Quyển 12 - Chương 518: Cứ coi như vì em
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 12 - Chương 518: Cứ coi như vì em
<br><br>Quyển 12 - Chương 518: Cứ coi như vì em<br><br><br>“Mẹ! Những chuyện này không liên quan gì tới cô ấy.” Diệp Ngọc cũng đứng dậy phản bác. <br> <br>“Sao tao lại sinh ra một đứa con gái như mày cơ chứ? Đàn ông thì không yêu, nhất quyết phải dây dưa một con đàn bà. Nó thì giúp gì được mày? Không làm liên lụy đã là may lắm rồi! Mày mà còn tiếp tục ở chung với nó, nó chắn chắn sẽ làm hại cả đời mày!” <br> <br>Khúc Nghệ cúi đầu không nói, chỉ xoắn chặt các ngón tay lại. <br> <br>“Anh vào trong nhà trước đi!” Diệp Ngọc đẩy Khúc Nghệ một cái. <br> <br>Khúc Nghệ tái mặt quay về phòng. <br> <br>“Mày mau chóng cắt đứt với nó đi!” Nguyễn Tuyết Mạn hét lớn. <br> <br>“Mẹ à! Chuyện của con mẹ có thể đừng xen vào được không?” <br> <br>“Mẹ mà còn không lo, có ngày con ra đường ngủ đấy!” Nguyễn Tuyết Mạn bực bội: “Đường đường là cô chủ lại đi mở cửa hàng bán bánh. Mẹ thấy đầu con đúng là bị kẹp cửa rồi. Chẳng phải đều bị nó dẫn vào con đường hư hỏng sao?” <br> <br>Diệp Ngọc phát đau đầu bị mấy lời ầm ĩ của Nguyễn Tuyết Mạn, một mực lặng im… <br> <br>Diệp Lan đã uống say. Cô cùng một đám bạn học chúc mừng sinh nhật cho một cô bạn gái. Sau khi tới quán bar, cô bạn đó tình cảm mặn nồng với một nửa của mình, cả một biển hoa gần như đã nhấm chìm cô ấy. <br> <br>Các bạn học khác cũng hùa theo đùa giỡn. <br> <br>Diệp Lan nhìn thấy ngưỡng mộ, nốc hết cốc này tới cốc khác, chẳng biết đã say mèm từ lúc nào. <br> <br>Có một bạn học lấy di động của cô gọi cho bạn trai. Nói kiểu gì Diệp Lan cũng gạt đi, vẫn không ngừng uống rượu. Sau khi tàn cuộc, cô và mấy người khác đã uống tới mức gần như bất tỉnh nhân sự. <br> <br>Cô bảo họ cứ đi trước, mặc kệ cô. Thật ra bọn họ cũng đã uống kha khá nên cũng chẳng thể quan tâm quá nhiều, cứ thế đùng một cái đã tản đi hết. Diệp Lan ngồi lại quầy bar, uống rượu. <br> <br>Bảo vệ thấy cô uống cũng kha khá, có vẻ không yên tâm bèn khuyên cô đừng uống tiếp nữa. Cô nằm bò lên quầy bar, lấy cánh tay che mặt. Chiếc điện thoại bên cạnh đổ chuông liên hồi. <br> <br>Người bảo vệ nhận điện thoại, nói với đầu kia là chủ nhân của điện thoại đã uống say rồi, rồi báo cho người đó địa chỉ. <br> <br>Diệp Lan mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu lên, hai mắt đã đẫm lệ. <br> <br>“Mau báo cho người nhà tới đón cô về đi. Con gái ngồi một mình ở mấy nơi này nguy hiểm lắm!” Người bảo vệ lớn tiếng nói. <br> <br>Trong đầu Diệp Lan chỉ quanh quẩn chữ “người nhà” của anh ta… <br> <br>Cô cố gắng với lấy điện thoại. Nghĩ tới người nhà một lúc lâu, cuối cùng cô ấn một dãy số điện thoại. <br> <br>Khi Tố Khải nhận được điện thoại của Diệp Lan đã là hơn 12 giờ đêm. Cô nức nở trong hơi rượu. Tố Khải thấy vậy lập tức đi tới quán bar. Sau khi trả tiền rượu lúc sau cô uống thêm, Tố Khải phải bế cô ra khỏi quán bar, đỡ những bước chân còn lảo đảo. <br> <br>Ra tới cửa quán bar, Diệp Lan càng khóc dữ hơn. Cô ôm chặt lấy Tố Khải không buông. <br> <br>Trái tim Tố Khải thắt lên từng cơn. Thấy cô uống say đến vậy, anh vừa giận vừa thương, để mặc cô ôm lấy mình rồi nói với cô: Anh đưa em về nhà! <br> <br>Diệp Lan chỉ lắc đầu nguầy nguậy. <br> <br>Tố Khải thở dài. <br> <br>“Đầu tháng sau em làm đám cưới rồi, ngày cưới đã được định rồi.” Diệp Lan ngẩng đầu lên nhìn anh, nước mắt theo hốc mắt lăn xuống đôi gò má. <br> <br>Sống lưng Tố Khải cứng đờ, cả người cứ ngây ngốc đứng đó. <br> <br>“Em sắp phải kết hôn rồi… Em phải kết hôn rồi!” Cô vừa khóc vừa cười, nhưng vẫn nhìn anh không rời. <br> <br>Tố Khải giơ tay lên, muốn được vuốt ve gương mặt cô, nhưng lại bất lực buông xuống, khẽ nói: “Em say rồi! Ngoan, anh đưa em về!” <br> <br>“Tại sao chúng ta không thể ở bên nhau?” Diệp Lan tựa vào ngực anh, cả người mềm nhũn. <br> <br>Anh vội vàng giơ tay đỡ lấy cơ thể ngả nghiêng của cô. Lời cô nói khiến trái tim anh đau đớn như bị ai xé nát. <br> <br>“Anh có yêu em không? Có yêu em không?” Cô nghẹn ngào hỏi. <br> <br>Cổ họng Tố Khải thít chặt lại. Anh ôm lấy cô, khẽ thì thầm bên tai: “Yêu!” <br> <br>Diệp Lan bỗng bật cười, nhưng nước mắt càng chảy dữ hơn. <br> <br>Tố Khải đau lòng, cuối cùng cũng giơ tay khẽ lau nước mắt cho cô. Đã lâu lắm rồi anh không chạm vào cô dịu dàng như thế, bỗng thấy vô cùng xúc động. Nước mắt của cô, sự trơ trọi của cô khiến anh vô thức muốn được hôn cô, rồi nói với cô rằng: Anh rất yêu, rất yêu em, vẫn luôn yêu em như thế. <br> <br>Nhưng người hành động đầu tiên lại là Diệp Lan. <br> <br>Cô kiễng chân, níu chặt lấy cổ anh, đặt lên môi anh một nụ hôn. <br> <br>Anh nếm được vị mặn của nước mắt, khi chảy vào tim chỉ còn lại đắng chát. <br> <br>Anh đã hóa bị động thành chủ động từ lúc nào. <br> <br>Anh muốn đưa cô đi, đi ngay lập tức. Mặc kệ cái gì môn đăng hộ đối, bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của Nguyễn Tuyết Cầm, chẳng cần biết thân phận của mình sẽ mang đến những nguy hiểm gì cho cô. Anh không muốn quan tâm tới những điều ấy nữa… <br> <br>Hôn xong, anh nhẹ nhàng ôm Diệp Lan vào lòng, như trân trọng một báu vật trong tay. <br> <br>Gió đêm làm hơi rượu nhạt nhòa bay xa. <br> <br>Tố Khải cảm thấy mình cũng say rồi. <br> <br>“Em muốn đi cùng anh thật sao?” Anh khẽ hỏi. <br> <br>Người con gái trong lòng không lên tiếng. <br> <br>Tố Khải cúi đầu xuống nhìn cô. Có lẽ cô quá say rồi, sau khi ngừng khóc đã ngủ trong lòng anh. Tố Khải yên lặng nhìn cô, thất thần như mất đi vật gì. <br> <br>Đúng vào lúc này, một tiếng còi xe làm ngắt quãng suy nghĩ của Tố Khải. <br> <br>Anh ngẩng đầu lên bỗng thấy Cảnh Long từ trên xe bước xuống, sắc mặt có phần khó coi. <br> <br>Lúc này Tố Khải mới ý thức được Diệp Lan đã không còn là của anh nữa. Cô đã là bạn gái của một người đàn ông khác. Rồi chẳng bao lâu sau cũng sẽ trở thành vợ của người ta. <br> <br>“Lan Lan làm phiền tới cậu rồi!” Cảnh Long bước tới, tảng lờ khung cảnh đang mang lại cho anh ta cảm giác bực bội, kéo Diệp Lan vào lòng. Vừa nãy bảo vệ khách sạn nhận điện thoại của anh ta. Buông di động xuống anh ta lập tức tới ngay, không ngờ Tố Khải cũng ở đây. <br> <br>Diệp Lan lẩm bẩm trong cơn say: Tố Khải… <br> <br>Thanh âm rất khẽ. <br> <br>Nhưng đủ để cả hai người đàn ông đều nghe thấy. <br> <br>Tố Khải nhíu mày, vừa cất bước lên thì Cảnh Long đã kịp thời lên tiếng: “Tôi đã từ chức sớm hơn dự kiến rồi!” <br> <br>Như chết dí vì nhận một gậy, Tố Khải dừng ngay động tác của mình lại. <br> <br>“Bây giờ tôi không còn là cảnh sát nữa, thế nên Lan Lan ở bên cạnh tôi là an toàn nhất!” Cảnh Long nói tiếp. <br> <br>Tố Khải như bị ai rút cạn hết mọi sức lực. Anh giương mắt nhìn Cảnh Long đưa Diệp Lan đi. <br> <br>Xe đi được nửa đường, Cảnh Long cho xe dừng lại. <br> <br>Diệp Lan dựa đầu vào ghế, rất không yên giấc. Anh ta xích lại gần, nhìn nét mặt khi say của cô, rồi khẽ gọi tên cô. Diệp Lan mơ mơ màng màng mở mắt ra. Rượu làm cô không phân biệt rõ được người trước mặt, bờ môi khẽ mấp máy: “Tố Khải…” <br> <br>“Anh là Cảnh Long.” Anh ta nhấn mạnh. <br> <br>“Cảnh Long… Cảnh Long?” Diệp Lan cố gắng mới nhìn rõ được hình ảnh người đàn ông trước mặt, trong đôi mắt chất đầy thất vọng. <br> <br>Cảnh Long thấy vậy, trong lòng chua xót vô cùng. Anh ta khẽ nheo mắt lại, rồi bất ngờ đè người xuống định hôn cô. Diệp Lan chặn lại theo phản xạ: “Đừng động vào tôi!” <br> <br>Anh ta bèn dừng lại, nhìn cô chằm chằm: “Anh là bạn trai của em, còn sắp trở thành chồng của em, tại sao không thể động vào em?” Đã lâu như vậy rồi, cùng lắm anh ta chỉ được cầm tay cô. Anh ta tự cho rằng mình đã quá coi trọng cô. Anh ta biết trong lòng cô còn có ai nhưng vẫn muốn lấy cô. <br> <br>“Tôi muốn về nhà…” Đầu Diệp Lan đau như búa bổ, tim cũng nhói lên. Cô nhớ rõ ràng người trước mặt là Tố Khải cơ mà… <br> <br>Cảnh Long nhìn cô rất lâu rồi khẽ nói: “Quên cậu ta đi. Cậu ta không làm được gì cho em cả.” <br> <br>Cả người Diệp Lan mềm oặt, dính chặt vào cửa xe. Cô mê man đáp: “Phải… Tôi có làm được gì cho anh ấy đâu…” <br> <br>Cảnh Long nhăn mặt… <br> <br>Khi Diệp Uyên về tới nhà, phòng khách vẫn sáng đèn. <br> <br>Lâm Yêu Yêu nằm trên sofa, nhắm mắt lại, hình như là đã ngủ rồi. Anh rón bước nhẹ nhàng, đặt cặp và mũ sang một bên rồi ngồi xuống ngắm cô đang say ngủ. <br> <br>Anh bất giác giơ tay lên, chạm nhẹ vào mặt cô. <br> <br>Nhưng không ngờ lại làm cô tỉnh giấc. <br> <br>Cô giật mình một cái. Khi mở mắt, thấy Diệp Uyên đã quay về, cô bèn ngồi dậy ngay lập tức. <br> <br>“Sao lại ngủ ở đây?” Diệp Uyên khẽ hỏi. <br> <br>Lâm Yêu Yêu nhìn Diệp Uyên trong bộ đồng phục cơ trưởng, đáp lại: “Em đang đợi anh!” <br> <br>Câu nói ấy khiến Diệp Uyên có chút sững sờ. <br> <br>Lâm Yêu Yêu nhìn thấy ánh mắt của anh, nhất thời lại không nỡ nói tiếp. Cô nuốt những lời đã ra tới bên miệng vào lòng, đổi thành: “Em… đi bật nước tắm cho anh!” <br> <br>Nói xong cô đứng dậy. <br> <br>Diệp Uyên cũng đứng lên theo. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, rồi thì thầm bên tai cô: “Nhớ anh sao?” <br> <br>Lâm Yêu Yêu cảm thấy tim mình như nhảy vọt lên tận mặt. <br> <br>“Đừng đùa nữa!” Cô muốn đẩy anh ra. <br> <br>Nhưng càng bị anh ôm chặt hơn. <br> <br>Anh cười xấu xa: “Nói câu nhớ anh cũng đâu có gì, phải không?” <br> <br>Lâm Yêu Yêu im lặng, mím môi. <br> <br>“Chẳng phải em đợi anh sao?” Diệp Uyên xoay người cô lại. <br> <br>Lâm Yêu Yêu thở dài: “Vì em có chuyện muốn nói với anh.” <br> <br>Diệp Uyên nhướng mày, lập tức bế bổng cô lên, làm cô giật thót tim. Anh bế cô cùng ngồi xuống sofa, mãi không buông tay mà vùi đầu vào cổ cô. <br> <br>“Em có chuyện muốn nói với anh thật mà.” <br> <br>“Em nói đi!” Anh uể oải đáp. <br> <br>“Anh cứ thế này em nói sao được?” Cô ngồi trên chân anh, cực kỳ khó xử. <br> <br>Diệp Uyên không ngẩng đầu lên, chỉ hít hà mùi hương trên người cô: “Không nói là anh làm đấy!” <br> <br>Lâm Yêu Yêu sợ hãi, vội vàng lên tiếng: “Là chuyện có liên quan tới Tinh Thạch.” <br> <br>Lúc này Diệp Uyên mới ngước nhìn cô. <br> <br>“Anh có thể đừng gây khó dễ cho Niên Bách Ngạn không?” Cô dè dặt nói ra câu này. <br> <br>Diệp Uyên cười ha ha: “Anh mới là chồng em!” <br> <br>Lâm Yêu Yêu không biết nên nói sao: “Ý của em là, anh làm khó Niên Bách Ngạn cũng tức là làm khó Tố Diệp. Em không muốn nhìn thấy cô ấy khó xử, huống hồ đó còn là em gái anh.” <br> <br>Eo cô bị Diệp Uyên siết chặt. Anh dửng dưng như không, chỉ vùi mặt vào ngực cô. <br> <br>Hơi thở nóng hổi làm cả người cô kỳ lạ. Cô giãy giụa thì anh lập tức nói: Ngồi yên! <br> <br>“Thì anh cũng cho ý kiến đi chứ!” Lâm Yêu Yêu sốt ruột. <br> <br>Tin tức mấy hôm nay làm cô xem cũng phiền lòng. <br> <br>“Tuy anh không quản lý Tinh Thạch, nhưng cũng phải suy nghĩ cho lợi ích của cổ đông chứ.” Diệp Uyên thở dài, dựa ra sau ghế. <br> <br>Lâm Yêu Yêu ngồi xuống bên cạnh, co hai chân lên ghế: “Nhưng Niên Bách Ngạn cũng suy nghĩ cho công ty thôi mà. Anh cũng biết là đám cổ đông kia lúc nào cũng lo trước sợ sau.” <br> <br>Diệp Uyên giơ tay, vỗ nhẹ lên má cô: “Em đừng bận tâm tới chuyện công ty nữa.” <br> <br>Lâm Yêu Yêu cắn chặt môi: “Anh cứ cho là em vô lý vô cớ đi. Anh thử đứng vào địa vị của Niên Bách Ngạn mà suy nghĩ xem. Anh ấy tuyệt đối không làm những chuyện có hại cho công ty. Bây giờ bên ngoài tin tức đang rầm rộ, cả người nhà họ Niên lẫn người nhà họ Diệp đều chẳng ai vui vẻ. Diệp Uyên! Anh… cứ coi như vì em đi, có được không?” <br> <br>Khi đọc nhưng bài báo ác ý công kích Tố Diệp, nói cô ấy chẳng qua chỉ là ván nhảy để Niên Bách Ngạn thành công, nói vai diễn của cô ấy thật ra có khác gì cô cả nhà họ Diệp đâu, Lâm Yêu Yêu tức giận tới nỗi chỉ muốn thiêu rụi tòa soạn đó. Ăn nói kiểu đó thực sự là rất quá đáng! <br> <br>Nghe xong câu cuối cùng của Lâm Yêu Yêu, Diệp Uyên thở dài, ánh mắt trở nên ôn hòa hơn. Anh chỉ ôm cô vào lòng, im lặng rất lâu…