Quyển 11 - Chương 501: Một đêm không kịp nghỉ ngơi
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 11 - Chương 501: Một đêm không kịp nghỉ ngơi
<br><br>Quyển 11 - Chương 501: Một đêm không kịp nghỉ ngơi<br><br><br>Tới khi Tố Diệp cho cá ăn xong một túi thức ăn, cuộc điện thoại của Niên Bách Ngạn cũng vừa vặn kết thúc. Anh giơ tay về phía cô: “Em lại đây!” <br> <br>Tố Diệp lau tay sạch sẽ rồi đi tới. Cô bị anh kéo cùng ngồi dựa vào xích đu. Cô chỉ sợ chân ghế không vững sẽ đứt rời. Nhưng Niên Bách Ngạn bật cười: Em quá đề cao trọng lượng cơ thể mình rồi đấy. <br> <br> <br>Một chiếc xích đu rộng rãi ôm trọn lấy hai con người. Tố Diệp cứ thế dựa vào lòng anh. Có mùi gỗ mộc thoang thoảng. Khi có gió nhẹ thổi qua tạo cho người ta cảm giác cực kỳ dễ chịu. Cơ thể vốn đã mệt mỏi lại càng thêm lười biếng, không muốn nhúc nhích nữa. <br> <br>“Tối qua em về nhà khi nào vậy?” Cô gối đầu lên ngực anh, uể oải cất lời. <br> <br>Tiếng cười của Niên Bách Ngạn vang lên trên đỉnh đầu: “Không phải tối qua mà hôm nay, khi trời tờ mờ sáng.” <br> <br>Cô hoảng hốt ngẩng đầu lên: “Đám cưới tan muộn như vậy ư?” <br> <br>Niên Bách Ngạn cúi xuống nhìn cô bằng ánh mắt không biết xử trí ra sao: “Tố Diệp!” <br> <br>Gọi cả tên lẫn họ, mang theo chút nghiêm nghị. <br> <br>Tố Diệp lập tức ngồi nghiêm túc. Nhưng cô quên mất đây là xích đu, lắc lư một cái cả người cô lại ngã vào lòng anh. Anh bèn vòng tay giữ chặt lấy cô, trong ngữ khí mang theo giọng chất vấn: “Tối qua em không khác gì đi dự đám cưới của người khác.” <br> <br>Hả? <br> <br>Cô lại sao rồi? <br> <br>Đối diện với đối mắt khó hiểu của Tố Diệp, Niên Bách Ngạn cũng “tốt bụng” kể lại cho cô nghe sự tình từ tối qua đến sáng nay. <br> <br>... <br> <br>Từ giây phút Tố Diệp hưng phấn uống rượu, tai họa đã bắt đầu. <br> <br>Niên Bách Ngạn vốn dĩ đã bận túi bụi. Mấy bạn bè cùng làm ăn tới chung vui liên tục kéo anh qua chúc rượu. Cuối cùng đến cả Hứa Đồng cũng bại trận. Đám Giang Mạc Viễn, Thịnh Thiên Vỹ thì càng khỏi phải nói, uống đến không phân biệt được phương hướng nữa. Hết cách, Niên Bách Ngạn đành phải bấm bụng uống hết ly này tới ly khác. <br> <br>Tới lúc uống kha khá, Niên Bách Ngạn mới phát hiện không thấy Tố Diệp đâu! <br> <br>Tất cả mọi người trên bãi cỏ đã say đến mức nói năng lộn xộn. Tố Đông và Phương Tiếu Bình cũng đang chúc tụng cùng người thân và bạn bè, chẳng hy vọng được gì. Ban đầu Niên Bách Ngạn còn tưởng Tố Diệp đi vào phòng ngủ cho tỉnh rượu hoặc ngủ ở đâu đó, kết quả đi một vòng, những người biến mất cùng cô còn cả đám bạn và Lâm Yêu Yêu. <br> <br>Đêm tân hôn lại để mất cô dâu. Chuyện này mà nói ra ngoài sẽ thành trò cười cho người khác. <br> <br>Niên Bách Ngạn gấp rút đi tìm Diệp Uyên, nói với anh ấy rằng: Vợ em và vợ anh đều không thấy đâu rồi. <br> <br>Diệp Uyên say khướt, mơ mơ màng màng. Anh ấy ôm cái ôm trên ghế sofa, cười khì khì: Vợ tôi ở trong lòng tôi đây! <br> <br>Niên Bách Ngạn đợi cho tỉnh tỉnh, rồi gọi người của khách sạn tới. Họ nói nhìn thấy Tố Diệp cùng một đám người lái xe bỏ đi. Hình như họ ồn ào nói muốn tới quán bar nào đó ở đường Công Thể để tổ chức “đêm độc thân”. <br> <br>Đêm độc thân! <br> <br>Niên Bách Ngạn chỉ muốn lôi ngay Tố Diệp về véo cho cô một trận. Đã kết hôn rồi còn đêm độc thân cái nỗi gì? <br> <br>Quá đáng hơn cả, lại còn tắt điện thoại?! <br> <br>Người tài xế dịch vụ chở Niên Bách Ngạn tới đường Công Thể. Anh tới mấy quán bar cũ tìm Tố Diệp, rồi nghe nói, bọn họ thật sự đã tới đây. Ông chủ quán bar chỉ vào một bàn đầy những chai rượu không rồi nói với Niên Bách Ngạn: Mấy cô đó uống dã man quá! <br> <br>Anh hỏi họ đã đi đâu, ông chủ suy nghĩ rồi trả lời: Hình như là đi hát. Cô gái cầm đầu nói muốn tới mấy quán karaoke gần đây. <br> <br>Cô gái cầm đầu? <br> <br>Niên Bách Ngạn miêu tả lại hình dáng của Tố Diệp. Ông chủ quán bar ngẫm nghĩ rồi rút trong ví ra một chiếc chứng minh thư nhân dân nói rằng: Chính là cô gái này này! <br> <br>Không xem không thấy lo, xem rồi Niên Bách Ngạn tức suýt chết. Chứng minh thư đó chính là của Tố Diệp. <br> <br>Sao chứng minh thư của cô ấy lại để ở đây? <br> <br>Ông chủ vội vàng giải thích: À, cô gái này uống hơn ba vạn tiền rượu ở chỗ chúng tôi, sau đó lại nói không mang theo ví tiền, nói thế nào cũng quyết đặt lại chứng minh thư ở đây, còn ghi cả số điện thoại và địa chỉ nhà, bảo rằng ngày mai sẽ lập tức tới trả tiền. Nếu không trả tiền, tôi có thể tới nhà đòi nợ. <br> <br>Niên Bách Ngạn nhìn qua. Cô để lại địa chỉ ở Sanlitun. Nghĩ cũng đủ biết, ông ấy mà tới cửa đòi nợ thật thì sẽ làm Bách Tiêu hết hồn hết vía mất thôi. <br> <br>Không còn cách nào khác, Niên Bách Ngạn đành rút ví ra thanh toán, rồi lấy lại chứng minh thư. <br> <br>Anh lại mơ mơ hồ hồ đi tới quán karaoke gần nhất. Ông chủ quán nhìn thấy chứng minh mà suýt nữa bật khóc. Ông ta níu tay Niên Bách Ngạn không chịu buông, nói rằng cô gái này vừa vào phòng VIP đã chê sofa quá cứng, quyết móc hẳn một lỗ to trên sofa ra xem nó làm bằng chất liệu gì. <br> <br>Niên Bách Ngạn to đầu ra. Anh có thể tưởng tượng ra lúc đó Tố Diệp hào sảng đến mức nào. <br> <br>Anh lập tức đền tiền rồi hỏi ông chủ họ đang ngồi ở phòng nào. <br> <br>Ông chủ nói họ đi từ lâu rồi, có lẽ là tới mấy nhà hàng gần đây ăn đêm. Sau đó ông ấy đẩy một loạt thứ cho Niên Bách Ngạn xem. Anh cầm lên xem. Cả một đống vòng tay, dây chuyền, cũng khá có giá trị, nhưng vừa nhìn là biết mấy món trang sức trên người Tố Diệp. <br> <br>Từ quán karaoke đi ra, Niên Bách Ngạn lại bắt đầu một chuyến hành trình đằng đẵng tìm vợ. <br> <br>Gần đó cơ man các nhà hàng. Anh gần như phải tới hỏi thăm từng nơi một. Cuối cùng, anh đã thật sự tìm ra. Kết cục chính là, anh trả tiền thay Tố Diệp như thường lệ, chuộc về một đống trang sức của những người đặt cọc lại. À, còn sót chứng minh thư nhân dân của Lâm Yêu Yêu. <br> <br>Cuối cùng của cuối cùng, Niên Bách Ngạn đã tìm thấy Tố Diệp ngay cái cây to trên đường quốc lộ Nha Tử. <br> <br>Ngoài cô ra còn có Lâm Yêu Yêu. <br> <br>Không thấy những người khác, có lẽ đã bắt xe đi về cả rồi. <br> <br>Niên Bách Ngạn mãi mãi không thể quên được cảnh ấy: Trời mới tờ mờ sáng, may mắn là người qua lại không nhiều. Trước cái cây, Lâm Yêu Yêu ngồi gục dưới đất, gối đầu lên thân cây, cúi gằm xuống, say đến bất tỉnh nhân sự. Còn Tố Diệp ư? Cô đang chống nạnh, dựa vào thân cây, không ngừng nói tía lia với cái… thân cây: Yêu Yêu à! Cậu bảo hai chúng ta là chị em tốt đúng không? Phải không? Mình thấy ấy, hai chúng ta kết hôn quá vội vã. Người ta… trước khi làm đám cưới đều phải có… đêm độc thân gì đó mà. Chúng ta phải… ra nước ngoài vui chơi cho đã đời… <br> <br> <br>Tuy rằng Niên Bách Ngạn cũng say nhưng chưa đến mức độ như Tố Diệp. Nhìn thấy cảnh ấy anh chỉ muốn chưa quen biết cô, đúng là quá mất mặt! <br> <br>Anh lập tức bế ngang người cô lên. <br> <br>Cô sống chết ôm chặt lấy cái thân cây kêu cứu. <br> <br>Thế nên cả một không gian vắng vẻ, trống trải bỗng chốc ầm ĩ cả lên. Lác đác có mấy người nhìn cả về phía họ. Đây vừa hay là khu đại sứ quán. Có cảnh sát đi tuần nhìn thấy cảnh ấy bèn đi tới kiểm tra, nhìn Niên Bách Ngạn y như nhìn kẻ lừa bán phụ nữ. <br> <br>Bất đắc dĩ, Niên Bách Ngạn đành phải giải thích đây là cô dâu mới của anh, còn phải lấy chứng minh thư của cả hai làm cam đoan. <br> <br>Lâm Yêu Yêu được đưa thẳng về chỗ Diệp Uyên, còn anh vác Tố Diệp về tứ hợp viện. <br> <br>… <br> <br>Dưới cây hải đường, Tố Diệp nhìn chằm chằm Niên Bách Ngạn với vẻ mặt sửng sốt, cứ như anh đang kể chuyện nhà nào ấy. Rất lâu sau, cô mới lên tiếng: “Không thể nào! Người anh nói tuyệt đối không thể là em!” <br> <br>“Sự thật chứng minh, em chỉ uống một chút rượu thôi là lộ nguyên hình!” Niên Bách Ngạn nhẫn nại đáp. <br> <br>Tố Diệp hoàn toàn chẳng nhớ gì cả. <br> <br>“Em chỉ nhớ mình đã ngồi trên bãi cỏ uống rượu với đám Lâm Yêu Yêu!” Ký ức cuối cùng của cô chỉ dừng lại ở đó. <br> <br>Niên Bách Ngạn xoa đầu cô như vỗ về một đứa trẻ. <br> <br>“Cũng tại anh! Lúc đó trông chừng chặt một chút thì không sao rồi.” Niên Bách Ngạn suy nghĩ rồi nói: “Dấu hiệu uống say của em là… em đã mắng Phương Bội Lôi đến bật khóc!” <br> <br>“Á?” <br> <br>Niên Bách Ngạn bèn miêu tả lại cho cô khung cảnh ấy: Phương Bội Lôi ăn mặc xinh đẹp đi tới mời rượu. Đương nhiên, lúc đó cô ta cũng hơi ngà ngà rồi. Còn Tố Diệp rõ ràng đã say khướt. Sau khi thấy Phương Bội Lôi đi tới, cô đổi ly rượu vang trong tay cô ta thành rượu trắng một cách sảng khoái rồi ép cô ta phải uống. Phương Bội Lôi không muốn uống, cô bèn bắt cô ta nhận mình là hèn. Phương Bội Lôi giận dữ, đành phải uống. Thế là Tố Diệp bá vai Phương Bội Lôi, nói trong giọng say mèm: Đồng chí Phương Bội Lôi này! Chị nói xem chị thì giỏi giang cái nỗi gì? Ngày nào cũng lượn lờ trước mặt tôi cho là mình giỏi. Chị có cái gì mà phải vờ vịt? Chẳng phải chị nói không muốn lấy chồng giàu sao? Thế thì hôm nay chị còn ăn mặc đẹp, trang điểm xinh để làm gì? Chị muốn hồi xuân à? Đây là bệnh đấy, chị phải chữa đi! Chị còn đắc ý trước mặt tôi cái nỗi gì? Nói trắng ra thì chị là một bà cô già, không xinh đẹp bằng tôi, dáng cũng không chuẩn bằng tôi, học lực… cũng tạm ổn nhưng mà đàn ông ai người ta xem học lực? Chẳng phải bao năm nay chị vẫn độc thân đó sao? Buổi tối ai chăm sóc? Tôi cho chị hay, hôm nay cô đây chính thức lấy chồng rồi, chị cứ ở đó chăn đơn gối chiếc đi! Khoa học chứng minh, giờ này mà chị còn chưa tìm được người đàn ông của mình thì cả đời này vô vọng rồi. Chị muốn tìm một người đã có một đời vợ phải không? Muốn làm mẹ kế của người ta à?... <br> <br>Đó mới chỉ là mào đầu, con cà con kê còn lôi thôi chán. <br> <br>Còn tâm lý của Phương Bội Lôi thì hoàn toàn bị Tố Diệp đánh gục. Có lẽ những người phụ nữ độc thân càng sợ thứ gì thì lại hay phải nghe thấy thứ ấy. Lời nói của Tố Diệp trở thành vũ khí công kích, làm cô ta bỗng chốc sụp đổ, ngồi bệt xuống bãi cỏ òa khóc. <br> <br>Thế mà “kẻ tội đồ” Tố Diệp vẫn vô tư tiếp tục chuốc rượu cho cô ta. <br> <br>“Không thể nào là em được!” Sau khi nghe xong đoạn miêu tả của Niên Bách Ngạn, cô thanh minh đanh thép. <br> <br>Niên Bách Ngạn vò mạnh đầu cô: “Đây chính là em! Sau này không được phép uống rượu nữa!” Say rượu là gây họa. Phá phách gì đó thì anh chẳng sợ. Sợ nhất là cô say mèm rồi ngã vào lòng người đàn ông nào đó thì hậu quả khôn lường. <br> <br>Dẫu sao thì cô và anh gặp nhau cũng chính vì cô quá say. <br> <br>Niên Bách Ngạn cảm thấy không phải người đàn ông nào cũng đạo đức chuẩn mức được như thế, đối mặt với một cô gái say mà lại nằm yên. <br> <br>Tố Diệp như đang được nhìn lại mấy hành vi hoang đường của mình tối qua. Cô cúi gằm, lấy động tác nghịch vạt áo anh coi như im lặng. Rất lâu sau, cô mới dè dặt hỏi: “Thế xe của em thì sao?” <br> <br>“Em phải hứa cai rượu trong vòng một năm anh mới trả xe cho em!” Niên Bách Ngạn ôm cô nhưng giọng điệu thì như đang răn dạy. <br> <br>Trong vòng một năm? <br> <br>Tố Diệp suýt thì cắn đứt đầu lưỡi: “Em còn phải đi làm mà!” <br> <br>“Ngồi xe buýt!” Niên Bách Ngạn không chút nể tình. <br> <br>“Em sẽ bị dồn chết!” <br> <br>“Thế thì đi tàu điện ngầm!” <br> <br>“Em sẽ bị kẹp chết!” <br> <br>Niên Bách Ngạn nhìn cô bật cười: “Đằng nào kết cục cũng giống nhau, quá trình không quan trọng!” <br> <br>“Không được…” <br> <br>Niên Bách Ngạn véo mũi cô, làm cô đau đớn kêu ầm ĩ. Anh nói: “Làm gì có cô dâu nào cho chú rể leo cây ngay đêm tân hôn chứ?!” <br> <br>“Thì em… vui quá mà!” Cô bị anh nhìn mãi, mặt đỏ bừng. <br> <br>Niên Bách Ngạn mỉm cười, ghé sát mặt vào cô: “Bây giờ bù lại?” <br> <br>Tố Diệp nép trong lòng anh. Động tác vừa rồi của hai người khiến cô cảm thấy cơ thể anh căng ra. Nghe anh nói vậy, cô muốn né tránh. Vừa động đậy, đã nhận ra thứ gì quen thuộc: “Khung cảnh bây giờ đẹp thế này, thích hợp làm mấy chuyện tình cảm lãng mạn, suy nghĩ của anh sao mà tầm thường thế hả. Mặc kệ anh!”