rõ thị phi đúng sai, biết quan tâm chăm sóc người khác. <br> <br>Sau khi nghe cô nói câu đó, khóe môi Giang Mạc Viễn khẽ nhếch, trong mắt ánh lên vẻ buồn cười, hơi thở bớt đi vài phần nguy hiểm, “Em cho rằng anh là loại người thế nào?” Mắt cô vẫn nhìn anh trừng trừng, trong lòng bỗng nhiên nổi lên mềm mại.