Quyển 14 - Chương 597: Tình nguyện được đau thay cô
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 14 - Chương 597: Tình nguyện được đau thay cô
<br><br>Quyển 14 - Chương 597: Tình nguyện được đau thay cô<br><br><br>Ảnh la liệt khắp mặt bàn. <br> <br>Nhân vật chính chỉ có một. <br> <br>Cả cơ thể bé nhỏ đang co quắp lại. Mỗi một vết thương đều rất rõ nét. Cổ tay non nớt bị dây thừng thô trói chặt. Mắt cá chân nhỏ xíu cũng đã tím bầm lại. Mỗi một bức ảnh lại được chụp ở một góc độ khác nhau. Điều duy nhất không đổi chính là đôi mắt ngây dại của đứa bé trên ảnh cùng một cơ thể đầm đìa máu. <br> <br>Từng bức, từng bức như từng lưỡi dao cắm thẳng vào trái tim Niên Bách Ngạn, sau đó chuôi dao được xoay đi vần lại, lăng trì con tim đã bị thương của anh thêm ngàn lần, vạn lần. <br> <br>Đau khổ là không đủ để nói lên cảm nhận của anh. <br> <br>Anh phẫn uất, kinh hoàng, thậm chí còn có một sự kích động muốn giết người mãnh liệt! <br> <br>“Rốt cuộc ông là ai?” Niên Bách Ngạn nghiến răng nghiến lợi hỏi. <br> <br>Một bàn tay anh đã cuộn chặt lại. Những mạch máu trên mu bàn tay gò lên, ngoằn ngoèo uốn lượn. Nhiệt độ nơi đáy mắt đã lạnh tới cực điểm. Gương mặt tuấn tú giờ như phủ một lớp sương buốt giá. <br> <br>Đầu kia điện thoại vang lên tiếng cười chói tai: “Tao là ai ư? Bao nhiêu năm trôi qua, ngay bản thân tao còn chẳng biết mình là ai nữa rồi? Cũng nhờ có nhà họ Niên các người mà tao phải sống cuộc đời người không ra người, ma chẳng ra ma. Cứ coi như tao là người tới đòi nợ nhà họ Niên đi!” <br> <br>“Ông muốn đòi nợ gì?” Từng khớp ngón tay của Niên Bách Ngạn kêu lên răng rắc. <br> <br>“Nợ máu!” Người đó lạnh lùng đáp. <br> <br>Niên Bách Ngạn khẽ nheo mắt lại. <br> <br>“Mày nhìn thấy ảnh rồi chứ?” Hắn ta cười khẩy: “Nếu tao nhớ không nhầm, thì đứa bé trong bức ảnh chính là vợ mày, Tố Diệp. Mới có hơn bốn tuổi mà đã xinh xắn, “tươi ngon” như vậy rồi. À đúng, mày cũng từng gặp mà! Có phải đẹp lắm không hả? Da dẻ trắng trẻo, mềm mại…” <br> <br>“Đủ rồi!” Giọng Niên Bách Ngạn lạnh như băng. <br> <br>“Tao đang khen vợ mày đấy, tổng giám đốc Niên!” Hắn ta có vẻ chẳng biết sợ là gì: “Tuổi còn nhỏ mà đã xinh xắn như vậy, quả nhiên lớn lên vẫn rất xinh đẹp. Thật là đáng tiếc, nếu có thể nếm thử cơ thể vợ mày khi đã trưởng thành, mùi vị sẽ càng hoàn hảo. Tổng giám đốc Niên! Hời cho mày rồi đấy!” <br> <br>Niên Bách Ngạn nhìn cơ thể bé nhỏ chảy đầy máu trong ảnh, nỗi đau kịch liệt trong lồng ngực ánh lên qua đôi mắt. Anh cảm thấy mỗi một nhịp thở đều trở nên buốt nhói, khó khăn. Anh cất giọng băng giá, hỏi rành mạch: “Ông chạm vào cô ấy?” <br> <br>“Tổng giám đốc Niên quá đề cao rồi. Tao đâu có tốt số đến vậy. Năm đó cùng lắm chỉ lén chụp mấy kiểu ảnh mà thôi. Có người khác được ăn ngon. Có trách thì trách vợ mày bé tý đã đáng yêu, khiến người ta thích.” Hắn ta cười hiểm ác: “Cả một đám trẻ con như thế, có mỗi vợ mày là khiến người ta vui vẻ. Cơ thể bé xíu mà cũng ép ra nước được. Khiến người kia năm đó không thể ngừng lại được, vừa chơi còn vừa khen vợ mày là quả đào mật đấy.” <br> <br>Tiếng cười trong điện thoại đinh tai vô cùng, như từng chiếc kim sắt chọc vào màng nhĩ Niên Bách Ngạn. Cả cơ thể cao lớn của anh chợt lảo đảo, bàn tay đang nắm chặt điện thoại cũng trở nên run rẩy. <br> <br>Rất lâu sau, anh mới lên tiếng: “Rốt cuộc ông muốn thế nào?” <br> <br>“Đơn giản thôi!” Kẻ đó nói: “Tao biết chỉ cần hôm nay mày tiếp tục kế hoạch thì sẽ lập tức thu mua Tinh Thạch. Nhưng làm người vẫn nên nhìn về đằng sau, đúng không? Mày là người thông minh, tuyệt đối không muốn vì lợi ích trước mắt mà ảnh hưởng tới những thứ mày muốn bảo vệ chứ? Yêu cầu của tao rất đơn giản, đối với mày mà nói dễ như trở bàn tay. Đó là mày phải lập tức dừng việc thu mua Tinh Thạch.” <br> <br>Gương mặt Niên Bách Ngạn chết sững. <br> <br>“Nói cách khác, tao muốn mày cho Vincent leo cây.” Hắn ta hăm hở đe dọa: “Mày cầm tiền của Vincent, tiêu tiền của Vincent, nhưng tao không hy vọng mày làm việc cho ông ta.” <br> <br>Niên Bách Ngạn nhìn chăm chăm vào biểu đồ tăng giám của giá cổ phiếu. Con số trên đó đang không ngừng nhảy nhót. <br> <br>Anh sa sầm mặt lại: “Ông muốn mang chuyện này ra uy hiếp tôi? Đã từng ước lượng xem gan mình to đến mức nào hay chưa?” <br> <br>“Những người trên thương trường có ai không biết tổng giám đốc Niên là người không chịu để ai uy hiếp bao giờ. Phàm những kẻ uy hiếp mày đều không có kết cục tốt đẹp. Nhưng tao thì khác.” Hắn ta từ tốn nói: “Tao có những bức ảnh này đồng nghĩa với việc nắm được thóp của mày. Còn nữa, tao biết được bí mật của mày cũng có nghĩa điểm yếu của mày tao đều biết hết. Tôi vẫn chưa ngu xuẩn tới mức diễu võ giương oai sẽ đối chọi lại mày nếu không có khả năng. Giống như bây giờ mới thú vị, phải không nào?” <br> <br>Niên Bách Ngạn nhìn chằm chằm vào đống ảnh trên bàn, sắc mặt không còn một chút ấm áp. <br> <br>“Nói thế này đi! Chuyện của nhà họ Niên năm xưa như thế nào, tao nắm rõ trong lòng bàn tay. Nhắc mày một câu, Tố Diệp chính là một cô bé trong đám trẻ con khi ấy. Làm thế nào là quyền quyết định ở mày. Phải xem mày cần giang sơn hay cần người đẹp rồi. À, đương nhiên! Mày vẫn có thể tiếp tục thu mua Tinh Thạch.Vậy thì tao dám bảo đảm, một giây sau thôi, người người ở khắp mọi nơi đều sẽ biết chuyện của vợ mày hồi nhỏ. Quan trọng hơn nữa là, chuyện của nhà họ Niên các người, đặc biệt là ông bố của mày cũng sẽ bị bại lộ.” <br> <br>“Đúng là gan ông to quá rồi, dám uy hiếp Niên Bách Ngạn này ông là người đầu tiên.” Niên Bách Ngạn kiềm chế giận dữ, cố gắng giữ cho giọng nói bình thản. <br> <br>“Hết cách thôi! Tao chỉ muốn tìm một người chia sẻ nỗi khổ mà tao đã phải chịu đựng thôi. Nói trắng ra, tao muốn dồn mày vào chỗ chết. À không, không hẳn là dồn vào chỗ chết, mà khiến mày sống không bằng chết.” Hắn ta cười ha ha: “Tao và Vincent không thù không oán, nhưng tao lại muốn mượn tay ông ta để chơi mày, làm cho mày không còn chỗ dung thân trong ngành này nữa. Tao muốn khiến mày sống như một phế nhân! Ai bảo mày là con trai của Niên Quý? Giờ hắn ta chết rồi, thì món nợ của hắn ta, con trai sẽ phải trả thay. Tao không sợ mày tìm được tao, thế nên tao mới tìm tới Kỷ Đông Nham. Cũng may, tao kiếm được một khoản tiền lớn từ chỗ cậu ta, ăn uống không còn là vấn đề. Hoan nghênh mày tìm tới tao bất kỳ lúc nào, bởi vì cho dù mày có tìm được tao cũng chẳng ích gì!” <br> <br>Niên Bách Ngạn hằn học nói: “Vậy thì tốt nhất là ông hãy cầu Trời khấn Phật đừng để tôi tìm ra ông, nếu không, tôi sẽ giết chết ông!” <br> <br>“Trước khi giết tao hãy nhìn rõ tình hình của mình đi đã.” Hắn ta dường như không sợ bị uy hiếp: “Không cần biết ai ở trong bóng tối, ai ở ngoài ánh sáng. Sự thật là giờ mày đang lâm vào thế bất lợi, trừ phi mày bất chấp tất cả. Nhưng với tính cách của mày chắc là không làm thế được, phải không? Haha, tổng giám đốc Niên! Nếu hôm nay để tao nhìn thấy tin tức mày đã mua Tinh Thạch, vậy thì đừng trách tao tung tin cho cánh nhà báo. Nhân lúc bây giờ vẫn còn chút thời gian, tao sẽ thưởng thức cơ thể vợ mày một chút!” <br> <br>Dứt lời, hắn ta cười vang rồi dập máy. <br> <br>Niên Bách Ngạn suýt nữa thì bóp nát điện thoại. <br> <br>Hai tay anh chống lên mép bàn, cả sống lưng cứng đờ đến đóng băng, dán mắt vào từng bức ảnh trên mặt bàn. Mỗi lần nhìn, máu trong tim lại đầm đìa chảy, lan tỏa nỗi đau ra tận đôi mắt. <br> <br>Cứ như vậy, anh đứng đờ người hơn mười phút. <br> <br>Cả cơ thể ngã ngồi xuống ghế sofa. Bàn tay lớn thò ra, nhặt từng bức ảnh lên, sau đó, nắm chặt. Chúng bị nắm chặt, nát vụn trong lòng bàn tay anh. <br> <br>Anh chưa từng cảm thấy bất lực như thế này. Tuy rằng anh đã lường trước sẽ có người lấy chuyện của nhà họ Niên ra để uy hiếp anh. Nhưng anh không thể nào ngờ trong chuyện này còn có Tố Diệp! <br> <br>Ảnh dường như đã bị anh xé nát từng tấm, rồi đốt rụi. <br> <br>Nhưng nỗi đau trong lòng lại bất ngờ lan tràn theo từng ngọn lửa liếm lên từng bức ảnh. <br> <br>Anh không thể để Tố Diệp phải chịu tổn thương nữa, tuyệt đối không thể. <br> <br>Biểu đồ trên màn hình máy tính nhanh chóng có sự thay đổi. Điện thoại lại vang lên. <br> <br>Anh nghe máy. Là Vincent. <br> <br>“Bách Ngạn! Cậu đang làm cái trò gì thế? Tại sao vẫn chưa thu mua toàn bộ? Thời gian sắp tới rồi. Tôi đang đợi để được chia lợi nhuận đấy.” <br> <br>Niên Bách Ngạn bực bội dập điện thoại. <br> <br>Khi điện thoại vang lên lần nữa, anh tắt máy luôn. <br> <br>Từng giây từng phút trôi qua. <br> <br>Đối với những người phải giành giật từng giây từng phút trên thị trường cổ phiếu, thời gian là vàng bạc. <br> <br>Niên Bách Ngạn nhìn trân trân vào màn hình máy tính, trong đầu lại chỉ hiện lên những bức ảnh kia. Dường như anh nhìn thấy cảnh tượng ấy, cảnh tượng khiến anh phẫn nộ nhưng vẫn lực bất tòng tâm! <br> <br>Khi thời gian trôi tới những khoảnh khắc cuối cùng, anh bất ngờ ấn nút bàn phím. <br> <br>Anh đã bỏ cuộc. <br> <br>Từ bỏ kế hoạch thu mua toàn bộ Tinh Thạch. <br> <br>Lần từ bỏ này cũng có nghĩa anh sẽ không còn quyền can dự vào tất cả mọi việc của Tinh Thạch. <br> <br>Lần từ bỏ này cũng có nghĩa là Vincent sẽ nổi cơn thịnh nộ. Và Niên Bách Ngạn anh cũng sẽ phải đối mặt với tình thế khó khăn nhất. <br> <br>Nhưng… không còn cách nào khác! <br> <br>Ít nhất thì giờ phút này đây, Niên Bách Ngạn không thể không làm theo ý của đối phương. <br> <br>Đối phương nắm rõ mọi thứ của anh trong lòng bàn tay. Không những biết được tung tích của anh mà còn hiểu rõ hôm nay anh sẽ thu mua toàn bộ Tinh Thạch. Thế nên, hắn ta mới gửi đống ảnh đó tới cho anh trong thời khắc quan trọng nhất, rồi gọi một cuộc điện thoại như vậy. Mục đích chính là không để anh có thời gian phản công. <br> <br>Không sai, hắn ta thắng rồi! <br> <br>Nhưng Niên Bách Ngạn thề rằng, kẻ hôm nay đã dám uy hiếp anh, sau này ắt sẽ phải trả giá gấp ngàn lần, vạn lần… <br> <br>*** <br> <br>Ánh nắng ngoài cửa sổ bị mây đen che kín. <br> <br>Sau lập thu, dường như trời cũng mưa nhiều hơn, thời tiết cũng trở nên thất thường. <br> <br>Đường phố sau buổi trưa cũng khá thông thoáng. <br> <br>Chỉ có điều, thời tiết này khiến con người ta bức bối, hít thở cũng trở nên khó nhọc. <br> <br>Niên Bách Ngạn lái xe, đi một mạch tới khu Đông Tây. Khi sắp tới cửa nhà cậu Tố Đông, anh dừng xe bên lề đường. <br> <br>Anh tắt máy, nhưng không xuống xe ngay. <br> <br>Ở chân trời phía xa, đùn lên một đám mây đen, rồi đè chặt tại đó, như một viên đá tảng khiến người ta thấy chướng mắt. <br> <br>Hạ cửa xe xuống, Niên Bách Ngạn châm một điếu thuốc. Nhưng ngón tay kẹp điếu thuốc lại run lên một cách khó kiểm soát. Anh thử đôi sang tay còn lại nhưng cũng chẳng tác dụng gì. <br> <br>Làn khói nồng nặc được nhả từ miệng anh, làm mờ cả gương mặt và bỏng rát đôi mắt anh. <br> <br>Chiếc xe đỗ phía dưới cây hòe um tùm. <br> <br>Mây đen nổi gió, gió thổi qua từng cành cây. Lá hòe bắt đầu rụng lả tả, khẽ rải lên khắp mui xe. <br> <br>Có mấy chiếc lá trượt qua mu bàn tay Niên Bách Ngạn rồi lại bị gió cuốn đi thật xa. <br> <br>Niên Bách Ngạn nhớ lại Tố Diệp từng kể: Hồi bé em thích nhất là được ngồi hóng mát dưới cây hòe… Cậu em có một chiếc quạt nan lớn. Lúc nhỏ em cảm thấy nó là vị cứu tinh của mình… <br> <br> <br>Lúc nhỏ! <br> <br>Tuổi thơ của cô… <br> <br>Ngón tay Niên Bách Ngạn bỗng run lên dữ dội, nhất thời không vững, nửa điếu thuốc cháy dở rơi bộp xuống đất. <br> <br>Anh cảm thấy lồng ngực đau thắt, như có hai cái móc câu kéo trái kéo phải, để lại một trái tim đầm đìa máu tươi. <br> <br>Nếu nỗi đau này có thể thay thế cho chuyện Tố Diệp đã từng trải qua hồi nhỏ, vậy thì anh tình nguyện chấp nhận. <br> <br>Anh rút ví ra, lật mở. <br> <br>Tố Diệp bên trong cười tươi như hoa. Lúc nhỏ cô như một cô công chúa dễ thương. Phải, cô chính là công chúa. Đôi mắt to tròn, mái tóc suôn dài, nét mặt ngoan ngoãn và một nụ cười ngọt ngào. Từ nhỏ cô đã đáng yêu, đẹp đến nỗi người ta không thể rời mắt. <br> <br>Niên Bách Ngạn giơ tay ra. <br> <br>Ngón tay mảnh khảnh vẫn còn đang run. Anh vuốt nhẹ lên hình ảnh bé nhỏ trên bức ảnh. Nhưng trong đầu lại hiện về từng bức ảnh đầy máu lúc trước. Bên tai anh dường như còn vang lên tiếng cô giãy giụa, gào thét trong hoảng sợ. Cô không thể cựa quậy, chỉ còn biết dùng thanh âm ấy để bảo vệ mình. Nhưng cô vẫn không thể chạy thoát, không thoát được… <br> <br>Niên Bách Ngạn căm phẫn! <br> <br>Anh chỉ muốn lập tức tìm ra kẻ đó rồi phanh thây kẻ đã làm hại Tố Diệp thành ngàn mảnh! <br> <br>Mẹ kiếp! <br> <br>Cô ấy mới chỉ là một đứa trẻ thôi. <br> <br>Niên Bách Ngạn gấp ví tiền lại, siết chặt vô lăng, gần như muốn bóp nát nó. <br> <br>Cứ như vậy, anh ngồi trên xe gần một tiếng đồng hồ. <br> <br>Anh mở cửa, khi xuống xe, bước chân có phần loạng choạng. <br> <br>Phương Tiếu Bình ra mở cửa. <br> <br>Sau khi thấy Niên Bách Ngạn, bà mừng rỡ hỏi: “Sao có mình con tới vậy? Tiểu Diệp đâu rồi? Tối nay ở đây ăn cơm nhé, vừa hay hôm nay cậu con cũng không ra võ quán, bảo ông ấy đi mua thức ăn.” <br> <br>Vừa nói bà vừa nhường đường cho anh đi vào. <br> <br>Tâm trạng Niên Bách Ngạn đang rối bời, cũng chẳng còn tâm trạng chào hỏi qua quýt, mà cứ thế đi thẳng vào nhà. <br> <br>Đợi anh ngồi xuống rồi, Phương Tiếu Bình mới nhận ra gương mặt anh tái nhợt đến dọa người, một chút ý cười trên gương mặt cũng không có. Một nét mặt vốn dĩ đã đủ nghiêm túc, giờ trông lại càng lạnh lùng đến rùng mình. <br> <br>Phương Tiếu Bình lo lắng hỏi: “Con sao thế?” <br> <br>Niên Bách Ngạn ngẩng đầu lên nhìn bà, trong lòng có bao nhiêu điều muốn nói nhưng lại chẳng thể thốt ra chữ nào. <br> <br>Phương Tiếu Bình thấy tình hình không ổn, vội lên tiếng: “Ông Tố! Ông mau ra đây nào!” <br> <br>Tố Đông đang ở trong nhà vệ sinh. Thấy Phương Tiếu Bình gọi to bèn đáp lại một tiếng. Một tiếng xả nước vang lên, rồi ngay lập tức cánh cửa bật mở. <br> <br>“Ô, Bách Ngạn tới đó hả? Vừa hay, hôm nay chúng ta uống vài chén.” <br> <br>Niên Bách Ngạn lặng im. <br> <br>“Ông ấy à, cả ngày chỉ biết tới uống rượu thôi.” Phương Tiếu Bình ra hiệu bằng mắt cho Tố Đông. <br> <br>Tố Đông cũng thấy Niên Bách Ngạn có vẻ bất thường bèn ngồi xuống hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?” <br> <br>Niên Bách Ngạn trầm mặc rất lâu mới lên tiếng: “Cậu, mợ! Có những chuyện, con hy vọng cậu mợ có thể nói rõ ràng cho con biết.” <br> <br>Cả Tố Đông và Phương Tiếu Bình đều ngẩn ra. <br> <br>Từ trước tới nay, Niên Bách Ngạn đối với họ vẫn luôn khách sáo. Sau khi lấy Tố Diệp, anh càng đối xử với cậu mợ như người thân trong nhà. Cho dù lúc trước Tố Đông đã từng dùng kiếm chĩa vào anh một lần, Niên Bách Ngạn cũng không trở mặt, nổi nóng, từ đầu tới cuối luôn giữ thái độ kính trọng và nhã nhặn của con cháu đối với bề trên. <br> <br>Nhưng hôm nay, ngữ khí của Niên Bách Ngạn rõ ràng toát ra sự ép buộc, giống như một mệnh lệnh. <br> <br>Kiểu nói này ngược lại khiến Tố Đông và Phương Tiếu Bình nhất thời cũng cảm thấy khó xử. <br> <br>Vẫn là Tố Đông lên tiếng: “Có chuyện gì con cứ hỏi.” <br> <br>Phương Tiếu Bình cũng gật đầu rồi kéo một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh, rót một tách trà cho Niên Bách Ngạn. <br> <br>Nước trà phảng phất mùi thơm dịu nhẹ. <br> <br>Nhưng Niên Bách Ngạn không còn tâm trạng thưởng trà. Ánh mắt anh cô đơn và đau đớn. Rất lâu sau, anh hỏi: “Con muốn biết, năm Diệp Diệp bốn tuổi đã xảy ra chuyện gì.” <br> <br>“Cạch” một tiếng. <br> <br>Là Tố Đông chạm vào chén trà. Nước trà nóng bỏng bắn lên mu bàn tay ông. <br> <br>Phương Tiếu Bình kêu lên một tiếng, không biết là vì lời nói của Niên Bách Ngạn hay vì việc Tố Đông làm đổ tách trà. Bà vội vàng lấy giấy ăn tới lau sạch bàn uống nước. Nhưng có thể nhận ra, thần sắc của bà đã bắt đầu hoảng loạn rồi. <br> <br>Niên Bách Ngạn im lặng quan sát hai người trước mặt, nhưng một bàn tay đã cuộn chặt lại thành nắm đấm. <br> <br>Anh hy vọng họ nói rằng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, hoặc là để anh biết mấy tấm ảnh đó là giả, tất cả đều là giả! <br> <br>Nhưng phản ứng của Tố Đông và Phương Tiếu Bình đã khiến con tim anh như rơi xuống vực sâu muôn trượng. <br> <br>“Năm đó… đã xảy ra chuyện gì?” Anh cố gắng để giọng mình bình tĩnh trở lại nhưng trong lòng ngực như ẩn chứa một con sóng dữ. Nếu không cố đè thấp giọng xuống, anh sợ mình sẽ nóng nảy mà phát điên. <br> <br>Phương Tiếu Bình ấp a ấp úng. <br> <br>Tay Tố Đông không vấn đề gì, chỉ có mu bàn tay đỏ ửng lên. Ông không đứng dậy lấy đá lạnh chườm mà im lặng rất lâu, giả vờ hỏi như không có chuyện gì: “Cái gì mà bốn tuổi xảy ra chuyện gì? Bách Ngạn! Con nghe thấy người khác nói gì rồi sao?” <br> <br>Niên Bách Ngạn ngước mắt nhìn Tố Đông, nghiến răng: “Cậu! Nói cho con biết sự thật đi!” <br> <br>Tố Đông hoảng hốt vì ánh mắt của anh, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Mồm miệng ông cứ há hốc. Niên Bách Ngạn nhìn sang mợ Phương Tiếu Bình: “Mợ!” <br> <br>Phương Tiếu Bình không dám nhìn thẳng vào mắt anh, hoảng loạn quay đi, nhìn sang Tố Đông. <br> <br>Tố Đông cũng là người thông minh. Thấy biểu cảm của Niên Bách Ngạn, cũng đoán ra chắc là anh ít nhiều đã biết chuyện gì đó. Ông suy nghĩ rồi nói: “Thật ra… năm bốn tuổi, Tố Diệp từng đi lạc.” <br> <br>Niên Bách Ngạn nghe thấy tiếng trái tim mình rung lên một nhịp. Tuy rằng đã biết chân tướng, nhưng nó vẫn đau như bị khoét thịt. <br> <br>“Sau đó thì sao ạ?” <br> <br>“Sau đó…” Tố Đông ngẫm nghĩ: “Lúc ấy nó bị người ta lừa bắt, sau này cũng may đã được gia đình tìm thấy. Tiểu Diệp cũng có sợ hãi. Về sau cậu mợ tuyệt nhiên không nhắc chuyện này trước mặt nó nữa. Nó cũng từng hỏi cậu mợ, nhưng cậu mợ chỉ nói nó bị đi lạc, không nói là nó bị mấy kẻ buôn người lừa bắt đi.” <br> <br>Nghe xong, Niên Bách Ngạn cực kỳ bực bội. Anh đập rầm một cái lên bàn uống nước, quát: “Cậu mợ! Con muốn nghe sự thật!” <br> <br>Phương Tiếu Bình giật nảy mình. <br> <br>Tố Đông cũng hết hồn vì dáng vẻ của Niên Bách Ngạn. Thấy sắc mặt anh giá lạnh, tim ông cũng lạnh đi quá nửa. <br> <br>“Bách Ngạn à! Con… nghe được chuyện gì rồi sao?” <br> <br>Niên Bách Ngạn cúi đầu, răng va vào nhau ken két: “Năm đó người tới sở cảnh sát đón Diệp Diệp về nhà chính là cậu và mợ, cậu mợ không thể nào không biết đã xảy ra chuyện gì. Lúc đó cô ấy đã hấp hối rồi phải không? Cô ấy đã nằm trong bệnh viện bao lâu? Khi tỉnh lại, cô ấy có đau không? Cô ấy có…” Nói tới đây, anh nghẹn lại, không nói tiếp được nữa. <br> <br>Phương Tiếu Bình kinh hoàng nhìn Niên Bách Ngạn, nhìn mãi, nhìn mãi, nước mắt chợt tuôn trào. Bà nói với thanh âm run rẩy: “Con… Làm sao con biết…” <br> <br>Tố Đông cũng không dám tin. <br> <br>Niên Bách Ngạn ngước lên. Trong đôi mắt anh chỉ còn lại nét mỏi mệt và bất lực hiện rõ, cả giọng nói của anh cũng vậy: “Thế nên, cậu mợ vẫn không định nói thật với con ư?” <br> <br>Phương Tiếu Bình ôm miệng, nước mắt đã không kìm lại được nữa. <br> <br>“Con hiểu…” Niên Bách Ngạn khản giọng: “Nhớ lại sự thật sẽ rất đau khổ. Nhưng con là chồng của Tố Diệp. Con có quyền được biết tất cả những chuyện đã xảy ra.” <br> <br>Tố Đông cũng hiểu đạo lý này, mà ông cũng đã nhận ra được từ nét mặt của Niên Bách Ngạn. Những gì anh biết không hề ít. Ông thở dài nặng nề, nói một cách khó khăn: “Được! Cậu sẽ kể hết!” <br> <br>“Ông Tố!” Phương Tiếu Bình lắc đầu nguầy nguậy. <br> <br>“Sớm muộn cũng phải nói thôi. Bách Ngạn nó nói đúng. Nó là chồng của Tiểu Diệp. Chuyện này nếu chúng ta còn tiếp tục giấu nó, thì chúng ta thật không phải người.” Tố Đông khuyên nhủ Phương Tiếu Bình. <br> <br>Phương Tiếu Bình không chịu đựng nổi nữa, khóc lóc chạy vào phòng. <br> <br>Ngón tay của Tố Đông cũng run lên, cầm bình trà cũng cầm không vững. Ông muốn rót trà nhưng không còn một chút sức lực nào. <br> <br>“Năm ấy Tố Diệp bốn tuổi. Nói chính xác hơn, vào lúc nó sắp đón sinh nhật tuổi thứ năm thì đã bị người ta lừa bắt đi mất.” Tố Đông nói một cách chậm rãi, có thể là ông đang từ từ hóa giải nỗi đau trong lòng: “Sau này cậu mợ mới biết những kẻ bắt Tiểu Diệp đi làm đám buôn ma túy. Chúng nó còn bắt rất nhiều trẻ con, lợi dụng lũ nhỏ để vận chuyển ma túy cho chúng.” <br> <br>Ánh sáng trong đôi mắt Niên Bách Ngạn rung động. Đau khổ lan tràn. <br> <br>Tố Đông từ từ kể lại những gì đã xảy ra năm ấy… <br> <br>… <br> <br>Năm đó, Tố Diệp mới hơn bốn tuổi. Giống như những đứa bé chạc tuổi đó của các gia đình hàng xóm, cô cũng đáng yêu, cũng hoạt bát, và còn có phần nghịch ngợm. Trẻ con đứa nào cũng ngoan ngoãn, nhất là Tố Diệp. Cô biết chuyện của bố và mẹ, cũng biết bố còn một gia đình khác. Thật ra cô rất nhớ bố nhưng ngoài miệng không bao giờ nói ra. <br> <br>Từ nhỏ Tố Diệp đã được thừa hưởng nét đẹp của Tố Thu. Mà ngay cả bố cô, Diệp Hạc Phong, cũng là một người đàn ông tuấn tú. Nghĩ cũng đủ biết, lúc ấy Tố Diệp là một bé gái xinh xắn điển hình. <br> <br>Ở Bắc Kinh, chỉ cần xem tin tức thương mại là có thể nhìn thấy tin của Diệp Hạc Phong. Tố Thu ngày nào cũng rửa mặt bằng nước mắt. Đương nhiên, ở trước mặt Tố Diệp, bà vẫn luôn rất kiên cường, không bao giờ khóc, cũng không nói xấu một câu nào về Diệp Hạc Phong. Mỗi lần Tố Diệp hỏi Tố Thu bố là người thế nào, Tố Thu lại nói với cô: Bố con là một người rất thành công, rất thành công, là người lợi hại nhất trên đời! <br> <br>Trẻ con đứa nào cũng mang trong mình sự sùng bái người bố. Tố Diệp cũng không ngoại lệ. <br> <br>Lúc đó, Diệp Hạc Phong vẫn còn thi thoảng lén tới thăm hai mẹ con họ. Cho tới một lần bị Tố Thu phát hiện ra, lúc ấy Diệp Hạc Phong đang ở ngoài nhà trẻ chơi đùa rất vui vẻ với Tố Diệp. Diệp Hạc Phong đón Tố Diệp tan học. Cô được bố bế trong lòng. Cô kiêu hãnh nói với tất cả các bạn của mình rằng: Đây là bố tớ! <br> <br> <br>Khi đám bạn ai ai cũng khen bố cô rất đẹp trai, cô bé Tố Diệp lại càng vui đến nỗi không ngủ nổi. <br> <br>Tố Thu tham lam cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ấy, cũng dung túng cho Diệp Hạc Phong và Tố Diệp tiếp xúc. <br> <br>Nhưng Nguyễn Tuyết Mạn một lần nữa tìm tới nhà, mắng chửi muốn khó nghe thế nào có thế ấy. Những câu nói ấy đã lọt vào tai Tố Diệp để rồi cô khắc sâu trong lòng từ khi còn quá bé. <br> <br>Cô đi tìm Diệp Hạc Phong. <br> <br>Cô muốn hỏi bố rằng: Mẹ có phải là hồ ly tinh không? Con có phải đứa con hoang không ai thèm nhận không? <br> <br>Nhưng cô cứ đi như vậy đã làm Tố Thu và cả gia đình Tố Đông ruột gan nóng như lửa đốt. <br> <br>Không thấy Tố Diệp trong nhà trẻ. <br> <br>Nhà trẻ cô theo học chỉ là một nhà trẻ bình thường, càng không phải trường mẫu giáo quốc tế. Nó chỉ là một nhà trẻ khu phố. Cả một đám trẻ con như thế, làm sao các cô trông xuể? <br> <br>Tối đó, Tố Diệp không về nhà. <br> <br>Tố Thu đi tìm Tố Diệp như phát điên, cuối cùng không thể không cầu cứu Diệp Hạc Phong. Diệp Hạc Phong biết tin con gái mất tích cũng lo lắng theo, lập tức phái người đi khắp nơi nghe ngóng, tìm kiếm. <br> <br>Ông nghĩ, có thể là đã bị bắt cóc. Có người biết được thân phận của Tố Diệp thế nên định bắt cóc tống tiền. <br> <br>Cần tiền thì không sợ, Diệp Hạc Phong đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Chỉ cần đám người đó thả con gái của ông ra, muốn bao nhiêu tiền ông cũng đưa. <br> <br>Ông không dám báo cảnh sát, sợ bọn chúng gọi điện tới. <br> <br>Nhưng đợi mãi mà ông vẫn không nhận được bất cứ cuộc điện thoại tống tiền nào. <br> <br>Diệp Hạc Phong rất sốt ruột. <br> <br>Lúc này cũng đã là lúc nên báo cảnh sát. Tố Thu nằng nặc đòi báo. Diệp Hạc Phong vốn dĩ định đợi thêm, nhưng thấy tình hình không ổn nên đã đồng ý. <br> <br>Cảnh sát lập tức lập hồ sơ, triển khai điều tra những đứa bé bị mất tích. <br> <br>Một tuần trời. <br> <br>Tố Diệp mất tích đúng một tuần. <br> <br>Một tuần ấy đối với Tố Thu tựa cả đời người. Bà không ăn không ngủ, gần như ngày nào cũng tới sở cảnh sát hỏi thăm. Nhưng đáp án họ dành cho bà luôn là: Vẫn đang điều tra! <br> <br>Ngày nào Tố Thu cũng khóc, ngày nào cũng tự trách mình không trông chừng Tố Diệp cẩn thận. Tố Đông và Phương Tiếu Bình cũng như kiến bò miệng chảo. Ngoài việc nhờ cảnh sát truy lùng, Tố Đồng còn nhờ cả các đệ tử không có liên quan nghe ngóng tin tức. <br> <br>Thế mà Tố Diệp cứ như một hòn đá nặng chìm xuống biển, im hơi lặng tiếng. <br> <br>Cho tới tận một tuần sau. <br> <br>Tố Đông nhận được điện thoại của đồn công an, muốn họ tới sở cảnh sát một chuyến. <br> <br>Tố Thu như vớ được phao cứu sinh, vội vàng cùng Tố Đông và Phương Tiếu Bình tới sở cảnh sát. Phụ trách vụ án Tố Diệp mất tích là một cảnh sát trẻ. Anh ta đưa cho Tố Thu một bức ảnh, hỏi: Đây có phải là bé gái mà mọi người muốn tìm không? <br> <br>Tố Thu vừa nhìn đã ngất lịm. <br> <br>Phương Tiếu Bình vội vã chăm sóc Tố Thu. Tố Đông đón lấy bức ảnh, sững sờ. Bé gái trong ảnh bị quấn băng trắng kín đầu, mắt nhắm nghiền, trên mặt còn có vết thương, đang nằm trên cáng cứu thương của bệnh viện. <br> <br>Ông điên cuồng hỏi cảnh sát. Cảnh sát nói đã đưa cô bé tới bệnh viện cấp cứu rồi. <br> <br>Sau đó cảnh sát thông báo với ông một cách khó khăn, muốn ông chuẩn bị tâm lý thật tốt vì cô bé bị thương không hề nhẹ. <br> <br>Người phụ trách đưa cả nhà Tố Đông tới bệnh viện. <br> <br>Các bác sỹ vẫn đang cấp cứu. <br> <br>Sau này Tố Đông mới biết, Tố Diệp bị bọn buôn ma túy bắt đi. Trong khoảng thời gian ấy, Tố Diệp không những bị hoảng sợ mà còn bị bọn chúng đối xử tàn nhẫn. Có lẽ cô đã cố gắng chạy thoát ra ngoài nhưng lại bắt ngược trở lại. Trên tay, chân đều để lại những vết thương sau khi bị trói. <br> <br>Tố Đông cảnh giác hỏi cảnh sát: Thế nào gọi là bị bọn chúng ngược đãi tàn nhẫn? <br> <br>Cảnh sát khó nói: Cô bé đã bị người ta cưỡng bức. Khi phát hiện ra cháu, phía dưới vẫn còn đang chảy máu. <br> <br>Tố Đông như bị ai đâm cho một nhát dao. Phương Tiếu Bình thì trợn tròn mắt, liên túc lắc đầu nói: Không thể nào, Tố Diệp mới chỉ là một đứa trẻ thôi mà… Còn Tố Thu, nghe xong tin ấy lại một lần nữa gục ngã. Bà bất lực nhào tới cửa phòng cấp cứu, khóc lóc đập cửa. <br> <br>Sau khi được cấp cứu, Tố Diệp đã qua cơn nguy hiểm. Nhưng để an toàn, bác sỹ vẫn khuyên giữ cô lại phòng giám sát những bệnh nhân nặng. <br> <br>Sau này bác sỹ cũng thừa nhận, qua kiểm tra, Tố Diệp quả thực đã bị đối xử thô bạo, bao gồm cả hành vi xâm phạm tình dục của đàn ông trưởng thành. Nhưng có lẽ cô chỉ bị một kẻ xâm hại mà không phải bị nhiều tên thay phiên nhau cưỡng bức. <br> <br>Cảnh sát phụ trách vụ án ấy cũng vô cùng phẫn nộ, lập tức báo cáo tình hình cho cấp trên, yêu cầu được điều tra vụ án này...