Quyển 10 - Chương 470: Danh chính ngôn thuận mới khiến mọi người nể phục
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 10 - Chương 470: Danh chính ngôn thuận mới khiến mọi người nể phục
<br><br>Quyển 10 - Chương 470: Danh chính ngôn thuận mới khiến mọi người nể phục<br><br><br>Thứ sáu luôn khiến con người ta hưng phấn. <br> <br>Chỉ có điều, chuyện khiến Tố Diệp căng thẳng chính là cuộc kiểm tra hai giờ chiều nay của Niên Bách Tiêu. <br> <br>Buổi trưa, cô cùng Lâm Yêu Yêu ăn cơm trong nhà ăn dành cho nhân viên. Tiện đây, cô biết được Lâm Yêu Yêu vừa sắm một chiếc xe mới. Đó là chiếc xe Diệp Uyên mua cho cô ấy, có màu hồng nhạt, dễ thương như quả đào mật vậy. <br> <br>Hôm nay lại là ngày hạn chế lái xe của Tố Diệp. Cô muốn ăn trưa xong thì qua đó ngay, thế nên đành mượn xe của Yêu Yêu. <br> <br>“Sao cậu không lái xe của Niên Bách Ngạn?” <br> <br>“Không lái nổi, cũng không dám lái.” Tố Diệp kể hết mọi chuyện ngày hôm qua, kể cả chuyện của Niên Bách Tiêu. <br> <br>Lâm Yêu Yêu nghe xong mà trợn tròn mắt vì kinh ngạc: “Cậu làm nhiều chuyện “đại nghịch bất đạo” thế mà anh ấy vẫn không tức giận ư?” <br> <br>Tố Diệp cũng gật đầu trong hoảng loạn, rồi hỏi Yêu Yêu: “Cậu bảo có phải anh ấy có âm mưu gì không?” <br> <br>Lâm Yêu Yêu mím môi, lắc đầu. <br> <br>Sau bữa trưa, Tố Diệp lái thẳng chiếc xe màu hồng nhạt đó tới trường đua. Nhiệt độ đã tăng lên. Cô xuống xe mà hơi nóng bỗng chốc hầm hập bốc lên mặt. Vừa đứng vững thì cô nghe thấy Kỷ Đông Nham hét lên một câu về phía mình: “Tiểu Diệp! Bên này! Nhanh lên!” <br> <br>Lấy tay làm quạt, cô che nắng rồi nhìn qua đó. Kỷ Đông Nham ăn mặc thoải mái, đang đứng trên đường đua tươi cười nhìn cô. Niên Bách Tiêu thì đang kiểm tra xe. Sau khi thấy cô tới cậu ta rất vui, liều mạng vẫy tay về phía cô. <br> <br>Đây là lần cô thấy Niên Bách Tiêu vui nhất kể từ khi hai người quen biết cho tới giờ. Miệng cậu ta sắp kéo ra tới tận mang tai rồi. <br> <br>“Tôi cứ tưởng chị không tới được.” Niên Bách Tiêu nói một câu tiếng Trung đầy đủ. Dĩ nhiên, phát âm thì vẫn hơi là lạ. <br> <br>“Anh trai cậu ban “hoàng ân mênh mông”, tự nhiên lại đồng ý cho tôi được nghỉ.” Nói rồi, Tố Diệp vòng ra trước mũi xe, đánh xe rồi chép miệng: “Đây là lần đầu tiên tôi được quan sát xe đua dùng trong thi đấu ở khoảng cách gần thế này đấy. Quả nhiên là thấp lè tè. Chiếc xe này giá bao nhiêu?” <br> <br>Không ai trả lời câu hỏi của cô. <br> <br>Cô ngẩng đầu lên, thấy nét mặt Niên Bách Tiêu có vẻ không tự nhiên, suy nghĩ rồi cười xòa: “Cậu yên tâm đi! Tôi không nói với anh cậu chuyện hôm nay cậu kiểm tra ở trường đua đâu.” <br> <br>“Đương nhiên là anh ấy không biết rồi!” Niên Bách Tiêu bĩu môi: “Anh ấy có về nhà đâu, mấy ngày nay.” <br> <br>Tố Diệp hiểu ý trong lời nói của cậu, gương mặt bất chợt đỏ ửng. <br> <br>Kỷ Đông Nham đứng bên hừ một tiếng: “Thế mà không sợ “tinh cạn người vong”* nhỉ?” <br> <br>*Ý châm biếm những người đàn ông quan hệ quá nhiều. <br> <br>“Anh nói ai thế hả?” Tố Diệp bật lại. <br> <br>“Nói Niên Bách Ngạn ấy!” Kỷ Đông Nham thẳng thắn đáp. <br> <br>Tố Diệp đưa mắt lườm anh ta, không nói cô là được. <br> <br>Chẳng mấy chốc, Hurley đã dẫn theo đội xe đi tới. Mike vẫn còn ngồi trên xe lăn, được một người đẩy về phía này. Vết bầm tím trên cổ cậu ta qua một đêm dường như cũng chẳng nhẹ đi được là bao. Tố Diệp nuốt nước bọt cái ực. Cô bỗng lo lắng chuyện về sau. Cô vẫn phải cảm ơn ông trời đã giữ lại tính mạng cho Mike. Nếu không thì, Niên Bách Tiêu sẽ bị Niên Bách Ngạn đánh chết. <br> <br>Có mấy người có quan hệ khá tốt với Niên Bách Tiêu. Họ đi tới, bá vai cậu, rồi lần lượt cổ vũ, động viên. Mike thấy vậy cười khẩy chế giễu: “Niên Bách Tiêu! Tốt nhất là mày tỉnh táo lên một chút. Đừng có đâm chiếc xe thầy chuẩn bị cho mày lên cây đấy!” <br> <br>Niên Bách Tiêu dẫu sao vẫn còn trẻ trung, hăng máu, nghe thấy câu này, cậu cũng phản kích lại, không hề tỏ ra yếu thế: “Mày yên tâm! Trước khi đâm lên cây, tao sẽ đâm chết mày trước!” <br> <br>Kỷ Đông Nham sợ hai người họ lại mâu thuẫn rồi kích động, bèn ra mặt giảng hòa. <br> <br>Hurley có vẻ rất khó xử. Cho dù là một người ngoài cuộc như Tố Diệp vẫn nhìn thấy rõ. Ông ấy là một huấn luyện viên tốt, nhưng chưa chắc đã là một người quản lý đội ngũ đủ tư cách. Đối mặt với mâu thuẫn và tranh chấp trong đội của mình, rõ ràng là ông ấy không có nhiều cách giải quyết. <br> <br>Cô bất giác nhớ tới Niên Bách Ngạn. <br> <br>Tinh Thạch ở trong tay anh giống như một đội quân thiện chiến. Việc anh phải làm chính là vạch ra sách lược để quản lý đội ngũ này. Cả một công ty lớn hoạt động rất nhuần nhuyễn dưới sự chỉ đạo của anh, không thể không thừa nhận anh quả thực có năng lực quản lý nhóm khiến mọi người phải ngợi khen. <br> <br>Đương nhiên, khả năng này cũng được thể hiện triệt để trên một người đàn ông khác đang ở trước mặt cô. Đó chính là Kỷ Đông Nham. Nếu không làm sao anh ta dám ngang nhiên đối chọi lại Niên Bách Ngạn? <br> <br>Khi tới Bright, cô đã nhìn thấy cửa hàng chi nhánh dưới quyền quản lý của Kỷ Thị. Vị trí được chọn rõ ràng cố tình ở đối diện với cửa hàng của Tinh Thạch, thể hiện rõ khí thế ngang sức ngang tài thậm chí là có ý muốn đấu tay đôi. <br> <br>Việc Kỷ Đông Nham đấu lại Niên Bách Ngạn đang bày ra trước mắt, đó là chuyện của thương trường. Dĩ nhiên, gặp anh ta trong một hoàn cảnh nhạy cảm thế này ít nhiều cũng có chút kỳ lạ. Nhưng Kỷ Đông Nham có vẻ như không muốn nói chuyện công việc. Tố Diệp vẫn rất cảm kích anh ta không nhìn cô bằng ánh mắt nhìn một cổ đông Tinh Thạch. <br> <br>Hurley đi tới trước, hỏi thăm tình hình chuẩn bị của Niên Bách Tiêu. <br> <br>Niên Bách Tiêu tất cả đều đã ổn thỏa rồi. <br> <br>Hurley gật đầu. <br> <br>Tất cả mọi người đều lùi ra ngoài đường đua. <br> <br>Tố Diệp nhìn thấy Niên Bách Tiêu trong bộ đồng phục của một tay đua, đầu đội mũ bảo hiểm, cô thật sự muốn chụp hình ảnh này lại rồi gửi nó cho Niên Bách Ngạn xem, và nói với anh rằng: Anh đã từng nhìn thấy em trai mình vui vẻ như thế này chưa? Cậu ấy tự tin như vậy, trên gương mặt trẻ trung dạt dào một niềm khao khát và phấn đấu đối với tốc độ. Đây là một sự phấn khích đã lâu ngày không được gặp. Nó là ước mơ, là khao khát được dũng cảm bứt phá về phía trước trên hành trình cuộc đời. <br> <br>Niên Bách Ngạn! Con người ta không cứ nhất định phải đứng trên đỉnh cao chốn thương trường mới gọi là thành công. Định nghĩa về thành công có rất nhiều. Mà việc thực hiện được những niềm vui đơn giản nhất mới chính là thành công lớn nhất. <br> <br>Khi Niên Bách Tiêu chăm chú, tập trung nhìn về phía trước, đôi mắt đó giống Niên Bách Ngạn y như đúc. <br> <br>Đây là lần đầu tiên Tố Diệp được xem một cuộc đua xe ở khoảng cách gần đến vậy. Tuy rằng chỉ là một bài kiểm tra, tuy rằng Niên Bách Tiêu cũng sẽ phải hoàn thành nó trong một thời gian rất nhanh, nhưng nhìn gương mặt hơi nghiêng của cậu, nhìn ánh mắt chuyên tâm của cậu, nhất thời trái tim cô cũng đập rộn ràng. <br> <br>Thông qua Niên Bách Tiêu, dường như cô nhìn thấy Niên Bách Ngạn. Ở tầm tuổi như cậu, trông anh sẽ thế nào? Có phải cũng có đam mê của mình không? Có phải cũng đã từng phấn đấu, đã từng nỗ lực cho ước mơ của mình hay không? Hay là… anh chỉ có hứng thú với kinh doanh? <br> <br>Bờ vai cô chợt ấm lên. <br> <br>Cô quay đầu. Là Kỷ Đông Nham đang giơ tay khoác lên vai cô. <br> <br>Ánh mắt Kỷ Đông Nham dừng lại trên người Niên Bách Tiêu đang ngồi trên xe mà không nhìn cô. Nhưng anh khẽ nói, như đọc được thế giới nội tâm của cô: “Phàm là những người đàn ông thích lái xe đua đều có một trái tim dành cho đua xe.” <br> <br>Tố Diệp sững sờ. Trong đầu cô chợt hiện lên hai chiếc xe đua luôn được để dưới tầng hầm trong nhà Niên Bách Ngạn. <br> <br>Cô rất ít khi thấy anh lái xe đua. Phần lớn thời gian anh đều có xe riêng đưa đón. Nếu để anh tự lái thì cũng lái xe công vụ. Cô những tưởng những chiếc xe đua đó chỉ là vật trang trí của những người có tiền mà thôi. <br> <br>Lẽ nào… <br> <br>“Lần đầu Bách Tiêu biết bơi là vì Niên Bách Ngạn đã vứt thẳng nó xuống nước. Lần đầu tiên Bách Tiêu biết lái xe đua cũng là Niên Bách Ngạn đích thân chỉ dạy cho nó, thậm chí anh ta còn cho Bách Tiêu một chiếc xe đua riêng. Chiếc xe đua ấy là Niên Bách Ngạn đã dùng những đồng tiền đầu tiên kiếm được để mua, bình thường còn chẳng nỡ mang ra đi. Thấy Bách Tiêu thích, anh ta cũng lập tức từ bỏ luôn.” <br> <br>Tố Diệp tròn mắt kinh ngạc, nhìn Kỷ Đông Nham: “Ý anh là… Niên Bách Ngạn thích đua xe?” <br> <br>“Không ngờ phải không?” Kỷ Đông Nham cười: “Một người có tính cách hoang dã như anh ta luôn thích đua xe.” <br> <br>“Nhưng bây giờ…” <br> <br>Kỷ Đông Nham nhún vai: “Có những lúc, đàn ông chỉ có thể làm việc mà anh ta có thể làm, chứ không phải việc mà anh ta thích làm. Về điểm này, Bách Tiêu rất may mắn.” <br> <br>Tố Diệp hiểu rồi. <br> <br>Với tư cách là anh trưởng, Niên Bách Ngạn còn phải đóng vai một người bố đối với Bách Tiêu. Anh phải chăm sóc em trai, lại phải cứu chuyện làm ăn của nhà họ Niên. Em trai anh còn nhỏ như vậy đương nhiên không thể giúp được gì, thế nên anh chỉ còn cách trưởng thành sớm hơn để gánh vác trọng trách của nhà họ Niên. Thế nên, có bao nhiêu giấc mơ cũng phải gác lại, chỉ còn cách dốc sức cho thương trường. <br> <br>“Nhưng tôi vẫn không hiểu.” Tố Diệp thở dài: “Nếu đã như vậy, anh ấy phải hiểu cảm giác của một người bị ép phải từ bỏ ước mơ chứ, tại sao vẫn còn ngăn cản Bách Tiêu? Chuyện này làm tôi nhớ tới một câu nói, gọi là: Lúc trước chính anh đã bẻ gãy đôi cánh của tôi, giờ lại bắt tôi sải cánh tung bay. Niên Bách Ngạn thì hoàn toàn ngược lại. Lúc trước chính anh ấy đã dạy Bách Tiêu biết đua xe. Vậy mà bây giờ, tại sao lại không cho cậu ấy đua xe nữa?” <br> <br>Kỷ Đông Nham suy nghĩ: “Có lẽ là sợ nó xảy ra chuyện. Nếu ngay từ ban đầu Niên Bách Ngạn đã phản đối Bách Tiêu đua xe, vậy thì lúc trước chuyện nó vào đội xe, Niên Bách Ngạn cũng không thể không biết, cho tới tận hai năm trước khi Bách Tiêu xảy ra chuyện.” <br> <br>Thật sự chỉ đơn giản vậy sao? <br> <br>“Anh cũng có cá tính hoang dã.” Tố Diệp nói một câu. <br> <br>Kỷ Đông Nham liếc nhìn cô, bực bội đáp: “Đó là bị Niên Bách Ngạn ép mà ra.” <br> <br>Cô sững người. <br> <br>“Chí ít thì phải ra tay mạnh với em trước!” Anh ta bổ sung một câu. <br> <br>Tố Diệp trừng mắt lườm anh ta. <br> <br>Hai người còn đang nói thì Hurley bấm chiếc đồng hồ tính giờ rồi đi lên vỗ vỗ vào cửa xe. <br> <br>Niên Bách Tiêu giơ biểu tượng OK lên trước mặt Hurley, sau đó nhìn về phía Tố Diệp. <br> <br>Tố Diệp cuộn chặt tay lại, làm hành động cổ vũ. <br> <br>Niên Bách Tiêu mỉm cười. <br> <br>Tiếng động cơ cực lớn làm đinh tai nhức óc. Đây là một thanh âm khiến người ta sục sôi máu nóng, cũng chính là âm thanh tận sâu trong cốt tủy người đàn ông muốn chinh phục nhất. <br> <br>Khi ngón tay của Hurley hạ xuống, chiếc xe của Niên Bách Tiêu lao vút đi như một mũi tên. <br> <br>Tốc độ thật là nhanh. <br> <br>Tố Diệp thầm kêu lên trong lòng, chỉ muốn được phất cờ hò reo. <br> <br>Tiếng động cơ càng lúc càng xa. <br> <br>Hurley đứng trước máy giám sát, ánh mắt tập trung. Số giây trên chiếc đồng hồ trên tay ông ta không ngừng thay đổi. <br> <br>Trái tim Tố Diệp cũng nhảy dựng lên. <br> <br>Cô vừa mong cậu có thể vượt qua đồng thời cũng hy vọng cậu an toàn. <br> <br>Phía bên này đường đua, tĩnh mịch như cái chết. <br> <br>Tố Diệp nghe thấy tiếng con tim mình đang đập thình thịch. <br> <br>Trông Kỷ Đông Nham cũng có phần lo lắng. Những ngón tay đang đặt trên vai cô cũng siết chặt lại. <br> <br>Nhưng chẳng mấy chốc, Tố Diệp lại nghe thấy tiếng động cơ, ầm ầm vang dội. <br> <br>Càng lúc càng gần… <br> <br>Hơi thở của Tố Diệp trở nên dồn dập, mắt càng lúc càng mở to, sự căng thẳng trong lòng nhanh chóng nâng lên thành hưng phấn. <br> <br>Cô nhìn thấy bóng xe. Là biểu tượng màu lục lam của G4 đang như chớp nháy trong không trung, án lên thứ ánh sáng mê người. <br> <br>Thậm chí, cô còn cảm nhận được mặt đất đang rung lên! <br> <br>Cuối cùng, tiếng chiếc xe gào rít ngang qua tai cô. <br> <br>Ngón tay của Hurley cũng đặt xuống đồng hồ. <br> <br>Tố Diệp không nhịn được reo hò. Cô có linh cảm, tốc độ của Niên Bách Tiêu nhất định rất nhanh. <br> <br>Chiếc xe làm một màn quay đầu tuyệt đẹp, rồi từ từ dừng lại bên cạnh họ. <br> <br>Khi Niên Bách Tiêu từ trên xe bước xuống, tháo mũ bảo hiểm ra, thoải mái hất hất mái tóc, dường như Tố Diệp lại nhìn thấy hình ảnh Niên Bách Ngạn những khi bừng bừng khí thế. <br> <br>“Hurley!” Niên Bách Tiêu kẹp mũ bảo hiểm vào nách, rảo bước đi tới, hai mắt sáng long lanh nhưng vẫn có chút căng thẳng. <br> <br>Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hurley. <br> <br>Mike đang ngồi trên xe lăn cũng nuốt nước bọt. <br> <br>Hurley nhìn thời gian cuối cùng dừng lại trên đồng hồ bấm giờ, nét mặt ngỡ ngàng. <br> <br>“Chuyện này… làm sao có thể?” Ông ta lẩm bẩm. <br> <br>Tim Tố Diệp như vọt lên tận cổ, thế là như thế nào? Lẽ nào tốc độ của Niên Bách Tiêu còn không bằng Mike? <br> <br>Cả nét mặt Niên Bách Tiêu cũng đổi khác. <br> <br>Kỷ Đông Nham lên tiếng: “Hurley! Là nhanh hay chậm?” <br> <br>Hurley ngước mắt nhìn Kỷ Đông Nham, rồi quay sang nhìn Niên Bách Tiêu: “Kỷ lục của em còn nhanh hơn hai năm trước 0.2 giây.” <br> <br>Hai mắt Niên Bách Tiêu sáng ngời. <br> <br>“Một phút!” Hurley sải bước lên trước, vỗ mạnh lên vai Niên Bách Tiêu: “Nhóc à! Em có thể lái được tốc độ một phút đấy!” <br> <br>Một phút! <br> <br>Tố Diệp sững sờ. Trời ạ! Cậu có thể vượt xa Mike những 20 giây! <br> <br>Một giây sau, Niên Bách Tiêu cũng hưng phấn reo hò. <br> <br>Các bạn tốt của cậu cũng rất vui mừng, lần lượt chúc mừng. <br> <br>“Hurley! Nói vậy là cậu ấy có thể đại diện cho G4 tham gia cuộc đua rồi chứ?” Tố Diệp cũng vui mừng khôn xiết. <br> <br>Hurley tươi cười nhìn Niên Bách Tiêu: “Cậu nhóc này có một sức mạnh mà mười trâu cũng không kéo lại được!” <br> <br>Câu nói ấy đã thay cho lời đồng ý của ông ta. <br> <br>Niên Bách Tiêu vui lắm. Cậu xông lên trước, hôn lên cửa xe. <br> <br>Tố Diệp cũng vui mừng thay cho cậu. <br> <br>Sắc mặt của Mike và bốn người kia thì rất khó coi. Nhất là Mike, ánh mắt cậu ta lạnh như băng. <br> <br>Hurley nhận ra Mike không vui. Ông ta đi tới, thở dài: “Mike! Tôi hy vọng em có thể chấp nhận sự thật. Quả thực là em ấy nhanh hơn em!” <br> <br>“Có thể khiến em tâm phục khẩu phục, trừ phi cậu ta có bản lĩnh lái xe của tôi.” Mike nhấn mạnh từng câu từng chữ. <br> <br>Nghe xong, Niên Bách Tiêu đi tới, nhìn Mike: “Mày nói thế là có ý gì?” <br> <br>Mike cười khẩy: “Mày tham gia thi đấu cũng phải có xe đua chứ. Tao cho phép mày lái xe của tao, nhưng điều kiện là mày bắt buộc phải có bản lĩnh khiến tao tâm phục khẩu phục.” <br> <br>“Mike!” Hurley đứng bên khó xử lên tiếng. <br> <br>Kỷ Đông Nham không đồng tình. Anh ta nhìn lưng Bách Tiêu, nói một câu: “Anh sẽ phụ trách xe đua của em. Bách Tiêu! Mặc kệ cậu ta!” <br> <br>“Có bạn bè giàu có tốt thật!” Mike hừ một tiếng: “Niên Bách Tiêu! Hai năm trước có anh trai mày giúp mày thoát khỏi rắc rối. Hai năm sau mày vẫn phải nhờ người khác cung cấp xe đua.” <br> <br>Niên Bách Tiêu dĩ nhiên không chịu nổi bị kích động. Cậu nghiến răng: “Nếu tao có bản lĩnh lái xe của mày thì sao?” <br> <br>“Thì tao sẽ tặng luôn nó cho mày!” Mike thề. <br> <br>Niên Bách Tiêu hơi nheo mắt lại: “Được! Tao chấp nhận lời khiêu chiến này.” <br> <br>Kỷ Đông Nham nhíu mày, kéo cậu sang một bên: “Bách Tiêu! Em đã thắng rồi, không cần phải lãng phí thời gian!” <br> <br>Nhưng Niên Bách Tiêu lắc đầu: “Không! Em phải làm vậy!” <br> <br>Hurley bước tới: “Để em ấy hoàn thành thách đấu đi, nếu không, mãi mãi em ấy sẽ không được mọi người nể phục.” <br> <br>Tố Diệp tán đồng lời nói của Hurley. Tâm lý của con người vốn dĩ rất kỳ lạ. Bất luận là chuyện gì, nếu bạn không có được sự danh chính ngôn thuận thì mãi mãi sẽ bị người đời chỉ trích, cho dù sau này bạn có xuất sắc thế nào cũng vậy thôi. <br> <br>Niên Bách Tiêu nhìn Mike: “Mày muốn thế nào?” <br> <br>Mike nhìn cậu với nét mặt vô cảm, không nói gì. Một đội viên đẩy cậu ta lên tiếng, trên mặt người này vẫn còn vết thương. Cậu ta chỉ về phía ngôi nhà cao tầng xa xa: “Sáng nay tao đã để mũ bảo hiểm của Mike lên vị trí cao nhất. Niên Bách Tiêu! Mày có giỏi thì trong khoảng thời gian quy định phải lấy được nó xuống.” <br> <br>Mọi người đều đưa mắt nhìn qua đó. <br> <br>Đó là một ngôi nhà cao tầng làm bằng sắt thép đã bị bỏ hoang. Nó vốn dĩ được xây để làm nơi nhảy Bungee, nhưng vì tiền đầu tư không đủ mà phải dừng thi công. Bao năm nay vẫn chỉ còn lại cái khung đó đứng sừng sững trong mưa gió. <br> <br>Ngôi nhà ấy cao khoảng hai mươi mấy tầng, nếu lại gần nhìn, bên trên sắt thép đã gỉ hết. <br> <br>“Trong vòng mười phút!” Mike cười nói: “Nếu trong vòng mười phút mày có thể mang nó tới trước mặt tao thì Niên Bách Tiêu, tao sẽ hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Từ nay mày là đại ca, mày nói một tao tuyệt đối không nói hai. Nhưng nếu mày không làm được thì cho dù mày được quay về đội xe, tao cũng sẽ không công nhận mày. Tao nghĩ, các đội viên khác cũng thế thôi!” <br> <br>“Này, Mike! Cậu ép người quá đáng rồi đấy! Ngôi nhà cao thế kia, lại không có một thứ công cụ nào hỗ trợ, cậu bắt Bách Tiêu leo lên leo xuống trong vòng mười phút? Đây rõ ràng là nhiệm vụ bất khả thi.” Một người bạn đứng đằng sau Niên Bách Tiêu bất mãn. <br> <br>“Đúng đấy! Tôi thấy cậu vốn dĩ có ý làm khó.” Lại một người khác lên tiếng: “Khu nhà đó rất cao, bên dưới lại không có thứ gì bảo vệ. Lỡ sảy chân ngã xuống đất thì chỉ có nước chết. Mike! Tôi thấy cậu định lấy mạng Bách Tiêu phải không?” <br> <br>“Đua xe vốn là một môn thể thao mạo hiểm. Chúng ta luôn chơi trò mạo hiểm với tính mạng của mình. Chẳng lẽ tới giờ cậu mới biết?” Một người bạn bênh vực Mike lạnh lùng nói. <br> <br>Niên Bách Tiêu nhìn về ngôi nhà xa xa đó, nhíu mày. <br> <br>Kỷ Đông Nham không đồng ý cho cậu làm vậy. <br> <br>Bỗng chốc, người của hai phe xảy ra tranh chấp, Hurley muốn giảng hòa đã là việc không thể. <br> <br>Tố Diệp không phát biểu ý kiến gì. Cô nhìn ngôi nhà đó đến đờ đẫn, ánh mắt không rời khỏi đó. Khi hơi nheo mắt lại, mỗi một điểm đặt chân bắt đầu rõ nét hơn trước mắt cô. <br> <br>“Được! Lấy thì lấy!” Niên Bách Tiêu cũng nói giọng đánh cược. <br> <br>Mike càng cười thâm hiểm: “Sống chết tao không chịu trách nhiệm đâu!” <br> <br>Niên Bách Tiêu cũng cười khẩy: “Mày nhớ đấy! Lấy được mũ của mày xuống tao nhất định sẽ đập nát nó ra!” <br> <br>“Được! Tao đợi mày!” <br> <br>Niên Bách Tiêu đưa chiếc mũ trong tay mình cho Kỷ Đông Nham, quay người định đi. <br> <br>Kỷ Đông Nham giữ cậu lại: “Em điên rồi à?” <br> <br>“Em nhất định phải đi!” Niên Bách Tiêu nhấn mạnh. <br> <br>“Em khoe khoang cái gì? Đây vốn dĩ không phải sở trường của em!” <br> <br>Niên Bách Tiêu hạ thấp giọng: “Cho dù có ngã chết em cũng phải leo lên!” <br> <br>“Em…” <br> <br>“Tôi có thể lấy được!” Một giọng nói khẽ khàng ngắt lời hai người. Đồng thời cũng đủ để khiến mọi người nghe rõ. <br> <br>Niên Bách Tiêu và Kỷ Đông Nham quay đầu lại. Người lên tiếng là Tố Diệp. <br> <br>Tố Diệp nhìn về phía mọi người, lặp lại lần nữa: “Tôi có thể lấy được chiếc mũ bảo hiểm ấy, hơn nữa, không cần tới mười phút!” <br> <br>Ai nấy tất thảy đều kinh ngạc. <br> <br>Niên Bách Tiêu phản ứng lại: “Không, tôi không cần chị!” <br> <br>Đương nhiên Kỷ Đông Nham cũng không đồng ý: “Lời thách thức này rõ ràng là hoang đường hết sức. Cả em hay Bách Tiêu cũng vậy, mặc kệ nó!” <br> <br>Tố Diệp bỗng nói: “Có những lúc, khoe khoang, hiếu thắng chẳng vì điều gì khác, chỉ vì muốn được thừa nhận!” <br> <br>“Nhưng đây là chuyện của tôi…” <br> <br>“Trật tự!” Tố Diệp lạnh lùng quát. <br> <br>Mike ngồi bên mỉm cười lắc đầu: “Em gái à! Đó là ngôi nhà hai mươi mấy tầng đấy, không có dây thừng, không có bảo vệ. Đừng nói tới chuyện cao như vậy cô em không leo lên được. Dù cô em có leo lên được thì sao chứ? Vốn dĩ không phải chiếc mũ do chính tay Niên Bách Tiêu lấy xuống!” <br> <br>Tố Diệp ung dung đối mặt với sự hoạnh họe của cậu ta: “Từ lúc cậu bảo người bạn của mình đặt chiếc mũ bảo hiểm lên đó, cuộc khiêu chiến này đã nâng lên thành cuộc chiến đồng đội. Mike! Trừ phi chiếc mũ đó do chính tay cậu để lên, cậu mới có tư cách yêu cầu Niên Bách Tiêu tự mình trèo lên lấy!” <br> <br>Câu nói ấy đã khiến Mike á khẩu. <br> <br>“Thế nào? Cậu muốn tự mình đặt lên một lần nữa hay coi tôi là một thành viên của cuộc thách đấu này đây?” Tố Diệp cười khẩy. <br> <br>Gương mặt Mike đỏ bừng. Cậu ta không thể ngờ Tố Diệp lại lanh lợi như vậy. Im lặng một lúc lâu cậu ta mới nói: “Được! Chỉ cần cô lấy được nó xuống, tôi sẽ phục Niên Bách Tiêu!” <br> <br>“Được!” <br> <br>“Không được!” Kỷ Đông Nham và Niên Bách Tiêu cùng lên tiếng phản đối. <br> <br>Kỷ Đông Nham kéo cô lại: “Quá nguy hiểm, không được!” <br> <br>Niên Bách Tiêu cũng nhăn mặt: “Tôi không muốn chị mạo hiểm!” <br> <br>“Vậy thì hai người trèo lên đi? Hơn nữa lại còn trong vòng mười phút?” Tố Diệp hỏi ngược lại. <br> <br>Sắc mặt cả hai đều ngượng ngập. <br> <br>“Yên tâm đi! Tôi leo núi bao năm nay rồi, được tiếp nhận những bài huấn luyện chuyên nghiệp. Vừa rồi tôi đã quan sát tổng thể căn nhà đó rồi, có chỗ đặt chân thuận tiện. Không khó!” <br> <br>“Nhưng mà, không có dây thừng lại không có công cụ bảo hộ, lỡ mà chị ngã xuống…” <br> <br>“Niên Bách Tiêu! Cậu mong tôi chết lắm phải không? Không thể nói câu nào dễ nghe hơn à?” Tố Diệp ngắt lời cậu ta: “Đúng là người không chuyên! Không bắt buộc phải có dây thừng và bảo hộ mới gọi là leo núi. Leo núi, trong những trường hợp tháo chạy hoặc tự cứu bản thân thì tất cả mọi thứ xung quanh đều có thể làm công cụ hỗ trợ!” <br> <br>Kỷ Đông Nham vẫn không yên tâm: “Em làm được thật chứ?” <br> <br>“Aiya, anh lải nhải nhiều quá đi! Về điểm này anh đúng là không bằng Niên Bách Ngạn!” <br> <br>Nét mặt Kỷ Đông Nham khó xử. <br> <br>Thấy Niên Bách Tiêu còn định nói gì nữa, Tố Diệp vội vàng lên tiếng: “Cậu cũng im lặng ngay! Bây giờ cung đã lên dây, không thể không bắn. Yên tâm đi! Tôi bảo đảm là không sao, cùng lắm thì hai người làm đệm người đỡ tôi ở dưới.” <br> <br>Niên Bách Tiêu nhếch môi cười một cách khó khăn. <br> <br>Tố Diệp không nhiều lời với họ nữa mà đi tới bên cạnh Mike: “Tốt nhất cậu nhớ cho rõ những gì mình vừa nói!” <br> <br>“Trong vòng mười phút!” Mike nhấn mạnh. <br> <br>Tố Diệp khinh bỉ, nhìn về phía Niên Bách Tiêu: “Quần áo của cậu đâu?” <br> <br>Niên Bách Tiêu không hiểu. <br> <br>“Bây giờ tôi ăn mặc thế này không thích hợp với việc leo trèo, cho tôi mượn quần bò và áo phông của cậu.” Cậu ta vẫn còn mặc áo đua, tạm thời không cần dùng tới quần áo của mình. <br> <br>Niên Bách Tiêu hiểu ra, vội vàng đưa cô tới phòng thay đồ. <br> <br>Một lát sau, Tố Diệp đã đi từ trong ra. <br> <br>Dáng Niên Bách Tiêu rất cao, nên quần bò mặc lên người cô đương nhiên cũng bị dài. Cô đành cắt ngắn đi. Eo cũng hơi béo, cô phải dùng một chiếc đai thắt chặt lại. Bên trên là chiếc áo phông của Niên Bách Tiêu, to đùng, rộng rãi. Vạt áo được cô buộc lại. Thoạt nhìn trông rất giống phong cách hiphop. <br> <br>Mái tóc dài được cô buộc cao thành đuôi ngựa, phong cách rất hiên ngang, dũng mãnh. <br> <br>Niên Bách Tiêu nhìn Tố Diệp, nhất thời quên cả quay đi chỗ khác. <br> <br>Kỷ Đông Nham sải bước tới trước, đầu mày nhíu không thể chặt hơn, giữ cô lại nói: “Tiểu Diệp! Thật sự là quá nguy hiểm!” <br> <br>“Yên tâm đi. Vừa nãy tôi lại quan sát thêm một chút, không thành vấn đề!” Tố Diệp ngẩng đầu đón nắng, tươi cười: “Anh biết tôi sợ chết nhất mà. Thế nên loại người như tôi mà nói an toàn tức là tuyệt đối an toàn.” <br> <br>“Nhưng mà…” Kỷ Đông Nham nhìn tòa nhà gần ngay trước mắt, sờ một cái rồi đưa cho cô xem: “Gỉ hết cả rồi, lỡ như sắt thép bên trên rụng xuống thì sao?” <br> <br>“Tin tôi đi!” Tố Diệp kéo tay anh ta ra, ngẩng đầu nhìn anh bạn to xác trước mặt mình. Trong đầu cô nhanh chóng vẽ ra con đường leo lên. <br> <br>Những người khác cũng đã tới đây, đang đứng dưới tòa nhà. <br> <br>“Tiểu Diệp!” Tố Diệp đang định leo lên thì Kỷ Đông Nham gọi giật cô lại. <br> <br>Cô quay đầu. <br> <br>Ánh mắt Kỷ Đông Nham lấp lánh. Anh ta trầm mặc giây lát, rồi bất ngờ đi lên ôm chặt lấy cô. <br> <br>“Tôi không sao mà!” Tố Diệp vỗ nhẹ lên lưng anh ta. <br> <br>Niên Bách Tiêu đứng bên cạnh cô, mím chặt môi. Cậu nhìn Tố Diệp chằm chằm rồi lại đưa mắt nhìn tòa nhà, cuộn chặt tay lại thành nắm đấm. Đợi tới khi Tố Diệp nhẹ nhàng đẩy Kỷ Đông Nham ra, cậu cuối cùng cũng chạy tới giữ tay cô lại, chau mày nói: “Không! Chị không thể lên đó!” <br> <br>“Niên Bách Tiêu!” <br> <br>Niên Bách Tiêu nhìn về phía Mike, ánh mắt bi thương như một con thú bị giam cầm, nghiến răng nói: “Tao nhận thua!” <br> <br>Mike đắc ý cười. <br> <br>Tố Diệp hất tay Niên Bách Tiêu ra: “Cậu điên rồi à? Cậu muốn nhận thua? Tôi thì không!” Dứt lời cô nhìn Mike: “Nhóc con! Mở mắt to ra mà nhìn giờ cho chuẩn!” <br> <br>Dứt lời, bất chấp Niên Bách Tiêu níu kéo, cô vẫn leo lên tòa nhà. <br> <br>Niên Bách Tiêu đứng dưới, lo lắng giậm chân bình bịch. <br> <br>Nắng chiều càng lúc càng gay gắt. <br> <br>Ánh nắng hắt lên kết cấu bằng thép, tỏa ra thứ ánh sáng dữ dằn. <br> <br>Tố Diệp men theo con đường mình đã vạch sẵn trong lòng từ trước, leo lên cao. Cô mượn từng góc cạnh, từng điểm cong và những trụ cột ở giữa. Tất cả đều trở thành chỗ đặt chân tuyệt vời dành cho cô. <br> <br>Tốc độ của cô vừa vững chắc vừa nhanh lẹ. Cái bóng nhỏ xíu sừng sững trong gió, mái tóc đuôi ngựa tung bay. <br> <br>Tất cả mọi người đều bàng hoàng nhìn Tố Diệp. <br> <br>Bao gồm cả Mike. <br> <br>Cậu ta ngước lên, mở to mắt nhìn cô. Cậu ta không thể ngờ cô lại là một cao thủ leo núi. <br> <br>Lời của Tố Diệp không hề sai. Sau khi chinh phục rất nhiều đỉnh núi trên thế giới, thì cậu bạn chỉ được cái to xác mà không hề nguy hiểm này đối với cô chỉ là chuyện vặt. Cô leo lên tới đỉnh rất nhanh, quả nhiên đã tìm được chiếc mũ bảo hiểm của Mike, giơ ra cho những người phía dưới xem. <br> <br>Niên Bách Tiêu và Kỷ Đông Nham đều sợ thân hình bé nhỏ của cô bị gió thổi bay mất. <br> <br>Niên Bách Tiêu sốt ruột, hét lớn: “Cẩn thận đấy!” <br> <br>Đương nhiên, ở độ cao cùng với tiếng gió rít bên tai, Tố Diệp chẳng thể nghe thấy gì. Cô ngồi lên cột thép, đội chiếc mũ bảo hiểm lên đầu, thắt dây cẩn thận, rồi lại bắt đầu men theo đường cũ để leo xuống. Lần này tốc độ còn nhanh hơn lúc lên. <br> <br>Bóng cô càng lúc càng rõ nét. <br> <br>Khi Tố Diệp đặt chân xuống đất, nét mặt Niên Bách Tiêu rạng rỡ. Cậu ta nhanh chân hơn Kỷ Đông Nham, kích động nhào tới ôm lấy Tố Diệp, sau đó áp mặt xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu…