Quyển 11 - Chương 503: Anh ở bên em
<br><br>Quyển 11 - Chương 503: Anh ở bên em<br><br><br>Nói rằng chưa bao giờ oán hận một chút nào là nói dối, dẫu sao thì cô cũng đã nhẫn tâm bỏ đứa con của anh. Anh rất thích trẻ con. Khi anh biết được Tố Diệp đã có thai, giây phút ấy anh tưởng chừng mình chưa bao giờ hạnh phúc đến thế. Thậm chí anh còn bắt đầu tưởng tượng con của mình trông sẽ như thế nào, liệu sẽ giống Tố Diệp nhiều hơn hay giống anh nhiều hơn? Sẽ là con trai hay là con gái? Anh có thể nói với Tố Diệp một cách đầy trách nhiệm rằng anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần để làm bố. Anh sẽ đón đứa bé ấy chào đời bằng tất cả những gì tốt đẹp nhất. <br> <br>Thế nhưng, tất cả đã tan thành cát bụi. <br> <br>“Nếu như Tố Diệp không còn yêu anh nữa thì sao?” Lâm Yêu Yêu thản nhiên hỏi. <br> <br>Niên Bách Ngạn bỗng nhiên nghiêm mặt nhìn Lâm Yêu Yêu. <br> <br>Nhưng Lâm Yêu Yêu vẫn mạnh dạn đối mặt với đôi mắt nghiêm nghị ấy, chờ đợi câu trả lời của anh. <br> <br>“Cô ấy nói hay cô đoán vậy?” Anh hỏi. <br> <br>Nếu là bình thường, có lẽ Lâm Yêu Yêu sẽ sợ, nhưng hôm nay cô cảm thấy, so với những gì Tố Diệp chịu đựng, thế này chẳng thấm vào đâu. <br> <br>“Niên Bách Ngạn! Tôi hỏi anh, nếu Tố Diệp không còn yêu anh nữa thì sao?” Cô ấy không trả lời câu hỏi của anh, mà chỉ nhấn mạnh lại câu hỏi của mình. <br> <br>Sắc mặt Niên Bách Ngạn càng lúc càng lạnh giá. Anh nhìn Lâm Yêu Yêu một lúc rồi cất giọng trầm thấp: “Tôi sẽ không bỏ cô ấy!” <br> <br>“Anh yêu cô ấy?” <br> <br>“Phải!” Niên Bách Ngạn không hề do dự. <br> <br>Lâm Yêu Yêu cũng nhìn anh, dằn mạnh từng chữ: “Thực tế là anh vốn không có tư cách để yêu cô ấy!” <br> <br>Anh sững người. <br> <br>Có lẽ vì đã uống một chút rượu, tâm trạng Lâm Yêu Yêu có phần kích động. Nhưng nói xong câu vừa rồi, cô ấy cũng cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, một lúc sau mới nói tiếp: “Anh vốn dĩ không biết, không phải Tố Diệp chủ động bỏ đứa con của anh mà cô ấy không thể giữ đứa bé ấy lại được!” <br> <br>Niên Bách Ngạn bàng hoàng: “Sao cơ?” <br> <br>“Tố Diệp đã lừa anh! Từ trước khi tới Hàng Châu, cô ấy đã biết mình không giữ được đứa bé, tuy rằng cô ấy đã cố gắng để giữ nó lại.” Lâm Yêu Yêu nói hết những gì mình biết cho Niên Bách Ngạn. <br> <br>“Cô ấy nghe được cuộc nói chuyện của anh và Diệp Hạc Phong, vì quá đau lòng mà có hiện tượng sảy thai. Bác sỹ nói cơ thể của cô ấy phải điều dưỡng ổn định mới thích hợp mang thai, nhưng ngay từ lần đầu mang thai đã có dấu hiệu sảy thai, thế nên không thể giữ được nữa. Từ Bắc Kinh tới Hàng Châu, cô ấy vẫn luôn cố gắng để có được một kỳ tích, hy vọng đứa bé có thể sống sót. Nhưng khi tới Hàng Châu, nó đã không còn nữa. Bác sỹ nói, lần sảy thai này tổn thương nghiêm trọng tới cơ thể của cô ấy, nên cũng ảnh hưởng tới việc sinh đẻ sau này.” <br> <br>Niên Bách Ngạn hoàn toàn chết sững, anh hoàn toàn không biết những chuyện này… <br> <br>“Tôi biết cô ấy nói với anh rằng sau này khả năng có con rất mong manh vì cô ấy đã chủ động phá thai. Thực tế là cô ấy không muốn anh áy náy nên mới nói như vậy, chấp nhận đổ hết mọi tỗi lỗi lên đầu mình.” Lâm Yêu Yêu dốc hết mọi tâm sự trong lòng. <br> <br>“Thật ra, Tố Diệp chưa bao giờ có lỗi với anh! Cô ấy chưa bao giờ vì mấy lời nói của anh mà muốn bỏ đứa bé đi. Ngược lại, tất cả những nỗi đau ấy cô ấy đều phải gánh chịu một mình. Khi anh biết đứa bé không còn nữa, anh có thể trút mọi oán hận lên đầu cô ấy. Còn cô ấy thì sao? Cô ấy chỉ có một mình, chẳng tìm được bất kỳ ai để giãi bày. Anh nói anh yêu cô ấy, nhưng anh có từng tin tưởng cô ấy hay chưa? Nếu không phải vì lời nói của anh, cô ấy sẽ không đau lòng bỏ đi, cũng sẽ không phải một mình đối mặt với nỗi đau mất con. Nếu anh tin tưởng cô ấy thêm một chút, cho dù đứa bé có mất, thì ít nhất vẫn còn có anh ở bên cạnh cùng cô ấy vượt qua đau khổ. Anh yêu con, không sai! Nhưng anh mãi mãi không thể hiểu được nỗi đau của một người mẹ khi phải giương mắt nhìn con mình chảy ra khỏi cơ thể. Cảm giác đau đớn xé ruột xé gan đó, đàn ông các anh mãi mãi không thể hiểu được!” <br> <br>Nhưng… Niên Bách Ngạn đã hiểu được rồi! <br> <br>Lâm Yêu Yêu nói không nhiều, nhưng chữ nào cũng như một nhát kiếm đâm thẳng vào trái tim anh. <br> <br>Anh nhớ lại khi ở Hàng Châu suýt nữa mình đã bóp chết Tố Diệp, nhớ lại tất cả những hành động mình đã làm với cô trên đảo, nghĩ đến việc sức khỏe cô vốn đã yếu lại còn phải chịu hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần… <br> <br>Nhớ lại tất cả những điều ấy, Niên Bách Ngạn chỉ muốn giết chết bản thân mình! <br> <br>Lâm Yêu Yêu nhìn anh. Gương mặt anh tái mét, bàn tay lớn chống ở cạnh bàn, cả cơ thể cao lớn như lảo đảo chực ngã. Cô ấy khẽ thở dài, nói: “Tôi nghĩ, Tố Diệp vì không muốn thấy anh như vậy nên mới nói dối anh. Cô ấy có nỗi khổ của mình. Cô ấy cũng tuyệt đối không muốn để tôi nói với anh sự thật. Đúng như cô ấy đã nói, kết quả đằng nào cũng vậy, truy cứu nguyên nhân đã không còn quan trọng nữa. Hôm nay tôi nói với anh những chuyện này không có mục đích gì khác, tôi chỉ mong anh đừng tiếp tục trách nhầm Tố Diệp nữa. Tình cảm của cô ấy đối với anh luôn đường hoàng, ngay thẳng. Đứa bé không còn nữa là một nút thắt trong lòng cô ấy nhưng sợ hãi, dè dặt đối với anh há chẳng phải vì thái độ của anh đối với cô ấy ư? Nếu cả hai đều yêu đối phương sâu sắc, vì cớ gì cứ phải giày vò, làm khổ nhau chứ?” <br> <br>Nói xong mấy lời ấy, Lâm Yêu Yêu cũng rời đi. <br> <br>Còn Niên Bách Ngạn, anh đứng lại đó rất lâu, rất lâu. <br> <br>… <br> <br>Nghĩ tới đây, cánh tay anh lại ôm Tố Diệp chặt hơn rất nhiều. Từ hôm qua cho tới giờ, mà e là mỗi giây mỗi phút sau này anh đều sẽ sống trong day dứt. Anh căm hận mình đã đánh mất lý trí, căm hận mình ban đầu lại đi nói với Diệp Hạc Phong mấy lời ấy, căm hận mình chưa tìm hiểu rõ ràng sự thể đã để cho giận dữ nhấn chìm. <br> <br>Anh thật sự nghĩ rằng Tố Diệp đã phá đứa bé. Từ trước tới nay, anh không hề nghi ngờ gì chuyện này. Thế nên mỗi lần anh muốn yêu thương cô, trong đầu anh lại vọng về câu nói ấy của Tố Diệp: Người tôi yêu là Tưởng Bân! Niên Bách Ngạn, tôi không hề muốn sinh con cho anh! <br> <br>Đứa bé ấy như một cái gai đâm sâu trong trái tim anh. Tuy rằng anh ép buộc bản thân mình phải buông xuống, nhưng khi anh biết Tố Diệp vì phá thai mà ảnh hưởng tới khả năng mang thai sau này, lẽ nào anh không phẫn nộ chút nào sao? <br> <br>Có! <br> <br>Anh đã nghĩ, sao cô có thể tàn nhẫn đến vậy? Tàn nhẫn đến mức làm hại người để rồi tổn thương chính mình! <br> <br>Nhưng anh lại yêu cô rất nhiều. Anh không thể thuyết phục bản thân mình không yêu cô. Anh không thể coi như cô không tồn tại. Ngày mưa như trút nước ấy, anh tìm được cô trên đường đá. Khi ôm cô vào lòng, anh đã thật sự nghĩ rằng, cứ thế buông xuôi mọi chuyện đi, anh và cô cho dù không có con vẫn sẽ hạnh phúc. <br> <br>Niên Bách Ngạn tự trách mình sâu sắc, hơn nữa còn thầm chửi mắng bản thân. <br> <br>Anh nghĩ mình cao thượng lắm sao? Nghĩ mình chịu rất nhiều ấm ức, nghĩ rằng trong chuyện tình cảm này bản thân mình đã hy sinh quá nhiều? Thực tế là, chỉ riêng chuyện Tố Diệp phải một mình chịu đựng việc sảy thai đã đủ để tim anh đau như dao cắt. <br> <br>So với nỗi đau của cô, anh có sá gì? <br> <br>Anh đã bị giận dữ che chặt hai mắt. Anh quên mất cô là người dám yêu dám hận. Anh quên mất cô đã từng rơi nước mắt xuống người anh và nói: Bách Ngạn… Bách Ngạn! Em yêu anh mất rồi… Phải làm sao đây? <br> <br>Chính anh quên mất, những lời người phụ nữ nói ra lúc ấy mới là chân thật nhất. <br> <br>Tại anh quên mất… <br> <br>Hay là người thật sự chẳng hiểu gì về tình yêu là anh? <br> <br>Thế nên giờ đây, nhìn thấy Tố Diệp như vậy, anh biết cô rất buồn, nỗi đau trong lòng anh còn hơn bị dao kéo cắt qua. <br> <br>Anh đau vì cô đã giấu anh sự thật. Anh ân hận, dằn vặt. Anh giận mình vì những hành vi ngông cuồng lúc trước. Nếu không biết sự thật, có lẽ sẽ chẳng đau đến thế. <br> <br>Là anh nợ cô. Anh nguyện dùng cả cuộc đời này để trả lại. <br> <br>Tố Diệp nằm trong lòng anh một lúc, rất lâu sau mới nói: “Em không giận đâu, họ không biết mà…” <br> <br>“Xin lỗi em!” Niên Bách Ngạn khẽ nói một câu xin lỗi trên đỉnh đầu cô, rồi hôn lên trán cô. <br> <br>Tố Diệp nhìn anh có phần ngạc nhiên, không hiểu vì sao anh lại nói câu ấy. <br> <br>Niên Bách Ngạn không giải thích nhiều. Anh chỉ ghì siết cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô: “Em thích quà to như vậy, hôm nào anh sẽ mua cho em một cái còn to hơn cái này!” <br> <br>Tố Diệp không nhịn được cười. <br> <br>“Em cần mấy thứ to bự ấy làm gì cơ chứ?” Dứt lời, cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình, tiếp tục bóc các món quà khác. <br> <br>Niên Bách Ngạn nhìn theo cái bóng nhỏ xíu của cô, trong đáy mắt là xót xa, là yêu thương. <br> <br>“Ấy? Món quà này lạ quá?” Tố Diệp cầm lấy chiếc hộp lắc lắc. Nó nhẹ tênh. <br> <br>Chiếc hộp được bọc bằng giấy đen, vô cùng nổi bật. Chỉ riêng việc dùng loại giấy này để bọc thôi cũng đã kỳ lạ rồi. Sao đang dưng lại dùng màu đen để bọc quà cưới chứ? <br> <br>Niên Bách Ngạn cầm lấy nó. <br> <br>Tố Diệp lập tức giữ tay anh lại: “Liệu có phải là bom hẹn giờ không?” <br> <br>Niên Bách Ngạn bái phục trí tưởng tượng phong phú của cô: “Có nổ thật cũng banh xác anh trước!” Dứt lời, anh mở gói quà ra. <br> <br>Thấy không còn gì nguy hiểm, Tố Diệp vội vàng giật cái hộp lại: “Để em, để em!” <br> <br>Niên Bách Ngạn phì cười vì cô. <br> <br>Chiếc hộp được mở ra. Bên trong chẳng có món trang sức đá quý nào có giá trị, nhưng thứ bên trong lại khiến Tố Diệp giật nảy mình. <br> <br>“Đây… cũng được tính là quà à? Niên Bách Ngạn! Nhất định là của bạn anh rồi, bạn em chắc chắn không đựng một tờ giấy vào cả một cái hộp thế này đâu.” Tố Diệp huơ huơ chiếc hộp ra trước mặt Niên Bách Ngạn rồi lấy thứ ở bên trong ra. <br> <br>Là một mảnh giấy được gấp lại. <br> <br>Nó yên lặng nằm trong chiếc hộp như một cống phẩm. <br> <br>Niên Bách Ngạn cũng cảm thấy lạ. Anh lấy nó lại, mở ra xem. Tố Diệp cũng thò đầu vào xem. Nét chữ trên mảnh giấy tuy rõ ràng nhưng xiên xẹo, nghiêng ngả, có lẽ là dùng tay trái để viết. <br> <br>Chúc mừng hai người cuối cùng cũng đã gặp lại nhau. Duyên phận… quả là kỳ diệu. Tố Diệp khe khẽ đọc lên. Cô nhăn mặt lại, chớp chớp mắt nhìn Niên Bách Ngạn: “Thế là có ý gì?” <br> <br>Niên Bách Ngạn nhìn dòng chữ trên giấy như đang suy tư chuyện gì. <br> <br>“Cuối cùng cũng gặp lại nhau?” Tố Diệp ngẫm nghĩ: “Dùng câu này để hình dung mối quan hệ của hai chúng ta, sao em cứ cảm thấy là lạ thế nhỉ?” <br> <br>Quan trọng hơn cả là, ai lại vô vị đến mức dùng một câu nói để làm quà? Cứ cho là một câu nói đi thì cũng nên là lời chúc mừng hạnh phúc gì đó chứ? Hoặc cũng có thể là một lời thơ họa ý như Lục Bắc Thần. Chúc mừng hai người cuối cùng cũng đã gặp lại nhau. Duyên phận… quả là kỳ diệu, thế là có ý gì? <br> <br>Niên Bách Ngạn gấp mảnh giấy lại, vỗ nhẹ lên đầu cô: “Có lẽ người ta biết em hay chành chọe với anh, bây giờ đám cưới rồi, hòa thuận rồi, chắc là có ý này đấy.” <br> <br>“Ai hay chành chọe với anh chứ?” Tố Diệp chất vấn. <br> <br>Niên Bách Ngạn giơ cao tay làm bộ đầu hàng: “Tại anh vô cớ sinh sự!” <br> <br>Nói thế còn nghe được. <br> <br>Tố Diệp mím môi cười. <br> <br>Nhưng nghĩ mãi, cô lại lắc đầu: “Em cứ thấy làm sao ấy.” <br> <br>“Em nhạy cảm quá rồi!” Niên Bách Ngạn lại kéo cô vào lòng, khẽ cười. <br> <br>“Cả váy cưới của em cũng bị cắt, anh không thấy lạ sao?” Tố Diệp vẫn còn băn khoăn: “Chưa biết chừng người cắt váy cưới và người tặng tờ giấy này là một đấy. Tâm lý người này chắc chắn có vấn đề, nếu không sao tự dưng lại tặng mảnh giấy chứ? Cả váy cưới nữa, ăn cắp thì thôi, lại phải cắt nát đến mức độ đó, quá đáng sợ!” <br> <br>Niên Bách Ngạn vén mấy lọn tóc của cô ra sau, trêu chọc: “Anh còn tưởng em trời không sợ, đất không sợ chứ!” <br> <br>“Đó là vì người ta không cắt quần áo của anh!” Chủ yếu là xót thôi. Bộ váy cưới đắt như thế cô còn chưa mặc được lần nào, lại còn là của Yêu Yêu cất công mang từ châu Âu về nữa chứ: “Sau này anh đã kiểm tra CTV chưa? Có thấy ai khả nghi không?” <br> <br>Ánh mắt Niên Bách Ngạn chợt tối đi, khiến cô không thể nhìn rõ suy nghĩ của anh. Anh nhẹ nhàng đáp: “CTV không quay được, có lẽ là ai đó ghen tức thôi, đừng làm lớn chuyện lên!” <br> <br>“Cắt váy cưới mà là chuyện nhỏ sao?” Tố Diệp trợn tròn hai mắt: “Để em biết được kẻ nào làm, em vặt trụi tóc của hắn ra mới thôi! Mà em thấy, kẻ này chắc chắn là phụ nữ, nhất định là mấy cô em ong bướm của anh!” <br> <br>Niên Bách Ngạn mặc cho cô chụp mũ lên đầu anh, anh ôm lấy eo cô: “Được được được! Em nghĩ thế nào cũng được. Còn nhiều quà lắm kìa, mau bóc đi! Đừng vì chút chuyện này mà ảnh hưởng tới tâm trạng.” <br> <br>Tố Diệp lườm anh một cái, không nói gì nữa mà tiếp tục đi bóc quà. <br> <br>Niên Bách Ngạn đứng ở chỗ cũ. Bàn tay anh đút trong túi quần, mảnh giấy bị anh siết lại trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vân vê, tâm tư như đang nghĩ về một chuyện gì đó… <br> <br>Vì Niên Bách Ngạn lên kế hoạch cho tuần trăng mật từ sớm, thế nên trước đó một ngày, họ phải về nhà cậu mợ. <br> <br>Thời buổi này, phong tục về nhà cũng không còn nhiều nữa, nhưng Phương Tiếu Bình vẫn bắt đầu gói sủi cảo từ sớm, rồi hấp sủi cảo. Tố Đông cũng luôn chân luôn tay trong bếp. Khi chuông cửa vang lên, ông vận tạp dề, thò đầu ra: “Tố Khải! Ra mở cửa con!” <br> <br>Hôm nay cũng là ngày hiếm hoi Tố Khải được nghỉ. Cậu ăn mặc rất thoải mái, đang bày đĩa hoa quả. Nghe thấy vậy, cậu nhanh chóng ra mở cửa. <br> <br>Tố Diệp chạy ùa vào nhà, vui vẻ nói: “Mùi cá chép kho tàu thơm quá đi! Nhất định là kiệt tác của cậu rồi!” <br> <br>“Mau đưa em lì xì đây!” Tố Khải chìa tay ra. <br> <br>“Tại sao phải đưa em lì xì?” <br> <br>“Ngày trước lễ cưới em bận quá quên khuấy mất việc lấy lì xì, giờ đòi bù!” <br> <br>Tố Diệp nghe xong sướng rơn: “Qua rồi là thôi!” <br> <br>Tố Khải lườm cô: “Tráo trở!” <br> <br>Tố Đông ngó đầu ra ngoài, cười ha ha: “Mau rửa tay đi! Hôm nay cậu làm toàn món con thích đấy. Ấy, Bách Ngạn đâu? Sao có mình con vậy?” <br> <br>“Anh ấy đang đỗ xe!” Tố Diệp cầm một quả táo lên, nhai rồn rột. <br> <br>Đang nói thì Niên Bách Ngạn đi vào, tay xách túi lớn túi nhỏ. <br> <br>“Ông xem con cái nhà kìa! Chỉ mải mê chạy về nhà mình thôi, bắt Bách Ngạn xách đồ!” Phương Tiếu Bình nhìn thấy cảnh ấy, lắc đầu khó xử. <br> <br>Tố Diệp mím môi, đang định tới giúp thì Niên Bách Ngạn cười nói: “Được rồi tiểu tổ tông, em nghỉ ngơi đi!” <br> <br>Tố Diệp nhàn rỗi ngồi xuống sofa. <br> <br>“Con ấy à, rồi bị Bách Ngạn chiều hư thôi!” Phương Tiếu Bình đón lấy mấy thứ Niên Bách Ngạn mang tới, mở ra xem rồi thở dài: “Lại mua lắm đồ cho cậu mợ rồi. Thường ngày con đã mua nhiều lắm rồi, sau này về nhà chơi không được mua đồ nữa đấy.” <br> <br>Niên Bách Ngạn cười khẽ. <br> <br>“Trông Bách Ngạn ấy rồi hai đứa tự nhìn lại mình đi!” Phương Tiếu Bình nói. <br> <br>“Hai bọn con làm sao ạ?” Tố Diệp và Tố Khải đồng thanh hỏi. Hai người ngơ ngác nhìn nhau. Sao đang yên đang lành lại bị mắng? <br> <br>Tố Đông cười lớn, đi từ trong bếp ra, dáng vẻ của một đầu bếp đích thực: “Hai đứa ấy à, mỗi đứa chỉ cần hiểu chuyện bằng một nửa Bách Ngạn là tốt lắm rồi!” <br> <br>“Dạ! Con đi dọn bàn giúp bố!” Tố Khải tươi cười, đứng dậy đi vào bếp. <br> <br>Tố Diệp vẫn còn nửa quả táo trong tay, nhất thời không biết nên tiếp tục vô tư ngồi ăn hay bỏ xuống ngoan ngoãn đi làm việc. Cuối cùng Phương Tiếu Bình đã giải cứu cô: “Sủi cảo được rồi này, vào vớt sủi cảo đi!” <br> <br>“Có tục lệ gì ạ?” Tố Diệp đi vào trong bếp. <br> <br>Phương Tiếu Bình đứng bên cạnh cô, chỉ vào nồi sủi cảo: “Người phương Bắc chúng ta có phong tục, ngày con gái mới cưới chồng về nhà mẹ sẽ vớt sủi cảo. Chỉ được vớt một muôi. Số mà con vớt sẽ mang về nhà chồng. À, con thì mang thẳng về nhà là được rồi!” <br> <br>“Rắc rối vậy ạ? Ăn hết ở đây luôn cũng được mà.” Tố Diệp nói rồi định vớt. <br> <br>“Số lượng sủi cảo vớt được cũng có yêu cầu đấy!” Phương Tiếu Bình lẩm bẩm: “Vớt được số lẻ thì sau này sẽ sinh con trai, vớt được số chẵn thì sẽ sinh con gái.” <br> <br>Bàn tay Tố Diệp chợt khựng lại. <br> <br>“Sao thế? Mau vớt đi chứ!” Phương Tiếu Bình hoàn toàn không biết chuyện cô từng có con. Thấy cô ngẩn ngơ đứng đó, bà thúc giục: “Con muốn có con trai thì vớt số lẻ, mà muốn có con gái thì vớt số chẵn.” <br> <br>Tố Diệp bỗng cảm thấy cổ họng mình đau thắt lại. Cô nắm chặt cái vợt trong tay, buông xuống cũng không được, mà vớt cũng không xong. Đang nghĩ bụng định bảo mợ là thôi thì có một bàn tay lớn từ phía sau nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Trên đỉnh đầu vang lên một thanh âm dễ nghe: “Cùng vớt nhé!” <br> <br>Cô bất ngờ quay đầu lại. <br> <br>Đối diện là đôi mắt đang mỉm cười của Niên Bách Ngạn. <br> <br>Trái tim như bị ai khẽ cứa dao qua, đau nhói. Nhưng chẳng mấy chốc hơi thở của anh như một liều thuốc, nhẹ nhàng phủ lên vết thương của cô làm nó ấm áp trở lại. <br> <br>“Anh ở bên em!*” Anh lại nhấn mạnh thêm lần nữa. <br> <br>*Câu này còn có một nghĩa khác: Anh làm cùng em! <br> <br>Giống như đang nói chuyện vớt sủi cảo, lại giống như đang nói chuyện con cái. <br> <br>Sống mũi Tố Diệp chợt cay cay. <br> <br>Phương Tiếu Bình không biết giữa họ đã xảy ra vô vàn chuyện. Thấy Niên Bách Ngạn đi vào, bà liền nói: “Vừa nhìn là biết nóng lòng muốn làm bố. Được rồi, hai đứa cùng vớt đi!” <br> <br>Tố Diệp nhìn đi chỗ khác, cắn chặt môi. <br> <br>Niên Bách Ngạn không nói gì, chỉ nắm tay cô cùng vớt sủi cảo. <br> <br>Chiếc vợt hớt lên được mấy viên sủi cảo. Phương Tiếu Bình vội vàng đếm. Còn Tố Diệp, cô cảm thấy trái tim mình cũng đang đập điên cuồng, có một chút hy vọng đang manh nha nảy nở. <br> <br>“Bảy viên, là số lẻ đấy!” Phương Tiếu Bình cười giòn tan, vội vàng lấy đĩa đổ ra. <br> <br>Tố Khải nghe thấy cũng chen vào: “Ơ, thế nếu lần đầu tiên mà đã sinh đôi thì sẽ thể hiện số lượng sủi cảo thế nào ạ?” <br> <br>“Có chuyện của con ở đây sao! Mau đi sắp đũa đi!” Phương Tiếu Bình nạt cậu. <br> <br>Tố Diệp vẫn im lặng, nhìn chằm chằm chiếc đĩa sủi cảo, ngẩn ngơ. Phương Tiếu Bình thấy cô là lạ, bèn huých vào người Niên Bách Ngạn: “Này, nó sao thế?” <br> <br>Niên Bách Ngạn mỉm cười: “Cô ấy thích con gái!” <br> <br>“Ha, cái này cũng chỉ là hình thức thôi! Con coi là thật đấy à?” Phương Tiếu Bình kéo tay Tố Diệp lại, nét mặt tươi cười: “Sự nghiệp của Bách Ngạn thành công như thế, kiểu gì cũng phải có một đứa con trai để kế nghiệp, phải không? Thích con gái thì sinh thêm đứa nữa!” <br> <br>Niên Bách Ngạn giơ tay ôm lấy vai cô, hơi dùng lực một chút. Tố Diệp hiểu ý của anh. Cô đè nén sự chua xót trong lòng xuống, gượng cười: “Sinh hai đứa đâu có dễ như vậy? Bọn con đều không phải con một.” <br> <br>“Không phải con một có sao đâu. Ra nước ngoài sinh. Bách Ngạn nghĩ cách là được mà, đúng không Bách Ngạn?” Phương Tiếu Bình nhìn Niên Bách Ngạn. <br> <br>Niên Bách Ngạn vẫn cười nhẹ nhàng: “Dạ, đúng!” <br> <br>Tố Đông rửa tay đi vào, gọi một câu dõng dạc: “Ăn cơm thôi! Vừa ăn vừa trò chuyện!”