Quyển 11 - Chương 508: Vậy là đáng rồi
<br><br>Quyển 11 - Chương 508: Vậy là đáng rồi<br><br><br>Thiên đường trông như thế nào? <br> <br>Giống như đại đa số người Trung Quốc, Tố Diệp không có tín ngưỡng tôn giáo, nhưng vì mẹ và sống ở nước ngoài đã lâu, cô vẫn luôn giữ một thái độ thành kính đối với văn hóa tôn giáo. <br> <br>Lúc ở nước ngoài, cô từng đi ngang qua một nhà thờ. Lúc đó đã quá thời gian làm lễ Misa, thế nên trong nhà thờ trống trải không một bóng người. Chỉ có một vị nữ bước tới, nở nụ cười ấm áp. <br> <br>Cô nhìn tượng thiên sứ và bốn góc cửa sổ hình vòng cung trên đầu, nhìn chúa Giesu bị đóng đinh trên giá chữ thập ngay giữa giáo đường. Rất nhiều ngọn nến trắng đung đưa tạo ra thứ ánh sáng làm cho bầu không khí thêm êm dịu và yên bình. <br> <br>Lúc ấy, cô ôm trong lòng tất cả oán hận đối với nhà họ Diệp, nhưng khoảnh khắc bước chân vào nơi linh thiêng đó, trái tim, dường như cũng bình yên hơn rất nhiều. <br> <br>Vị nữ tu nói với cô rằng: Sắp đến với thiên đường, người có đức tin có phúc rồi. <br> <br>Khi đó, cô không hiểu được sức mạnh của đức tin. <br> <br>Nhưng giờ phút này đây, khi đứng tại Uyuni, dưới chân là hình ảnh bầu trời xếp chồng, cô bỗng cảm thấy lần đầu tiên mình được cảm nhận trời và đất ở khoảng cách gần như vậy. Tựa như con người có vĩ đại thế nào, khi đứng trước tự nhiên cũng sẽ cảm thấy mình trở nên nhỏ bé vô cùng. <br> <br>Đức tin, không đơn thuần là một sự nể sợ đối với Thượng đế. Hơn cả, nó còn là sự tôn trọng cùng cảm động đối với mẹ tự nhiên vĩ đại và tồn tại thực sự trên thế gian này. Sự rung động này là đức tin tâm hồn mang lại, vượt trên sự cảm động, thương cảm thông thường. <br> <br>Nơi đây chính là thiên đường. <br> <br>Tố Diệp yên lặng đi về phía trước. Tấm voan mỏng siêu dài trải lên mặt hồ muối, đổ bóng xuống gợn sóng lăn tăn. Sau đó, cô cũng cởi hẳn giày ra, dạo bộ bằng chân trần tại vùng đất thần thánh này. <br> <br>Cô chỉ còn nghe được nhịp thở của bản thân mình. <br> <br>Đội chụp ảnh của Boris không đi theo từng bước một. Họ luôn đứng cách một khoảng nhất định, nhưng những ống kính dài ngắn thì được thay đổi liên tục. <br> <br>Ban đầu Tố Diệp cảm thấy cứ có một ống kính đi theo mình tạo cảm giác kỳ lạ. Sau đó cô mới phát hiện nơi này quá rộng lớn, đến nỗi kể cả có một nhóm người đang đứng cách đó không xa thì khung cảnh trắng xóa mênh mông cũng đã xua tan sự căng thẳng này. <br> <br>Ngày này, mặt hồ muối trống trải vô cùng. <br> <br>Không có bất kỳ du khách nào. <br> <br>Tố Diệp quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn đứng cách mình mấy bước chân. <br> <br>Anh ăn mặc chuẩn mực nhưng không cứng nhắc. <br> <br>Tháng năm ở nơi đây không nóng quá mức, nhiệt độ vừa vặn, đến nỗi áo quần trên người anh trông đầy ung dung và tự nhiên. Mặt hồ in bóng hình anh, cao lớn, uy nghiêm. Trông anh lại càng thêm tuấn tú, tao nhã. <br> <br>Khoảnh khắc này, Tố Diệp bỗng nhiên thấy thật cảm động. <br> <br>Đời người sẽ gặp gỡ rất nhiều người, cũng sẽ bỏ lỡ rất nhiều người. Có những người chỉ đi lướt qua nhau, cũng có những người chỉ nắm tay nhau một chút. Trong vận mệnh mơ hồ, dường như số phận đã định sẵn, rằng ta sẽ phải chờ đợi một con người như vậy. <br> <br>Tình cảm tới quá sớm dễ thất bại nửa chừng, tình yêu đến quá muộn dễ toi công uổng phí. Còn anh và cô, đã gặp nhau đầy bất ngờ như vậy, không sớm cũng không muộn. <br> <br>Rồi sẽ có một người sưởi ấm những tháng năm của bạn, để những ngày tháng ấy trở nên khác biệt. Tố Diệp cảm thấy mình đợi được rồi. Người này chính là Niên Bách Ngạn, không thể là ai khác. <br> <br>Niên Bách Ngạn đi tới trước, nhẹ nhàng ôm lấy cô. <br> <br>Giữa trời đất này, cô đẹp đến nỗi khiến anh phải nín thở. Cô trong bộ váy cưới trắng toát, cũng giống như vị thần bước vào lễ đường đám cưới hôm ấy, trở thành giấc mơ tuyệt diệu nhất. <br> <br>“Có thích nơi đây không?” Anh vòng tay qua eo cô, bờ môi nhẹ nhàng áp bên tai cô. <br> <br>Tố Diệp khẽ tựa vào lòng anh, cảm nhận nguồn sức mạnh an toàn và mạnh mẽ của lồng ngực ấy. Cô gật đầu, chân thành nói: “Em thích!” <br> <br>Cũng may, cô và anh đều đã tới đây. <br> <br>Tình yêu vốn dĩ rất trong sáng. Thứ tình cảm đầu tiên nảy nở trên thế gian này chính là tình yêu, là thứ tình cảm sơ khai Adam và Eva mang cho loài người. Nhưng hàng ngàn hàng vạn năm trôi qua, sự thuần khiết của tình yêu đã bị rất nhiều thứ bao bọc, giấu giếm. Xã hội hiện đại bây giờ, tình yêu cũng đã pha trộn quá nhiều phù phiếm, xa xỉ. <br> <br>Chỉ có tại đây, ở nơi bầu trời được soi chiếu, ở nơi gần nhất với thiên đường, con người mới thật sự tự hỏi cõi lòng mình, mới thật sự cảm nhận được bản chất thực sự của tình yêu. <br> <br>Vì nơi đây đơn thuần đến không thể đơn thuần hơn. Tất cả những lợi ích, tất cả những nghi kỵ, tất cả những dao động đều sẽ tan thành mây khói. <br> <br>Niên Bách Ngạn thu tay lại, khẽ nói: “Thích là được rồi!” <br> <br>Cô quay đầu nhìn anh. Ánh mắt anh cũng sáng lên một sự mê hoặc. <br> <br>Niên Bách Ngạn bèn cúi đầu, hôn thật sâu lên đôi môi cô. <br> <br>Đội chụp của Boris ghi chép lại từng chút một cả hành trình của họ. <br> <br>Trời đất này dường như sinh ra để dành cho họ. Khi hai người họ ôm nhau, vạn vật trên thế gian tựa hồ đều say sưa theo. Camille ở bên trầm trồ ngưỡng mộ: Chụp cho nhiều cặp vợ chồng mới cưới như vậy, hôm nay tôi mới thật sự hiểu ra thế nào gọi là xứng đôi vừa lứa. <br> <br>Thế giới của hai người họ là một chỉnh thể mà bất kỳ ai cũng không thể xen vào… <br> <br>Đêm khuya đa tình, thanh vắng, tĩnh mịch. <br> <br>Trên giường là bóng hình quấn quýt rất lâu của hai con người. <br> <br>Nhiệt độ căn phòng tăng lên nhanh chóng. <br> <br>Cơ thể cô gái bị người đàn ông nhào nặn thành đủ mọi kiểu dáng như một nhúm mỳ vắt. <br> <br>Cô không đè nén được lòng mình. Thanh âm yêu kiều hòa vào hơi thở khản đục của người đàn ông. Cuối cùng, một tấm màn che rơi xuống. <br> <br>Niên Bách Ngạn mãi không chịu rút lui. Anh vẫn ở trên cô, cảm nhận sự run rẩy và hơi thở mê muội ấy. <br> <br>Rất lâu sau, anh lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Tố Diệp, hôn nhẹ lên môi cô đầy trân trọng. <br> <br>Tố Diệp nhắm mắt lại, trái tim vì màn vận động kịch liệt vừa rồi vẫn chưa thể bình ổn. Cô áp chặt lên ngực anh. Trái tim của hai con người rất gần, rất gần nhau. <br> <br>Mái tóc dài dính vào má như lớp rong biển. <br> <br>Được ngón tay dài của anh gạt đi. <br> <br>Nụ hôn của anh trở nên dịu dàng, quyến luyến, không còn cuồng dã, nhấn chìm như ban nãy. <br> <br>“Mệt quá…” Cô mềm oặt giọng, kháng nghị, thanh âm bất lực như một con thú nhỏ. <br> <br>Tiếng cười của Niên Bách Ngạn khẽ vang lên trên đỉnh đầu. <br> <br>Tố Diệp hơi mở mắt ra. Cô nhìn được đến ngực anh, khẽ cựa mình: “Anh ra ngoài đi!” <br> <br>Nhưng anh càng ôm cô chặt hơn, quét môi lên má cô: “Không muốn!” <br> <br>Cô càng cảm nhận được nhiệt độ của anh. <br> <br>Nóng bỏng như lửa, thiêu đốt cả đôi mắt cô. <br> <br>Không hiểu sao, sống mũi Tố Diệp chợt cay xè, khóe mắt ửng đỏ, rồi nước mắt cứ thế chảy xuống một cách bất thình lình. <br> <br>Có một giọt lăn xuống cánh tay Niên Bách Ngạn. Anh nhận ra, ngẩng đầu, xoay mặt cô lại. Thấy cô khóc, anh ngạc nhiên vô cùng. Anh giơ tay lau nước mắt cho cô: “Anh làm em đau phải không?” <br> <br>Tố Diệp lắc đầu. <br> <br>Niên Bách Ngạn có phần hoảng hốt, chẳng hiểu vì sao bỗng dưng cô lại bật khóc. Anh bèn nói: “Được được được! Anh ra ngoài đây!” <br> <br>Vậy mà Tố Diệp lại siết chặt anh, để giữ lấy hơi ấm ấy. <br> <br>“Diệp Diệp…” Niên Bách Ngạn chẳng hiểu chuyện gì. Cô khóc khiến anh vừa xót xa lại vừa bối rối. <br> <br>Tố Diệp thút thít: “Em nhớ lại anh cũng từng tốt với người phụ nữ khác như vậy, em chợt muốn khóc.” <br> <br>Cô biết không nên nhắc lại chuyện cũ, mấy chuyện quá khứ của anh. Ai mà không có quá khứ? Hơn nữa một người đàn ông như anh, có quá nhiều phụ nữ chủ động bám riết, anh lại chẳng phải Liễu Hạ Huệ. Cô cảm thấy mình chẳng mấy quan tâm. Nhưng chính vào lúc nãy, khi qua cơn triền miên, anh đối xử với cô dịu dàng như vậy, cô liền nhớ tới Bạch Băng. nhớ tới có thể khi hai người họ ngủ với nhau cũng đã từng tình cảm như thế này, tim cô lại nhói đau. <br> <br>Niên Bách Ngạn ngẩn người. <br> <br>Một lúc sau, anh ôm chặt lấy cô, khẽ nói một câu: “Xin lỗi em!” <br> <br>Những chuyện đã qua anh không thể thay đổi. Nếu được gặp cô sớm hơn một chút, thì điều những điều hoang đường ấy đã không tồn tại. Anh biết rõ chuyện này là không công bằng đối với Tố Diệp. Đổi lại là anh, chỉ cần nghĩ tới chuyện Tố Diệp đã từng tươi cười tình cảm với Tưởng Bân, đã từng nũng nịu trong lòng anh ta, anh cũng phát điên. <br> <br>Vì đã từng có quá khứ, thế nên anh không thể an ủi Tố Diệp một cách đường hoàng. <br> <br>Ngoài việc không ngừng nói lời xin lỗi, dường như anh chẳng thể nói thêm điều gì. <br> <br>“Còn cả Joey nữa…” Tố Diệp nức nở: “Anh còn cười với cô ta, cười dịu dàng như thế, anh…” <br> <br>Những lời sau đó đã bị nụ hôn của Niên Bách Ngạn chặn đứng. <br> <br>Yêu thương và xúc động. <br> <br>Ngón tay Tố Diệp bấu chặt vào bả vai rộng lớn của người đàn ông. <br> <br>Rất lâu sau, Niên Bách Ngạn mới ngẩng đầu lên, vuốt ve gương mặt cô, nhìn cô nói: “Diệp Diệp! Anh không yêu họ!” <br> <br>Cô đang lo lắng, đang quan tâm tới chuyện tình cảm này. Đây là chuyện tốt. Nhưng anh không muốn nhìn thấy cô khóc. <br> <br>Tố Diệp khẽ mím môi, đôi mắt vẫn còn long lanh nước nhưng cô mỉm cười: “Em biết!” <br> <br>Cô thừa nhận, Uyuni đúng là một nơi thần kỳ. Nó đã giải phóng tất cả những gì tận đáy lòng cô không dám thừa nhận, tất cả những tình cảm cô không dám đối mặt. Bao lo lắng, do dự, kiềm chế của cô đều đã được xua tan trong khoảnh khắc nhìn thấy anh từ từ bước về phía mình giữa hồ muối bao la. Cô đã biết rõ mình yêu người đàn ông này đến thế nào. Cô không thể rời xa anh, như cá không thể rời xa nước vậy. <br> <br>Trong đôi mắt Niên Bách Ngạn, cô nhìn thấy tình yêu của anh dành cho mình. Tuy rằng, đến tận bây giờ anh vẫn chưa từng nói một chữ yêu nào với cô, nhưng cô đã tin rồi. Cô cảm thấy, mình nguyện tin anh thêm một lần. <br> <br>“Đồ ngốc!” Thấy cô cười, trái tim Niên Bách Ngạn cũng như được hạ xuống. Anh hôn khẽ lên trán cô. <br> <br>Tố Diệp nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Cô đúng là ngốc mà, ngốc đến nỗi chỉ muốn yêu anh. <br> <br>“Diệp Diệp!” Anh khẽ gọi tên cô. <br> <br>Cô mở mắt ra. <br> <br>Niên Bách Ngạn nhìn cô bằng ánh mắt ôn hòa: “Đừng trốn tránh bác sỹ nữa, được không?” <br> <br>Ánh mắt Tố Diệp hơi ngẩn ra. <br> <br>“Đương nhiên, anh không có ý ép buộc em. Anh chỉ muốn nói với em rằng, bất luận trong hoàn cảnh nào, anh cũng sẽ ở bên cạnh em.” Niên Bách Ngạn nói với ngữ khí khẳng định. <br> <br>Tố Diệp cụp mắt xuống, cắn môi. <br> <br>Niên Bách Ngạn giơ tay lên, vuốt nhẹ lên hàng mi của cô, rồi đặt lên một nụ hôn. <br> <br>Nó làm bỏng trái tim cô, khiến cô khẽ run lên. <br> <br>Hồi lâu không thấy cô trả lời, Niên Bách Ngạn cũng không ép buộc nữa, anh vỗ lên vai cô: “Được rồi! Đừng nghĩ nhiều nữa! Coi như anh chưa nói gì!” Chuyện này dẫu sao cũng phải cam tâm tình nguyện mới được. Anh không muốn mang danh nghĩa tình yêu làm cô ngày nào cũng sống trong đau khổ. <br> <br>“Anh bế em đi tắm nhé?” Anh chuyển sang đề tài khác. <br> <br>Hơi thở của anh phả vào tai cô, nóng hổi. <br> <br>Tố Diệp ngước mắt lên nhìn anh, khẽ đáp: “Em đồng ý!” <br> <br>Niên Bách Ngạn sững sờ. <br> <br>“Em đồng ý đi khám bác sỹ!” Cô bổ sung cả câu đầy đủ. <br> <br>Nụ cười tan ra trên gương mặt Niên Bách Ngạn. Anh đau lòng ôm lấy cô: “Được!” <br> <br>Tố Diệp nằm trong lòng anh, cảm nhận thân nhiệt của anh. <br> <br>Bách Ngạn! Anh biết không? Vì đó là anh, nên em chấp nhận cam tâm tình nguyện. Nếu ông trời thật sự tuyên án tử hình với em, em cũng sẽ đợi anh lên tiếng. Nếu anh nói anh còn cần em, em sẽ ở lại bên cạnh anh. Nếu một ngày anh cảm thấy chán ghét, mệt mỏi, không còn yêu em nữa, em cũng sẽ rời xa mà không oán trách gì. Vì anh đã mang tới cho em quãng thời gian tươi đẹp nhất, vì anh đã để em được cảm nhận niềm hạnh phúc của một người phụ nữ. Thế nên, vậy là đáng rồi!