Quyển 13 - Chương 553: Anh trai em là cái bát đó
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 13 - Chương 553: Anh trai em là cái bát đó
<br><br>Quyển 13 - Chương 553: Anh trai em là cái bát đó<br><br><br>Đúng vào lúc Niên Bách Ngạn đang bị cảnh sát, viện kiểm sát quấy nhiễu tới không thở được thì trong buổi ra mắt sản phẩm mới, Tinh Thạch cuối cùng đã đánh một đòn phản công cực đẹp. Sản phẩm mới với các sản phẩm đã được đấu giá cùng bao bì mang khái niệm hướng tới tôn kính những giá trị kinh điển, đã nhận được sự ngợi khen của các đồng nghiệp cùng ngành và sự công nhận của các khách hàng. <br> <br>Trận chiến này, Diệp Uyên đã cần cù, tận tụy mà Niên Bách Tiêu càng đóng góp một công sức không nhỏ. <br> <br>Từ trước tới nay, Niên Bách Tiêu luôn mang tới cho Tố Diệp một cảm giác về một cậu trai bắng nhắng. Có câu nói thế này: Đàn ông không phải làm việc mình thích làm mà phải làm việc mình nên làm. <br> <br>Cô tin chắc rằng, Niên Bách Ngạn đang làm việc mình nên làm. Còn Niên Bách Tiêu giống như một cậu nhóc mãi không lớn, được thoải mái làm việc mình thích làm. <br> <br>Còn bây giờ, khi Niên Bách Ngạn xảy ra chuyện, khiến Niên Bách Tiêu không thể mặc cho bản thân muốn làm gì thì làm nữa, cậu cũng đã học cách trưởng thành như anh trai. Qua chuyện sản phẩm mới lần này, Tố Diệp cảm thấy nó chính là một trải nghiệm tôi luyện Niên Bách Tiêu. Chỉ có để, mức độ nghiêm túc của cậu vượt qua tưởng tượng của cô. <br> <br>Vì các cổ đông lo sợ lợi ích bị tổn thất, thế nên hoàn toàn không thể chống đối việc Niên Bách Tiêu tham gia. Việc này đã tạo ra một không gian đủ cho Niên Bách Tiêu tự do phát huy. Nghe Diệp Uyên nói, Niên Bách Tiêu đã thức đêm sửa bảy lần quy trình kỹ thuật của sản phẩm mới. Thậm chí cậu còn tỉ mỉ tới mức mỗi một sản phẩm đặt lên vị trí nào, góc độ nào trên tay của người mẫu cũng yêu cầu rất nghiêm khắc. <br> <br>Ban đầu Diệp Uyên không hiểu tại sao cậu phải làm vậy. Niên Bách Tiêu nói với anh ấy: Chính anh trai đã nói. Những ánh sáng khác nhau khi chiếu lên kim cương ở những góc độ khác nhau sẽ tạo nên những hiệu quả thị giác khác nhau. Điều cậu muốn làm chính là làm nổi bật được hình ảnh đẹp nhất của kim cương. <br> <br>Sau khi biết được chuyện ấy, Tố Diệp càng thêm chắc chắn Niên Bách Tiêu là điển hình cho mẫu đàn ông ngoài lạnh trong nóng. Bình thường chẳng thấy cậu quan tâm mấy tới anh trai, nhưng thực tế là bất kỳ lời nào anh trai nói cậu cũng ghi nhớ trong lòng. <br> <br>Sau khi tổ chức xong buổi ra mắt sản phẩm mới, giá cổ phiếu của Tinh Thạch bắt đầu ổn định, sau đó có dấu hiệu tăng lên. Các hoạt động quảng bá cho sản phẩm mùa thu đông không hề thua kém Kỷ Thị. Mà tiết mục người đại diện đã từng bị Niên Bách Ngạn bãi bỏ, lần này đi theo một hướng độc đáo, sáng tạo. Người đại diện mà Tinh Thạch lựa chọn là một ngôi sao nam quốc tế đang rất nổi tiếng, thay đổi quan niệm truyền thống rằng trang sức thì đều dùng người đại diện là phụ nữ. <br> <br>Quyết định này do Niên Bách Ngạn nghĩ ra từ đầu. Anh cảm thấy, đối mặt với trang sức, người thực sự vung tiền mua nó thường là nam giới. So với nữ giới, đàn ông càng muốn dùng tiền hóa thành quà tặng, dành cho người con gái mà mình có tình cảm. Lý do thứ hai là ngôi sao nam sẽ càng có sự chấn động hơn. So với việc để phụ nữ xem một đoạn quảng cáo của một cô gái xinh đẹp, họ chắc chắn sẽ thích ngắm nhìn gương mặt của một người ông điển trai hơn. <br> <br>Thế nên người đại diện là nam đã được quyết định ngay từ đầu. <br> <br>Sau này vì chuyện mẫu thiết kế thêu bị đánh cắp, việc tuyên truyền cho sản phẩm mới cũng gián đoạn. <br> <br>Diệp Uyên và Niên Bách Tiêu quyết định vẫn áp dụng cách làm của Niên Bách Ngạn. Họ gấp rút ngày đêm, chụp hình, biên tập lại, thay mẫu sản phẩm thêu ban đầu thành mẫu sản phẩm đấu giá mang tính chất kinh điển. <br> <br>Đây là một việc tốn khá nhiều công sức. Chụp hình lại thì dễ nhưng việc biên tập hậu kỳ mất nhiều thời gian. Thế nên Niên Bách Tiêu hầu như không chợp mắt, theo dõi sát sao công việc hậu kỳ như một người sắt. <br> <br>Sau đó nhân viên hậu kỳ liên tục kêu khổ, nói rằng Niên Bách Tiêu còn ngược đãi họ hơn cả anh trai cậu. <br> <br>Tinh Thạch coi như đã vượt qua được một cửa ải khó khăn. <br> <br>Các cổ đông rất hài lòng với những gì Niên Bách Tiêu thể hiện và ý của Diệp Uyên là hy vọng cậu có thể quay về công ty làm việc nhưng Niên Bách Tiêu từ chối. Cậu gọi cho Tố Diệp, nói quyết định của mình. <br> <br>Tố Diệp hỏi vì sao cậu không muốn tới Tinh Thạch. <br> <br>Niên Bách Tiêu trả lời với vẻ thờ ơ: “Ban đầu họ cũng kỳ vọng vào anh em như vậy phải không? Họ là đám người “ăn cháo đá bát”.” <br> <br>Bốn chữ “ăn cháo đá bát” ấy được Niên Bách Tiêu nói bằng tiếng Trung, khiến Tố Diệp hết lời ngợi khen: “Em biết nói cả câu thành ngữ này à? Có hiểu nghĩa của nó không?” <br> <br>Niên Bách Tiêu hừ một tiếng: “Dĩ nhiên! Anh trai em chính là cháo.” <br> <br>Quả nhiên là có hiểu cái gì đâu. <br> <br>Tố Diệp bó tay, đành sửa lại: “Sai rồi, anh trai em là cái bát.” <br> <br>Niên Bách Tiêu nghĩ mãi, có lẽ vẫn chẳng hiểu hai thứ đó có gì khác nhau nên đành thôi. <br> <br>Nhưng Tố Diệp thì hiểu ý cậu, khuyên cậu hãy cứ làm điều mình thích. <br> <br>Khi sắp cúp điện thoại, Tố Diệp bất ngờ hỏi: “Em có biết anh trai em thích làm gì nhất không?” <br> <br>Câu hỏi ấy làm Niên Bách Tiêu sững người. <br> <br>“Ý chị là lúc anh em còn rất nhỏ ấy đã từng có ước mơ gì? Ví dụ như làm khoa học gia hay thầy giáo chẳng hạn?” Cô nhớ lúc mình còn bé tý, người lớn thường hay hỏi một câu: Sau này lớn lên, ước mơ của con là gì? <br> <br>Các bạn nhỏ xung quanh có người nói làm bác sỹ, có người nói muốn làm giáo viên, có người nói muốn làm nhà khoa học. Trong đó, hầu hết các bạn nhỏ đều theo trào lưu nói muốn làm nhà khoa học. <br> <br>Khi hỏi tới cô, cô nói muốn làm bác sỹ. <br> <br>Các thầy cô luôn rất hài lòng về câu trả lời này, nhưng trong lòng cô thì nghĩ cô mãi mãi không thể làm bác sỹ được nữa vì mẹ không còn nữa rồi. <br> <br>Trẻ con đứa nào cũng có ước mơ, mà đa phần chúng được truyền thụ lại từ người lớn. <br> <br>Thế nên cô chợt nghĩ tới Niên Bách Ngạn. Có phải lúc nhỏ anh cũng mơ ước được làm một khoa học gia gì đó không? <br> <br>Cô chưa từng biết ngoại trừ Tinh Thạch, ngoại trừ kim cương, anh còn điều gì muốn làm không. <br> <br>Còn Niên Bách Tiêu thì thở dài: “Lúc em hiểu chuyện thì anh ấy đã làm việc với kim cương rồi. Thực tế là, em cũng không rõ anh ấy muốn làm gì.” <br> <br>Lúc này Tố Diệp mới nhớ ra độ tuổi chênh lệch của hai người họ… <br> <br>Khủng hoảng của Tinh Thạch được giải cứu. Bây giờ các cổ đông đã có rảnh rang đồng tâm hiệp lực đối phó với bên ngoài. <br> <br>Ngoài ở đây chính là Niên Bách Ngạn. <br> <br>Đương nhiên, họ cần phải thông qua người chủ tịch là Diệp Uyên. Mà trên thực tế, Diệp Uyên càng giống như một vị vua bị quần thần uy hiếp, mà đa phần trong số những người uy hiếp anh ấy đều là các đại thần cố mệnh của triều trước. <br> <br>Cảnh sát vẫn chưa nới lỏng cho Niên Bách Ngạn, thậm chí còn hạn chế hoạt động của anh. Trong một quãng thời gian sau này, có lẽ Niên Bách Ngạn không được xuất cảnh. Các cổ đông bèn lấy đó làm lý do, liên minh đệ đơn lên yêu cầu Diệp Uyên thu hết thực quyền của Niên Bách Ngạn, nói với bên ngoài Niên Bách Ngạn xin nghỉ phép dài hạn. <br> <br>Đối mặt với những lần ép buộc liên tục của các cổ đông, Diệp Uyên không còn cách nào khác, đành phải gọi Niên Bách Ngạn tới công ty, nói rằng anh phải nghỉ phép một thời gian dài. <br> <br>Niên Bách Ngạn là người thông minh, chỉ cười không nói gì. <br> <br>Diệp Uyên cũng hiểu, nói vậy kẻ ngốc cũng hiểu là có ý gì. <br> <br>Anh ấy rót cho Niên Bách Ngạn một tách trà, chau mày nói: “Cậu phải biết, thật ra tôi thật lòng muốn giao Tinh Thạch cho cậu, tôi hoàn toàn không thông thạo chuyện quản lý và thị trường.” <br> <br>Độ ấm của nước trà vừa phải, lá trà từng chiếc lộn ngược như những chiếc kim châm màu trắng, rồi lại nhanh chóng bị lọc qua cơ thể, dâng hiến vị trà nồng đậm của mình. <br> <br>Nhiệt độ trong phòng lúc nóng lúc lạnh. <br> <br>Hương trà thoang thoảng, cộng với mùi xạ hương nhạt nhòa trong phòng tạo thành một hương thơm tinh khiế tràn vào phổi. <br> <br> Niên Bách Ngạn không tiếp lời, mà khẽ nhấp một ngụm trà, đặt xuống rồi hỏi: “Anh muốn giẫm chân vào vũng nước đục Tinh Thạch sao?” <br> <br>Ánh mắt Diệp Uyên có vẻ khó xử: “Hình như tôi không có sự lựa chọn.” <br> <br>Ai nói thân phận không thể quyết định tất cả? <br> <br>Có lúc, thân phận chính là tất cả. Nó quyết định bạn có thể làm gì và không thể làm gì. <br> <br>Niên Bách Ngạn nhìn tách trà như đang suy nghĩ chuyện gì, rất lâu sau mới gật đầu nói: “Nghỉ phép dài hạn thì thôi đi. Em chính thức nghỉ việc.” <br> <br>Diệp Uyên nhìn anh với vẻ bàng hoàng. <br> <br>Sau đó, thanh âm của anh ấy trở nên gấp gáp: “Cậu hà tất phải tự chặn đường đi của mình? Cậu phải biết các cổ đông chỉ sợ cậu thay đổi hết bọn họ. Cậu hoàn toàn có thể nghỉ ngơi một thời gian, đợi sóng gió qua đi rồi…” <br> <br>Niên Bách Ngạn giơ tay ngắt lời Diệp Uyên: “Em có ở Tinh Thạch hay không đã không còn quan trọng nữa. Hơn nữa bây giờ Tinh Thạch quả thực cũng không thích hợp để cho một người bị các cơ quan tư pháp giám sát quản lý nữa. Diệp Uyên! Em chỉ hy vọng anh đồng ý với em một chuyện.” <br> <br>Diệp Uyên nhíu mày. Thấy ý anh đã quyết, anh ấy đành thở dài: “Cậu nói đi!” <br> <br>“Bộ phận thị trường, tiêu thụ, quan hệ và thiết kế đều là những người trước đây em cất nhắc. Năng lực làm việc của họ rất giỏi, đủ để giúp anh thuận buồm xuôi gió làm việc trong Tinh Thạch, mong anh đừng động tới họ.” <br> <br>Diệp Uyên gật đầu: “Cậu yên tâm, người của cậu tôi nhất định sẽ giữ nguyên.” <br> <br>Lúc này Niên Bách Ngạn mới yên tâm. <br> <br>Cuối cùng, anh lại nói: “Còn nữa, anh nên lưu tâm tất cả mọi người. Khi anh ngồi vào vị trí này thì không thể dễ dàng tin tưởng ai. Bất kỳ ai cũng không thể tin hết toàn bộ, kể cả… người nhà họ Diệp!” <br> <br>Diệp Uyên ngước mắt nhìn anh: “Cậu có ý gì?” <br> <br>Niên Bách Ngạn uống nốt tách trà, đặt nó xuống. Nơi đáy mắt anh lóe lên một suy nghĩ, rất nhanh. Khi anh ngẩng lên đã thản nhiên như cũ: “Không có ý gì đâu! Thương trường như chiến trường, anh phải cẩn thận mới có thể chèo chống con thuyền này dài lâu.” <br> <br>Diệp Uyên nhìn anh như có tâm tư gì đó. <br> <br>Niên Bách Ngạn không nói gì thêm, chỉ đứng dậy định rời đi. <br> <br>Khi ngón tay anh chạm vào tay nắm cửa, giọng Diệp Uyên bỗng vang lên sau lưng. <br> <br>“Bách Ngạn!” <br> <br>Niên Bách Ngạn dừng bước, quay đầu. <br> <br>Ánh mắt Diệp Uyên u tối và nghiêm nghị: “Việc bố tôi qua đời và cái chết của Diệp Ngọc, cậu không nghi ngờ ai sao?” <br> <br>“Em là người đáng bị nghi nhất.” Ánh mắt Niên Bách Ngạn rất bình thản. <br> <br>Diệp Uyên lắc đầu: “Không! Tôi vẫn tin tưởng cậu.” <br> <br>“Cảm ơn anh đã tin tưởng!” <br> <br>“Thế nên, nhất định phải lôi kẻ đứng đằng sau ra.” <br> <br>Niên Bách Ngạn khẽ đáp: “Chưa chắc đã dễ dàng như vậy. Ngay từ lúc ở Nam Phi, kế hoạch của kẻ này đã rất hoàn chỉnh rồi.” <br> <br>Diệp Uyên kinh ngạc: “Nam Phi? Ý cậu là chuyện cậu bị tập kích? Chẳng phải đó là mẹ tôi…” <br> <br>“Không phải mẹ anh!” Niên Bách Ngạn đáp rất chắc chắn: “Mẹ anh chỉ tìm người theo dõi bọn em. Nhưng trên thực tế người nổ súng bắn vào bọn em là kẻ khác. Kẻ này rất thông minh, biết lợi dụng việc làm của mẹ anh. Chỉ cần em chết ở Nam Phi thì tội trạng này mẹ anh sẽ gánh hết.” <br> <br>Diệp Uyên đứng bật dậy: “Nói vậy thì kẻ này quá nguy hiểm. Bách Ngạn! Chúng ta không thể để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được.” <br> <br>“Diệp Uyên! Anh cứ ngồi vững vàng chiếc ghế chủ tịch của mình. Có rất nhiều việc không phải anh muốn điều tra là sẽ điều tra ra được. Cho dù anh có điều tra ra được, rất có thể đó là một kết quả mà anh không ngờ tới.” <br> <br>“Ý cậu là…” <br> <br>“Em tin rằng, lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó thoát. Cứ giao lại cho cảnh sát đi!” Niên Bách Ngạn nói rành mạch.