Quyển 12 - Chương 515: Tôi nhất định sẽ ép anh phải hứng thú
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 12 - Chương 515: Tôi nhất định sẽ ép anh phải hứng thú
<br><br>Quyển 12 - Chương 515: Tôi nhất định sẽ ép anh phải hứng thú<br><br><br>Đường đua quốc tế tại Thượng Hải. <br> <br>Giải đua công thức 1 đã chính thức khởi tranh vào ngày hôm nay. Và cũng chính trong ngày này, khu Gia Định trở thành địa điểm náo nhiệt nhất. <br> <br>Chỗ nào cũng có thể thấy các cảnh sát mặc cảnh phục bảo vệ cùng các cảnh sát ngầm trong vòng hơn 2 km2 xung quanh khu vực đua xe chính. <br> <br>Đường đua của giải công thức 1 có độ dài khoảng 5.3 km, thiết kế nổi tiếng theo hình chữ “Thượng”, phù hợp với quan niệm cố hữu của người Trung Quốc: Phát triển không ngừng (Chưng chưng nhật thượng). Các thiết kế đường cong với các góc độ khác nhau đã trở thành lý do quan trọng để đường đua quốc tế tại Thượng Hải có thể sánh ngang với các đường đua cấp thế giới, trở thành đường đua có tính thách thức nhất thế giới. <br> <br>Đường đua bao gồm khúc giảm tốc và khúc tăng tốc. Khúc giảm tốc cần các tay đua sau khi khởi động hết sức mình sẽ lập tức giảm tốc độ của xe từ 300 km/h xuống còn 90 km/h khi tham gia thi đấu. Còn khúc tăng tốc yêu cầu tay đua nhanh chóng tăng tốc độ của xe từ 150 km/h lên đến 260 km/h. Thiết kế đoạn đường này yêu cầu khả năng kiểm soát và khả năng phản ứng của các tay đua, thậm chí còn là bản năng. Tính năng của xe đua cũng là những thử thách cực lớn. <br> <br>Còn chưa tới giờ vậy mà trên khán đài địa hình dốc của đường đua, khán giả có mặt đông đảo. <br> <br>Khán đài cố định và khán đài lộ thiên có mái che được thiết kế theo hình cánh sen, sức chứa khoảng 200.000 người, và hiển nhiên, không còn lại quá nhiều chỗ trống. Các khán đài chính phụ, trung tâm chỉ huy đường đua, khu vực sinh hoạt của đội đua cùng với trạm sửa chữa đều đang thực hiện công việc của mình. Trung tâm tin tức đã bắt đầu ghi hình trực tiếp toàn bộ cuộc đua. Đài truyền hình, các báo đài, tạp chí cùng phóng viên của các báo mạng cũng đã có mặt ở đây từ rất sớm, tìm được một vị trí tốt nhất để đưa tin. <br> <br>Các nhà tài trợ làm việc ở rất nhiều lĩnh vực, ai cũng là những doanh nhân xuất sắc. <br> <br>Duy chỉ có nhà tài trợ lớn nhất là không xuất hiện tại chỗ ngồi dành cho khách quý. Rất nhiều phóng viên đều đang bàn tán xem ai mới là nhà tài trợ lớn nhất cho giải đua lần này. Kể cả phía tổ chức cũng giữ kín như bưng, luôn né tránh không trả lời các câu hỏi muốn tìm hiểu rõ ngọn ngành của đám phóng viên. <br> <br>Tại khu vực chuẩn bị của các tay đua, các kỹ sư đang căng thẳng, bận rộn. <br> <br>Niên Bách Tiêu đã mặc đồng phục lên người, sẵn sàng tới thời điểm xuất phát. <br> <br>Niên Bách Ngạn, Kỷ Đông Nham và Tố Diệp đương nhiên cũng đã vội tới nơi. <br> <br>Sau khi nhìn thấy Niên Bách Tiêu, Tố Diệp bước lên vỗ vai cậu ta, quan sát từ trên xuống dưới rồi giơ ngón cái ra trước mặt cậu ta: “Không tồi! Bộ quần áo này hợp với em đấy, rất đẹp trai!” <br> <br>Niên Bách Tiêu vẫn mang cái điệu bộ thiếu nghiêm túc: “Em trước giờ vẫn đẹp trai mà!” <br> <br>Sau khi nghe xong, Kỷ Đông Nham cười giòn tan: “Em mà nhuộm tóc nữa thì các cô gái trên kia phấn khích hết cả mất!” <br> <br>Niên Bách Tiêu nhún vai, không tỏ rõ ý kiến. Cậu đưa mắt nhìn Niên Bách Ngạn im lặng đứng bên cạnh, sau đó lại quay sang Kỷ Đông Nham, hắng giọng, dài giọng nói bằng thứ tiếng Anh lưu loát: “Này! Hai nhà tài trợ lớn nhất này không lên ngồi trên hàng ghế đại biểu, tới chỗ em định gây thêm phiền phức gì?” <br> <br>Người nào suy nghĩ sâu một chút là có thể nghe ra ý quan tâm trong lời nói của Niên Bách Tiêu. <br> <br>Kỷ Đông Nham liếc nhìn Niên Bách Ngạn rồi đáp lại Niên Bách Tiêu: “Em gấp gì chứ? Có người thích khiêm tốn!” <br> <br>Niên Bách Tiêu thấy vậy, định nói gì lại thôi. <br> <br>Tố Diệp nhìn giờ rồi bước tới đập vào cánh tay Niên Bách Tiêu: “Này! Sắp tới giờ thi đấu rồi đấy!” <br> <br>Lúc này Niên Bách Ngạn mới có phản ứng lại, đứng dậy. <br> <br>Niên Bách Tiêu nhìn về phía anh. <br> <br>Anh không quay về chỗ ngồi dành cho khách mà đi về phía cậu, dừng bước trước mặt cậu, hơi nhíu mày, sắc mặt nặng nề. <br> <br>Tố Diệp và Kỷ Đông Nham không ai nói gì, chỉ đứng quan sát cảnh này. <br> <br>Rất lâu sau, Niên Bách Ngạn mới khẽ thở dài, vỗ bàn tay lớn lên vai Niên Bách Tiêu: “Trên đường đua đừng chỉ mải tạo dáng, quan trọng nhất là an toàn!” <br> <br>Anh nói ngắn gọn, nội dung cũng rất ít, nhưng bao hàm nỗi lo lắng và căng thẳng của một người thân. <br> <br>Khoảnh khắc ấy, Tố Diệp chợt xúc động. <br> <br>Niên Bách Ngạn một người quá thành công trong sự nghiệp nhưng lại mang một đặc trưng của đại đa số đàn ông Trung Quốc: Không giỏi bộc lộ tình cảm trong lòng. Từ sự phản đối quyết liệt ban đầu của anh đối với việc Niên Bách Tiêu gia nhập đội xe cho tới sự thỏa hiệp bây giờ, tất cả đều biến chuyển trong lặng lẽ. Anh không nói nhiều dù chỉ một câu, cũng chẳng giải thích dài dòng. Điều duy nhất anh hy vọng chính là em trai mình bình an vô sự. <br> <br>Cũng là người thân, Tố Diệp có thể hiểu được tâm trạng của Niên Bách Ngạn lúc này. <br> <br>Sự thỏa hiệp của anh sao không phải là một cách biểu đạt chứ? <br> <br>Còn Niên Bách Tiêu, tình cảm trước đây của cậu dành cho Niên Bách Ngạn rất phức tạp. Cậu oán hận Niên Bách Ngạn, nhưng lại không chịu được những hiểu lầm và đả kích của mọi người dành cho anh. Còn lần này khi thấy Niên Bách Ngạn đồng ý, quả thực cậu đã rất bất ngờ. <br> <br>Sự tài trợ lần này của Niên Bách Ngạn lại càng quá sức tưởng tượng của Niên Bách Tiêu. <br> <br>Thế nên, một Niên Bách Tiêu từ lâu đã quen với việc chống đối lại anh bỗng chốc chẳng biết phải đối mặt với anh trai mình thế nào. Cũng may giải đua đang tới gần, cậu phải luyện tập thường xuyên, nên mới có thời gian để suy nghĩ lại mối quan hệ giữa mình và Niên Bách Ngạn. <br> <br>Nghe xong lời dặn dò của Niên Bách Ngạn, khóe môi cậu chợt giật giật. Nhưng rồi cậu nhanh chóng hừ một tiếng, rõ ràng không phải thái độ thờ ơ bắng nhắng của ngày trước. <br> <br>“Anh! Em làm được mà!” Cậu nói tiếng Trung, chữ nào chữ nấy rõ ràng: “Em đua xe, đẹp trai hơn anh!” <br> <br>Tố Diệp đứng bên cạnh cười thầm trong lòng. <br> <br>Cái thằng bé Niên Bách Tiêu này giống Niên Bách Ngạn y như đúc. Rõ ràng là rất mong nghe được mấy lời động viên của anh trai, cuối cùng vẫn cứng miệng. Hai người này không hổ là anh em. <br> <br>Niên Bách Ngạn cũng cười khẩy: “Nhóc con!” <br> <br>Niên Bách Ngạn tung tẩy chiếc mũ bảo hiểm, nụ cười hiện lên trong ánh mắt hoàn toàn xuất phát từ nội tâm. <br> <br>Tố Diệp chen lên trước: “Này Niên Bách Tiêu! Em nhớ kỹ, tuyệt đối đừng có mà thuê thê thảm quá, nếu không anh trai em với Kỷ Đông Nham đổ tiền vào thành công cốc đấy. Họ đập toàn tiền bạc thật cả đấy!” <br> <br>Niên Bách Tiêu nhướng mày: “Chị có tài trợ không?” <br> <br>Tố Diệp xấu hổ: “Chị không có tiền!” <br> <br>Niên Bách Tiêu nhìn anh: “Anh! Lấy vợ ở Trung Quốc, chẳng phải vợ quản tiền nong sao?” <br> <br>Niên Bách Ngạn phì cười. <br> <br>Kỷ Đông Nham đứng bên nhìn thấy cảnh ấy, uể oải xen ngang một câu: “Bách Tiêu nói đúng đấy! Tiểu Diệp à! Tốt nhất là em nên quản cho chắc ví tiền của chồng mình đi, nếu không một ngày nào đó anh ta tay trắng thì em chỉ có nước uống gió Tây Bắc thôi!” <br> <br>Niên Bách Ngạn nhìn Kỷ Đông Nham, trong ánh mắt ánh lên một nụ cười mơ hồ bất định. <br> <br>Tố Diệp thì nhăn mặt, nhằm vào Kỷ Đông Nham: “Sao mấy lời nói ra từ miệng anh khó nghe thế hả?” <br> <br>Niên Bách Tiêu giải thích: “Anh ấy ghen tỵ chị lấy anh em.” <br> <br>Câu nói ấy làm cả Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham đều sững người, chỉ có mình Tố Diệp là đau ruột. Cô chỉ vào mặt Kỷ Đông Nham, cười sằng sặc, sau đó vỗ vỗ cánh tay Niên Bách Ngạn: “Xin lỗi anh nhé! Em thật sự không biết hai người lại có gian tình.” <br> <br>Niên Bách Ngạn nhìn Niên Bách Tiêu chẳng biết nên nói gì, cả Kỷ Đông Nham cũng nín lặng. <br> <br>“Kỷ Đông Nham! Anh phải nói sớm cho em biết anh và Bách Ngạn yêu nhau thật lòng chứ. Em thề, em tuyệt đối không làm kẻ thứ ba.” Tố Diệp bắt đầu đùa bỡn. <br> <br>Niên Bách Tiêu chẳng hiểu chuyện gì với chuyện gì: “Ai có gian tình với ai cơ?” <br> <br>Nghe được câu ấy, Tố Diệp lại cười đến nỗi không đứng thẳng người lên được. <br> <br>Niên Bách Ngạn nhìn cậu, thở dài ngao ngán, nói với vẻ chân thành: “Sau khi giải đua kết thúc, em phải quay về Bắc Kinh. Anh sẽ tìm cho em một giáo viên tiếng Trung chuyên nghiệp.” <br> <br>“Rốt cuộc em làm sao chứ?” Niên Bách Tiêu cảm thấy thời gian gần đây tiếng Trung của cậu tiến bộ nhanh lắm mà. <br> <br>Vào lúc mọi người đều không có ý định giải thích cho Niên Bách Tiêu về sự kỳ diệu của tiếng Trung thì Mike, đối thủ không đội trời chung trong đội xe của Niên Bách Tiêu đã ôm mũ bảo hiểm đi tới trước, hừ lạnh: “Hi! Xe đua của mày được đấy chứ!” Rồi đánh giá Niên Bách Ngạn một lượt từ trên xuống dưới: “Có một ông anh giàu có đúng là may mắn!” <br> <br>“Mày nói gì cơ?” Niên Bách Tiêu xông lên trước một bước. <br> <br>“Bách Tiêu!” Niên Bách Ngạn khẽ lên tiếng. <br> <br>Kỷ Đông Nham cũng đứng dậy, chắn giữa Niên Bách Tiêu và Mike rồi tách hai người ra: “Sắp thi đấu rồi, hai đứa đừng có làm loạn nữa! Nếu vì bất hòa mà để thua cuộc, thì tôi với tư cách là nhà tài trợ sẽ truy cứu trách nhiệm hai cậu đấy!” <br> <br>Niên Bách Tiêu âm thầm nuốt giận. <br> <br>Mike vỗ vỗ vào mũ, nhìn Niên Bách Tiêu: “Trên đường đua tao sẽ hợp tác với mày, nhưng tao sẽ không nhường mày đâu!” <br> <br>“Tao cũng vậy!” Niên Bách Tiêu đáp trả rành mạch. <br> <br>Mike cười khẩy rồi quay người bỏ đi. <br> <br>“Đừng chấp với loại người đó! Niên Bách Tiêu! Chị bảo đảm em là tay đua trẻ tuổi nhất, đẹp trai nhất cả đường đua!” Tố Diệp sợ cậu mang áp lực tâm lý, vội vàng khuyên nhủ. <br> <br>Niên Bách Tiêu nhìn Tố Diệp, bất giác nổi da gà: “Chị mà lấy lòng người khác, chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp!” <br> <br>Tố Diệp cười: “Hình tượng của chị trong mắt em hoàn toàn sụp đổ rồi!” <br> <br>“Muốn ngắm xe đua của em không?” Niên Bách Tiêu hỏi. <br> <br>Tố Diệp nghe xong lập tức nói: “Được!” <br> <br>Niên Bách Tiêu nhìn về phía Niên Bách Ngạn: “Anh! Em có thể dẫn chị dâu đi được không?” <br> <br>Niên Bách Ngạn cười khẽ rồi gật đầu. <br> <br>“Mau đi thôi!” Tố Diệp kéo Niên Bách Tiêu đi mất. <br> <br>Đã loáng thoáng vọng tới tiếng động cơ ầm ầm. Các tay đua đang chuẩn bị những khâu cuối cùng. <br> <br>Xung quanh trở nên yên tĩnh. <br> <br>Chỉ còn lại Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham. <br> <br>Niên Bách Ngạn trở lại chỗ ngồi, nụ cười trên gương mặt đã tắt ngấm. Anh hững hờ hỏi: “Kỷ Đông Nham! Cậu đang tính toán chuyện gì?” <br> <br>Kỷ Đông Nham cũng vừa ngồi xuống vừa cười: “Bách Tiêu cũng coi như là em trai của tôi, tài trợ cho nó không có vấn đề gì chứ?” <br> <br>“Ở đây không còn ai khác, cậu đừng có giả vờ giả vịt với tôi!” Niên Bách Ngạn lạnh lùng nói. <br> <br>Nụ cười của Kỷ Đông Nham càng lớn thêm. Anh ta quay đầu nhìn anh: “Niên Bách Ngạn! Tôi muốn thế nào thật ra anh biết rất rõ. Ngày nào anh còn chưa thay đổi ý định thì ngày ấy tôi vẫn chưa buông tha cho anh!” <br> <br>Niên Bách Ngạn cười khẩy: “Cậu không sợ Kỷ Thị trở thành Tinh Thạch thứ hai sao?” <br> <br>“Cao thủ quyết định, phải xuất phát cùng một điểm mới thú vị.” <br> <br>Đôi mắt Niên Bách Ngạn dần bình tĩnh lại: “Có lẽ vậy! Tiếc là… tôi không có hứng thú!” <br> <br>“Yên tâm! Chắc chắn tôi sẽ ép anh phải có hứng thú.” Kỷ Đông Nham đứng lên, vỗ vào vai anh: “Ở đây nóng quá. Dẫu sao tôi cũng là nhà tài trợ, tôi tới khán đài của khách quý đây!” <br> <br>Dứt lời, anh ta bỏ đi. <br> <br>Niên Bách Ngạn không nhúc nhích, ánh mắt chỉ trở nên giá lạnh… <br> <br>Khán đài đông vui như một buổi gặp mặt. <br> <br>Khi xem đua xe, bia trở thành thứ không thể thiếu. <br> <br>Trên hàng ghế khách mời, các nhân viên đã bày rượu ướp lạnh từ lâu. Có rượu vang, rượu trắng, có cả bia… <br> <br>Khu vực khách mời nằm cách xa khán đài, nằm trong một căn phòng, có thể theo dõi tiến trình cuộc đua từ một màn hình lớn, cận cảnh như được nhìn trực tiếp. <br> <br>Niên Bách Ngạn ngồi bên cạnh Kỷ Đông Nham. Tố Diệp ngồi bên cạnh Niên Bách Ngạn. <br> <br>Lúc lấy rượu, ánh mắt Kỷ Đông Nham vô thức quét qua ngón áp út của Tố Diệp và Niên Bách Ngạn. Họ đeo cùng một kiểu nhẫn. Loại nhẫn đơn giản sau khi cưới, thiết kế gọn gàng, nhưng hợp để đeo cả đời. <br> <br>Tim anh chợt nhói lên một cái. <br> <br>Khi liếc nhìn gương mặt Tố Diệp, anh thấy cô đang nói chuyện với Niên Bách Ngạn, gương mặt hơi nghiêng khẽ ngước lên, ngập tràn hạnh phúc. Đó là một niềm hạnh phúc xuất phát từ tận đáy lòng mà anh có thể nhận ra. <br> <br>Muốn có được một người phụ nữ rất dễ, nhưng muốn có được trái tim của một người con gái lại rất khó khăn. <br> <br>Vế đầu tiên, Kỷ Đông Nham không thèm làm. Vế thứ hai, Kỷ Đông Nham muốn làm cũng đành lực bất tòng tâm. <br> <br>Tố Diệp hoàn toàn không biết Kỷ Đông Nham đang nhìn mình. Cô dồn toàn bộ sự chú ý vào người đàn ông bên cạnh mình và Niên Bách Tiêu. <br> <br>Cô phát hiện ra, tay anh đang nắm rất chặt. <br> <br>Cô bèn giơ tay ra, nắm lấy tay anh. <br> <br>Lòng bàn tay Niên Bách Ngạn bỗng mềm mềm. Anh quay đầu nhìn cô. <br> <br>Cô cười nhẹ nhàng: “Yên tâm! Nó làm được mà!” <br> <br>Niên Bách Ngạn cũng khẽ cong môi, nhìn về phía màn hình: “Chỉ cần bình an là được!” <br> <br>Tố Diệp nghe mà trái tim cũng nhảy vọt. Đây là tâm trạng của một người làm anh. <br> <br>Thật ra cô cũng rất lo. <br> <br>Tuy rằng Niên Bách Ngạn có khả năng đua xe rất giỏi, nhưng dù sao ở đây cũng toàn quy tụ các cao thủ đua xe. Đội đua nào cũng đã có mấy năm hợp tác. Niên Bách Tiêu và Mike lại không hợp nhau, chẳng biết có hợp tác được tốt khi ra đường đua hay không, quả thực khiến người ta lo âu. Thêm nữa, cá tính của Niên Bách Tiêu rất nóng, chỉ sợ trong cuộc đua vì quá muốn vượt trước lại gây ra sai lầm. <br> <br>Một khi có sai lầm, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được. <br> <br>Cái gọi là không thể tưởng tượng được chính là vấn đề “an toàn” mà Niên Bách Ngạn lo lắng. <br> <br>F1, với tư cách là một trong ba giải đấu lớn, chỉ đứng sau Olympic và cúp thế giới, ở mỗi chặng đua chỉ có 22 tay đua tham gia. Đây chính là xác suất qua cầu độc mộc. <br> <br>Cô cũng từng nghe Niên Bách Ngạn nói. Thông thường F1 tăng tốc độ từ 0 km/h lên đến 100 km/h chỉ mất 2.3 giây. Nếu muốn tăng từ 0 km/h lên 200 km/h rồi lại giảm về 0 chỉ cần 12 giây. 12 giây là bao lâu? <br> <br>Chính là khi bạn còn đang ngơ ngẩn trong vòng 12 giây, một tay đua F1 đã có thể hoàn thành một chu trình từ tăng tốc cho tới giảm tốc. <br> <br>Tăng lên tốc độ 300 km/h đối với những tay đua này là chuyện dễ như trở bàn tay. Trên đường đua này, tốc độ cao nhất có thể đạt tới 350 km/h. Tố Diệp từng nhìn thấy Niên Bách Tiêu đua xe, tin rằng với tính cách của nó, tuyệt đối có thể lái lên tốc độ cao nhất. <br> <br>Nhưng xe đua F1 có trọng lượng nhẹ. Sử dụng nó với một tốc độ cực cao, nó sẽ trở thành một môn thể thao có độ khó và tính nguy hiểm cao. Hơn nữa khúc cua của xe đua có thể đạt tới 4 điểm G. Tay đua cứ trung bình hai giây lại bắt buộc phải tăng giảm sức kéo một lần. Tổng cộng trong một vòng đua, họ phải tăng giảm hơn 2500 lần. <br> <br>Đây là một cuộc chiến của thể lực và trí tuệ. <br> <br>Một khi thất sách, nhẹ thì tàn phế, nặng thì thiệt mạng. <br> <br>Bây giờ, ngồi trực tiếp tại đây, Tố Diệp mới thật sự hiểu được nổi khổ tâm của Niên Bách Ngạn. <br> <br>Chẳng có người thân hay anh chị nào lại muốn nhìn thấy người mình quan tâm nhất xảy ra chuyện trên đường đua. Giống như Niên Bách Ngạn đã nghĩ, thắng thua không còn quan trọng, quan trọng là… an toàn. <br> <br>Nhưng Niên Bách Tiêu đua với mục đích giành quán quân. <br> <br>Ông trời không chiều lòng người. <br> <br>Năm phút ngay trước khi cuộc đua diễn ra, một cơn mưa lớn bất ngờ ập xuống. <br> <br>Khán đài trở nên rất hỗn loạn. <br> <br>Những người mang theo ô lần lượt giương ô lên. Nhà tổ chức cũng vội vàng sử dụng các phương án dự phòng. <br> <br>Nhưng các tay đua đều đã sẵn sàng. Tiếng động cơ gầm vang cả trường đua. Cuộc đua này không thể né tránh được nữa. Nhưng cơn mưa đột ngột này khiến trái tim của các cổ động viên cũng vọt lên. <br> <br>Mưa sẽ làm ướt đường đua, khiến tính nguy hiểm càng thêm gia tăng. <br> <br>Thấy vậy, Niên Bách Ngạn lập tức đứng dậy khỏi ghế, nét mặt khó đăm đăm. <br> <br>Cả Kỷ Đông Nham cũng sa sầm mặt lại, có phần nặng nề. <br> <br>Tố Diệp cũng vô cùng căng thẳng. <br> <br>Mưa không hề nhỏ. Cuộc đua này chứa đựng rất nhiều mối nguy. <br> <br>Niên Bách Ngạn đi đi lại lại, rồi lại nhìn ra cơn mưa ngoài cửa sổ, đầu mày nhíu rất chặt. Cuối cùng anh rút di động ra gọi vào một số điện thoại. <br> <br>“Đổi tay đua số 1!” <br> <br>Anh vừa dứt lời, Kỷ Đông Nham đã đứng bật dậy, nói với vẻ khó tin: “Niên Bách Ngạn! Anh điên rồi à?” <br> <br>Tố Diệp cũng ngẩn người. Tuyển thủ số 1 chính là Niên Bách Tiêu. <br> <br>Rõ ràng cách làm của Niên Bách Ngạn không phù hợp với quy định. Tuy rằng anh là nhà tài trợ nhưng các tay đua đều là vào xe, cuộc đua sắp bắt đầu. Anh bỗng nhiên đưa ra yêu cầu thay người, cách làm này hơi vô lý, gần như thay quyền của huấn luyện viên. <br> <br>Niên Bách Ngạn mặc kệ Kỷ Đông Nham quát. Anh nói vào điện thoại, thái độ kiên quyết: “Lập tức thay người cho tôi! Không cần biết các anh dùng cách gì!” <br> <br>Đối phương hình như rất khó xử. <br> <br>Kỷ Đông Nham không nhịn được, bước lên giật lấy di động. <br> <br>“Đưa điện thoại cho tôi!” Niên Bách Ngạn gầm lên. <br> <br>Kỷ Đông Nham nói vào trong điện thoại: “Tất cả như cũ!” Dứt lời, anh ta ngắt máy, vứt điện thoại cho Niên Bách Ngạn. <br> <br>“Kỷ Đông Nham!” Niên Bách Ngạn nghiến răng kèn kẹt. <br> <br>Kỷ Đông Nham nhìn thẳng vào Niên Bách Ngạn, nói rành mạch: “Bây giờ anh đổi Bách Tiêu, nó sẽ hận anh cả đời!” <br> <br>“Tôi thà là nó hận tôi còn hơn nhìn thấy cảnh thiệt mạng!” Niên Bách Ngạn cao giọng, hai mắt đỏ rực như lửa, gân xanh trên trán gồ hẳn lên. <br> <br>Tố Diệp đứng bên cạnh cũng sợ hãi vô cùng. <br> <br>Đây là lần đầu tiên cô thấy Niên Bách Ngạn nổi giận ngay tại chốn đông người, vì các nhân viên xung quanh cũng lần lượt nhìn cả về phía này. <br> <br>“Niên Bách Ngạn! Người tài trợ cho cuộc đua này không chỉ có một mình anh. Còn có rất nhiều thương nhân khác, còn không ít người đặt cược vào Bách Tiêu, anh dựa vào cái gì mà đòi đổi người?” <br> <br>“Dựa vào người đang ở trên đường đua là em trai tôi!” Niên Bách Ngạn phẫn nộ. <br> <br>“Đó đúng là em trai anh! Nhưng nó còn là một tay đua. Đây là nghề nghiệp của nó! Niên Bách Ngạn! Mong anh tôn trọng sự lựa chọn của em mình!” Kỷ Đông cũng gào lên trong giận dữ. <br> <br>Anh ta vừa dứt lời thì cuộc đua đã bắt đầu. <br> <br>Tiếng nổ máy làm người ta phát hoảng. <br> <br>Bả vai Niên Bách Ngạn run lên. Anh quay người nhìn chằm chằm vào màn hình, tay cuộn chặt lại thành nắm đấm. <br> <br>Tố Diệp thấy vậy, vội vàng đi tới, khẽ nắm lấy tay Niên Bách Ngạn: “Bách Tiêu nhất định sẽ không sao đâu!” <br> <br>Câu nói của cô có chút bất lực, vì mưa càng lúc càng to, đến cửa kính trong phòng cũng vang lên những tiếng lộp bộp rõ ràng. <br> <br>Lúc này có nói gì thêm cũng chỉ tốn công vô ích. Cho dù Niên Bách Ngạn có khả năng lớn đến đâu cũng không thể bắt họ dừng lại. Trừ phi anh là thần thánh. Mà tiếc là, anh không phải. <br> <br>Tố Diệp có thể cảm nhận được cơ bắp của anh căng ra. Anh không lên tiếng nữa, chỉ dán chặt hai mắt vào màn hình. <br> <br>Cô đưa mắt nhìn Kỷ Đông Nham. Tuy rằng ban nãy anh ta ngăn cản Niên Bách Ngạn nhưng không có nghĩa là anh ta không căng thẳng. Giờ tay anh ta cũng nắm lại gắt gao, mắt mở lớn. Cô thầm cầu nguyện trong lòng: Nhất định phải bình an đấy! <br> <br>Sự nguy hiểm mà cơn mưa mang lại chẳng mấy chốc đã ứng nghiệm. <br> <br>Chiếc xe số 20 tăng tốc quá nhanh, săm xe bất ngờ có xu hướng trượt dốc. Ngay sau đó cả chiếc xe đổ nghiêng, ảnh hưởng ngay tới chiếc xe số 15 phía sau. Hai xe đâm rầm vào nhau, đâm qua rào bảo vệ, rồi lật nhào. <br> <br>Mọi người xôn xao. Có người còn vứt luôn cả ô, đứng bật dậy khỏi ghế. <br> <br>Tố Diệp giữ chặt lồng ngực. Cũng may, xe của Niên Bách Tiêu đi phía trước không bị ảnh hưởng gì. <br> <br>Nhưng tai nạn ấy cũng đã dự báo mức độ mạo hiểm của môn thể thao này. <br> <br>Sống lưng Niên Bách Ngạn cứng đờ. <br> <br>Tố Diệp bàn nhỏ giọng động viên: “Nó nhất định không sao đâu, anh yên tâm! Anh nghĩ mà xem, Bách Tiêu đã được trải qua rất nhiều buổi tập lớn nhỏ tới các lần thi đấu xếp hạng rồi mới tới được cuộc đua chính thức ngày hôm nay, nó đã có rất nhiều kinh nghiệm.” <br> <br>Câu nói ấy, nói cho Niên Bách Ngạn nghe, cũng giống như đang tự an ủi bản thân. <br> <br>Vì cô biết rất rõ, cả thời gian và số vòng đua của cuộc đua chính thức đều vượt xa lúc luyện tập hay những cuộc thi xếp thứ hạng. Lại thêm cơn mưa hôm nay… <br> <br>Khi cuộc đua tới vòng thứ năm, lại xảy ra một màn lật xe khác. Là tay đua số 10 không kiểm soát được tốc độ, tự mình lật xe. <br> <br>Tố Diệp lấy tay che miệng, mới tránh cho trái tim vọt lên tận cổ họng. <br> <br>Có mấy chiếc xe đua nhanh chóng vượt qua chiếc xe báo hỏng đó. Bao gồm cả Niên Bách Tiêu. <br> <br>Trước mắt cậu đang xếp thứ sáu, đang trong quá trình tăng tốc vượt lên. <br> <br>Mike xếp thứ tư, là tay đua số 3. <br> <br>Chẳng mấy chốc, nhân viên cấp cứu đã có mặt tại hiện trường. Tay đua bị thương cũng được khiêng đi. <br> <br>Tố Diệp cảm thấy đầu óc ngẩn ngơ. Cô cảm thấy đây không còn là một cuộc đua, mà đang âm thầm chờ đợi một cuộc tranh đua sống chết. <br> <br>Khi thi đấu xếp hạng, thành tích của Niên Bách Tiêu rất tốt, xếp thứ nhất. <br> <br>Thế nên trong chốc lát, cậu trở thành tay đua trẻ được nhiều người biết đến, cũng trở thành tay đua được chú ý nhất trong mùa thi đấu này. Kỷ Đông Nham nói không sai, giống như hiện tượng cá cược bóng đá mỗi mùa Wordcup vậy, cá cược F1 còn ác liệt hơn. <br> <br>Rất nhiều đại gia đặt cược vào Niên Bách Tiêu. <br> <br>Mà lần này, trong một bài báo, thân phận của Niên Bách Tiêu đã bị tiết lộ. Bỗng chốc, những người trong ngành đầu biết cậu là em trai của ông trùm đá quý Niên Bách Ngạn, còn là một cổ đông của Tinh Thạch. Thế nên mọi người đều đang suy đoán, nhà tài trợ lớn nhất sau lưng cậu liệu có phải chính là người anh trai Niên Bách Ngạn hay không. <br> <br>Nhưng tất cả đều không còn quan trọng nữa. <br> <br>Vì ngoài các thương nhân ra, rất nhiều khán giả cuồng nhiệt với xe đua cũng đặt cược cho Niên Bách Tiêu. Nguyên nhân rất đơn giản. Họ cho rằng một Niên Bách Ngạn tiếng tăm lẫy lừng lại cho phép em trai mình đua xe, chứng tỏ anh rất chắc chắn về kỹ thuật của cậu. Thế nên họ tình nguyện tin tưởng Niên Bách Tiêu sẽ trở thành con ngựa đen của giải đua lần này. <br> <br>Thế nào gọi là đạp bằng mọi chông gai, lúc này Tố Diệp đã được lĩnh giáo rồi. <br> <br>Mỗi giây mỗi phút trôi qua, cô cảm thấy dài đằng đẵng tựa cả thế kỷ. <br> <br>Trong mấy vòng tiếp theo, đến cả một người ngoài ngành như cô cũng nhận ra Niên Bách Tiêu đang dốc sức vượt lên. Tim cô gần như ngừng đập. <br> <br>Trên đường đua, Mike không làm khó Niên Bách Tiêu. Ngược lại, cậu ta và Niên Bách Tiêu tổ chức chiến thuật rất tốt, ghìm chặt tay đua đang ở gần họ nhất, chặn trái chặn phải, cuối cùng khiến cho đối thủ không thể vượt lên. <br> <br>Khi Mike xông về phía trước, Niên Bách Tiêu bám đuổi theo sau, tạo một chút khoảng cách với xe đua của Mike. Như vậy, Niên Bách Tiêu làm hậu vệ phía sau, chặn ngang xe của đối thủ ở giữa. <br> <br>Ngược lại, khi Niên Bách Tiêu vọt lên, Mike cũng áp dụng cách thức tương tự. <br> <br>Trong cơn mưa tầm tã, sự cố liên tục xảy ra. Cuối cùng, chỉ còn lại 15 tay đua mạnh nhất. <br> <br>Đa phần khoảng thời gian ở giữa không còn xảy ra chuyện gì nữa. Những tay đua này đều là những người “chinh chiến” nhiều năm, có kinh nghiệm phong phú. <br> <br>Nhưng ngay vào lúc Tố Diệp đang dần yên tâm hơn thì bỗng nghe thấy một tiếng động lớn. Cô vô thức thốt lên một tiếng. <br> <br>Có hai chiếc xe đua đi quá sát nhau, tại khúc cua không ai nhường ai nên đã đâm vào nhau. Không giống như vụ lật xe trước đó, lúc này đang là thời điểm tăng tốc nhất. Khi xảy ra va chạm, một trong hai xe đã bay lên cao, lật vòng rồi rơi thẳng xuống đường bên cạnh. <br> <br>Chiếc xe đi phía sau bị bất ngờ, ngay lập tức đánh tay lái. Động lực quá lớn khiến cả xe xoay vòng, rồi tiếp tục ảnh hưởng tới chiếc sau đó. <br> <br>Đã có năm chiếc xe cùng xảy ra va chạm. <br> <br>Khán giả thất kinh. <br> <br>Bách Tiêu!