Quyển 14 - Chương 594: Ai là Chúa cứu thế?
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 14 - Chương 594: Ai là Chúa cứu thế?
<br><br>Quyển 14 - Chương 594: Ai là Chúa cứu thế?<br><br><br>Ngày nào cũng có những tin tức thời sự. Chính vì có những tin tức này, những con người bận rộn mới có thể nguôi ngoai giữa sự cô đơn và bôn ba phận con ong cái kiến. <br> <br>Nhưng chuyện của Diệp Hạc Thành đã không đơn thuần chỉ còn là một tin tức thời sự nữa. Nghiêm túc mà nói, việc ông ta bị bắt với tội danh hình sự đã làm cả nước chấn động. Cảnh sát nắm được chứng cứ xác đáng. Khi đối mặt với những chứng cứ ấy, Diệp Hạc Thành cũng không thể chối cãi được nữa. Ông ta không thể không thừa nhận mình quả thực trước sau đã có ý định giết Diệp Ngọc và Diệp Uyên. <br> <br>Cảnh sát Tưởng phụ trách vụ án này. Trong quá trình hỏi cung, Tố Khải cũng ngồi bên lắng nghe. <br> <br>Diệp Hạc Thành chủ động khai nhận với cảnh sát đã từng giết hại Diệp Ngọc và Diệp Uyên. <br> <br>Trong phòng thẩm vấn, Diệp Hạc Thành ngồi đó, dường như mới qua một đêm cả mái đầu đã bạc trắng, trông vô cùng tiều tụy. Đối diện ông ta là cảnh sát Tưởng và người trợ lý. Qua gương quan sát, Tố Khải đang im lặng đứng nhìn. Anh vẫn chưa ngồi xuống. Anh nhìn chằm chằm vào Diệp Hạc Thành ở bên trong, trong đầu chỉ hiện lên gương mặt đầm đìa nước mắt của Diệp Lan. <br> <br>“Tôi có ý định hãm hại Niên Bách Ngạn.” Diệp Hạc Thành cất giọng khô khốc. <br> <br>“Cũng tức là việc ông giết Diệp Ngọc đã có âm mưu từ trước?” Cảnh sát Tưởng lạnh lùng hỏi. <br> <br>Diệp Hạc Thành trầm mặc một lúc rồi phủ nhận: “Không! Thật ra là… tôi hoàn toàn không muốn Diệp Ngọc.” Trông ông ta có vẻ bứt rứt, đôi tay đang đeo còng số tám cũng đan chéo nhau một cách bất an. <br> <br>“Tối đó, thật ra tôi cũng tới Tinh Thạch. Sau khi mọi người rời đi, tôi nhìn thấy có riêng Niên Bách Ngạn và Diệp Ngọc ở lại trong công ty nói chuyện. Lúc ấy vì cái chết của Khúc Nghệ mà Diệp Ngọc rất kích động, cũng nói những lời uy hiếp Niên Bách Ngạn, cảnh ấy cũng đã bị bảo vệ tòa nhà nhìn thấy. Tôi… Tôi cảm thấy… đây là một cơ hội nên đã giở trò với camera trong thang máy và camera bộ phận. Tôi đã giết Diệp Ngọc, vì chỉ có như vậy mới có thể khiến Niên Bách Ngạn toi đời.” <br> <br>“Ông có đồng phạm không?” <br> <br>Diệp Hạc Thành lắc đầu. <br> <br>“Theo giám định pháp y, vết thương trí mạng của Diệp Ngọc nằm ở vùng đầu. Khi tới bãi cỏ, nạn nhân vẫn chưa tắt thở.” <br> <br>Diệp Hạc Thành hít sâu một hơi, nói với vẻ đắng chát: “Phải! Lúc đó nó đã nhận ra tôi, thế nên tôi không thể để nó sống được.” <br> <br>Nghe xong câu ấy, sống lưng Tố Khải chợt lạnh ngắt. <br> <br>Ngay sau đó, dưới sự thẩm vấn của cảnh sát, Diệp Hạc Thành đã kể lại tỉ mỉ động cơ và cách thức gây án. <br> <br>“Niên Bách Ngạn rời khỏi Tinh Thạch nhưng quyền hành vẫn nằm trong tay Diệp Uyên. Nếu nó không biết chuyện gì thì thôi, nhưng nó lại phát hiện ra chuyện của tập đoàn Long Thạch. Tôi không thể để sinh thêm phiền toái, vả lại… nếu nó còn ở lại Tinh Thạch thêm ngày nào, tôi còn không được ngồi lên vị trí chủ tịch ngày ấy.” <br> <br>“Ông đã thuê sát thủ?” <br> <br>Diệp Hạc Thành gật đầu. <br> <br>“Cũng tức là việc giết Diệp Uyên hoàn toàn là âm mưu từ trước?” <br> <br>Diệp Hạc Thành lại gật đầu lần nữa. <br> <br>“Tôi cần trợ thủ, muốn giết Diệp Uyên một mình tôi chắc chắn không thành. Tôi không thể mạo hiểm.” <br> <br>“Sau khi ông thuê người giết Diệp Uyên, lại giết ngay tên sát thủ đó?” <br> <br>Diệp Hạc Thành cúi gằm: “Tôi không thể để hắn sống sót. Hơn nữa hắn ta là kẻ vô lại có tiếng, tôi sợ sau này hắn lấy chuyện này ra uy hiếp tôi.” <br> <br>Cảnh sát Tưởng lại hỏi thêm những tình tiết liên quan tới vụ án của Diệp Uyên, Diệp Hạc Thành cũng lần lượt khai báo. <br> <br>Khi hỏi tới cái chết của Khúc Nghệ, Diệp Hạc Thành một mực phủ nhận. Ông ta thanh minh cái chết của Khúc Nghệ không dính dáng tới mình. Ông ta chỉ muốn lợi dụng tâm tình của Diệp Ngọc để đối phó với Niên Bách Ngạn mà thôi. <br> <br>Cảnh sát Tưởng lại đề cập tới mấy cuốn sách ở trong phòng sách của Diệp Hạc Thành, rồi bắt đầu hỏi những chuyện liên quan tới việc Diệp Hạc Phong qua đời. Tâm trạng của Diệp Hạc Thành trở nên cực kỳ kích động. Ông ta nói: “Sao tôi có thể hại anh ruột mình chứ?” <br> <br>“Ngay cả Diệp Ngọc và Diệp Uyên ông còn có thể giết hại, thì sao không thể giết hại anh ruột của mình?” Cảnh sát Tưởng hung hăng. <br> <br>“Tôi thật sự không có làm!” <br> <br>“Vậy ông giải thích sao về số sách đó? Cả quản gia tại căn nhà cũ cũng đã khai rằng, một khoảng thời gian rất dài trước khi anh trai ông, Diệp Hạc Phong, qua đời, tất cả các thực phẩm ông ấy ăn đều do ông phụ trách, sắp xếp.” <br> <br>Diệp Hạc Thành vò đầu: “Đúng! Quả thực là do tôi chịu trách nhiệm. Nhưng lúc ấy anh tôi ăn luôn không được ngon miệng, tôi chỉ muốn giúp khẩu vị của anh ấy tốt hơn một chút mà thôi!” <br> <br>“Ông đầy rẫy dã tâm như vậy, lẽ nào không mong anh mình chết đi sao?” <br> <br>“Trước giờ tôi luôn kính trọng anh trai mình. Nói thật lòng, khi anh chưa mất tôi vốn chẳng suy tính nhiều như vậy. Nhưng sau khi anh ấy mất, cả con trai lẫn con gái đều không chống đỡ được Tinh Thạch, tôi mới nảy sinh ý đồ giết hại.” <br> <br>Khoảng thời gian còn lại của buổi thẩm vấn, Tố Khải không còn tâm trạng nghe tiếp nữa. <br> <br>Anh đứng dựa vào vách tường, đầu óc choáng váng. <br> <br>Nguyễn Tuyết Cầm cũng đã bị cảnh sát gọi tới lấy lời khai, chủ yếu nhằm vào vụ án Diệp Hạc Thành giết người. Phía cảnh sát muốn lấy thêm được nhiều thông tin từ bà ta. Nhưng Nguyễn Tuyết Cầm thể hiện thái độ không biết gì về việc ông ta giết người hết. Khi hỏi về các hành vi khác, bà ta cũng giải thích mình không nắm rõ. <br> <br>Nhưng khi hỏi tình hình buổi tối hôm Diệp Ngọc bị giết, bà ta đã thành thật khai báo. Hôm ấy, Diệp Hạc Thành quả thực không có nhà. Khi cảnh sát hỏi tại sao lúc trước bà ta lại khai gian dối thì bà ta đáp, bà ta cảm thấy chuyện này không liên quan tới chồng mình thế nên mới cảm thấy thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. <br> <br>Diệp Hạc Thành bị tạm giam, chờ ngày hầu tòa. <br> <br>Tố Khải đợi tới khi Nguyễn Tuyết Cầm ra ngoài mới xuất hiện. Nguyễn Tuyết Cầm nhìn anh và hỏi: “Chuyện bố Lan Lan bị bắt, cậu tham gia bao nhiêu?” <br> <br>Nét mặt bà ta từ đầu tới cuối rất bình thản, nhưng ánh mắt thì cực kỳ sắc. Bà ta nhìn anh, dáng vẻ như đang ép hỏi bằng được. Tố Khải im lặng giây lát rồi trả lời: “Cháu là người nhận được chứng cứ.” <br> <br>Nguyễn Tuyết Cầm lạnh lùng nhìn anh, không nói thêm gì nữa, quay người đi ngay. <br> <br>“Thưa cô!” Tố Khải ủ dột. Anh muốn xin lỗi nhưng anh còn chức trách của mình. <br> <br>Ra tới cửa lớn, anh không ngờ Diệp Lan đã đứng đó đợi hàng tiếng đồng hồ rồi. <br> <br>Thấy Tố Khải và Nguyễn Tuyết Cầm đi ra, cô lập tức lao tới, níu lấy áo Tố Khải, hỏi: “Bố em… thế nào rồi?” <br> <br>Tố Khải thở dài nặng nề, thanh âm rất khẽ: “Đã nhận hết rồi! Diệp Ngọc, cả Diệp Uyên nữa!” <br> <br>“Không…” Diệp Lan không tin vào tai mình. Cô lảo đảo chực ngã, lùi về sau một bước, lẩm bẩm: “Bố em sẽ không giết người đâu. Bình thường… ông vẫn đối xử với chị Diệp Ngọc và anh Diệp Uyên tốt như thế cơ mà…” <br> <br>Nguyễn Tuyết Cầm bước tới: “Lan Lan!” <br> <br>Diệp Lan đỏ mắt, chẳng mấy chốc nước mắt đã ùa ra: “Mẹ! Bố không phải loại người ấy đâu, không thể nào…” <br> <br>Nguyễn Tuyết Cầm ôm cô vào lòng, đôi mắt cũng đỏ quạch. <br> <br>Nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng Tố Khải rất khó chịu. Thật ra anh còn chưa nói với Diệp Lan rằng, buổi tối Diệp Ngọc bị giết hại, bố cô đã lợi dụng việc cô lên cơn nghiện, mơ mơ hồ hồ, không phân biệt được gì để thoát khỏi vòng thẩm vấn của cảnh sát, gây khó khăn cho việc phá án. <br> <br>Những lời đó, anh không thể nói thành lời. <br> <br>Diệp Lan khóc rất thảm thiết. Cô ôm chặt lấy Nguyễn Tuyết Cầm: “Mẹ… nhất định phải cứu bố, nhất định…” <br> <br>“Mẹ sẽ tìm luật sư giỏi nhất!” Nguyễn Tuyết Cầm nghẹn ngào nói: “Thế nên Lan Lan, con phải theo mẹ về nhà. Lúc này con phải ở bên cạnh mẹ.” <br> <br>Diệp Lan gật đầu. <br> <br>Tố Khải biết lúc này có khuyên Diệp Lan ở lại bên cạnh mình cũng không thể nữa, đành im lặng mặc nhận tình huống này xảy ra. Nhưng cũng may mắn là bây giờ tình hình của Diệp Lan đã ổn định rồi. Trải qua một quãng thời gian vật lộn cai nghiện, cô giờ đã kháng cự lại ma túy. Cô không hút ma túy nhiều năm liền như Khaki, thế nên Tố Khải cũng khá yên tâm. <br> <br>Diệp Lan gạt nước mắt, đi tới trước mặt Tố Khải, nhưng hai hàng lệ vẫn tí tách rơi không cầm đước. Cô nói: “Tố Khải! Em phải ở bên cạnh mẹ!” <br> <br>Tố Khải gật đầu. Anh muốn ôm cô vào lòng nhưng lại chùn bước, đành nói: “Vậy thường ngày em chú ý tới sức khỏe của mình một chút. Có chuyện gì không ổn phải gọi điện thoại cho anh ngay.” <br> <br>Diệp Lan nhìn Tố Khải, định nói gì lại thôi. Cô khẽ gật đầu. <br> <br>Trái tim Tố Khải chợt nhói đau vì nhìn thấy nước mắt của cô… <br> <br>*** <br> <br>Toàn bộ đoàn luật sư của Tinh Thạch đã tham gia vào vụ án của Diệp Hạc Thành. Muốn ông ta được tuyên vô tội và được thả ra là điều không thể. Nhưng xét thấy thái độ hợp tác và thành khẩn nhận tội của ông ta đối với cảnh sát, đoàn luật sư chỉ có thể cố gắng hết sức giúp ông ta được giảm án. <br> <br>Giết người có chủ đích và không chủ đích có tính chất hoàn toàn khác nhau. Lượng hình gộp lại cũng đã quá sức chịu đựng của Diệp Hạc Thành, nếu có thể giữ được tính mạng đã là may mắn. <br> <br>Tinh Thạch rơi vào cảnh tù tội. Từ ngày đầu thành lập tới giờ, lần này được coi là lần chịu thiệt hại nặng nề nhất. <br> <br>Tất cả mọi người đều đang trông chờ và đoán định. <br> <br>Họ đang trông ngóng xem ai có thể trở thành chúa cứu thế của Tinh Thạch. <br> <br>Ai đây? <br> <br>Nhà họ Diệp giờ không còn một người đàn ông nào. Diệp Hạc Phong qua đời, Diệp Uyên bị giết hại, Diệp Hạc Thành ngồi tù. Con gái của Diệp Hạc Phong là Diệp Ngọc cũng bị giết hại. Tố Diệp thì theo ngành tâm lý, không thông thạo chút gì chuyện thương trường. Chỉ còn lại hai chị em Nguyễn Tuyết Cầm, Nguyễn Tuyết Mạn và một người con gái là Diệp Lan. Ai có thể gánh vác một trọng trách lớn như thế? <br> <br>Hoặc có thể là Niên Bách Ngạn, người khi trước đã rời khỏi Tinh Thạch? <br> <br>Hay Tinh Thạch sẽ rơi vào tay người nào khác? <br> <br>Chẳng ai hay biết, đằng sau cổ phiếu của Tinh Thạch trên sàn giao dịch còn có mấy đôi tay lớn đang thao túng. <br> <br>Kỷ Thị, trong khung cảnh bận rộn của văn phòng. <br> <br>Trong phòng làm việc sáng sủa, sạch sẽ của tổng giám đốc, Kỷ Đông Nham đang nhíu mày, ngồi trên ghế da, nhìn Đinh Tư Thừa đối diện mình. <br> <br>“Nhất định phải thôi việc ư?” <br> <br>Đinh Tư Thừa gật đầu: “Tôi đã không thể làm gì được nữa rồi.” <br> <br>“Anh là cố vấn tâm lý xuất sắc nhất của Kỷ Thị, đương nhiên còn rất nhiều nơi cần anh.” Kỷ Đông Nham nhún vai. <br> <br>Đinh Tư Thừa cười nhạt: “Mục đích của tôi đã đạt được, thế nên, nghỉ việc thôi!” <br> <br>“Anh thật sự cho rằng mục đích của mình đã đạt được?” Kỷ Đông Nham như cười như không. <br> <br>Đinh Tư Thừa trầm mặc, một lúc sau mới nói: “Bây giờ Tinh Thạch ra nông nỗi này, nói thật, tôi có đạt được mục đích hay không đã không còn quan trọng nữa. Mục đích tới Kỷ Thị chính là vì Diệp Uyên. Nhưng tôi phát hiện ra dù Diệp Uyên có chết, tôi không hề cảm thấy quá thỏa mãn. Có lẽ ngay từ đầu tôi đã sai rồi.” <br> <br>“Anh nghĩ kỹ rồi?” <br> <br>Đinh Tư Thừa gật đầu, thở dài nặng nề. <br> <br>Kỷ Đông Nham thấy ý anh ta đã quyết cũng đành chấp thuận. <br> <br>Đợi cho Đinh Tư Thừa ra ngoài làm thủ tục rồi, Kỷ Đông Nham mới suy nghĩ rồi nhấc máy bàn lên. <br> <br>Đầu kia nhận máy rất nhanh…