Quyển 13 - Chương 550: Chưa bao giờ hối hận
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 13 - Chương 550: Chưa bao giờ hối hận
<br><br>Quyển 13 - Chương 550: Chưa bao giờ hối hận<br><br><br>Khi Tố Diệp từ phòng khám Đông y ra đã sắp năm giờ. Cô không kịp nghỉ ngơi, sau khi gọi điện cho Tố Khải lại lập tức giục giã Niên Bách Tiêu lái xe cùng đi tới nhà Tố Khải. <br> <br>Khoảng thời gian này, Tố Khải xin nghỉ phép dài hạn, gần như ngày nào cũng ở nhà. <br> <br>Nguyên nhân rất đơn giản. <br> <br>Khi cậu biết được chuyện mỗi lần Diệp Lan lên cơn nghiện, Nguyễn Tuyết Cầm lại không nhẫn tâm nhìn con bé tiếp tục khổ sở mà cho nó hít ma túy, cậu đã kiên quyết đưa Diệp Lan về nhà mình. <br> <br>Cậu biết Diệp Lan không muốn đến trung tâm cai nghiện. Mà sau đó cậu cũng đã nghĩ, tuyệt đối không thể đưa Diệp Lan tới đó. Vào đó rồi là sẽ có hồ sơ bệnh án được lưu trữ. Bây giờ Diệp Lan vẫn còn trẻ như vậy. Cậu không thể để tương lai của Diệp Lan bị vấy bẩn dù chỉ một chút. <br> <br>Ban đầu Nguyễn Tuyết Cầm sống chết không đồng ý để cậu đưa Diệp Lan đi. Sau đó cậu nổi giận, quát lên với bà ta ngay trước mặt Diệp Lan: Có phải cô muốn hại chết con gái mình không? <br> <br>Câu nói ấy đã khiến Nguyễn Tuyết Cầm nước mắt đầm đìa. <br> <br>Tố Khải đưa Diệp Lan về nơi ở của mình, ngày nào cũng trông chừng. Bất luận khi nào cơn nghiện phát tác, cậu đều ở bên cạnh Diệp Lan. Mấy ngày nay cậu cũng thương tích, mệt mỏi vô cùng nhưng vẫn tiếp tục kiên trì. <br> <br>Tình hình đường xá không thuận lợi, đâu đâu cũng tắc nghẽn. <br> <br>Có người nói đùa về tình trạng giao thông giờ tan tầm của Bắc Kinh rằng, bọn cướp giật hay vượt ngục đều không dám lái xe, nếu không một khi đi lên đường vòng chắc chắn sẽ bị tắc chết, mà nếu không lên đường vòng cũng sẽ bị các xe khác kẹp chết. Cảnh sát cũng không cần truy đuổi quá cật lực, chỉ cần nhởn nha nhởn nhơ cũng quét được cả đám. <br> <br>Thế nên, ở thành phố Bắc Kinh này, bạn muốn nhìn thấy cảnh hai chiếc xe điên cuồng đuổi bắt nhau đúng là còn khó hơn muốn con thuyền Noah tái thế. <br> <br>Về điểm này, Niên Bách Tiêu đã từng được lĩnh giáo. Con xe thể thao đó của cậu lái trên đường vô cùng ì ạch, chỉ có thể nhích từng bước nhỏ một, sau đó không ngừng đổi từ đường lớn sang phố nhỏ mới có thể nhìn thấy ánh bình minh của hy vọng. <br> <br>Khi tốc độ xe dần dần được nâng lên, cậu bèn hỏi Tố Diệp một câu: Nếu cả em và Tố Khải đều là em trai chị, chị thương ai hơn một chút? <br> <br>Tố Diệp liếc mắt nhìn cậu: Em chính là em trai chị mà. <br> <br>Niên Bách Tiêu bĩu môi: Em là em chồng của chị. <br> <br>Tố Diệp kinh ngạc nhìn cậu rồi giơ ngón cái lên: Em ở Thượng Hải không phí thời gian đâu nhỉ, đã biết phân biệt họ hàng trên dưới rồi, xem ra cuộc sống trong đội đua cũng giúp rèn luyện con người. <br> <br>Niên Bách Tiêu chỉ liếc mắt nhìn cô, không nói câu nào. <br> <br>Đi một lúc lâu, tới tận ngã tư, Niên Bách Tiêu lại hỏi: Này, chị vẫn chưa trả lời em! <br> <br>Tố Diệp suy nghĩ giây lát: Tới khi nào em mở miệng nói tiếng Trung chứ không phải tiếng Anh theo phản xạ tự nhiên thì chị sẽ thương em hơn một chút. <br> <br>Yêu cầu đơn giản vậy thôi sao? Cậu xem thường. <br> <br>Tố Diệp cười khẩy: Tiếng Hán bác đại tinh thâm. Cứ ở đó mà học đi, nhóc con! <br> <br>Đèn xanh bật sáng, Niên Bách Tiêu cho xe chạy, rồi đổi sang nói bằng tiếng Trung: Được rồi! Chị cứ chờ đó mà xem! <br> <br>Câu trước nói giọng Bắc Kinh, câu sau lại pha chút âm Thượng Hải. Tuy rằng không chuẩn xác cho lắm nhưng vẫn đâu ra đấy phết. <br> <br>Tố Diệp câm nín. Thằng nhóc này học lẫn lộn quá đi! <br> <br>Khi hai người tới nhà Tố Khải, phải gõ cửa rất lâu cậu ấy mới ra mở. <br> <br>Tố Diệp thoạt nhìn đã thấy trán Tố Khải đầm đìa mồ hôi, trong lòng bỗng run lên. Trước đây Niên Bách Tiêu và Tố Khải không thân thiết lắm, cũng chỉ là có quen biết mà thôi. Thế nên thấy Tố Khải không những mồ hôi mồ kê ròng ròng mà áo quần cũng xộc xệch, Niên Bách Tiêu có phần ngượng ngập. <br> <br>Nhưng sau khi đi theo Tố Diệp vào nhà, Niên Bách Tiêu mới phát hiện mình đã hiểu lầm Tố Khải. <br> <br>Một bóng người bỗng nhiên lao vọt ra, bắt lấy cánh tay Niên Bách Tiêu, đau khổ kêu: “Anh rể! Em cầu xin anh, hãy cứu em… Em thật sự không chịu nổi nữa rồi!” <br> <br>Anh rể? <br> <br>Niên Bách Tiêu bàng hoàng, nhìn kỹ lại mới nhận ra là Diệp Lan. <br> <br>Sắc mặt cô ấy trông tệ vô cùng, trắng nhợt nhạt, đầu tóc bù xù như ma nữ trong phim điện ảnh. Cậu cảm thấy cánh tay mình bị cô ấy nắm rất đau, rất đau, thậm chí còn nghi ngờ đã bị chảy máu. <br> <br>Tố Khải phản ứng nhanh nhất, chạy lên kéo Diệp Lan vào lòng, dùng hết sức lực để ngăn không cho cô ấy giãy giụa nữa. Tố Diệp cũng vội vàng chạy lên giúp đỡ. Diệp Lan gào lên điên cuồng, sức mạnh bỗng lớn đến khó tin. <br> <br>Không hiểu lấy động lực từ đâu, Diệp Lan đẩy được Tố Diệp ra. <br> <br>Tố Diệp bị bất ngờ, chân đứng không vững, cả người ngã nhào. Cũng may có Niên Bách Tiêu nhanh nhẹn, lập tức giơ tay giữ được cô. <br> <br>“Mau qua giúp Tố Khải đi!” Tố Diệp lên tiếng. <br> <br>Niên Bách Tiêu không hiểu Diệp Lan bị làm sao, nhưng cảm thấy có lẽ Tố Diệp và Tố Khải sẽ không làm tổn thương tới Diệp Lan, làm vậy chắc chắn là có lý do. Cậu không suy nghĩ nhiều, cũng vọt tới như một mũi tên, phối hợp với Tố Khải nhanh chóng khống chế được Diệp Lan. <br> <br>Một người là Tố Khải, bao năm kinh nghiệm chống tội phạm ma túy, từng sống sót dưới bao mưa bom bão đạn. Một người là Niên Bách Tiêu, tay đua F1 ngày nào cũng phải rèn luyện với cường độ cao. Sức vóc của hai người đàn ông đều vô cùng mạnh mẽ. Thế nên, Diệp Lan có vùng vẫy thế nào cũng vô dụng. <br> <br>Tiếng kêu của Diệp Lan rất thảm thiết, khiến người nghe nổi cả da gà. <br> <br>Sau đó con bé lại bắt đầu chửi mắng Tố Khải, nghiến răng vào mà chửi. <br> <br>“Tố Khải! Anh không thể đối xử với em như thế được! Anh muốn nhìn thấy em chết có phải không? Anh là thằng khốn! Anh thả em ra! Em phải giết chết anh, giết chết anh!” <br> <br>Những lời sau đó khiến Niên Bách Tiêu nghe mà cũng kinh hồn bạt vía. <br> <br>Nhưng Tố Khải không nói một câu, kéo con bé vào phòng ngủ. <br> <br>Lòng Tố Diệp nghẹn lại, cô cũng đi theo vào trong. <br> <br>Phòng ngủ rất hỗn loạn, đồ đạc rơi lung tung dưới đất. Có lẽ đều là mấy thứ Diệp Lan đã ném hoặc đập. <br> <br>Trên giường có một sợi dây thừng được cố định. Một mặt của dây thừng kẹp một lớp bông dày. Tố Diệp lập tức hiểu ra thứ đó dùng để làm gì, không khỏi cảm thán vì sự nhọc lòng của Tố Khải. <br> <br>“Giúp tôi trói cánh tay đó của cô ấy lên!” Tố Khải nói với Niên Bách Tiêu. <br> <br>Lúc này Niên Bách Tiêu ngẩn người. Cậu không hiểu tại sao Tố Khải phải làm vậy. Rồi cậu quay sang nhìn Diệp Lan. Những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn tròn từ trán xuống, trông cô ấy đã khổ sở lắm rồi, lại còn trói nữa? <br> <br>Trong giây phút cậu đang còn do dự, Diệp Lan nhân cơ hội ấy bổ nhào vào cậu. Niên Bách Tiêu vô thức định bắt lấy Diệp Lan nhưng đã bị cô ấy cắn mạnh vào cánh tay. <br> <br>“Á!” <br> <br>Lần này người phát ra tiếng kêu thảm thiết là Niên Bách Tiêu. <br> <br>Tố Khải và Tố Diệp đều đã anh dũng ra trận. <br> <br>Khó khăn lắm, cánh tay của Niên Bách Tiêu mới được giải cứu. <br> <br>“Em ấn chặt nó xuống!” Tố Diệp ra lệnh cho Niên Bách Tiêu: “Chân nó!” <br> <br>Niên Bách Tiêu vừa bị cắn một cái đau đớn, giờ không dám lơ là nữa. Cậu vội vàng nghe theo lời căn dặn, phối hợp với hai người kia, cuối cùng đã cố định được Diệp Lan. <br> <br>Diệp Lan bị trói rất chặt, chỉ còn biết nằm đó, nước mắt chảy thành hàng. <br> <br>Ba người họ cũng mệt gần chết, thở hổn hển ngồi xuống bên cạnh. Diệp Lan vẫn không ngừng chửi mắng, muốn khó nghe kiểu gì cũng có. Nhưng từ đầu tới cuối, Tố Khải không hề lên tiếng, chỉ đứng dậy lấy hộp bông băng cho Niên Bách Tiêu rồi nói: “Xin lỗi nhé! Cô ấy lên cơn nghiện là sẽ như vậy!” <br> <br>Cánh tay đang đón hộp bông băng của Niên Bách Tiêu bỗng khựng lại. Cậu hét lên thất thanh: “Hả? Lên cơn nghiện?” <br> <br>Sở cảnh sát. <br> <br>Niên Bách Ngạn đã ở trong đây không chỉ một ngày rồi. Cả đoàn luật sư với những luật sư danh tiếng tới từ khắp nơi trên thế giới cũng chầu chực ở ngoài. Họ không dám tỏ ra sơ suất dù chỉ một chút, nên đã đặt một phòng ở một khách sạn gần đó, bàn bạc về tình hình của Niên Bách Ngạn. <br> <br>Tưởng Lỗi cũng đã quá quen với chuyện này. Nhưng đối với vẻ bình tĩnh tới cực điểm của Niên Bách Ngạn thì anh ta cũng mới gặp lần đầu. Đã một thời gian dài trôi qua mà Niên Bách Ngạn vẫn ngồi đó, nhắm mắt lại như đang để đầu óc nghỉ ngơi. <br> <br>Thi thoảng anh cũng đứng dậy, giơ tay vặn mình, thả lỏng gân cốt đôi chút. <br> <br>Trên nét mặt không hề thấy một chút mỏi mệt. <br> <br>Các phóng viên túc trực ngày đêm trước cổng sở cảnh sát. Các cảnh sát đi ra đi vào cũng đều trở thành đối tượng để họ dò hỏi. Tưởng Lỗi đã nhận được lệnh của cấp trên, Niên Bách Ngạn không thể tiếp tục ở lại sở cảnh sát nữa, các phóng viên kia đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới công việc bình thường tại sở. Nếu nghiêm trọng hơn nữa, hoặc chứng cứ có tính tập trung, không loại trừ khả năng phải tạm giam Niên Bách Ngạn. <br> <br>Tin tức này truyền tới tai đoàn luật sư. Họ một lần nữa tập trung tại sở cảnh sát, gây áp lực đối với Tưởng Lỗi, cảnh cáo anh ta: Niên Bách Ngạn là doanh nhân trẻ của thành phố, mỗi năm Tinh Thạch do anh quản lý đều nộp đủ thuế cho ngân sách nhà nước đồng thời tuân thủ pháp luật thương mại. Khi nào phía cảnh sát còn chưa có chứng cứ xác thực thì không được phép tạm giam Niên Bách Ngạn. <br> <br>Tưởng Lỗi cũng biết người mình đang giam giữ không phải một người tầm thường, thế nên sự việc rất hóc búa. Quan trọng hơn là, đoàn luật sư kia ai nấy đều mồm mép lanh lợi, nghiên cứu rất chắc pháp luật hình sự Trung Quốc đại lục, luôn có thể lôi bất kỳ điều luật nào ra với anh ta. <br> <br>Dần dà, Tưởng Lỗi cũng phải đau đầu. <br> <br>Sau đó, anh ta lại đi vào phòng thẩm vấn, nhìn Niên Bách Ngạn: “Anh cũng nhẫn nại lắm đấy!” <br> <br>Niên Bách Ngạn không nói gì. <br> <br>“Đừng tưởng tìm một đám luật sư tới đây là có thể thoát tội.” <br> <br>Niên Bách Ngạn mở mắt ra, nhìn thẳng vào ánh mắt bực bội của Tưởng Lỗi, từ tốn nói: “Không phải tôi muốn thoát tội mà là tôi vốn không giết Diệp Ngọc.” <br> <br>“Có phải anh muốn nói cái chết của Diệp Hạc Phong cũng không liên quan tới anh không?” <br> <br>“Phải!” <br> <br>Tưởng Lỗi nhíu mày nhìn anh. <br> <br>Sau khi ra khỏi phòng thẩm vấn, Tưởng Lỗi gọi cấp dưới tới rồi hỏi: “Có thể khôi phục lại CTV không?” <br> <br>“Việc này rất khó, bọn em cần chút thời gian!” Người cấp dưới lắc đầu. <br> <br>Tưởng Lỗi thở dài nặng nề: “Nhanh chóng lên!” <br> <br>Người cấp dưới gật đầu… <br> <br>“Nhưng, cho dù anh ấy có đi cầu thang bộ cũng phải có CTV ghi lại, còn cả CTV bên ngoài tòa nhà lớn nữa. Chẳng lẽ đều không quay được Niên Bách Ngạn?” <br> <br>Tại nhà của Tố Khải, khó khăn lắm Diệp Lan mới ổn định lại, Tố Diệp bắt đầu gạn hỏi Tố Khải tình hình của Niên Bách Ngạn. <br> <br>Bây giờ cô hết cách rồi, con đường duy nhất có thể biết được nhanh chóng nhất tình hình của Niên Bách Ngạn chính là Tố Khải. Năm đó. Sau khi Niên Bách Ngạn bị bắt đi không lâu, Tố Diệp đã lập tức gọi điện thoại cho Tố Khải, giọng nói run run: Tố Khải! Anh rể em bị cảnh sát dẫn đi rồi! <br> <br>Tố Khải đã an ủi tinh thần của cô trước rồi nói với cô cậu sẽ đi nghe ngóng tình hình chi tiết. <br> <br>“Bây giờ vấn đề lớn nhất là tòa nhà lớn nơi có trụ sở của Tinh Thạch trước đây đúng là có lắp đặt camera giám sát, nhưng sau này bị nhân viên của rất nhiều công ty khiếu nại là không tôn trọng nhân quyền nên đã dỡ bỏ một số lượng lớn các camera. Mà góc quay có thể quay được cũng không thể chứng minh Niên Bách Ngạn đi toàn bộ bằng cầu thang bộ, chỉ có thể nhìn thấy anh ấy ở một camera khác. CTV bên ngoài tòa nhà lớn đã bị người ta che đi một cách tinh vi. Đối phương rất thông minh, cũng nắm rất rõ vị trí của các camera. Nghe nói có một CTV không bị che đi, nhưng đáng tiếc, cảnh sát đã tới chậm một bước, khi lấy được hình ảnh thì nó đã bị tiêu hủy.” <br> <br>“Hình ảnh gì?” <br> <br>“Có lẽ chính là CTV có thể nhìn rõ được mặt hung thủ.” Tố Khải phân tích. <br> <br>Niên Bách Tiêu nghe xong, mắt bỗng sáng lên: “Có thể sửa được không?” <br> <br>“Không đơn giản như vậy, khôi phục hình ảnh cần có thời gian.” Tố Khải nói. <br> <br>“Nhưng Bách Ngạn cũng không thể bị giam trong đó mãi được.” Tố Diệp sốt ruột. <br> <br>“Bây giờ tất cả mọi chứng cứ đều đang hướng về anh rể.” Tuy bây giờ Tố Khải đang nghỉ phép dài ở nhà nhưng những chuyện cần phải nghe ngóng cũng không bỏ sót. <br> <br>“Trước khi Diệp Ngọc bị giết, bảo vệ tòa nhà trong lúc đi kiểm tra đã bắt gặp cảnh hai người họ cãi vã, hơn nữa còn nghe thấy Diệp Ngọc uy hiếp anh rể, nếu anh ấy không rời khỏi Tinh Thạch, cô ta sẽ cho tất cả mọi người biết được âm mưu của anh ấy, hủy hoại danh tiếng của anh ấy. Sau này em cũng từng được nhìn qua thi thể của Diệp Ngọc. Đúng như pháp y kết luận, hung khí dẫn tới cái chết của Diệp Ngọc đích thực là vật trang trí hình con chim ưng đó, bên trên ngoài máu của Diệp Ngọc còn phát hiện được cả máu của anh rể. Hơn nữa hôm đó anh rể lại không đi thang máy. Tuy rằng sau này cảnh sát đã xác minh đúng là tối đó thang máy xảy ra sự cố nhưng vẫn không thể là bằng chứng chứng minh sự trong sạch của anh rể.” <br> <br>Tố Diệp nghe mà đầu căng ra, những dây thần kinh trên trán khó chịu như sắp bật tung ra ngoài. <br> <br>“Còn nữa, tuy rằng bây giờ vẫn chưa có được chứng cứ trực tiếp chứng minh anh rể là hung thủ, nhưng anh ấy vẫn sẽ bị cảnh sát giám sát với tư cách là kẻ tình nghi. Sau khi ra khỏi sở cảnh sát, anh ấy có thể sẽ phải lập tức tiếp nhận điều tra của viện kiểm sát. Chị! Chị phải chuẩn bị tâm lý!” <br> <br>Tố Diệp khẽ gật đầu. <br> <br>Kể từ ngày cưới Niên Bách Ngạn, cô đã biết tương lai nhất định không thể sóng yên biển lặng. Cho dù không muốn có sóng gió nhưng một khi bão tố ập tới, cô vẫn phải dũng cảm đối mặt. <br> <br>“Bây giờ cảnh sát đang lùng sục khắp nơi. Tất cả những người có liên quan tới vụ án đều sẽ được tiến hành lấy lời khai. Hai người nhất định là nằm trong phạm vi những người bị cảnh sát thẩm vấn.” Tố Khải nhắc nhở họ. <br> <br>Tố Diệp ngỡ ngàng: “Thẩm vấn chị thì thôi sao lại thẩm vấn Bách Tiêu chứ? Nó toàn ở Thượng Hải mà.” <br> <br>“Người thân trong gia đình đều phải phối hợp, dẫu sao đây cũng là một vụ án giết người.” <br> <br>Niên Bách Tiêu nhún vai: “Tùy họ thôi!” <br> <br>“Vậy… bọn chị cần phải làm những gì?” Tố Diệp hơi căng thẳng. <br> <br>Tố Khải nhìn họ, nghiêm túc nói: “Hai người không cần phải làm gì cả. Tới lúc đó cảnh sát hỏi hai người câu gì, hai người trả lời câu đó. Nếu cả hai đều tin tưởng anh rể vô tội, vậy thì nhất định phải hợp tác, khai báo thành thực với cảnh sát. Đây mới là cách có lợi nhất đối với anh rể.” <br> <br>Tố Diệp và Niên Bách Tiêu gật đầu. <br> <br>Vì có Tố Khải ở trong chạy vạy, Tố Diệp cũng yên tâm hơn ít nhiều. Lại cộng thêm có đoàn luật sư chờ đợi liên tục, tâm trạng của cô cũng không còn quá nôn nóng nữa. <br> <br>Cô tin rằng Niên Bách Ngạn không giết người, thế mới tin rằng cơn sóng gió này sẽ qua đi nhanh thôi. <br> <br>Niên Bách Tiêu không quay về Thượng Hải ngay. Cậu xin huấn luyện viên cho nghỉ phép, ở lại Bắc Kinh đợi tin tức của Niên Bách Ngạn. Phía Tinh Thạch cũng bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho buổi ra mắt sản phẩm mới. Diệp Uyên và các cổ đông đều tích cực thu xếp theo những gì Tố Diệp đã nói trước đó, nhưng cũng không tránh khỏi có lúc phát sinh vấn đề. <br> <br>Tuy rằng Hứa Đồng là trợ lý của Niên Bách Ngạn nhưng dù gì vẫn là phụ nữ, nhiều lúc vẫn còn do dự. <br> <br>Chuyện Tinh Thạch đang chuẩn bị các sản phẩm đấu giá thay thế cho các sản phẩm mới tới tai Niên Bách Tiêu. Lúc đó Tố Diệp đang xem bản đồ địa điểm tổ chức buổi ra mắt. Sau khi xem xong, Niên Bách Tiêu lắc đầu, nói: Cái này rất không phù hợp với ý tưởng tái hiện kinh điển. <br> <br>Tố Diệp vốn dĩ chẳng để tâm mấy tới lời cậu nói, vì trong ấn tượng của cô, cậu chỉ có hứng thú với đua xe. <br> <br>Vậy mà, Niên Bách Tiêu ngồi bệt xuống bên cạnh cô, chỉ vào phương án kế hoạch hoạt động, nhanh chóng chỉ ra mấy điểm rồi nói: “Mấy điểm nhấn này đều không đúng. Thứ chị làm ra sẽ chẳng ra ngô mà cũng chẳng ra khoai.” <br> <br>Tốc độ nói của cậu rất nhanh, lại rất nghiêm túc. <br> <br>Tố Diệp lập tức nhớ ra chuyên ngành chính khi còn học đại học của cậu. Mắt cô sáng lên, rồi lập tức túm chặt lấy cậu: “Phải rồi! Em có thể tới đó giúp Diệp Uyên mà.” <br> <br>Niên Bách Tiêu suýt nữa thì bị cô bóp chết, khó khăn lắm mới thở được, bực bội nói: “Em không hứng thú!” <br> <br>“Anh em đồng lòng, khó khăn nào cũng có thể vượt qua. Kế hoạch ra mắt sản phẩm mới này là việc anh trai em muốn làm. Bây giờ anh ấy không thể hoàn thành được, là em trai, em không giúp thì còn ai giúp đây?” Tố Diệp khuyên nhủ. <br> <br>Niên Bách Tiêu thở dài, đổi sang tiếng Trung: “Nhưng khó lắm, những người đó rất khó thuyết phục em, vì em thường xuyên không ở công ty.” <br> <br>Tố Diệp nghĩ mãi mới hiểu ý cậu: “Ý em là em rất khó thuyết phục họ phải không?” <br> <br>Niên Bách Tiêu chớp chớp mắt, gật đầu. <br> <br>“Chuyện này em hoàn toàn có thể yên tâm. Bây giờ những cổ đông đó đều đang đứng trên cùng một sợi dây. Chẳng ai mong ví tiền của mình xẹp xuống cả, thế nên chỉ cần là những chuyện có lợi cho công ty, họ chắc chắn không phản đối đâu.” Tố Diệp khẽ nói. <br> <br>Niên Bách Tiêu suy nghĩ mãi mới miễn cưỡng đồng ý. <br> <br> Lại một ngày nữa trôi qua, cuối cùng Niên Bách Ngạn đã trở về. <br> <br>Giây phút mở cửa ra, Tố Diệp cảm thấy con tim mình cũng sắp nhảy vọt ra ngoài. Anh đứng ở cửa, bóng hình vẫn thẳng tắp, cao lớn, gương mặt có chút mỏi mệt. Nhưng đôi mắt ấy, hai con ngươi đen láy nhìn cô vẫn thấp thoáng một nụ cười. <br> <br>Cô không suy nghĩ gì, nhào thẳng tới ôm chầm lấy anh, nước mắt lập tức trào ra. <br> <br>Niên Bách Ngạn cũng giữ chặt lấy cô, khẽ chống cằm bên vành tai cô, giọng nói hơi khàn: “Bây giờ anh vẫn nằm trong phạm vi theo dõi của cảnh sát.” <br> <br>“Em mặc kệ!” Tố Diệp ghì lấy cổ anh, chỉ sợ hơi buông tay thôi anh sẽ biến mất. <br> <br>Niên Bách Ngạn bế thẳng cô vào nhà. <br> <br>Tố Diệp vẫn dính sát vào người anh. Khoảnh khắc này cô mới biết mình sợ mất anh đến thế nào. <br> <br>Rất lâu sau cô mới buông anh ra, giơ tay vuốt nhẹ đôi lông mày: “Anh mệt lắm phải không? Để em bật nước cho anh. Anh tắm rửa sạch sẽ, rồi em làm chút gì cho anh ăn nhé.” <br> <br>Mấy hôm nay Tiểu Nhã đều không tới, vì xảy ra chuyện này, Tố Diệp cũng không để con bé tới nữa. Cô không muốn để quá người biết. <br> <br>Niên Bách Ngạn gật đầu. <br> <br>Tố Diệp vừa đứng dậy thì anh đã giữ cô lại. <br> <br>Cô nhìn anh. <br> <br>Niên Bách Ngạn thu cánh tay lại, khóa cô trong lòng mình. <br> <br>Lưng cô tựa lên ngực anh, trên đỉnh đầu là mùi hương thân thuộc, mát lành của anh. Cô rất nhớ cảm giác này, cảm giác được anh ôm vào lòng. Chỉ khi ở trong lòng anh, cô mới nhận ra mình đã từng bất lực thế nào. Cô chỉ biết ngước lên, hút lấy cảm giác an toàn mà anh mang lại. <br> <br>“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn cúi đầu, gọi tên cô bằng chất giọng khản đặc: “Anh rất nhớ em!” <br> <br>Sống mũi anh len qua len lại giữa mái tóc cô. Hương thơm thoang thoảng thấm vào ruột gan này chính là thứ an ủi anh lớn nhất khi ở trong phòng thẩm vấn. <br> <br>Tố Diệp nắm chặt lấy tay anh, đan hai bàn tay vào nhau. <br> <br>Cô cũng nhớ anh lắm chứ. <br> <br>Có trời biết khoảng thời gian anh không ở nhà, mỗi giây mỗi phút đều đằng đẵng tựa năm trời. <br> <br>“Bách Ngạn! Sự thật của chuyện này nhất định sẽ được phơi bày, đúng không?” Cô thì thầm. <br> <br>Niên Bách Ngạn vùi mặt vào giữa tóc cô, dịu dàng đáp: “Vừa mới kết hôn đã bắt em chịu đựng những chuyện này, anh rất áy náy.” <br> <br>Tố Diệp quay người lại, vòng tay qua cổ anh, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, nói rõ ràng: “Em chưa bao giờ hối hận vì đã lấy anh, cho dù là bây giờ.” <br> <br>Niên Bách Ngạn cảm động, cúi đầu hôn lên môi cô say đắm… <br> <br>Khi ngâm mình trong phòng tắm, Niên Bách Ngạn đã ngủ quên. <br> <br>Tố Diệp đã bày biện thức ăn xong đâu đấy, đợi mãi vẫn không thấy anh ra. Khi đi vào phòng tắm, cô mới phát hiện anh nằm trong bồn tắm, tựa đầu sang một bên, mắt nhắm nghiền. <br> <br>Cánh tay anh gác lên thành bồn tắm. Trên những múi cơ vẫn còn đọng những giọt nước. Hơi thở của anh nhịp nhàng, nếp nhăn trên trán cũng dãn ra rất nhiều. Tố Diệp bước nhẹ nhàng, ngồi xuống bên cạnh ngắm nhìn anh. <br> <br>Càng nhìn như vậy cô lại càng đau xót. <br> <br>Chắc mấy hôm nay anh hay nhíu mày lắm, nếu không sao giữa hai hàng lông mày lại có những nếp nhăn mờ mờ? <br> <br>Chắc là anh mệt lắm rồi, thế nên vừa về tới nhà, còn đang tắm đã ngủ thiếp đi. <br> <br>Tố Diệp không nỡ đánh thức anh. Cô thử nhiệt độ của nước, thấy đã hơi lạnh bèn mở dụng cụ ổn định nhiệt độ, để nhiệt độ tiếp tục được giữ ấm. Cô khẽ khàng lau người cho anh, dịu dàng và tỉ mỉ. <br> <br>Có anh ở bên cạnh thật tốt. <br> <br>Được ở gần anh thế này, được chạm vào anh thế này, thật tốt. <br> <br>Lúc lau sữa tắm lên người anh, Niên Bách Ngạn tỉnh dậy. Quãng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi giúp anh có tinh thần hơi đôi chút. Anh thấy vậy bèn mỉm cười xin lỗi: “Để anh!” <br> <br>Tố Diệp vẫn kiên trì tắm cho anh, dịu giọng nói: “Anh cứ nằm yên đó!” <br> <br>Niên Bách Ngạn lập tức nằm im, ngắm cô. <br> <br>Tố Diệp cúi đầu, động tác nhẹ nhàng. <br> <br>Anh bất giác giơ tay lên vuốt khẽ gò má cô. <br> <br>“Mấy hôm nay em không ngủ tử tế.” Anh xót xa. <br> <br>Tố Diệp quyến luyến nhiệt độ nơi đầu ngón tay anh, đau khổ mấy hôm nay cũng tan biến. Cô tươi cười trả lời: “Ôm gối của anh ngủ, vẫn ổn!” <br> <br>Niên Bách Ngạn cũng cười. <br> <br>“Bách Tiêu quay về rồi!” Cô báo cho anh biết. <br> <br>Ánh mắt Niên Bách Ngạn có phần ngỡ ngàng. <br> <br>Tố Diệp kéo tay anh lại: “Sau khi về Bắc Kinh, nó đã tới Tinh Thạch giúp Diệp Uyên. Các cổ đông đã quyết định sử dụng kế hoạch cho sản phẩm mới của anh, trước mắt vẫn đang chuẩn bị.” <br> <br>Cô giải thích rõ ràng tình hình trước mắt của Tinh Thạch. <br> <br>Niên Bách Ngạn hiểu ra, gật đầu, không nói câu nào. <br> <br>Bây giờ anh không thể quay về công ty. Cũng may Tinh Thạch không bị anh liên lụy. <br> <br>“Bách Ngạn! Thật ra Bách Tiêu rất lo cho anh. Bình thường trông nó vô tâm vô tính như vậy, nhưng khi anh xảy ra chuyện, nó còn sốt ruột hơn ai hết.” Tố Diệp nhìn anh: “Bách Tiêu đã tới đánh Kỷ Đông Nham!” <br> <br>Ánh mắt Niên Bách Ngạn xúc động nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Thằng nhóc đó bồng bột quá rồi. Kỷ Đông Nham cùng lắm chỉ thuận nước đẩy thuyền. Chuyện giết người này cậu ta đến nghĩ còn chẳng dám nghĩ.” <br> <br>“Nhưng chuyện sản phẩm mới đích thực là do anh ta làm.” <br> <br>“Cậu ta chỉ muốn đá anh ra ngoài thôi!” <br> <br>“Anh có đối tượng khả nghi nào không?” Tố Diệp hỏi. <br> <br>Ngón tay hai người quấn vào nhau. Anh suy nghĩ mấy giây rồi khẽ nói: “Tất cả cứ giao lại cho cảnh sát!” <br> <br>“Nhưng bây giờ anh đang gánh tội cho hai mạng người.” Tố Diệp lo lắng. <br> <br>Niên Bách Ngạn: “Em có tin anh không?” <br> <br>Tố Diệp lập tức gật đầu chắc nịch. <br> <br>“Thế là được rồi, cây ngay không sợ chết đứng!” Giọng Niên Bách Ngạn thoải mái. <br> <br>Tố Diệp siết chặt tay anh, hồi lâu không buông. <br> <br>Hôm sau, thời tiết khá đẹp, chỉ có không khí là vẫn hơi mù sương. <br> <br>Phóng tầm mắt một chút, không nhìn rõ được những tòa nhà ở phía xa. <br> <br>Tố Diệp đã ngủ một giấc ngon lành. Cả đêm cô không trở mình, có lẽ vì được nằm trong lòng anh. <br> <br>Khi bắt đầu tỉnh hơn, cô cảm thấy mặt mình ngưa ngứa, sau đó lan dần tới bả vai. <br> <br>Cô mở mắt ra, trên đỉnh đầu là đôi mắt sâu đầy khát vọng của Niên Bách Ngạn. Nó như một cái động có thể nuốt chửng người ta. <br> <br>Thấy cô đã tỉnh, anh đặt lên trán cô một nụ hôn, sau đó bịn rịn nơi mái tóc. <br> <br>Khi nụ hôn di chuyển tới vành tai, anh thấp giọng hỏi: “Muốn ở trên hay ở dưới?” <br> <br>Tố Diệp đỏ mặt. <br> <br>Lòng bàn tay vẫn ấm áp nhiệt độ truyền tới từ lồng ngực anh. <br> <br>Rắn rỏi, bỏng rẫy. <br> <br>“Không biết…” Cô cụp mắt xuống, khẽ lẩm bẩm. <br> <br>“Vậy anh quyết định!” <br> <br>Nụ hôn của anh sốt sắng nhào tới. <br> <br>Cơ thể cô được anh hôn đến nóng bỏng. Cô ôm chặt lấy anh, trái tim bồng bềnh như trôi trên đại dương… <br> <br>Gần tới trưa, chuông cửa bỗng vang lên. <br> <br>Tố Diệp chải qua mái tóc hơi rối. Khi mở cửa, nhìn thấy vẫn là hai người hôm trước, tim cô chợt run lên. <br> <br>Bả vai cô lập tức ấm lên, là Niên Bách Ngạn khoác tay qua. <br> <br>Anh nói: “Anh đi một lát rồi về.” <br> <br>“Bách Ngạn!” Tố Diệp níu lấy anh, sắc mặt tái nhợt. <br> <br>Niên Bách Ngạn ôm cô, khẽ nói: “Yên tâm đi! Lần này là hợp tác điều tra với viện kiểm sát. Tối nay anh nhất định sẽ về nhà. Em cũng cộng tác cho lời khai với phía cảnh sát, biết gì thì nói cái đó.” <br> <br>Hơi thở của Tố Diệp trở nên gấp gáp. Dần dần cô mới buông bàn tay đang giữ chặt anh ra…